ÂN SƯ THỪA HOAN

Tối nay hai người cùng nhau nằm trên giường ký túc xá Tần Duyệt, Tôn Xán Tình lại một lần bị bao phủ Tần Duyệt. Hắn ôm chặt Tần Duyệt, cảm thấy hạnh phúc như đang nằm mơ. Hắn nói với y áp lực trong khoảng thời gian này, thấp thỏm cùng khát khao, nói hắn đầy ắp nhớ nhung, nói đến buồn ngủ mới cũng luyến tiếc không dám nhắm mắt lại. Sợ ngủ rồi cảnh trong mơ đều không đẹp bằng hiện thực giờ phút này.

Tôn Xán Tình chịu không nổi mệt mỏi đã ngủ, hai tay hắn gắt gao ôm Tần Duyệt, mặt chôn trong lòng y, thoạt nhìn bá đạo lại mang theo chút trẻ con. Tần Duyệt nhìn hắn thiên chân(hồn nhiên trong sáng) thỏa mãn ngủ, nhịn không được vươn tay sờ sờ đỉnh đầu hắn, cũng nhắm hai mắt lại.

Y thật sự thực thích đứa nhỏ này, nhìn hắn từ một thiếu niên cà lơ phất phơ nỗ lực làm học sinh ngoan. Ngạo khí lãnh đạm từ khi bị bắt hút thuốc đến nay đối y tràn ngập không muốn xa rời. Y cũng thỏa mãn, lần đầu tiên khắc sâu cảm nhận may mắn làm một người giáo viên. Nếu tương lai Tôn Xán Tình có thể trở thành một khối mỹ ngọc, như vậy trên người hắn nhất định sẽ lưu dấu vết y mài giũa.

Y thích hắn, thích đến mang theo một đống đồ lớn chạy đến thành thị phố khác thăm hắn. Thích đến nguyện ý dùng hôn môi thưởng hắn nỗ lực. Thậm chí thích đến lúc cùng hắn hôn môi tim đập gia tốc, cả người nhũn ra. Tần Duyệt cuối cùng minh bạch, không chỉ có Tôn Xán Tình sớm vượt qua ranh giới, chính mình đối hắn cũng đã vượt rào.

Hôm sau tỉnh lại hai người vẫn ôm nhau, cả hai đều cảm thấy có chút ngượng ngùng, trong lòng lại đều có vài phần ngọt ngào. Mắt Tôn Xán Tình sáng lấp lánh nhìn Tần Duyệt, biểu tình muốn cười lại nghẹn. Tần Duyệt bị hắn nhìn không được tự nhiên, đứng dậy xuống giường nói:

"Ssáng nay tôi phải về nhà, đồ đạc tối qua còn chưa thu thập đâu."

Tôn Xán Tình ngồi đầu giường từ sau ôm lấy eo y, "Thật vất vả mới nhìn gặp mặt, lão sư lại phải đi."

"Đã là học sinh cấp ba, qua Tết âm lịch phải trở về đi học, cùng lắm thì tôi cũng trở về sớm một chút."

Tôn Xán Tình không thể tin mở to hai mắt, kinh hỉ:

"Thật sự? Lão sư không được gạt tôi."

Tần Duyệt quay đầu lại nhìn hắn, "Tôi không lừa cậu."

Tôn Xán Tình lập tức nói: "Vậy lão sư hôn tôi một chút, coi như đóng dấu xác nhận."

Nói xong nhắm mắt lại, hướng Tần Duyệt đưa mặt lên.

Tần Duyệt chỉ cúi thấp đầu xuống ở trên trán hắn khẽ hôn một cái, giống huynh trưởng hôn ấu đệ(em nhỏ), Tôn Xán Tình sờ sờ dư vị lưu lại trên trán, nhịn không được mỉm cười.

Khi tạm biệt, Tôn Xán Tình một bên không buông một bên thật cẩn thận hỏi Tần Duyệt: "Lão sư hiện tại cũng thích tôi sao?"

Tần Duyệt đáp: "Cậu vẫn luôn là học sinh tôi thích nhất."

Tôn Xán Tình bất mãn nhíu mày, "Lão sư biết tôi nói thích không phải ý tứ này."

Tần Duyệt vẫn luôn không quên mình là giáo viên, nói:

"Hiện tại cậu nên đem tinh lực đặt vào kỳ thi đại học, toàn lực ôn tập môn văn, những việc này chờ thi đại học xong lại nói, được không?"

Tôn Xán Tình cắn môi muốn phản bác, cuối cùng không cam lòng gật đầu, "Hảo."

Nghỉ đông ngắn ngủi rất nhanh đã qua, Tôn Xán Tình khẩn trương ôn tập, tuy hắn học huấn luyện chuyên ngành vẽ cũng không quên thường xuyên nhìn lại nội dung môn văn, nhưng so với bạn học khác trong trường, tiến độ ôn tập vẫn xuống rất nhiều. May mắn trường học đã thông qua cuộc thi chuyên ngành năng khiếu mở lớp bổ túc cho học sinh, cố gắng đạt tạo cơ hội cho học sinh thiếu tiết quá nhiều nhanh chóng học lại ngắn hạn để thi.

Mấy tháng cuối cùng, Tôn Xán Tình nhiệt tình ôn tập, lại có Tần Duyệt phụ đạo không gián đoạn, cho nên thành quả ôn tập khả quan, thành tích cơ hồ là học sinh năng khiếu ưu tú nhất.

Quan hệ Tôn Xán Tình và Tần Duyệt bên ngoài cũng không có biến hoá lớn, nhưng hai người đều nhận ra những điều đó cùng lúc trước bất đồng. Ánh mắt khi ở chung, vài câu trêu chọc, đều mang theo hơi thở ngọt ngào như ẩn như hiện, đó là một loại không hoàn toàn vạch trần, rồi lại tràn ngập ăn ý hấp dẫn nhau

Tới tháng năm, Tôn Xán Tình rất có lòng tin trúng tuyển chính thức vào Y đại, một lần hắn hỏi Tần Duyệt:

"Lão sư, nếu tôi thuận lợi thi đậu vào Y đại, có phải hay không cũng nên khen thưởng cho tôi một chút?"

Tần Duyệt mỉm cười hỏi: "Vậy lúc này cậu muốn cái gì?"

Tôn Xán Tình không chút suy nghĩ liền nói: "Tôi muốn lão sư cùng tôi ở bên nhau."

Thế là Tần Duyệt lại hôn trán Tôn Xán Tình, đáp ứng hắn: "Hảo, đây là đóng dấu xác nhận."

Tháng sáu như hỏa, Tôn Xán Tình kết thúc thi đại học, hắn phát huy không tồi. Một thân thoải mái ra khỏi trường thi, cuối cùng thoát được cấp ba, cả người nhàn nhã, nhưng Tần Duyệt vẫn như cũ cần cù chăm chỉ tiếp tục đi làm.

Đôi khi Tôn Xán Tình thừa dịp Tần Duyệt rảnh ở văn phòng quấy rầy y một chút. Đôi khi cả ngày ăn vạ trong ký túc xá y, Tần Duyệt từ trước đến nay đều không có biện pháp với hắn, chỉ cần hắn cao hứng liền mặc hắn làm càn.

Đến ngày công bố thành tích, Tôn Xán Tình tuy lúc trước tin tưởng tràn đầy, nhưng kho tra điểm vẫn không tránh được khẩn trương. Tra trên web vì người đăng nhập quá nhiều vô pháp truy cập, điện thoại đường dây nóng cũng gọi đánh không thông, cuối cùng Tôn Xán Tình gửi đi tin nhắn, đợi lúc lâu mới nghe di động truyền đến hồi âm.

Hắn cầm di động, ngón tay mở tin nhắn thậm chí hơi hơi run rẩy, hắn liếc mắt một cái quét tới cuối cùng ── trúng tuyển chính thức vào Y đại, nhưng không hưng phấn dự đoán như. Mũi hắn cư nhiên có chút lên men, cất di động lập tức chạy tới nơi Tần Duyệt.

Tần Duyệt nghe tiếng đập cửa vang lên, biết là ai tới, lúc này chỉ có khả năng một người, mang theo một tin tốt đến tìm y, muốn y khen thưởng. Tần Duyệt mở cửa phòng, Tôn Xán Tình mỉm cười đứng trước cửa, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều như chờ đợi thật lâu, ánh mắt thâm tình mang theo một chút chua xót.

Tôn Xán Tình vào phòng, mở tin nhắn cho Tần Duyệt xem, nói: "Lão sư xem, tôi thi đậu Y đại."

Tần Duyệt ôm chặt hắn, "Xán Tình, tôi thật sự kiêu ngạo vì cậu."

Tôn Xán Tình đem đầu đặt trẻn cổ y, ngẩng đầu lên nói: "Lão sư, đều phải cảm ơn lão sư, nếu không nhờ lão sư, hôm nay tôi không có khả năng làm được chuyện đó."

Hắn ôm Tần Duyệt thật chặt, "Lão sư, vậy hiện tại có thể cùng tôi ở bên nhau sao?"

"Ân, ân."

Tần Duyệt dùng sức gật đầu, hôn môi Tôn Xán Tình. Tôn Xán Tình lập tức càng nhiệt tình đáp lại y. Hôn lên lỗ tai y, gương mặt, cổ, ôm chặt cảm thấy còn chưa đủ thân mật, nhịn không được xé rách quần áo y.

Hai người hôn môi đi tới mép giường, Tôn Xán Tình thuận thế áp Tần Duyệt lên giường, Tần Duyệt bị lăn lộn vạt áo đại mở, đầu lưỡi ướt mềm từ cổ y liếm hôn đến xương quai xanh, lại từ xương quai xanh trượt xuống ngực, cuối cùng đầu v* trước ngực bị ngậm lấy dùng sức mút vào gặm cắn.

Tần Duyệt chưa bao giờ bị người đối đãi như vậy, thân thể mẫn cảm lập tức nổi lên phản ứng, miệng cũng tràn ra vài tiếng rên rỉ, Tôn Xán Tình không ngừng cố gắng nắm viên đầu v* khác của y vân vê, miệng hàm hồ hỏi:

"Thoải mái sao? Lão sư thích như vậy sao?"

Tần Duyệt bị hắn làm cho cả người mềm nhũn, mặt nóng lên, ý thức nghĩ phải phản kháng, rồi lại đối với loại da thịt thân cận tràn ngập khát vọng. Đang lúc y mê mang vì khoái cảm trước ngực, một tay khác của Tôn Xán Tình dần dần đi xuống vuốt ve, lát sau liền giải khai quần y, tiếp theo vói vào cầm dương v*t y có chút cương cứng.

Tôn Xán Tình nắm dương v*t không ngừng vuốt ve trên dưới, Tần Duyệt lập tức không chịu nổi nhẹ giọng kêu lên, Tôn Xán Tình cúi xuống một ngụm ngậm lấy quy đầu y, đem y quần hoàn toàn cởi xuống. Tần Duyệt nơi nào có kinh nghiệm như vậy, nhất thời vừa kinh hách lại sảng khoái, Tôn Xán Tình ra sức khẩu giao cho y, hình ảnh thật sự quá mức kích thích, y nhịn không được gắt gao nhắm hai mắt lại, miệng rên rỉ càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng tăng.

Tôn Xán Tình là lần đầu tiên làm loại chuyên này, tuy có chút trúc trắc, phun ra nuốt vào không quên chiếu cố đến đản đản(trứng) Tần Duyệt, đồng thời vuốt ve bắp đùi mẫn cảm. Tần Duyệt cũng là xử nam, nhịn không được kích thích như vậy, không bao lâu ở trong miệng Tôn Xán Tình bắn ra.

Sau cao trào Tần Duyệt mặt đỏ bừng nằm trên giường thở dốc. Tôn Xán Tình hôn môi, hôn đôi mắt y, một bàn tay vói vào giữa hai chân y từ sau tìm kiếm, ấn vào nơi chưa bao giờ bị người khác đụng vào, hắn dán lỗ tai y nói: "Lão sư, tôi muốn đi vào."

Bình luận

Truyện đang đọc