Edit: Táo Mèo
Phỉ Minh Sâm nhìn quanh một lượt, thấy không ai chú ý tới tình hình ở góc phòng, cậu xích lại gần cô nhẹ giọng hỏi, "Tịnh An, cậu không sao chứ?"
Trong giọng nói dịu dàng của cậu lộ ra đôi chút lo âu, Lục Tịnh An hiểu, nhưng cô vẫn không muốn để ý tới cậu, bây giờ cô đang rất cáu kỉnh, không muốn nhúc nhích tí nào, cả người chơi vơi lạc trong cảm xúc mâu thuẫn tới cực điểm. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
Vậy mà cậu thiếu niên ngồi bên cạnh cứ chọc vào bả vai cô hết lần này tới lần khác.
Lục Tịnh An phiền hết cả lòng, cô quay ngoắt đầu lườm cậu, kết quả không kịp đề phòng, hai người gần như dựa sát vào nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, chóp mũi kề chóp mũi.
Chững lại khoảng hai giây, rồi Phỉ Minh Sâm lùi ra, vành tai cậu đỏ bừng, dù sao cũng đang ở trường học cho nên cậu vẫn còn biết phải kiềm chế, bị giáo viên phát hiện thì phiền phức lắm.
Hôm nay phản ứng của Lục Tịnh An có vẻ chậm chạp, cô tựa lên cánh tay của mình, rồi quay đầu nhìn Phỉ Minh Sâm, ánh mắt phân tâm, chẳng biết cô có ý thức được về khoảng cách giữa hai người không.
Trông cô đờ ra như xác chết khiến Phỉ Minh Sâm lo lắng, quên cả mấy ý nghĩ linh tinh.
"Cậu sao vậy? Khó chịu ở đâu à?" Cậu vươn tay sờ lên trán cô.
Thấy cậu đưa tay qua, Lục Tịnh An cũng chẳng né tránh, thậm chí còn thầm thở dài khi cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cậu.
Tại sao trời lại rét chứ, tại sao lại chọn đúng lúc nào?
Nghe nói sau cơn mưa thu trời sẽ chuyển lạnh, ngoài trời vừa mưa được một tí cũng đủ mang lại cho con người ta cảm giác gió thảm mưa sầu.
Lục Tịnh An ngập tràn ai oán, chân tay bủn rủn, bụng dưới đau đớn, cô làm gì còn sức mà ra tay với Phỉ Minh Sâm nữa, thôi đành kệ cậu vậy.
Phỉ Minh Sâm cảm nhận thử nhiệt độ trên trán cô, rồi lại đặt tay lên trán mình, nét mặt có vẻ hoang mang.
Không giống sốt cho lắm nhỉ?
Dường như nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, Mạc Xảo Xảo ngồi trước bỗng ngoảnh đầu lại, thấy bộ dạng lúc này của Lục Tịnh An là cô nàng hiểu ngay.
Mạc Xảo Xảo nằm xoải trước mặt Lục Tịnh An, chạm vào bàn tay cô, quả nhiên rất lạnh lẽo.
Cô nàng đau lòng cầm tay Lục Tịnh An, chà xát, sau đó che miệng thì thầm hỏi, "Chị An, em có mang theo miếng dán giữ nhiệt, chị có cần không?"
Lục Tịnh An ngước mắt nhìn, kỳ quặc thật, mùa này mà con bé mang theo miếng dán giữ nhiệt làm gì?
Mặc dù có chút động lòng nhưng Lục Tịnh An nhất quyết lắc đầu, cô chính là Lục Tịnh An - người có giá trị vũ lực cực cao, hồi cấp hai, cô vẫn chạy quãng đường 2km dù đang tới tháng, nào có yếu đuối giống bây giờ chứ?
Cô xốc lại tinh thần, ngồi thẳng dậy, tay chống cằm nói, "Không cần."
Mạc Xảo Xảo cũng không tiện ép, đành chà sát tay giúp Lục Tịnh An.
Chà nóng xong một bàn tay, cô nàng bảo Lục Tịnh An đưa nốt tay kia để chà, Lục Tịnh An ngoan ngoãn giao tay ra.
Mạc Xảo Xảo khẽ mỉm cười để lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu.
Cô nàng quen chị An vào năm lớp 7.
Bởi vì kết quả thi chuyển cấp từ tiểu học lên trung học cơ sở không được tốt lắm, cộng thêm cân nhắc tới việc đi lại gần nhà, cho nên Mạc Xảo Xảo đã chọn trường Trung học Số 14, nơi tụ tập của các côn đồ trường học.
Thật ra, trường 14 đúng là loạn thật, nhưng cũng có những quy củ bất thành văn, chỉ cần là học sinh chăm chỉ học tập đạt được thành tích xuất sắc thì mấy đứa côn đồ rất ít khi chọc vào, mạnh ai nấy làm, vạch rõ ranh giới.
Có điều, Mạc Xảo Xảo có thể coi như là một người kém may mắn, chẳng hiểu vì sao lại bị mấy tên côn đồ đó quấy rối.
Ngày đó, sau khi tan học, Mạc Xảo Xảo vừa ra khỏi cổng trường thì bị đám bất lương kia cản lại, lúc ấy cô nàng chỉ cảm giác như thế là xong, không ngờ chị đại này lại như từ trên trời giáng xuống, giúp cô nàng đánh đuổi đám học sinh xấu.
Mạc Xảo Xảo vĩnh viễn không thể quên được khoảnh khắc lúc chị An vươn tay ra, hỏi xem cô nàng có bị thương không.
Có điều, giây phút đó Mạc Xảo Xảo cảm kích bao nhiêu, thì sau này lại hối hận bấy nhiêu, nếu không phải vì cứu mình thì chị An cũng không bị đám côn đồ kia dẫn theo đại ca tìm tới tận cửa chỉ vì không phục, cũng chẳng bị quấn vào cuộc tranh đấu giữa các băng đảng, đánh đấm một hồi cuối cùng trở thành chị đại của trường Trung học cơ sở Số 14. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
Từ đó về sau, không ai dám bắt nạt Mạc Xảo Xảo nữa, bởi vì chị An chính là ô dù của cô, nhưng cô nàng biết, thật ra chị An không hề muốn trở thành chị đại.
Mỗi lần Mạc Xảo Xảo biểu đạt sự áy náy thì chị An sẽ xoa đầu cô nàng nói rằng, dù không phải cô thì cũng sẽ là người khác, chị An chính là người theo chủ nghĩa không thể an phận, cũng không thể nhìn nổi cảnh tượng mấy tên khốn kiếp đó đi bắt nạt nữ sinh.
Dù chị An đã nói vậy nhưng Mạc Xảo Xảo vẫn không thể thanh thản tiếp nhận, cho nên cô nàng chỉ có thể nghĩ cách đối xử tốt hơn với chị An thôi.
Về sau, lúc bọn họ lên lớp 9, nghe nói chị An đã đồng ý với dì Lục nhất định sẽ thi đậu vào trường Trung học phổ thông Số 1, thế là Mạc Xảo Xảo cũng liều mạng học hành, cuối cùng, hai người đã cùng nhau thi đậu, đây tựa như là một giấc mơ đối với Mạc Xảo Xảo vậy.
Nói tới đây, cũng phải cảm ơn chế độ lớp đội sổ của trường Trung học Số 1, nếu không thì cô nàng cũng chẳng may mắn được phân cùng lớp với chị An thế này.
Vì vậy, Mạc Xảo Xảo len lén nhớ kỹ nữ sinh ngồi trước chị An, nhân dịp huấn luyện quân sự bèn tiếp cận bạn nữ này, trở thành bạn tốt với người ta.
Lúc hai người tán gẫu chuyện trên trời dưới biển với nhau, Mạc Xảo Xảo lơ đãng nói với cô bạn này rằng, ngồi vị trí thứ hai từ dưới lên không tốt chút nào, sẽ ảnh hưởng tới thị lực, rồi giáo viên giảng bài cũng chẳng nghe thấy các kiểu.
Cuối cùng cô bạn này nghe lọt tai, ngày khai giảng đầu tiên cô ấy đã tới tìm Mạc Xảo Xảo tâm sự chuyện phiền não, thế là Mạc Xảo Xảo biểu đạt ý tứ có thể đổi chỗ cùng với cô ấy, trải qua vài câu chối qua đẩy lại, thì cô bạn đó đã vui vẻ đồng ý.
Nếu các học sinh không có ý kiến gì về việc đổi chỗ, vậy chỗ cô giáo Điền Minh cũng dễ nói chuyện hơn, kết quả, Mạc Xảo Xảo thuận lợi trở thành người ngồi trước bàn của chị An.
Bằng cách này, cô nàng có thể sớm chiều ở gần chị An rồi!
Có điều, kể từ khi chị An có bạn cùng bàn mới, cô nàng cảm thấy chị An có vẻ trở nên hơi kỳ lạ.
Cô và chị An đã quen nhau nhiều năm, chắc là không ai hiểu rõ chị An hơn cô nhỉ? Thật sự là cô có thể ngửi thấy mùi yêu đương chua lè bốc mùi đâu đây.
Gần đây, Mạc Xảo Xảo cực kỳ hối hận vì bị anh em Liên Vũ kích động, buột miệng nói ra chuyện này, ai bảo tên khốn kiếp đó dám chửi chị An là tomboy, cả đời này chẳng thích nổi ai chứ.
Sau đó, ngẫm lại thì đó cũng chỉ là tai nạn. Nhưng....hình như chị An và Phỉ Minh Sâm nhờ thế đã tiến được thêm một bước không nhỏ.
Mạc Xảo Xảo chưa từng thấy chị An ghi bài cho ai, ngay cả cô cũng không, chứ đừng nói tới đối phương là một nam sinh.
Bây giờ không cần phải ghi chép bài nữa, nhưng chị An vẫn đi học, đúng là quá kỳ lạ!
Mạc Xảo Xảo lén nhìn trộm Phỉ Minh Sâm, cậu ta đang mím môi, cau mày, ánh mắt cậu ta dường như đang nhìn về phía....bàn tay chị An đang được mình nắm lấy?
Phỉ Minh Sâm cũng đoán được tình hình của Lục Tịnh An, dù đau lòng vì cô nhưng khi thấy bộ dạng vui vẻ ngoan ngoãn đón nhận sự hỏi han ân cần của Mạc Xảo Xảo, anh vẫn cảm thấy có chút ấm ức.
Cô gái này đúng là khó lường, chẳng lẽ sự quan tâm của cậu thì không phải là quan tâm à?
Nhưng Phỉ Minh Sâm nhanh chóng đè xuống tâm trạng buồn bực kia, cậu cầm bình nước của Lục Tịnh An, đứng dậy rồi nói, "Để tôi đi rót nước nóng cho cậu nhé?"
Lục Tịnh An không phản ứng, tuy đã dùng tay chống cằm nhưng tinh thần của cô đã sớm rời rạc. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
Nhìn Phỉ Minh Sâm đi về phía cây nước nóng lạnh, Mạc Xảo Xảo không khỏi khinh bỉ, "Chỉ biết bảo người ta uống nhiều nước nóng thì làm sao có bạn gái được đây?"
Việt Trạch, bạn cùng bàn với Mạc Xảo Xảo không nhịn được liếc nhìn cô nàng, bứt rứt, nghẹn nín, sau đó không chịu được bật ra một câu, "Uống nhiều nước nóng thì tốt cho cơ thể chứ sao."
Mạc Xảo Xảo nhìn cậu ta, lười chẳng buồn tiếp lời.
Sự thật đã chứng minh hóa ra nước nóng vẫn có chút tác dụng, ít nhất sau khi Lục Tịnh An uống vài hớp, cơ thể cô đã ấm lên hẳn.
Tới giờ tan học, mưa vẫn chưa ngớt.
Mạc Xảo Xảo đi cùng Lục Tịnh An xuống dưới, tiện thể theo chăm sóc cho cô luôn, vốn định che ô tiễn cô ra cổng, kết quả vừa mở ba lô thì mới phát hiện mình để quên ô trong phòng học mất rồi, thế là đành chạy lên lấy.
Lục Tịnh An đứng ở hành lang chờ, gió lạnh và không khí ẩm ướt ùa tới khiến cho cô không còn kiên trì đứng thẳng được nữa, rốt cục cô không nhịn nổi, ôm cánh tay ngồi xổm xuống. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
Khi Phỉ Minh Sâm bước xuống lầu vừa khéo bắt gặp cảnh này.