ẤN TƯỢNG SAI LỆCH

Giang Thừa Nguyệt đứng không nhúc nhích, mặc cho Lộ Hứa đem thước dây đo loạn trên người mình.

Bản thân cậu không thích cùng người khác tiếp xúc với khoảng cách gần, nhưng vẻ mặt Lộ Hứa đang rất nghiêm túc, con ngươi màu lam sẫm trong mắt rất sâu, dường như chỉ có công việc thiết kế.

Trên người Lộ Hứa có vị đắng thoang thoảng của cà phê đen, thước dây quanh cổ tay cậu, mu bàn tay chạm vào đồng hồ của Lộ Hứa, cảm giác cứng rắn lạnh lẽo.

Trong khi cậu đang mặc cho Lộ Hứa đùa nghịch, nữ trợ lý mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu cà phê nhạt, một mực lén lúc nhìn chăm chăm vào cậu.

"Tùy tiện cho tôi mượn một bộ quần áo là được rồi." Giang Thừa Nguyệt nói, "Mặc thuận tiện chơi trống là được."

"Không cần cậu nói, tôi biết." Lộ Hứa thản nhiên nói mấy con số, trợ lý đi tìm quần áo, Giang Thừa Nguyệt an vị trên ghế đẩu cao, qua cửa sổ sát đất nhìn xe cộ tấp nập.

Tấm rèm mỏng làm bằng vải gạc đen rất dài, xếp chồng lên nhau dưới chân cậu, cậu sợ giẫm phải rèm, ngay cả chân cũng không dám bước bừa.

[ Mạnh Triết ] Buổi tối đi không? Tôi có chút hối hận, nếu không chúng ta không mời Lí Tuệ, đi tìm người khác đi. Những người chơi guitar ở khắp nơi đều có.

[ Măng tre ] Đi nha, đừng túng.

[ Mạnh Triết ] Trần Như Huy này một lời khó nói rõ, tóm lại chúng ta coi như giao lưu, đừng nói gì khác.

[ Măng tre ] Được.

"Bỏ điện thoại xuống, lại đây thay quần áo." Lộ Hứa đang gọi cậu.

Giang Thừa Nguyệt nhìn không ra quần áo có giá trị bao nhiêu, chỉ cẩm thấy hai bộ quần áo trên tay Lộ Hứa đơn giản hơn nhiều so với những bộ của NancyDeer cậu từng nhìn qua.

Cho nên cậu đương nhiên cho rằng, đây là quần áo Lộ Hứa không cần.

"Eo cậu so với size nhỏ nhất còn nhỏ hơn, không kịp sửa lại, mặc tạm đi." Lộ Hứa ném quần áo cho cậu, kêu cậu đi thay nó.

Trên tay Giang Thừa Nguyệt là một chiếc áo phông trắng có họa tiết mềm mại, nhìn qua không có gì là đặc biệt, trên áo chỉ có in mấy chữ tiếng Đức, nhưng khi mặc vào phát hiện bộ quần áo có rất nhiều điểm chú ý, áo phông có chút dài, ở cổ áo bên phải có một đường viền, mảnh ghép vải giả với đường khâu màu đen nối 2 vạt áo lại.

Chiếc quần dài giống như quần lính nhảy dù, bên phải có túi, bên trái có vài dây đai, Giang Thừa Nguyệt không hiểu để làm gì, nhưng thắt lưng có chút lỏng, cậu không biết làm sao để thu lại, đành phải cầu cứu Lộ Hứa.

Lộ Hứa đối với quần áo rõ như trong lòng bàn tay, đứng phía sau cậu, vén áo lên điều chỉnh dây thắt lưng, hai tay hoàn toàn vòng qua eo cậu, dây đồng hồ có điểm cọ nhẹ vào quần cậu.

Giang Thừa Nguyệt ngây người trước gương, cảm thấy phong cách ăn mặt thường ngày của chính mình so với tỏng gương bây giờ rất không giống nhau.

"Tôi thế nào lại cảm thấy có điểm thật kì quái a?" Cậu quay đầu hỏi Lộ Hứa.

Lộ Hứa không trả lời, tợ lý Vương lên tiếng trước, "Không kì quái a, rất đẹp."

"Cô thế nào còn chưa đi?" Lộ Hứa hỏi trợ lí, "Cô còn việc gì sao?"

Vương Tuyết rụt cổ liền bước ra ngoài, để cho ông chủ đào hoa không bóp cửa.

Lộ Hứa nhìn Giang Thừa Nguyệt một lúc lâu, nói "Ừm, cổ tay có chút trống rỗng."

Anh tìm trong ngăn kéo bàn, lây ra một cái vòng tay bằng da ném cho Giang Thừa Nguyệt, "Mang này đi."

Giang Thừa Nguyệt bị Lộ Hứa lăn qua lăn lại hơn hai giờ, liền thay đổi cả bộ dạng nhưng không dùng quá nhiều thứ rườm rà, Lộ Hứa còn tìm người làm tóc cho cậu.

Khi Lộ Hứa tìm được cây kẻ mắt, liền định trang điểm một chút theo phong cách rock and roll cho cậu, Giang Thừa Nguyệt rốt cục ngồi không yên.

"Thêm lớp trang điểm nhẹ thật sự đẹp." Lộ Hứa không có ý định từ bỏ.

"Tôi không." Giang Thừa Nguyệt mấy ngày nay bị đau họng, lời ít ý nhiều, "Gay kín, không thích."

Lộ Hứa, "..."

Phố Văn Sang(Wenchuang) có rất nhiều quán bar nhỏ, ban đêm đèn cực kì rực rỡ, dần dần trở nên náo nhiệt.

Các ban nhạc lớn hơn ở thành phố này có những buổi biểu diễn của riêng họ, hoặc ở những livehouse và lễ hội âm nhạc, khắp nơi đều đông đúc, người muốn chơi nhạc phần lớn đều đến đây tụ tập trên đường.

Giang Thừa Nguyệt thật vất vả mới trốn ra khỏi 'Ma trảo' của nhà thiết kế Lộ, chạy tới phố Văn Sang, vài phút. Trước khi bước vào quán bar Phó Du Nhiên nói, chợt nghe thấy giọng nói chửi rủa cậu xen lẫn tiếng Anh tiếng Trung.

"Sao Giang Thừa Nguyệt còn chưa đến?" Trần Như Huy nói, "Nói cái gì tay trống ban nhạc cổ điển 'Dữu tử băng tuyết' đều bốc phét. Tự học có thể hay ho đến mức nào, ban nhạc chính thức đều không có, lãng phí thời gian của tôi, stupid.

Giang Thừa Nguyệt nghe được liền nhíu mày.

Lộ Hứa lớn lên là ở nước ngoài, gia đình anh ấy có dòng máu lai, ngày thường nói chuyện với cậu đôi khi không diễn tả được tiếng Trung sẽ đổi sang tiếng Đức, nghe không hiểu anh sẽ vui lòng đổi sang tiếng Anh, gần đây có vẻ như đã học được một vài từ phương ngữ Tứ Xuyên.

Cậu chỉ cảm thấy anh Lộ thú vị chứ không phải là dáng vẻ khoe khoang.

Nhưng Trần Như Huy trước mặt cậu, tiếng Anh cùng tiếng phổ thông rất lưu loát, làm cho cậu cảm giác không thoải mái. Trần Như Huy không chỉ đến một mình, còn dẫn theo đội quay phim trực tiếp.

"Thật xin lỗi tôi đến muộn." Giang Thừa Nguyệt nói, "Có chút việc."

Trên mu bàn tay phải cậu còn miếng băng dán, để che đi vết bầm do lần rút kim sai lầm của y tá.

"Làm sao vậy?" Mạnh Triết hỏi cậu, "Cậu bị bệnh à?"

"Không sao." Giang Thừa Nguyệt cúi đầu nhìn trống của mình, "Hai ngày nay cổ họng có chút rát, nói chuyện ít lại sẽ ổn."

Trần Như Huy ồn ào có điểm phiền toái.

"Ngu xuẩn*, giọng hắn so với tiếng trống còn lớn hơn." Giang Thừa Nguyệt nhỏ giọng mắng.

*(gốc 瓜兮兮 phương ngữ Tứ Xuyên, kẻ ngốc, ngu xuẩn,.. )

"Phiền thật." Mạnh Triết nói, "Tôi thấy anh Lí cũng thiếu kiên nhẫn, miệng nói thật lợi hại, nhưng có vẻ là tay trống nổi tiếng trên mạng, đến dẫn theo cả đội ghi hình, chặn cửa quán bar, không biết là nghĩ cái gì."

Giang Thừa Nguyệt bắt đầu học trống từ năm lớp 6, đơn giản vì cậu thích nó, không nghĩ đến việc thu hút người hâm mộ hay nổi tiếng thông qua trống, thời gian chơi trống chỉ để bù đấp sự cô đơn.

"Đến thử xem." Giang Thừa Nguyệt nói.

"Học đệ!" Phó Du Nhiên bước tới, "Chị có hai cái trống ở đây, em cứ thoải mái dùng."

Phó Du Nhiên nói xong, cao thấp nhìn nhìn quần áo Giang Thừa Nguyệt, nở nụ cười, "Quần áo thật không giống cậu chọn, khí chất cả người đều thay đổi."

"Ừm...nó rất khác biệt so với phong cách thường ngày của em sao?" Giang Thừa Nguyệt hỏi.

"Em ngày thường không có phong cách, cứ mặc loạn?" Phó Du Nhiên hỏi, "Hôm nay còn rất phong cách, thương hiệu nào, cho chị xem xem nhãn hiệu đi!"

Giang Thừa Nguyệt cũng không biết, đang muốn xem, bên kia Lí Tuệ gọi tới, bắt đầu thúc dục.

Trần Như Huy, "Nhanh lên, tôi thật sự không hiểu tại sao phải dánh thời gian ở đây với một người như cậu."

Giang Thừa Nguyệt ngồi xuống ghế đẩu, hoàn toàn không nghe Trần Như Huy nói, cầm dùi trống thử kickandhats*, cảm nhận âm thanh của bộ trống ở đây, sau đó mới siết cổ tay giữ gậy trống và giương mắt nhìn Trần Như Huy.

*(Trong bộ trống cơ bản sẽ có 3 món là kick drum, snare drum, kit-hat)

Khu phố Văn Sang là một địa điểm thu hút lớn, hôm nay là cuối tuần, buổi tối lúc này lượng người trong quán bar càng đông hơn.

"Muốn chơi thế nào?" Giang Thừa Nguyệt hỏi.

"Thử một điệu khác?" Trần Như Huy không cảm thấy được Giang Thừa Nguyệt có thể đánh trống, "Trống là loại nhạc cụ, có cùng tiết tấu, và mỗi người khác nhau sẽ chơi với các tiết tấu riêng."

Trần Như Huy chơi một đoạn trái tay cơ bản, các cơ trên tay rất rõ ràng, và thật sự đang dùng sức khá mạnh.

Hắn xuất thân từ đào tạo chính quy, học trống ở nước ngoài, còn thi đỗ, đến chơi trống ngẫu nhiên trong những ban nhạc đường phố nhỏ ở Trung Quốc thế này, hắn có chút chướng mắt với tay guitar Lí Tuệ, khi Lí Tuệ đề cập đến, hắn nghĩ muốn thể hiện kĩ năng của mình trên đường phố và có thể chụp ảnh ghi hình cũng không tồi.

"Tay vững vàng." Lí Tuệ đang đứng bên cạnh nói với Mạnh Triết, "Trình độ chuyên nghiệp là đủ."

Mạnh Triết chỉ cười cười, không nói.

Những vị khách trong quán bar xem không hiểu, liền giơ di động chụp ảnh Trần Như Huy.

Giang Thừa Nguyệt yên lặng ngồi trên ghế đẩu, chờ Trần Như Huy kết thúc tiết tấu, lúc này mới nhất chân, để lên đạp trống phía dưới, sau đó dùi trống cũng rơi xuống hi-hat, phát ra một loại thanh âm.

Cậu không dùng lực lớn giống Trần Như Huy, mỗi cú rơi xuống của dùi trống đều vừa phải.

Ánh mắt Lí Tuệ nhìn Giang Thừa Nguyệt cuối cùng cũng thay đổi.

"Rất ổn định, không quá mạnh, nhưng dễ nghe." Anh nói.

Với bộ gõ mà nói, sự cộng hưởng nhịp điệu là trọng yếu, nói tóm lại, trống của Giang Thừa Nguyệt, có thể tốt hơn nữa.

Trần Như Huy có điểm kiêu căng liếc nhìn Lí Tuệ, trong tay gậy trống hung hăng đánh lên trống bẫy, cắt ngang động tác bên kia của Giang Thừa Nguyệt. Giang Thừa Nguyệt không sinh khí, tiết tấu không ngừng, dừng lại.

Hắn không tuân theo các quy tắc, Giang Thừa Nguyệt cũng không tái thủ, cho nên khi Trần Như Huy solo một tiết tấu khó, Giang Thừa Nguyệt không nhanh không chậm ghi nhớ âm thanh đó. Đây là những cơ sở nền tảng khi chơi trống, nhưng chúng thường là những thứ cơ bản nhất có thể cho biết kỹ năng cơ bản của một người vững chắc như thế nào.

Trần Như Huy đã chơi trống từ nhỏ, cơ sở vững chắc không có gì nghi ngờ, nhưng Lí Tuệ nghe lại cảm giác tiếng trống có điểm thiếu đi thứ gì, không có cảm xúc và sức sống mà Giang Thừa Nguyệt chơi.

Mọi người có thể không hiểu âm nhạc, nhưng họ hiểu được cảm xúc, không ít người đã quay Giang Thừa Nguyệt bằng điện thoại di động của họ.

Giang Thừa Nguyệt không nhận ra điều đó, một khi chơi trống, cậu liền quên mất xung quanh.

"Đừng chơi cơ bản nữa." Trần Như Huy nói, "Tìm một bài hát, sau đó solo và đưa ra quyết định nhanh chóng."

"Tùy anh." Giang Thừa Nguyệt nói.

Trống trong quán bar không có tấm chắn trống, khi cậu ngồi ở đó, những người xung quanh có thể nhìn thấy cậu rõ ràng. Khi nói chuyện, cậu luôn cong khóe miệng, nhưng khi đánh trống cậu rất chăm chú, thậm chí cậu còn không để ý rằng mình bị chụp ảnh.

Trần Như Huy chọn bài của 'Lincoln Park'*, không có gì nghi ngờ, hắn đã rất quen thuộc với bài hát và có nhiều cơ hội luyện tập, hắn thành thọa đến độ nhớ rõ từng nhịp, và nhìn Giang Thừa Nguyệt đầy kiêu ngạo sau khi chơi xong.

*(Lincoln Park là tên ban đầu thành viên Bennington gợi ý nhưng tên miền 'lincolnpark.com' đã được sử dụng và ban nhạc không đủ khả năng mua lại nó, nên đã đổi 'lincoln' thành 'linkin', có thể tra thêm thông tin. Alicen: mọi người có thể xem kênh youtube của họ 'Linkin Park' mấy bài như "Numb", "In the end", "Crawling",...huyền thoại cmnr siêu xịn.)

"Kỹ thuật của anh rất tốt.'' Giang Thừa Nguyệt nói, "Chắc anh đã luyện tập rất nhiều, thật hâm mộ anh."

"Nếu không hâm tôi thì ai, tôi về sau sẽ có rất nhiều sân khấu, có thể đi xa hơn, tài năng của cậu chỉ ở trên những con phố." Khóe miệng Trần Như Huy nhếch lên đầy đắt ý, nhưng câu thứ hai của Giang Thừa Nguyệt lại khiến hắn cười không nổi.

"Nhưng mà." Giang Thừa Nguyệt nói, "Chơi nhạc và được chơi bởi âm nhạc, là hai việc khác nhau."

Cậu nói rất nghiêm túc, có ai đó trong quán đang cười trộm.

"Tiếng trống của anh Trần quá cứng nhắc." Phó Du Nhiên nói với Mạnh Triết, "Anh ta không có chất riêng, có thể là một người học giỏi, nhưng chắc chắn không phải người nghệ sĩ giỏi."

Mọi người xung quanh có thể không hiểu, chỉ có thể hò hét, nhưng ít nhiều họ xem có thể nghe được, Trần Như Huy hoàn toàn sao chép nhịp điệu của của người khác, và không có ý tưởng riêng của chính mình.

"Nhóc." Lí Tuệ hướng cậu huýt huýt sáo, "Định chơi bài gì? Tôi rất mong chờ nha."

" 'Gurenge'* đi." Giang Thừa Nguyệt nói, "Tôi sẽ chơi một cách ngẫu hứng."

*(gốc 红蓮华, Gurenge - Lisa, Demo Slayer: Kimetsu no Yaiba OP. Alicen: bài này siêu đỉnh mình có ghim phía trên nhé, mình chọn bản live cho dễ hình dung một ban nhạc, mọi người có thể tìm thêm nhiều bản khác.)

"Bài này a!" Phó Du Nhiên phấn khích, "Chị sẽ hát, vừa vặn ở đây còn có đàn."

"Tôi cũng đến đây." Mạnh Triết đi đến cầm lấy bass(guitar điện đó) .

Phó Du Nhiên là ca sĩ chính của đại học D, kiến thức cơ bản vững chắc, lần trước ở lễ hội âm nhạc sinh viên đã hát một bài rock and roll tiếng Anh, đã khiến khán giả kinh diễm, lần này là hát một bài tiếng Nhật liền điều chỉnh giọng phù hợp.

Một đoạn trống nổi lên trong phòng live.

"Tsuyoku nareru riyuu wo shitta boku wo tsurete susume."

Câu hát đầu tiên của Phó Du Nhiên vừa dứt, Giang Thừa Nguyệt đưa tay đánh vào Cymbals, mái tóc màu lanh sẫm của cậu chuyển động theo từng động tác, và nhịp trống đều đặn chính xác là hoàn toàn hòa vào từng nhịp điệu của bài hát, không khí trong quán bar bổng nhiên sôi trào lên.

Một ngày sau đó, Lộ Hứa đã nhìn thấy video này một cách thần kì trên Ins(Instagram).

Trống của Trần Như Huy không so sánh được, trước khi Giang Thừa Nguyệt cùng những người khác hoàn thành xong bài hát, hắn đã mang người của mình rút lui trước, cắt video, chỉnh sửa phần âm thanh của mình, và up lên Ins.

@Chen: Tôi đã chơi trống tại một quán bar trong nước, và tôi cảm thấy cách ăn mặc của mình không phù hợp bầu không khí ở đây.

Trần Như Huy có thể muốn triển lãm chính mình là vượt trội hơn người, trong video, hắn và Giang Thừa Nguyệt được quay, hắn cũng đăng nhãn hiệu quần áo cùng cách phối đồ của riêng mình lên, những lời nói đều là coi thường người khác.

Những người chú ý đến hắn đều thổi phồng hắn, có người nói trống giỏi, cũng có người nói quần áo không tồi, có khí chất.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang(tiệc vui chóng tàn), một bình luận mới xuất hiện trong bài post của hắn---

@Dữu Tử: Không đâu, em trai nọ sẽ không so đo với anh đâu, ăn mặc bỏ xa anh hơn chục con phố còn nghe được.

Trần Như Huy trả lời: Chỉ là đồ chợ?

@Dữu Tử: Anh mù tịt hay không hiểu về thời trang? Ngày hôm qua tôi vừa nhìn thấy chiếc áo này trong chuyến lưu diễn, chiếc áo đen trắng này là phiên bản giới hạn của NancyDeer vào năm ngoái, nhà thiết kế chính Kyle đã tự gia công 13 chiếc, tổng cộng không nhiều, chiếc quần là thương hiệu phụ của gia đình nhà Deer, là kiểu hot trend, nhiều năm qua nhiều người nổi tiếng tỏng nước đã tìm mua và đã cháy hàng.

Tài khoản có tên Dữu Tử, là một tín đồ thời trang trong nước, người đã đăng video trực tiếp phần biểu diễn của Giang Thừa Nguyệt trên một số nền tảng mạng xã hội lớn.

Cuộc đấu khẩu trên Ins vẫn tiếp diễn---

@Chen: Chắc chắn là đồ fake, hết hàng rồi, làm sao cậu ta có được?

@Chen: thật muốn đá vào đầu bạn như  đá một quả bóng.

Trừ lần lễ hội âm nhạc sinh viên đại học lần trước, Lộ Hứa chưa bao giờ xem Giang Thừa Nguyệt biểu diễn trực tiếp đây đủ.

Ngày hôm qua anh đã tạo hình cho Giang Thừa Nguyệt một cách ngẫu hứng theo ý thích, nhìn trong video, Lộ Hứa cảm thấy được cảnh đẹp ý vui (vui tai vui mắt).

Khi Giang Thừa Nguyệt chơi trống, dường như là lúc cậu cười vui vẻ nhất. Không phải kiểu cười vì tính cách, mà chính là cười vui vì thích thú và cao hứng.

Lộ Hứa có thể hiểu cảm giác này, anh nhìn Giang Thừa Nguyệt, như đàn nhìn tác phẩm của chính mình, ham muốn chiếm làm của riêng nhưng lại muốn khoe cho tất cả đều biết đây là của anh.

"Lộ tiên sinh." Vương Tuyết gõ cửa phòng làm việc, "Giang Thừa Nguyệt vừa đến đây, trả lại quần áo liền rời đi."

Một tin nhắn từ Giang Thừa Nguyệt trên điện thoại Lộ Hứa---

[ Măng tre ] Anh Lộ! Hôm qua tôi chơi ở quán bar, và được chị gái tặng bao lì xì, cảm ơn quần áo của anh, rất đẹp! Tôi đã giặc sạch rồi, không bị nhào, trả lại cho anh.

[ Măng tre ] Tôi đi tập luyện, buổi tối sẽ về.

"A đúng rồi." Vương Tuyết nói, "Cậu ấy nói thuận tiện mua cho anh chút trái cây, cảm ơn anh."

Lộ Hứa cười nhạo một tiếng, "Còn mua trái cây? Bình thường sao cậu ta không khách khí như thế? Cậu ta định chiếm tiện nghi của tôi hay sao?"

Lộ Hứa vươn tay ra, "Trái cây đâu?"

Trợ lí Vương giật giật khóe miệng, cười khẩy, lấy một quả chuối trong túi ra, đặt lên bàn làm việc của Lộ Hứa bằng hai tay.

Lộ Hứa, "..."

Tác giả:

Giang Thừa Nguyệt mặc đồ xịn nhất và hành động ki bo nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc