ĂN XONG CHÙI MÉP

Sau khi cúp máy tôi thất vọng hoàn toàn, đứng tại vực thẳm còn có thể kiếm được con đường sống, nhưng giờ cả người đã ngã xuống vực rồi, hiện tại chỉ có thể thuận theo ý trời thôi. Vốn tưởng mẹ nhất định sẽ cứu mình, ai ngờ ngay lúc quan trọng không kéo tôi lên mà còn đạp cho tôi một đạp nữa chứ!

Ghê tởm nhất chính là con hồ ly chín đuôi đã thành tinh Lục Tuyển Chi, nghe tôi bảo mẹ không cho tôi đi Quế Lâm, quan trọng ở chỗ tôi với anh chẳng phải tình nhân gì hết, thế mà anh lại vô sỉ để mặc mẹ hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh, đã nô dịch áp bức tôi, giờ còn muốn huỷ luôn thanh danh của tôi sao? Giám đốc Vương còn đang ngồi phía trước, ông chủ Lục, ngài đây rắp tâm muốn tất cả nhân viên nữ trong công ty xem tôi như kẻ thù của họ hả?

Tuy giờ chưa tới Quế Lâm, nhưng tôi có thể đoán được cảnh tưởng lúc ở Quế Lâm rồi, tay trái thì xách quần áo cho Lục Tuyển Chi, tay phải thì cầm chai nước cho anh, trên cổ thì treo máy chụp hình nặng trịch, y như nô tài phẩy mông đi theo sau anh, tình huống vô cùng thảm hại!

Trong khi tôi đang buồn thúi ruột, xe đã đến sân bay, vừa bước xuống xe tôi nhanh như chớp bước tới cửa trước, cúi người phẫn uất nói với giám đốc Vương, “Giám đốc Vương, ông không phải nói mỗi lần đi công tác Tổng giám đốc đều dẫn ông đi theo sao?”

Giám đốc Vương vẻ vô tội trần tình, “Đúng vậy, Tổng giám đốc đúng là mỗi khi đi công tác đều do tôi đi theo làm phụ tá, nhưng hôm qua cô lại không nói rõ với tôi, tôi đâu có biết lần này không phải đi công tác mà là đi du lịch!”

Được! Nói như vậy là đổ hết tội lên đầu tôi rồi còn gì, tôi hít sâu hỏi ông, “Vậy cái chuyện khách sạn làm sao bây giờ?”

Ông lắc đầu, “Cô hỏi tôi tôi hỏi ai?”

Tôi chìa tay ra, “Vậy ông đem tiền trả lại cho tôi, đến lúc đó tôi tự mình đặt thêm một phòng!”

Ông thở dài, “Tôi sợ bị vợ phát hiện sẽ tịch thu, hôm qua lúc về nhà đã cất nó dưới giường, không có đem theo trong người…”

Tôi hậm hực nói, “Vậy làm sao bây giờ!?” Tôi cũng chẳng mang theo phần tiền kia theo !

Ông ta, “Cô và Tổng giám đốc đã đi đến quan hệ như thế rồi, hai người ở chung một phòng thì có sao đâu!?”

Tôi, “…”

“Hạ Diệp, không còn sớm nữa, cô và giám đốc Vương đang to nhỏ gì thế?” Lục Tuyển Chi ở phía đối diện bỗng nhiên mở miệng, tâm trạng anh thoạt nhìn rất tốt, vẻ mặt cứ hí hửng làm sao ấy.

Tôi ngượng ngùng khoát tay, “Không có nói gì, giám đốc Vương chỉ là dặn dò tôi những việc cần phải chú ý khi đi mà thôi!”

Anh gật đầu, “Nói xong thì đi nhanh lên, sắp tới giờ lên máy bay rồi.”

“Ờ…” Tôi định đi thì giám đốc Vưiơng chợt giữ tay tôi lại, nói, “Phải rồi Tiểu hạ, tôi đúng thật có một việc quên dặn cô.”

Tôi xoay người cúi đầu hỏi, “Chuyện gì?”

Giám đốc Vương nhỏ giọng nói, “Buổi tối trên giường nhất định phải nhớ tắt đèn.”

Tuy việc tắt đèn trước khi ngủ là rất bình thường, nhưng thấy ông ta lại nhấn mạnh như vậy, tôi cũng tò mò hỏi lại, “Tại sao?”

Ông nói vẻ như rất tâm đắc, rất có kinh nghiệm, “Đây là tôi muốn tốt cho cô thôi, cũng là vì nghĩ cho Tổng giám đốc, tắt đèn thì anh ta sẽ không thấy được mặt cô. Cô cũng không cần phải tự ti làm gì, thật ra tắt đèn rồi phụ nữ nào chả như nhau cả.”

“….” Ông đi chết đi! Tôi nghĩ việc trên giường là đi ngủ, còn ông ta thì lại ám chỉ việc XXOO! Ý của ông là khuôn mặt sẽ ảnh hưởng hứng thú tình dục, muốn tắt đèn để ông chủ Lục không thấy tôi thì mới hưng phấn !? Ông quả nhiên mỗi lần gặp là mỗi lần đả kích tôi mà!

Song song đi cùng Lục Tuyển Chi vào sảnh sân bay, tay trái anh xách một túi hành lý, tay phải cũng xách một túi hành lý khác, mà tôi thì hai tay lại trống huơ trống hoắc, đành chịu thôi, chuyện đi du lịch hôm nay quá đột ngột, tôi hoàn toàn không có chuẩn bị gì hết!

Nghĩ đến anh dù sao cũng là ông chủ của tôi, mà tôi nhàn rỗi quá cũng không tốt, vì thế đàng phải nói, “Tổng giám đốc, hay là để tôi xách dùm anh một túi?”

“Ọt ọt…” Vừa mới dứt lời bụng bỗng nhiên kêu lên, tôi mới nhớ tới sáng nay mình chưa ăn gì cả, nhưng mà cái tiếng này kêu rất đúng lúc, biết rõ tôi đói bụng chắc là anh không để tôi xách túi đâu ha?

Quả nhiên, Lục Tuyển Chi cau mày nhìn tôi, “Như thế sao được?”

Tôi hả hê ca tụng anh trong lòng, người ta nói đàn ông tốt sẽ không để phụ nữ đổ mồ hôi, xem ra anh miễn cưỡng cũng được gọi là đàn ông có phong độ.

Không ngờ chỉ một giây sau anh lấy mấy túi đang cầm đưa hết cho tôi, thản nhiên nói, “Chỉ xách một cái thì sao được, có xách thì xách luôn hai cái chứ.”

“…” Tôi tay xách nách mang mà oán khí ngút trời, tuy nhiên không biết bên trong túi đựng gì mà hai túi chẳng hề nặng tí nào, nhưng tôi vẫn bực tức mắng chửi anh trong lòng! Nào có người đàn ông nào để cho phụ nữ xách hết túi chứ?

Hai tay giờ đã rảnh rỗi, Lục Tuyển Chi chỉ phía trước cách đó không xa, “Đó là phòng đợi trong sân bay, cô vô đó tìm chỗ ngồi đừng có chạy lung tung, tôi đi một lát rồi sẽ quay lại.”

Nói xong anh xoay người đi một hướng khác, đi nhanh đi nhanh vô cùng nhanh, không bao lâu anh đã cách tôi rất xa.

Tôi xách túi đi vào phòng đợi trong sân bay, trong lòng hiếu kỳ không biết anh đi đâu?

Một lúc sau, ông chủ Lục đã quay trở lại, dáng người cao dong dỏng vận áo mũ chỉnh tề nhã nhặn, vẻ ngoài rất anh tuấn, khiến ai nấy ở sân bay đều phải ngoái nhìn anh, khác với lúc nãy tay trái anh giờ cầm một bịch bánh bích quy to, tay phải thì cầm một hộp sữa tươi.

Lúc anh tới gần, tôi vẻ không dám tin vào mắt mình, hô to, “Anh sợ tôi bị đói, cho nên cố ý đi mua đồ ăn cho tôi hả?”

Anh nhíu nhíu mày, “Không phải.”

Tôi cảm động đến muốn khóc, giọng nói cũng mềm dịu hơn, “Tổng giám đốc, anh đối với tôi thật tốt…”

Đôi má anh cũng có chút hồng hồng, “Đã nói không phải.”

Tôi không tin, “Anh đừng xấu hổ, tôi biết rõ anh tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại cực nóng.”

Anh, “…”

Lục Tuyển Chi im lặng không nói thêm gì nữa, cũng ngay lúc tôi cảm động vô bờ bến, yên lặng mở hộp bánh bích quy ăn, tôi tức khắc quýnh quáng 囧. Má ơi! Thì ra anh không phải mua cho tôi thật! Tôi còn tưởng anh vì mắc cỡ nên không dám thừa nhận…

Nhìn anh nhai nhóp nhép mà tôi thèm thuồng, bụng lại kêu ọt ọt, vì thế tôi kềm lòng không được tủi thân than vãn, “Tổng giám đốc, có thể cho tôi ăn một miếng không.”

Anh lấy hộp bích quy đưa cho tôi, mỉm cười hào phóng nói, “Ừ, ăn đi.”

Vì thế tôi cũng không khách sáo nữa, mỗi cái bánh bích quy chỉ nhỏ bằng đồng xu, nhưng lại giòn xốp ăn rất ngon miệng, đặc biệt ngay lúc bụng tôi đang đói meo, mấy cái bánh này càng ngon lạ thường, tốc độ ăn bánh quy càng lúc càng nhanh, hình như là cứ mỗi giây tốc độ lại tăng dần đều, ăn nhanh quá nên tôi bị sặc, tức thì có một hộp sữa đưa tới trước mặt, tôi vội vàng cầm uống.

Bánh bích quy và cả hộp sữa nhanh chóng bị ăn sạch bách, tôi giờ mới phát hiện Lục Tuyển Chi chỉ ăn có mấy cái bánh bích quy lúc đầu, sau đó ngồi yên lặng nhìn tôi chén sạch !

Tôi sờ lên cái bụng giờ đã no nê của mình, rồi lại nhìn ông chủ Lục mặt mày điềm nhiên ngồi bên cạnh, cảm thấy cái người đàn ông này sao sao ấy! Rõ ràng là thấy tôi đói bụng cho nên mới đi mua bánh và sữa cho tôi, thế mà lại không chịu nói rõ ràng khiến tôi hiểu lầm anh vô sỉ bóc lột sức lao động. Hiển nhiên đống đồ ăn lúc nãy là mua cho tôi, lại không dám thừa nhận, cứ vòng vòng vèo vèo rồi mới cho tôi ăn!

Chẳng hiểu sao trong lòng lại có cảm giác rất ngọt ngào, chẳng lẽ là do ăn bánh bích quy nhiều quá ?

Không bao lâu sau, một giọng nữ dịu dàng phát ra từ loa phóng thanh, nhắc đến số hiệu máy bay của chúng tôi và chuyến bay sắp cất cánh, điều này cũng đồng nghĩa rằng một tuần lễ đau thương của tôi chính thức bắt đầu.

Trước khi lên máy bay, Lục Tuyển Chi hỏi tôi, “Hạ Diệp, cô có say máy bay không?”

Tôi lắc đầu, tự hào nói, “À không! Sức khoẻ tôi rất tốt, ngồi máy bay hay là ngồi xe cũng vậy, không đau đầu cũng không ói, còn thích nữa là đằng khác!”

Anh nhẹ nhàng thở phào, rất vui vẻ gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”

Thấy anh cẩn thận hỏi han săn sóc tôi như vậy, tôi bỗng dưng có chút cảm động, “Cảm ơn Tổng giám đốc đã quan tâm.”

Anh bỗng nhiên nói, “Vì chuyến du lịch một tuần lễ này, tối hôm qua tôi phải làm việc đến khuya, gần như cả đêm không ngủ.”

Tôi xúc động, “Anh quá cực khổ rồi!”

Anh gật đầu, “Cho nên lát nữa lên máy bay, tôi muốn ngủ một chút.”

Tôi hồ hởi đồng ý, “Phải đấy, nói rất phải.”

Anh mỉm cười nhìn tôi nói, “May là cô không có say máy bay.”

Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi, anh ngủ hay không liên quan gì việc tôi say máy bay?

Nhưng rồi rất nhanh sau đó tôi đã biết hai việc đó liên quan thế nào.

Trên máy bay, Lục Tuyển Chi ngủ rất say, đầu anh nằm trên một cái gối rất mềm mại lại có mùi thơm thoang thoảng, mà cái gối mềm mại thơm thoang thoảng ấy lại lót trên vai của tôi!

Phải gọi người này là loại người gì hả, lúc đầu tôi còn nghi ngờ túi anh đựng cái gì mà nhẹ bâng, không ngờ tới anh lại mang theo cái gối!

Tôi ngay cả nhúc nhích cũng không dám nhúc, phải ngồi thẳng ngay ngắn từ nãy tới giờ, nhìn khuôn mặt của ai đó đang ngủ ngon mà cắn răng kiềm bực tức, chuyến đi này mới vừa bắt đầu thôi mà bi kịch nhãn tiền rồi…

Lúc xuống máy bay, Lục Tuyển Chi cười rạng rỡ, bộ vest vẫn phẳng phiu sạch sẽ vừa vặn ôm sát người, nhịp chân đi rất thong dong, vẻ mặt còn cười rất tao nhã đầy trí thức, vẻ ngoài phong trần thu hút không ít ánh nhìn của các hành khách nữ, tôi thì đi theo sau lưng anh như không khí, nhìn cái người đàn ông phong lưu thích trêu hoa ghẹo nguyệt phía trước mà tôi khinh bỉ vô cùng tận!

Sau khi ra khỏi sân bay, tôi và Lục Tuyển Chi bắt chiếc taxi đi đến khách sạn đã đặt trước.

Ngồi ở phía sau, tôi mỏi mệt uể oải xoa xoa bả vai, ai oán nhìn cái người bên cạnh đang hăm hở, anh lúc này cũng chẳng còn mệt mỏi nữa, tinh thần cũng sảng khoái hơn, còn tôi giờ lại mệt đứ đừ, chỉ muốn đánh một giấc mà thôi! Mí mắt cứ sụp xuống, tôi buồn ngủ hỏi tài xế, “Tài xế, bao lâu nữa thì tới vậy?”

Tài xế taxi nghiêng đầu trả lời, “Thưa cô, đoạn đường này hay bị kẹt xe, nên khoảng hai giờ thì sẽ tới, nếu như không bị kẹt xe thì cũng mất hơn một giờ.”

Tôi càng phẫn uất nhìn Lục Tuyển Chi, thời gian dài như thế làm sao mà tôi chịu đựng được!

Lục Tuyển Chi thấy ánh mắt ai oán của tôi, lương tâm bỗng trổi dậy đáp, “Hạ Diệp, thật sự là vất vả cho cô quá.”

Tôi uất ức nói, “Anh biết vất vả là tốt rồi, tôi giờ mệt mỏi mắt cứ muốn híp lại!”

Anh, “Thế thì…”

Tôi lập tức cắt ngang lời anh, ấm ức phàn nàn, “Anh biết không, vai tôi hôm nay thiếu chút nữa là tàn phế rồi!”

Anh, “Vậy cô…”

Tôi lại cắt ngang lời anh, bùi ngùi tủi thân, “Tôi bỗng cảm thấy hành động ngu ngốc nhất thế giới chính là đưa vai cho người ta ngủ!” Có nghĩa là tôi sẽ không giờ làm hành động ngu ngốc đó nữa, anh sau này đừng có nô dịch tôi nữa!

Anh, “…”

Tôi nói xong mới bực tức nhớ lại, “Đúng rồi, Tổng giám đốc, nãy anh định nói gì thế?”

“Vừa rồi tôi định kêu cô dựa vào vai tôi mà ngủ một lát.” Nói xong anh còn lườm tôi, giọng nói mang theo ý cười, “Nhưng mà cô cũng đã nói đó là hành động ngu nhất trên thế giới, vậy thì thôi đi.”

Tôi, “…”

Do đó tôi lại rút được thêm một bài học từ Lục Tuyển Chi —— nói nhiều sai nhiều! %>_<%

Bình luận

Truyện đang đọc