ĂN MÀY CÙNG THƯỢNG TÁ

Edit + Beta: Cù lão bản

Sau khi hoàn thành công tác thanh lý cũng thuận tiện tắm rửa sạch sẽ, tiểu khất cái trực tiếp ôm ngài thượng tá của cậu quay về phòng ngủ. Hiện tại cả người ngài thượng tá mềm nhũn tùy ý tiểu khất cái thao túng. Hắn nhìn Alpha non nớt bên cạnh mình, rơi vào suy tư.

“Tiểu Yến.”

Ngài thượng tá mở miệng. Tiểu khất cái vừa lau khô nước trên người hắn vừa đáp lại:

“Tôi đây, tiên sinh.”

“Trước đây có từng đi học không? Muốn học tiếp nữa không?”

Ngài thượng tá nhẹ nhàng vươn tay bắt được một lọn tóc nhỏ bên tai Alpha, ngón tay không ngừng đùa nghịch. Tiểu khất cái nghe ngài thượng tá nói động tác chậm rãi ngừng lại.

“Tôi có thể sao?”

Cậu ngẩng đầu nhìn ngài thượng tá, trong đôi mắt tựa hồ ẩn giấu ánh sao lấp lánh. Bị cậu dùng ánh mắt mong đợi nhìn chăm chú, ngài thượng tá cảm thấy có chút ngại ngùng khó giải thích được, hắn chỉ có thể dời mắt.

“Tại sao không thể?”

Tiểu khất cái nói:

“Trước khi đế quốc đưa tôi đến đây có nói với tôi một vài chuyện. Ví dụ như đừng tìm cách bỏ trốn, cũng đừng cố gắng làm Omega bị thương, nếu không con chíp trên gáy sẽ trực tiếp nổ Alpha thành đống thịt vụn…”

Cậu dừng một chút.

“Cũng có nói, tôi không nên thử đề ra bất cứ yêu cầu gì đối với Omega…”

“Ví dụ như, ra khỏi cửa một mình, đi học hoặc là đi làm.”

Ngài thượng tá nghe tiểu khất cái nói những câu này, lông mày càng cau chặt. Trước đây hắn chưa từng cân nhắc đến việc sẽ tiếp nhận một Alpha cho nên hoàn toàn không biết những yêu cầu vô lý này của đế quốc. Hơn nữa người bạn thân của hắn rất hòa hợp với Alpha của cậu ta, hai người hạnh phúc ân ái. Mà Alpha ưu tú cấp A kia từ sau khi tốt nghiệp đại học cũng bắt đầu đi làm, vì thế những câu này của tiểu khất cái làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Hắn biết đế quốc khống chế Alpha vô cùng nghiêm ngặt, nhưng không nghĩ tới ngay cả những vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày cũng bị chụp vào cái lồng quy củ như vậy.

“Chỉ là, Omega có thể quyết định tự do cho Alpha của mình.”

Ngài thượng tá phục hồi tinh thần lại, nhìn Alpha của mình:

“Đương nhiên có thể.”

“Tiểu Yến. Cậu, là Alpha của ta.”

Tiểu khất cái nghe ngài thượng tá nói mà có chút thẹn thùng, nhưng vẫn gật đầu tán thành.

“Cho nên cậu có đầy đủ tự do và quyền lợi thuộc về cậu.”

“Mà điều kiện tiên quyết là cậu phải trung thành với ta.”

“Đi học, đi làm, thậm chí tham gia chính trường, ta đều cho phép. Cậu là một Alpha cấp A+, ý nghĩa tồn tại của cậu không chỉ là giúp ta sinh ra đời sau càng thêm ưu tú.”

Ngài thượng tá buông tóc tiểu khất cái, rũ mắt.

“Cậu không thể chỉ tồn tại như thế này.”

Ngài thượng tá vươn tay chạm vào vành tai tiểu khất cái.

“Đừng để ta thất vọng, Tiểu Yến.”

Không chỉ là đối với ta, mà còn là đối với chính em.

Đừng khiến ta phải hối hận vì đã trao tự do cho em.

Ta không muốn một Alpha hoặc là chán chường, hoặc là phản bội.

Ngài thượng tá nhẹ giọng nói:

“Người ta muốn là một Alpha mạnh mẽ và trung thành.”

Bình luận

Truyện đang đọc