Cơn mưa đêm qua chẳng biết đã tạnh từ lúc nào? Những vũng nước lớn trên đường đã rút hết nhưng không khí ẩm ướt vẫn còn tồn đọng, khiến người ta có cảm giác như mùa đông đến sớm vậy.
Nắng còn chưa hé Tuệ Ngọc và Tư Nghị đã lên xe chuẩn bị tới bệnh viện.
Anh nghiêng người qua cài dây an toàn cho cô, lòng nhịn không được liền hôn lên gò má của cô một cái.
- Lát nữa tới bệnh viện chúng ta siêu âm thai luôn nhé, em gầy quá anh sợ con quấy em chịu không nổi.
Cửa sổ xe đang mở, hơi lạnh từ bên ngoài tạt vào khiến Tuệ Ngọc bất giác rùng mình.
Sờ tay xuống bụng, cô vẫn chưa hoàn toàn ý thức được có một sinh linh nhỏ đang tồn tại và dần lớn lên bên trong cơ thể mình.
Ba cái que mà La Tấn Duật đưa tới cô chưa từng sử dụng cái nào, cô không hề mong sẽ mang thai trong hoàn cảnh khốn cùng như vậy.
Nhưng không ngờ bé con đã thật sự đến, mà điền tên vào cuộc đời với trọng trách cứu rỗi những con người tội lỗi, thì sau này con của cô có nhìn đời bằng đôi mắt oán thán hay không?
Tuệ Ngọc im lặng không hồi âm.
Tư Nghị còn muốn nói gì đó nhưng bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Là Huỳnh Lẫm gọi điện tới.
- Em nghe đây.
"Đã tra được mẫu DNA của Lê Thừa trước khi vào tù rồi.
Lạ thật, mẫu DNA của gã ta vào 15 năm trước và của hiện tại không hề trùng khớp với nhau."
- Cái gì?
"Không sai đâu, kết quả xét nghiệm DNA lần đầu vào 15 năm trước và của vài ngày trước không có điểm tương đồng.
Cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy."
Điều này quả thật rất phi lý.
Mặc dù DNA trong cơ thể con người có thể bị hỏng hoặc bị biến đổi bằng nhiều cách khác nhau, nhưng không có nghĩa là thay đổi hoàn toàn từ người này trở thành người khác, hay DNA ban đầu của người này bị thay đổi thành DNA của người khác mà không có bất kỳ sự can thiệp nào trong cấu trúc gen.
Trước đó bọn họ đã phân tích kỹ lưỡng Lê Thừa không có khả năng là Sát thủ Đầu lâu, gã ta cũng không có anh chị em sinh đôi để đối chứng DNA.
Nhưng chiếu theo tình hình hiện tại, DNA của gã lại trùng khớp với nghi phạm, cộng thêm lời thú tội vào hôm thẩm vấn thì việc gã ta bị kết án chỉ là điều sớm muộn.
Nhưng làm sao có thể dễ dàng như vậy, bộ gen con người hoàn chỉnh mang đến khoảng 3 tỷ phân tử DNA, nó hoàn toàn không thể tự bốc hơi được.
- Là hiến tủy!
Tuệ Ngọc đột nhiên lên tiếng khiến Tư Nghị sững người.
Điện thoại đang mở loa lớn nên cô có thể nghe hết những gì anh và Huỳnh Lẫm đang trao đổi với nhau.
Tuy cô không nắm rõ lắm về các kiến thức pháp y, nhưng trường hợp biến đổi DNA trong y học đã từng ghi nhận không ít.
- Một người hoàn toàn có thể mang hai DNA nếu người đó đã từng nhận tế bào gốc từ một người khác.
Thời gian 15 năm hoàn toàn dư giả để máu, **** ***** và một số mô tế bào trong cơ thể người được nhận thay đổi hoàn toàn thành của người hiến tủy.
Giải đáp của Tuệ Ngọc khiến Tư Nghị vỡ lẽ ra mọi chuyện, anh cứ mải miết loại trừ khả năng mà không tính đến trường hợp này.
Giơ ngón tay cái về phía cô khen ngợi, anh nói vào điện thoại với Huỳnh Lẫm:
- Anh nhờ bên Đội điều tra kiểm tra thử xem trước khi vào tù Lê Thừa có thực hiện ca mổ cấy ghép tủy hay không.
Đồng thời mang mẫu tóc của gã đi xét nghiệm thử xem DNA của phần này có trùng khớp với DNA lấy được từ 15 năm trước không.
DNA của người nhận tủy sẽ thay đổi thành của người hiến theo thời gian, tuy nhiên DNA ở tóc và ngực chưa từng ghi nhận sự biến đổi.
Chỉ cần xác định được Lê Thừa đã từng cấy ghép tủy xương, và DNA từ mẫu tóc của gã trùng khớp với DNA thu được từ máu của gã vào 15 năm trước, thì việc còn lại chỉ đơn giản là tìm người hiến tủy, trong hai người này chắc chắn có một người là thủ phạm.
Tắt điện thoại, Tư Nghị lại chìm vào trong hoang mang.
Anh chưa từng nghe qua chuyện ba mình hiến tủy bao giờ, nếu Lê Thừa chính là hung thủ thì ba của anh sẽ thoát khỏi diện tình nghi.
Chỉ cần kết quả DNA từ mẫu tóc của ba và nghi phạm hoàn toàn khác biệt nữa thì hy vọng vẫn còn đó.
Chưa đến giây cuối cùng, bí mật chưa lộ diện, thì bất kỳ khả năng nào cũng có thể xảy ra.
Anh kiểm tra email thêm một lần nữa trước khi khởi động xe, hộp thư mới vẫn trống rỗng chưa có tin mới nào.
Lòng anh như lửa đốt, nửa muốn tiếp tục, nửa muốn thoái lui, nửa muốn mọi chuyện được phơi bày và một nửa ích kỷ kia ước chi giây phút này đừng trôi nữa.
Siết chặt vô lăng, anh gục đầu xuống, tim như ngừng đập.
Chỉ một chút nữa thôi, sự thật chỉ cách anh một lớp ánh sáng mờ nhạt, thế nhưng anh không có đủ can đảm để bước tiếp nữa.
Lời hứa với những nạn nhân và người nhà của họ vẫn còn đó, anh chưa bao giờ quên, nhưng liệu đôi đường đều sẽ vẹn tròn, hay một nửa thành, còn nửa kia thì đổ nát?
- Anh à…
Bàn tay Tuệ Ngọc luồn dưới những ngón tay đang siết chặt của anh, anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô bằng đôi mắt ướt.
- Tuệ Ngọc, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa anh cũng sẽ không bao giờ buông tay em.
Lời khẳng định ấy khiến ấy khiến Tuệ Ngọc nhất thời hóa đá, cô nhìn thấy trong mắt anh nỗi hoảng sợ đến tột cùng.
Thật ra cô cũng sợ, chẳng biết nó đến từ đâu, chỉ biết nó đang thít chặt trong lồng ngực khiến cô không thở nổi.
Gió lay đưa, nước mắt rơi ngược vào tim.
Họ tránh nói những điều không may, tránh nhắc tới nỗi khiếp sợ vô hình đang siết ngay cổ như sợi dây thòng lọng.
Họ lén lút như hai kẻ tội đồ đang cấu kết với nhau, lầm lũi thương lấy nhau khi vòng xoáy nghiệt ngã đang dần ngấu nghiến từng nấc da mảnh thịt.
Nắng lên cao, dội qua gương mặt hốc hác của Tư Nghị, anh hít sâu một hơi, đút bàn tay của cô trong túi quần của mình rồi lái xe đến bệnh viện.
Phòng bệnh của Trần Uyển Khanh nằm trên tầng hai, đi qua mấy rẽ ngoặt mới tới nơi.
Bên ngoài có cảnh sát canh gác nghiêm ngặt, Tuệ Ngọc đang đi đằng sau đột nhiên đưa tay ra bắt lấy tà áo của Doãn Tư Nghị kéo anh lại.
- Hay là… chúng ta đừng vào cùng một lúc.
Cô sợ mẹ nhìn thấy họ ở cạnh nhau sẽ tức giận, bệnh sẽ càng nặng hơn.
Nhưng Tư Nghị lại không nghĩ thế, anh xoa đầu cô, mỉm cười yếu ớt.
- Không sao đâu.
Nếu dì ấy tức giận khi thấy chúng ta đi cùng nhau thì nói không chừng sẽ nhớ lại mọi chuyện cũng nên.
Tuệ Ngọc chột dạ đứng im.
Nếu mẹ cô nhớ lại thì chẳng phải sẽ sớm đối mặt với vành móng ngựa hay sao? Thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, Tư Nghị biết mình lỡ lời liền lên tiếng trấn an:
- Nếu em không yên tâm thì anh đứng đợi ở bên ngoài cũng được.
Nghe anh nói thế hô hấp Tuệ Ngọc mới có thể đều đặn trở lại.
Nhưng họ còn chưa kịp vào trong thì đột nhiên một đồng chí cảnh sát từ trong bệnh chạy ra, hớt hải la lên:
- Người bên trong trốn rồi! Cả Trần Uyển Khanh và giáo sư đều không thấy đâu nữa!
Tư Nghị và Tuệ Ngọc giật thót người vội vàng chạy vào bên trong xem tình hình, khi nhìn thấy sợi xích trống không nằm trơ trọi trên giường thì cả hai người đều chết lặng.
Dường như… cánh cửa ác mộng đã mở ra rồi.