ANH ĂN DẤM CỦA CẢ THẾ GIỚI

Từ lầu hai đi xuống, Tiêu Niên còn ghé vào sau lưng Lục Tri Chu 

Nét mặt vừa rồi của Uông Tiếp thật sự quá buồn cười. 

Đại khái có thể chia ra làm ba giai đoạn. 

Giai đoạn thứ nhất: Đệt, sao anh họ mình lại hôn Tiêu Niên? 

Giai đoạn thứ hai: Đệt, hai người này là thế nào? 

Giai đoạn thứ ba: Đệt, mình thật mẹ nó ngu! 

Lần này bước vào phòng khách, Uông Tiếp thành thật mà ngồi mình trên sô pha đơn, còn rất khách sáo mà đưa đồ uống cho Tiêu Niên. 

Thậm chí còn gọi cậu như vầy: “Anh họ nhỏ, anh uống cái nào?”

Lục Tri Chu giúp Tiêu Niên chọn chai Coca, chính hắn cũng cầm lấy một bình nước. 

“Ha ha.” Uông Tiếp khô khan cười, cầm lấy đồ uống của mình, nhưng sờ soạng nửa ngày cũng không thấy cậu ta mở ra. 

Vài giây sau:

“Muốn nói cái gì?”

“Có chuyện muốn nói?”

Lục Tri Chu với Tiêu Niên trăm miệng một lời.

Uông Tiếp vô cùng cố ý mà ‘oà’ một tiếng: “Hai người ăn ý quá.”

Lục Tri Chu thẳng thừng: “Có chuyện thì nói.”

Uông Tiếp: “Ờ.”

Uông Tiếp ‘hắc’ một tiếng, sờ sờ chai nước, vẻ mặt tò mò nhìn qua không sót gì: “Hai người chắc không phải là thầy trò đúng không? Em nghĩ anh họ nhỏ là thầy dạy vũ đạo, cùng với bên anh họ cũng không có liên quan.”

Lục Tri Chu trả lời: “Không phải.”

Tiêu Niên cười cười: “Xin lỗi, lúc nãy ở cửa đã đùa cậu.”

Uông Tiếp: “Không có gì, không có gì.”

Uông Tiếp lại cười: “Mà hai người quen nhau thế nào vậy? Hai người làm sao gặp nhau rồi kết giao?”

Tiêu Niên sờ sờ cằm: “Tôi với anh họ cậu lần đầu tiên gặp mặt, là ở quán bar.”

“Quán!” Uông Tiếp nhìn Tiêu Niên rồi thốt ra một chữ, sau đó xoay đầu nhìn Lục Tri Chu: “Bar?”

Trên gương mặt không nén được vẻ kinh ngạc: “Anh đi quán bar?”

Tiêu Niên: “Không ngờ chứ gì.”

Uông Tiếp: “Quá không ngờ luôn!”

Uông Tiếp: “Sau đó rồi sao, sau đó rồi sao?”

“Sau đó, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh họ cậu, quào…” Tiêu Niên bắt đầu khoa trương, cũng nhìn Lục Tri Chu: “Trên đời này sao lại có người đàn ông đẹp trai như vậy, mình phải nhanh chân làm quen với hắn mới được.”

Như là muốn đền bù cuộc gặp gỡ đầu tiên vào tối hôm đó, Tiêu Niên càng nói càng khoa trương: “Tôi lập tức bay qua liền.” 

Lục Tri Chu dần dần cười rộ lên, cũng bất đắc dĩ mà nhìn Tiêu Niên. 

Mà ngồi cách đó một mét, Uông Tiếp đột nhiên không muốn hỏi tiếp nữa. 

Cậu ta nhìn hai người ngồi đối diện trước mặt mình, bỗng nhiên bị đả kích. 

Rõ ràng là cậu ta mở đề tài, nhưng sao chưa gì cậu ta đã biến mất khỏi thế giới này vậy. 

Tuy Uông Tiếp vẫn còn rất tò mò, về việc tại sao anh họ lại đi tới những nơi như quán bar, cũng tò mò hai người trông hoàn toàn không liên quan đến nhau nhưng lại đến với nhau. 

Nhưng hình như cũng không phải rất quan trọng, cậu ta rõ ràng cảm giác được, người anh họ từ khi còn nhỏ đã rất ngầu, khi ở trước mặt anh họ nhỏ lại không giống trước. 

Chỉ mỗi ánh mắt luôn dõi theo kia, cũng đủ làm Uông Tiếp muốn hết cả nổi da gà. 

Mình vừa rồi thật là, mắt bị mù……

Ờ thì, đương nhiên, cho dù là thế, hiện tại anh họ vẫn rất ngầu. 

Tới giờ cơm trưa, ông nội cũng đi câu cá về. 

So với bà nội thì ông nội nghiêm nghị hơn nhiều, ít khi nói cười, cùng Tiêu Niên chào hỏi xong liền mang cá đã câu vào phòng bếp. 

Bởi vì có ông nội, bữa cơm này rất an tĩnh, mọi người gần như không trò chuyện, ngay cả Uông Tiếp thường xuyên thích đùa giỡn cũng trở nên ít nói hơn nhiều. 

Tiêu Niên cuối cùng cũng biết Lục Tri Chu là được dạy dỗ thế nào. 

Ông nội nghiêm khắc, bà nội hiền lành, gia đình có lễ phép và kỷ luật rất khó dạy ra trẻ không ngoan. 

Tiêu Niên thậm chí bắt đầu tưởng tượng, nếu như cậu lớn lên trong hoàn cảnh thế này, có khi nào cậu cũng sẽ thành một vị học bá không nhỉ. 

Ha ha, nghĩ tào lao.

Mình á?

Bởi vì suy nghĩ chuyện này, Tiêu Niên có chút muốn cười, cho nên cậu cúi gằm đầu xuống. 

Đúng lúc này, ông nội đột nhiên buông đũa.

“Ông ăn no, mấy đứa cứ từ từ ăn.” Ông nội nói.

Nói xong, ông nội nhìn mọi người cười cười, còn cố ý nhìn Tiêu Niên cười tươi một cái rồi mới rời đi. 

Ông nội chân trước vừa đi, bà nội liền thốt lên: “Đã bảo ông ấy hôm nay không cần về ăn cơm lại cứ một hai đòi về.” 

Tiêu Niên nghi hoặc: “Tại sao ạ?” 

Bà nội gắp một cái cánh gà lớn đặt vào chén của Tiêu Niên: “Cứ nghiêm cái mặt, chẳng có gì vui.” 

Có lẽ là bà nội thường hay phàn nàn về ông nội, cho nên hai đứa cháu ngồi hai bên trái phải Tiêu Niên cũng chưa có phản ứng gì. 

Bà nội tiếp tục: “Hôm nay ông ấy vốn có hẹn rồi, nghe Tri Chu nói muốn mang bạn về đây, liền lùi lại.” Bà nội cười cười: “Nếu không phải hai người chưa gặp nhau bao giờ thì bà đã đuổi ông ấy đi rồi.” 

Uông Tiếp ở chỗ này bồi thêm một câu: “Bà ngoại cũng chỉ nói thế thôi, ông ngoại về ăn cơm bà vui vẻ lắm mà.” 

Bà nội trừng Uông Tiếp: “Chỉ có cháu nói nhiều.” 

Uông Tiếp thè lưỡi. 

Cơm nước xong, Uông Tiếp liền rời đi, ông nội cũng sang nhà bạn. 

Tiêu Niên đứng ở phòng bếp muốn giúp đỡ, nhưng lại bị bà nội đuổi đi. 

Bà nội thúc giục Lục Tri Chu mang Tiêu Niên đi, muốn đi đâu chơi cũng được, chứ đừng đứng đây. 

Vì thế, Lục Tri Chu lại dẫn Tiêu Niên lên lầu hai. 

Chỉ còn lại hai người, Lục Tri Chu lập tức véo má Tiêu Niên. 

Tiêu Niên vỗ rớt bàn tay Lục Tri Chu: “Làm gì đấy!” 

Lục Tri Chu: “Sao ăn cơm của anh xong lại không đòi dọn dẹp phụ anh một chút.” 

Tiêu Niên bỗng nhiên đỏ mặt, rồi chợt nghĩ tới, đánh đòn phủ đầu mà ‘ha’ một tiếng: “Hổng biết là ai, nói không cho em vô bếp, bảo em cút đi.” 

Lục Tri Chu lại véo má Tiêu Niên: “Anh bảo em cút đi à?”

Tiêu Niên cười khẽ né tránh: “Thầy Lục của tụi em thành thật, đứng đắn, lễ phép, sao có thể nói ra từ cút đi được, anh chỉ là ở trước mặt em dùng sức cắm con dao lên mặt thớt thôi mà, đâu có doạ nạt ai đâu.” 

Lục Tri Chu nhìn Tiêu Niên cười, Tiêu Niên ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiểu ‘anh muốn làm sao.’

Lục Tri Chu vì thế bước tới gần Tiêu Niên một bước, nhưng lần này Tiêu Niên có chuẩn bị, cậu lập tức lui ra sau một bước. 

Lục Tri Chu lại đi một bước, Tiêu Niên lại lui một bước. 

Lục Tri Chu: “Sợ cái gì?”

Tiêu Niên siêu lớn tiếng: “Em sợ đó, làm sao!” 

Lục Tri Chu nở nụ cười.

“Thôi, không giỡn.” Lục Tri Chu nói: “Đi ra vườn tưới hoa.” 

Hắn nói xong liền duỗi tay về phía Tiêu Niên, Tiêu Niên lập tức nhảy tránh ra: “Anh đi trước đi, em đi theo.” 

Lục Tri Chu nhìn Tiêu Niên liếc mắt một cái, trực tiếp đi qua bế Tiêu Niên lên. 

“A……”

Tiêu Niên còn chưa kịp thốt lên một tiếng, Lục Tri Chu đã nói: “Bà nội nghe thấy.”

Lời này vô cùng hữu hiệu, Tiêu Niên lập tức an tĩnh.

Lục Tri Chu mang Tiêu Niên tới chỗ ghế dài trên ban công, phía trên ghế dài có gắn một cái mái che, vừa lúc không bị chói nắng. 

Tiêu Niên vừa được đặt xuống liền thuận thế nằm xuống, trên ghế dài có trải một tấm đệm, rất mềm mại, thoải mái.

“Còn muốn tưới hoa sao?” Tiêu Niên hỏi Lục Tri Chu.

Lục Tri Chu: “Bà nội bảo anh tưới, em ngồi đi.” 

Tiêu Niên ‘a’ một tiếng: “Anh nói anh muốn giúp đỡ à?” 

Lục Tri Chu cười cười, duỗi tay muốn véo: “Dỗi nghiện rồi?” 

Tiêu Niên lần này không động, cậu nói: “Anh véo nữa em khóc cho coi.” 

Lục Tri Chu lập tức ra tay: “Khá tốt, khóc cho anh xem.” 

Tiêu Niên nghiêng đầu tránh ra: “Chơi ác.” Cậu liếc Lục Tri Chu một cái: “Mà lâu rồi anh không có làm em khóc.” 

Vẻ mặt này, Lục Tri Chu có thể không nhận ra cậu đang nói tới cái gì sao? 

Lục Tri Chu cười khẽ: “Lặp lại lần nữa.” 

Tiêu Niên che miệng lại: “Em chưa có nói gì hết.” Vừa nói xong, Tiêu Niên liền nhỏ giọng chêm một câu: “Lục Tri Chu, anh có được không.” 

Lục Tri Chu gật gật đầu, khóe miệng mang cười: “Chờ đấy.” 

Thật ra, Tiêu Niên có muốn giúp cũng không có cách, tại vì chỉ có một cái ống nước thôi. 

Trông có vẻ là chuyên dùng để tưới hoa, có cấu trúc khá đặc biệt, Tiêu Niên chưa từng nhìn thấy nó ở nơi khác, nó có thể cùng tưới ở cả hai bên trái phải, tưới xong cây cỏ trên lầu, còn có thể tưới ở dưới lầu. 

Chờ Lục Tri Chu tưới hoa xong quay lại, Tiêu Niên liền mở miệng hỏi: “Cái này là ông nội làm phải không?” 

Lục Tri Chu khẳng định đáp án của cậu: “Ừ.”

Tiêu Niên nhướng mày: “Đoán đúng rồi.”

Lục Tri Chu cất lại ống nước: “Hôm làm cái này xong, bà nội còn gọi điện thoại cho anh để khoe, nói bà muốn công năng này công năng kia, ông nội đều làm được, vừa phàn nàn vừa vui vẻ.” 

Đôi mắt Tiêu Niên cong cong. 

Nghĩ bà nội mới nói một câu, ông nội liền cặm cụi làm cái này, Tiêu Niên bỗng  cảm thấy thật ngọt ngào. 

“Ông nội thật tốt, nghiêm nghị không thích nói chuyện, nhưng là rất thương bà nội.” Tiêu Niên nói xong liền quay đầu ám chỉ: “Không biết sau này em có được đối xử tốt như vậy không đây.” 

Lục Tri Chu quay đầu nhìn Tiêu Niên. 

Tiêu Niên đột nhiên nghẹn, lúc này mới phát hiện chính mình hình như có hơi quá. 

Mày có thân phận gì mà nói cái này ở trước mặt Lục Tri Chu?

Không biết Lục Tri Chu suy nghĩ cái gì, nghe xong những lời này của Tiêu Niên, hắn cũng không đáp lại. 

Vì thế, Tiêu Niên lập tức nói sang chuyện khác. 

“A, buồn ngủ quá.” Tiêu Niên híp híp mắt. 

Lục Tri Chu: “Buồn ngủ thì ngủ đi.”

Trời vào thu, còn là buổi chiều, chiếc ghế dài này lại thoải mái như vậy, Tiêu Niên là thật sự buồn ngủ. 

Hai người trò chuyện câu được câu không, Tiêu Niên từ từ nhắm hai mắt lại.

Hiện tại, Lục Tri Chu đã có thể cảm giác được lúc Tiêu Niên muốn ngủ. 

Đầu tiên, rõ ràng nhất chính là, tiếng nói chuyện càng ngày càng lười biếng, càng lúc càng nhỏ, sau lại chỉ ậm ừ đáp lời, cuối cùng là không còn thanh âm. 

Tóc mái của Tiêu Niên đã hơi dài, Lục Tri Chu vén tóc mái trên mí mắt cậu qua một bên, cầm lấy di động gửi cho cậu một tin nhắn. 

“Anh đi xuống dưới một lát, dậy rồi thì tìm anh.” 

Tin nhắn này lập tức được gửi tới điện thoại của Tiêu Niên, Lục Tri Chu thuận tiện cầm lấy điện thoại của Tiêu Niên sắp bị rớt xuống, đặt lên trên bàn. 

Sau đó, hắn bật chức năng nhắc nhở riêng khi nhận tin nhắn từ Tiêu Niên trên điện thoại của hắn. 

Nhưng chỉ vài phút sau, Lục Tri Chu lại quay lại. 

Hắn cầm một cái chăn mỏng, đắp lên người Tiêu Niên. 

Lúc xuống lầu, bà nội đã rời phòng bếp, đang ngồi trong phòng khách đan thảm lông. 

Bà thấy Lục Tri Chu xuống dưới, nghi hoặc một tiếng: “Sao chỉ có một mình cháu?” 

Lục Tri Chu: “Ở ban công ngủ rồi.”

Bà nội cười cười: “Cậu bạn nhỏ rất đáng yêu, ở bên cháu có thể bù trừ cho nhau.” 

Lục Tri Chu lần đầu tiên nghe từ bù trừ cho nhau, rất mới mẻ, rất dễ tiếp thu. 

Lục Tri Chu: “Em ấy không thích bị người khác gọi là cậu bạn nhỏ.” 

Bà nội bật cười: “Được rồi, không gọi.”

Bà nội lại nói: “Vừa nãy ông có nói với bà, cậu ấy là cháu trai của ông Tiêu Siêu.” 

Lục Tri Chu: “Dạ.” 

Bà nội buông thảm lông xuống. 

Lục Tri Chu lắc đầu: “Không liên quan đến họ, tụi cháu là tụi cháu thôi.” 

Bà nội gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, bọn họ nếu như dám lợi dụng cháu, ta sẽ  không để yên cho bọn họ.” 

Lục Tri Chu: “Sẽ không.” 

Bà nội nhấp môi cười: “Đã nhìn ra.”

Bà nội mở phim thần tượng, Lục Tri Chu ngồi trên sô pha bồi bà nội xem nửa phút, liền mở miệng nói: “Bà nội, bà biết làm dương chi cam lộ không ạ?” 

Bà nội lập tức cười: “Chờ cháu mở miệng đây.” Bà buông đồ trong tay xuống: “Liền biết thằng nhóc cháu xuống dưới này không đơn thuần, sao có thể chịu bồi bà xem TV chứ.” 

Lục Tri Chu bất đắc dĩ: “Cháu là dạng người này sao?” 

Bà nội: “Bây giờ thì đúng đấy.” Bà đứng lên: “Đến đây, bà dạy cho cháu.” 

Lục Tri Chu nghĩ nghĩ, lại nói: “Không chỉ có dương chi cam lộ đâu ạ.” 

Bà nội bật cười: “Đều dạy cho cháu hết, được chưa?” 

Lục Tri Chu: “Cảm ơn ạ.”

Bà nội ‘ai’ một tiếng: “Lúc cháu còn nhỏ bà đã nói rồi, những chuyện bà biết làm, cháu chắc chắn có thể dùng nó để theo đuổi người khác, cháu cứ không tin, cháu còn khinh thường.” 

Lục Tri Chu: “Bà nội thần cơ diệu toán, cái gì cũng có thể đoán được, không hổ là ngài.” 

Bà nội ‘ai nha’ một tiếng: “Dạo này mồm miệng lợi hại dữ vậy.” 

Dưới lầu, hai vị bắt đầu bận rộn, mà trên lầu vị này, ngủ say như heo vậy. 

Quá say, cho nên một giấc mơ cũng không mơ thấy, nguyên một giấc ngủ phảng phất như bay trên mây. 

Hoa thơm chim hót, Tiêu Niên chưa từng được ngủ ở trong hoàn cảnh thế này, quá thoải mái.

Sau lại, nguyên nhân làm cậu tỉnh giấc là cậu đột nhiên cảm giác có thứ gì lạnh lẽo, sau đó cậu liền mở mắt.

Mơ mơ màng màng, cậu nhận ra hiện tại mình đang ở đâu, mà cái thứ lạnh lẽo kia là cái gì. 

Lục Tri Chu không biết dùng thứ gì lạnh lẽo ấn lên tay cậu. 

Tiêu Niên lại nhắm hai mắt lại, trong miệng mơ hồ nói: “Cái gì vậy.” 

Lục Tri Chu: “Điểm tâm chiều, dậy thôi, ngủ lâu rồi.” 

Tiêu Niên: “Ngủ bao lâu?”

Lục Tri Chu: “Chắc là hai tiếng rồi.”

Nghe thấy con số này, Tiêu Niên lập tức tỉnh táo, có lẽ đại não nói cho cậu rằng thật sự là ngủ đủ rồi.

Cậu đỡ mặt đệm ngồi dậy, mới nhìn thấy điểm tâm mà Lục Tri Chu nói là cái gì.

“Dương chi cam lộ à.” Mà còn được đựng trong cái ly nhà dùng, còn được thả cái muỗng: “Bà nội làm?” 

Lục Tri Chu nói: “Cháu trai của bà nội làm.” 

Tiêu Niên kinh ngạc: “Anh làm?”

Lục Tri Chu: “Đúng vậy.”

Tiêu Niên lập tức cầm cái muỗng uống một ngụm: “Oa, uống ngon quá.”

Lục Tri Chu nói: “Lần đầu tiên làm.”

Tiêu Niên lập tức cười: “Thật ngại quá, lại lấy lần đầu tiên của thầy Lục rồi.”

Nói xong, cậu lại uống một ngụm, sau đó cậu nghe Lục Tri Chu nói: “Anh còn có rất nhiều lần đầu tiên có thể cho em.” 

Tiêu Niên suýt thì phun ra: “Lục Tri Chu tiên sinh, ngài đang lái xe với em đấy à?” 

Lục Tri Chu vậy mà không phủ nhận: “Em nói vậy thì là vậy đi.” 

Không biết có phải ly nước này là do Lục Tri Chu làm hay không nữa, Tiêu Niên cảm thấy đặc biệt uống ngon. 

So với mua ở bên ngoài thì ngon hơn nhiều.

“Tỉnh hẳn chưa?”

Sau mấy ngụm nước, Lục Tri Chu hỏi Tiêu Niên.

Tiêu Niên cũng không ngẩng đầu lên, bận uống dương chi cam lộ: “Tỉnh rồi.”

Lục Tri Chu bất đắc dĩ mà nhìn người đang không ngừng uống dương chi cam lộ: “Ngẩng đầu nhìn anh.”

Tiêu Niên ngẩng đầu lên: “Uhm?” 

Lục Tri Chu: “Bỏ cái muỗng xuống.” 

Tiêu Niên nghe lời buông cái muỗng: “Làm sao vậy?” 

Vừa dứt lời, Lục Tri Chu không biết từ đâu biến ra một bó hoa, đặt ở trên bàn. 

Tiêu Niên hơi sửng sốt, sau đó lại sửng sốt. 

Lục Tri Chu: “Anh không biết hoa đẹp mà em nói là trông thế nào, cho nên anh thử làm một bó.” 

Tiêu Niên mở to mắt nhìn Lục Tri Chu: “Lại là anh làm?” 

Lục Tri Chu: “Ừ.”

Đôi mắt Tiêu Niên dần dần cong cong, có thể nhận ra là rất thích: “Đẹp thế, cho em à?” 

Lục Tri Chu: “Ừ.” Hắn nói xong lại hỏi: “Anh tặng hoa cho em, vậy em có thể cũng tặng anh một thứ chứ?” 

Tiêu Niên gật gật đầu: “Đương nhiên là được, anh muốn cái gì?” 

Lục Tri Chu: “Muốn một thân phận.” 

Chỉ những lời này, nhịp tim của Tiêu Niên lập tức đập nhanh hơn. 

Cậu bắt đầu khẩn trương.

“Thân, thân phận gì?” Tiêu Niên hỏi.

Lục Tri Chu nói: “Một thân phận để tiện cho anh có thể làm rất nhiều chuyện.” 

Trái tim của Tiêu Niên càng đập càng nhanh.

Bó hoa trên tay Lục Tri Chu thật sự rất đẹp, màu xanh, màu trắng, màu vàng; là những đoá hoa cậu nhìn thấy trong hoa viên của bà nội, hiện tại được bó lại với nhau, còn phối với lá cây và dải lụa đẹp mắt. 

“Anh vẫn luôn suy nghĩ, muốn tìm một lúc thích hợp để thẳng thắn với em chuyện này.” Lục Tri Chu nói: “Anh muốn hiểu biết về em nhiều hơn, mang em đến những nơi em thích đến, sau đó nói với em rằng thật ra mục đích của anh chẳng hề đơn giản.” Hắn chợt dừng: “Nhưng những giả thiết này đều không theo kịp sự nóng vội của anh.” 

Lục Tri Chu nói chuyện rất chậm, cũng rất rõ ràng, mỗi một chữ Tiêu Niên đều có thể nghe hiểu, nhưng giống như đều nghe không hiểu. 

Hắn có chút lúng túng.

Lục Tri Chu: “Nhưng anh lại nghĩ, những thứ gọi là thích hợp, đều không bằng với hiện tại.” 

“Cho nên anh làm bó hoa này, cầm nó tặng cho em, ở lúc chúng nó đang nở rộ, để chúng nó tới chia sẻ tâm sự của anh.” 

Lục Tri Chu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Niên, câu chữ rõ ràng: “Tiêu Niên tiên sinh, anh đã thầm thích em thật lâu.” 

Hắn nói xong lại đẩy bó hoa tới trước: “Cho nên, anh hy vọng em có thể thích hoa của anh.” 

Trái tim của Tiêu Niên đã tê dại, tê dại thật rồi. 

Cậu không nhịn được bật cười, cũng nhận lấy bó hoa của Lục Tri Chu, khẽ ngửi: “Chỉ thích hoa thôi sao?” 

Lục Tri Chu ôn nhu, dịu dàng: “Cũng thích anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc