ĂN HẠI SỐNG LẠI

Khi Tô Thần Dật thấy chiếc xe Lamborghini màu đen kia đang đâm đầu đi vào từ xa, mặt mũi chớp mắt đều đen thui, chỉ thấy y co người trượt thân ngồi xổm xuống sàn xe ghế sau, "Xong rồi xong rồi, xe của anh tôi, Tiểu Thương Thương cậu mau ngồi xổm xuống đi, đừng để cho anh tôi nhìn thấy."

"Không muốn." Kỳ Thương dứt khoát từ chối.

"Anh, Anh Thương, anh là anh ruột em, xin anh, mau ngồi xổm xuống dùm em."

Lâm Sanh đang ngồi ở phía trước tức khắc cười chế giễu, "Kỳ Thương à, cậu có thể giúp cậu ta lần này không, cậu ta mà bị Tô Việt Trạch tóm về, thì tối nay chúng ta uống với ai?"

Kỳ Thương mím môi, cuối cùng vẫn là chậm rãi trượt xuống sàn xe ghế sau, chẳng qua là biểu cảm khuôn mặt cứng ngắc. Lớn xác như vậy mà đây là lần đầu tiên có người bảo cậu ta ngồi núp ở sàn xe ghế sau, nếu như đổi thành người khác, cậu đã sớm đá người ra khỏi cửa xe. Quắc mắt nhìn Tô Thần Dật đang ở bên cạnh mình cười ngây ngô, Kỳ Thương nghiêng đầu, ngón tay siết chặt lưng ghế.

Cho đến khi chiếc Lamborghini màu đen lướt qua rồi chạy cách một đoạn thật xa, Tô Thần Dật bấy giờ mới kéo Kỳ Thương ngồi lên ghế sau, "Mẹ nó, nguy hiểm thật, trễ thêm một phút là bị bắt quả tang."

Hất tay Tô Thần Dật ra, Kỳ Thương im lặng cau mày sửa sang bộ quần áo không hề xốc xếch chút nào của mình. Còn Lâm Sanh đang ngồi ở phía trước thì chỉ cười to một tiếng.

Bởi vì trốn học, cho nên khi đám người Tô Thần Dật đi tới nhà hàng, quán còn chưa đông người lắm. Vào phòng riêng, Tô Thần Dật lập tức nằm nhoài trên bàn, "Mỗi khi tôi nghĩ đến tương lai còn rất nhiều buổi chiều phải học liền bốn tiết, tôi cảm giác đời mình tràn đầy bóng tối."

Liếc nhìn Tô Thần Dật, Kỳ Thương hỏi: "Không phải cậu đang phấn đấu học hành chăm chỉ mỗi ngày à?"

Tô Thần Dật bĩu môi một cái không đáp lại, nếu y không cảm thấy hứng thú với cái chuyên ngành này thì đời nào y lại ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng học nghe giảng, phải biết kiếp này y ghét nhất là đi học, nếu không thì đã chẳng học trung học phổ thông rồi sống chết không thi đại học mặc kệ phản đối của Tô Thắng, một là với cái thành tích tả tơi của y thì không đời nào đậu nổi, hai là y vốn chẳng muốn tiếp tục ngồi bốn phương tứ hướng trong phòng học nghe giảng.

Huống chi Tô Việt Trạch đã nói trước là buổi tối sẽ đem cái usb kia cho y, để phá được lớp mật mã trong đó, y phải học tập cho giỏi một chút mới được. Cũng chính vì y không phá nổi lớp mật mã trong đó nên y mới quyết định phải đi nghe giảng, do những thứ mình tự học rốt cuộc cũng không đủ dùng. Nói thì nói vậy, nhưng y vẫn học tập tuyển chọn, trừ những môn hữu ích với mình, những giờ khác y không mấy thành thật nghe giảng.

Nghe Kỳ Thương nói chuyện với Lâm Sanh, Tô Thần Dật bật mạnh người ngồi dậy nói với Lâm Sanh, "Đúng rồi Tiểu Sanh Sanh, buổi sáng cái tên Lâm Lâm thằng ôn kia nhắc tới là anh cậu hả? Sao lúc trước không nghe cậu nói đến?"

Kỳ Thương liếc nhìn Tô Thần Dật một cái rồi lại nhìn sang Lâm Sanh một tí, cuối cùng lại nâng ly trà lên nhấp một ngụm nhỏ im lặng không lên tiếng.

Lâm Sanh hừ nhẹ một tiếng, "Chỉ là một đứa con riêng, sao lại xứng đáng làm anh tôi?"

"..." Mẹ nó nếu như má của ông đây không được nhận tổ quy tông, chắc giờ bố mày bây giờ cũng là con riêng đó tên khốn!

"Không nói cậu, đừng tự nhận vơ." Lâm Sanh liếc Tô Thần Dật, "Hoàn cảnh của gã ta không giống cậu, nếu trước kia mẹ gã không dùng thủ đoạn, cậu tưởng cha tôi có thể để cho gã sống trên cõi đời này được sao? Nhưng mà ông già nhà tôi nghĩ rằng gã ta dù gì cũng là con trưởng, mặt mũi lại sáng lán nên mới rước gã về Lâm gia giao cho mẹ tôi nuôi thôi, không giống như hai đứa con rơi kia, ngay cả tư cách cách bước vào Lâm gia cũng không có!"

"Còn có... Hai người nữa?" Tô Thần Dật trợn to mắt, y nghĩ Lâm Sanh chỉ có một người anh là Lâm Lâm, không ngờ còn có tới hai người anh em cũng cha khác mẹ khác nữa, chuyện này thì tốt rồi, từ một đối tượng tình nghi biến thành ba đối tượng.

" Ừ, " Lâm Sanh cười giễu "Cha tôi chưa kiếm cho tôi thêm mười tám thằng em nữa tôi đã vui lắm rồi."

Nghe vậy Tô Thần Dật áy náy cười cười, "Xin lỗi, tôi không cố ý."

"Không sao, " Lâm Sanh hờ hững phất tay, "Chốc nữa, lúc uống rượu cậu tự phạt ba chai tôi sẽ tha thứ cho cậu."

"..." Thằng này, cậu có chắc là tự phạt ba chai mà không phải ba ly chứ?

"Tôi nghĩ rằng chúng ta nên uống xong hết mới để cho cậu ta tự phạt ba chai, kẻo cậu ta lại gục ngay từ đầu trận thì chẳng còn gì thú vị." Kỳ Thương dửng dưng nói.

"Tiểu Thương Thương, tôi cảm thấy cậu cũng chả thú vị gì cả, lại còn bỏ đá xuống giếng!"

Lâm Sanh xoa xoa cằm cười khì, "Tôi lại thấy lời đề nghị này của Kỳ Thương rất có lý, không sao đâu, nếu như cậu say tôi không ngại gọi điện bảo Tô Việt Trạch tới đón cậu về."

Tô Thần Dật nhếch mép "Vậy làm phiền cậu tốt nhất là nên chuốc cho tôi bất tỉnh nhân sự, tôi không chịu nổi sự dày vò của anh ta."

"Oh?" Lâm Sanh nhướng mày, "Chẳng lẽ anh ta sẽ thừa dịp cậu say mà hấp diêm à?"

"ĐM!" Tô Thần Dật đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Sanh, "Tiểu Sanh Sanh, thấy rõ chưa, ông đây là đực rựa! Không phải phụ nữ!"

Đưa tay lên đẩy Tô Thần Dật ra, Lâm Sanh cười cợt bảo: "Trước kia lúc cậu theo đuổi Cố Thiệu Kiệt từ đầu làng cuối phố sao không nghĩ mình là đực rựa?"

"..." Mẹ thằng này, người kia không phải là ông được không! Ông đây có muốn theo đuổi ai, thì chắc cmn chắn không đời nào lại theo đuổi tên Cố Thiệu Kiệt kia!

Ba người cười cười nói nói ầm ĩ được một lát thì thức ăn được mang đến bàn, nhìn từng đĩa thức ăn tinh sảo, Tô Thần Dật cầm đũa lên, hai mắt xanh loét lập lòe nhìn đắm đuối "Mẹ nó, từ sau khi bị nổ boom vào bệnh viện, ông đây đã lâu không thấy mấy món ăn mê người như thế này."

Liếc nhìn Tô Thần Dật, Lâm Sanh hỏi: "Sao thế? Tô Việt Trạch không cho cậu ăn cơm à?"

Nhét mấy đũa thức ăn vào trong miệng, Tô Thần Dật nhồm nhoàm nói không rõ: "Ngày nào cũng uống cháo đến nổi miệng nhạt như b***, ra viện vẫn còn ăn mấy thứ nhạt nhẽo kia, bảo là tôi vẫn không thể ăn đồ dầu mỡ, ông đây bực mình chết đi được."

"Nếu còn không cẩn thận như lần trước, tôi tin ngay cả cơ hội ăn cháo cậu cũng không có, chờ ăn khói hương tiền vàng luôn đi."

"Đm!" Tô Thần Dật nuốt mấy ngụm đồ ăn trong miệng xuống rồi nhìn về phía Kỳ Thương, "Tôi nói này Tiểu Thương Thương, cậu đừng mãi nguyền rủa tôi như vậy chứ?"

"NONONO, " Lâm Sanh phe phẩy đũa trên tay, "Tôi thì lại thấy Kỳ Thương nói rất đúng, khi còn chưa tra ra được hung thủ tôi khuyên cậu vẫn nên ngoan ngoãn một chút, đừng chạy ra ngoài lung tung một mình, bằng không đến lúc đómà ngủm thiệt thì tôi sẽ cho cậu ăn cúc vàng mỗi ngày"

Tô Thần Dật hứ môt tiếng, "Tôi không đời nào cho cậu cơ hội đó, anh tôi đang điều tra, không sao cả."

Trong cùng thời điểm đó, Tô Việt Trạch ăn mặc sơ mi trắng, mặt mày âm u nhìn ông giáo đứng trước mặt mình, "Với tư cách là thầy giáo trưởng khoa, ngay cả lớp mình thiếu đi hai học sinh lúc nào thầy cũng không biết, thầy cảm thấy mình xứng đáng với chức vụ này sao?"

Ông giáo nào đó run lập cập, trong lòng không kìm được mà trợn trắng mắt, mẹ nhà chú, thời buổi giờ chuyện cúp cua ở đại học là rất bình thường có được không! Ngay cả học sinh cấp một cấp hai cũng biết cúp cua đó! Thân làm anh trai nếu chú dạy tốt em trai mình, để cho nó ngoan ngoãn đi học, thì giờ chú mày không tới tìm tôi đâu, mẹ nó có trách nhiệm chút được không!

"Nếu như em trai tôi trốn học mà đã xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ hậu quả không phải chỉ thấ mình thầy có thể gánh vác nổi."

"Tô tiên sinh, " Ông giáo nọ khó chịu nhìn Tô Việt Trạch, "Tôi chỉ có một đôi mắt, không phải ngàn mắt, hơn một trăm sinh viên học trong tiết của tôi, nếu như không chỉ mặt điểm tên, tôi không thể nào phát hiện được trong lớp sẽ ít đi một hai học sinh. Nhưng là nếu như lớp nào cũng phải điểm danh, Tô tiên sinh, tôi nghĩ chương trình học của học kỳ này khó có thể hoàn thành, hy vọng cậu có thể hiểu được."

"Đây là chuyện của thầy, liên quan gì đến tôi."

"..." Má! Người có tiền đều vô lý như vậy sao! Tô Thần Dật, thầy đây nhớ kỹ cậu! Cậu chờ đó cho ông!

Nhìn phòng học đã vắng vẻ từ sớm, Tô Việt Trạch lạnh lùng liếc nhìn ông giáo một cái rồi xoay người rời đi, "Xin lỗi đã quấy rầy."

Ông giáo nọ tức giận trợn mắt nhìn bóng lưng Tô Việt Trạch rồi bắt đầu thu thập tài liệu giảng dạy của mình, mẹ nó về nhà nhất định phải tắm lá bưởi mới được, xui xẻo biến đi!

Bước nhanh đến bãi đỗ xe của G đại, Tô Việt Trạch mở cửa xe ngồi vào ghế lái cầm lấy điện thoại di động bên cạnh nhanh chóng gọi đến một dãy số.

"Lập tức điều tra tung tích của Nhị thiếu cho tôi!"

Cúp điện thoại, Tô Việt Trạch lập tức cho khởi động xe, thằng nhóc này, tốt nhất đừng để cho anh bắt được em!

Ăn cơm xong, ba người lại hàn huyên một lát sau đó Lâm Sanh dẫn Tô Thần Dật với Kỳ Thương đi đến quán bar. Tô Thần Dật vốn muốn đề nghị uống luôn trong nhà hàng, nhưng Lâm Sanh cho rằng bầu không khí trong nhà hàng không thích hợp để uống rượu, lại luôn bảo đảm sẽ không để cho Tô Việt Trạch tra được bọn họ đang ở quán rượu nào nên bấy giờ Tô Thần Dật mới bất đắc dĩ mà đi theo Lâm Sanh.

Không phải là y sợ Tô Việt Trạch sợ đến nỗi như thế, nhưng buổi sáng, sau khi nghe xong những chuyện Lâm Sanh đã nói, y không biết mình nên đối mặt với Tô Việt Trạch như thế nào. Trước kia y tưởng rằng Tô Thần Dật đã chết chẳng hề biết cái gì, hơn mình không cố ý sống lại vào người cậu ta cho nên còn có chút yên tâm thoải mái. Nhưng bây giờ y lại biết thật ra thì những chuyện kia Tô Thần Dật so với người khác còn tường tận hơn, thậm chí tình cảnh còn thê thảm hơn y nhiều lần, bây giờ y không thể nào ung dung thoải mái được.

Nếu như một ngày nào đó trong tương lai, y hoặc Tô Việt Trạch có thể tìm ra hung thủ đã thiết kế vụ tai nạn của Tô Thần Dật, có lẽ y còn có thể tự mình an ủi trong lòng một phen, ít nhất mình cũng đã thay người ta bắt được hung thủ. Nhưng bây giờ, y ngoại trừ chỉ còn có thể cố gắng ngoan ngoãn không chọc phiền ông Tô bà Tô, thì không làm được chuyện gì khác.

Nhìn thấy Tô Thần Dật sau khi vào phòng có chút trầm tư, Lâm Sanh nhíu mày hỏi, "Làm gì thế, sao bộ dạng giống như là tôi đang ép cậu đi tiếp khách vậy."

"Không có, " Tô Thần Dật cố nặn ra một nụ cười, "Tôi đang nghĩ tối nay tôi có thể uống bao nhiêu."

"Nghĩ cái con khỉ! Uống rồi thì biết."

"Cũng đúng, " Tô Thần Dật gật đầu một cái, cho đến lúc phục vụ viên đem rượu lên bàn rời khỏi phòng, lúc này y mới cầm lên một chai khui ra rồi rót vào ba ly.

"Đây, ly thứ nhất rượu tôi kính hai người, cám ơn các cậu khi nhận được tin tôi bị thương đã bỏ công bỏ chuyện chạy qua thăm tôi."

Cầm ly rượu lên cụng với Tô Thần Dật, Kỳ Thương hờ hững đáp nói: "Tôi chẳng qua là tới xác nhận cậu chết thật hay chưa thôi."

" Xin lỗi, ông đây định đi chiêm ngưỡng di dung thôi, nếu biết cậu còn chưa chết, tôi đời nào thèm đi."

"Dạ dạ dạ, " Tô Thần Dật luôn miệng đáp lời một hơi uống hết sạch rượu trong ly, khóe miệng cũng không buồn nhếch.

Lần nữa rót đầy ba ly, Tô Thần Dật nói tiếp: "Đây, ly thứ hai chúc mừng tôi đại nạn không chết."

Bưng rượu cụng ly, Lâm Sanh giễu cợt nói: "Lần sau có phẫu thuật nữa thì nhớ kêu bác sĩ gắp mảnh sắt trong đầu cậu ra, chớ để cậu suốt ngày làm người khác ác cảm."

"Hửm?" Tô Thần Dật ngây thơ chớp mắt mấy cái, "Người ta làm người khác ác cảm sao? Cậu xem người ta thuần khiết đến nhường nào."

"Cút mẹ cậu đi, " Lâm Sanh cười mắng, "Uống rượu!"

Uống liên tiếp chừng mười ly xuống ruột, Tô Thần Dật nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng, chỗ nào đó trong người cũng bật đèn đỏ, nhìn Lâm Sanh vừa mới đi vệ sinh, Tô Thần Dật ngoái đầu lại nói với phía Kỳ Thương, "Tôi cũng đi vệ sinh đây."

"Cậu có thể chờ Lâm Sanh về rồi đi."

"Không được, " Tô Thần Dật ôm bụng đứng lên, "Tôi không chờ được, các cậu uống đi, tôi trở lại liền." Nói xong liền ôm bụng chạy ra khỏi phòng như điên.

Khi đi ngang qua một phòng nào đó, y nghe thấy bên trong có tiếng rên rỉ truyền ra, lắc lư cái đầu, Tô Thần Dật nhìn chằm chằm cánh cửa phòng, ánh mắt lộ nét ngờ vực. Sau khi không nghe được bất kỳ thanh âm nào, Tô Thần Dật mới vỗ trán đi tới phòng rửa tay, mẹ nó, thật đúng là uống đến choáng đầu, chớ không thì sao lại nghe được loại âm thanh này chứ.

Bên trong căn phòng mờ tối, hai người đàn ông trần trụi đang ôm hôn tình tứ, tiếng nước dớp dáp cùng với tiếng thịt vỗ "Ba ba" trộn lẫn thành một, người ở trên mạnh mẽ đâm thọc, người bên dưới không kìm được mà gọi ra tiếng.

Sau một trận mây mưa, người phía dưới vỗ đôi vai trần của người phía trên, thở dốc nói: "Đi chỗ nào cũng có thể phát tình, tôi thật là phục anh."

"Cho dù phát tình thì cũng phải xem đối tượng là ai, ý em sao?"

"Cút mẹ nó đi!" Đẩy người bên trên ngồi dậy "Lần này lại xảy ra chuyện gì? Không phải nói thằng oắt họ Tô kia chỉ còn nước chết sao?"

Người nọ cau mày rút ra một điếu thuốc châm lửa, "Ai biết thằng oắt kia mạng lớn đếb thế, hai lần đều không chết, nhưng mà em yên tâm, lần sau nó không may mắn như vậy nữa đâu, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là lấy được thứ đang ở trong tay Cố Thiệu Kiệt."

"Cái này không cần anh nói tôi cũng biết!" người kia ngắt ngang, "Anh mau sớm tra ra nó đang ở chỗ cụ thể nào, dạo này tôi hành động không tiện lắm, không thể tùy tiện ra tay."

"Chuyên này em cứ yên tâm đi, " người nọ cười một tiếng rồi ôm lấy người bên cạnh, "Anh thấy vừa rồi chúng ta "trao đổi" còn chưa sâu sắc, tới lần nữa nha?"

"Khốn kiếp! Đầu đầy t*ng trùng, a... Chậm một chút..."

- -Hết Chương 73 --

Bình luận

Truyện đang đọc