ANH ẤY KHÔNG YÊU TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô tên là Tô Nghiên.

Cô đã từng có một gia đình hạnh phúc và hòa thuận, tình cảm của cha mẹ cô rất tốt.

Mà cô và Hứa Dung Mộc cũng là thanh mai trúc mã.

Khi đó, ước vọng lớn nhất của cô là được gả cho Hứa Dung Mộc, trở thành Hứa phu nhân, được anh yêu thương cả đời, cùng anh làm đôi vợ chồng tình thâm giống cha mẹ cô.

Sở dĩ cô và Hứa Dung Mộc quen nhau là do cha Tô và cha Hứa là chiến hữu, tình như thủ túc*, họ cũng ước định, nếu sinh con gái thì cho kết bái làm chị em, sinh con trai thì làm anh em, còn nếu sinh một nam một nữ thì sẽ kết làm vợ chồng.

*tình cảm như anh em

Lúc ấy mẹ Tô còn cười trêu ghẹo, loại chuyện này sao có thể tính trước được, cuối cùng không ngờ mẹ cô thật sự sinh con gái, còn mẹ Hứa sinh con trai.

Hứa Dung Mộc lớn hơn Tô Nghiên 3 tuổi, lúc nhìn thấy Tô Nghiên, Hứa Dung Mộc mới 3 tuổi đã nói với mẹ Tô rằng sau này lớn lên muốn lấy Tô Nghiên làm vợ. Sau khi trưởng thành, Hứa Dung Mộc đều xem cô như vợ mình mà chăm sóc, chiều chuộng.

Mấy đứa nhỏ vùng đó thích Tô Nghiên lắm, nhưng e ngại thân phận của Hứa Dung Mộc nên rất ít con trai chơi với Tô Nghiên, lúc đó Hứa Dung Mộc chính là cả thế giới của Tô Nghiên, có lúc cô nghĩ như vậy cũng không tồi, ít nhất có thể yên tâm trưởng thành dưới sự che chở của Hứa Dung Mộc.

Hứa Dung Mộc đưa cô đi thả diều, đi câu cá, bắt cá chạch, cùng cô chơi trò gia đình, chơi làm công chúa.

Những ngày tháng trước năm 10 tuổi là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô.

Mà tất cả những ác mộng, đau khổ của cô đều bắt đầu từ sinh nhật 10 tuổi.

Khi cô vừa tròn 10 tuổi, cha cô dắt một đứa bé đến trước mặt cô, ông nói nó tên Tô Kỳ, là em gái cô, sau này nó sẽ sống cùng gia đình họ.

Lúc ấy cô mới biết, trong lúc mẹ cô mang mang thai thì cha cô đã ngoại tình, Tô Kỳ chính là con của người phụ nữ kia, mà người phụ nữ đó đã chết.

Mẹ Tô đương nhiên không chấp nhận cho đứa con gái riêng đó sống chung với họ, bởi vì mỗi lần nhìn thấy Tô Kỳ, mẹ Tô sẽ nhớ đến chuyện cha Tô phản bội bà, bà không thể chịu đựng được điều đó.

Nhưng cuối cùng người đồng ý việc đó chính là Tô Nghiên.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Kỳ, cô cảm thấy mình có thể chăm sóc tốt đứa em gái này, hơn nữa cô vẫn luôn cho rằng mẹ nó đã chết, dù gì chuyện đó cũng do người lớn gây nên. Tội gì phải để một đứa bé vô tội gánh chịu ân oán của đời trước.

Nhưng cô lại không nghĩ đến, đứa em gái này sẽ phá hư hạnh phúc cả đời mình, trở thành một con mương* không thể vượt qua giữa cô và Hứa Dung Mộc.

“Nghiên Nghiên, nhỏ Tô Kỳ kia không phải người tốt, anh không thích nó.”

Hứa Dung Mộc thường nói những lời này với cô hết lần này đến lần khác, nhưng cô chưa từng đem nó để trong lòng. Cô cho rằng Tô Kỳ ngây thơ như vậy, sẽ không tổn thương người khác, cho nên lúc đó cô luôn nghĩ Hứa Dung Mộc nói bậy.

Mãi cho đến một ngày, Tô Kỳ nói với cô là nó thích Hứa Dung Mộc, hy vọng cô có thể nhường Hứa Dung Mộc cho nó.

Nhưng cô biết rằng cô có thể cho Tô Kỳ những thứ tốt nhất và quý nhất trên đời, nhưng riêng Hứa Dung Mộc thì không thể.

Cô yêu Hứa Dung Mộc hơn bất cứ ai khác, anh là người đàn ông mà cả đời này cô muốn gả nhất.

Năm Tô Nghiên 15 tuổi, Hứa Dung Mộc đi du học, anh nói với cô “Chờ đến năm em 18 tuổi, anh sẽ quay về cưới em”

Năm 18 tuổi ấy, Tô Nghiên bị chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu cấp tính.

Bác sĩ nói, nếu không có tủy phù hợp, theo mức độ xấu đi của bệnh thì chỉ sống được vài tháng.

Người duy nhất có tủy phù hợp là Tô Kỳ.

Cô muốn được sống, muốn được gả cho Hứa Dung Mộc, muốn được làm vợ Hứa Dung Mộc.

Cô khao khát được sống hơn bao giờ hết.

Cha Tô nhìn Tô Kỳ đứng trước mặt ông, thấp giọng cầu xin: “Tô Kỳ, đó là chị gái con, chỉ có con mới có thể cứu con bé, cha hy vọng con có thể hiến tủy cho con bé”

Tô Kỳ nhìn cha Tô cười: “Cha, con cũng là con gái của cha, sao cha không để chị ta hiến thận cho con mà lại bắt con phải hiến tủy cho chị ta, có phải trong mắt cha, con vĩnh viễn đều không bằng chị ta?”

“Bệnh nhiễm trùng đường tiểu của con đã tới giai đoạn cuối, cho dù Nghiên Nghiên có hiến thận cho con thì con cũng không sống được bao lâu, nhưng Nghiên Nghiên thì còn cứu được.” Cha Tô bình tĩnh nhìn Tô Kỳ nói: “Hơn nữa cha đã mang con về nuôi nấng, thậm chí giúp con trị liệu, bây giờ chẳng phải là lúc con nên trả ơn sao?”

Tô Kỳ nhắm mắt nghe cha Tô nói, rồi chậm rãi mở mắt ra “Cha yên tâm, trước khi chết tôi sẽ hiến tủy cho chị ta.” Nói xong, cô dứt khoát xoay người rời đi.

Sau khi cha Tô nói chuyện này cho Tô Nghiên, tuy rằng cô rất vui vẻ, nhưng lại không hiểu tại sao Tô Kỳ lại đồng ý với lời cầu xin này của cha Tô.

Một tuần trước ca ghép tủy, Tô Nghiên nhìn thấy Tô Kỳ đã lâu không gặp.

Tô Kỳ đứng ở cửa phòng bệnh của cô, mỉm cười nói: “Chị ơi, em có chuyện muốn nói với chị.”

Sau khi nghe xong Tô Nghiên mới biết được cô ta đã sống trong bóng tối, sợ hãi và tuyệt vọng như thế nào trong suốt mười năm đầu đời.

Đến bây giờ, cô có thể nhớ rõ như in lời Tô Kỳ nói.

“Chị à, chị biết em ghen tị với chị đến nhường nào không. Từ khi sinh ra chị đã được cha mẹ cưng chiều, còn em đã phải lang thang sống trên đời này, lúc em 5 tuổi, mẹ em mất, em đi theo dì nhỏ sống, nhưng gã dượng không bằng súc sinh của em lại giở trò đồi bại với em, dì nhỏ lại tưởng em mê hoặc hắn, bà ta đánh em, mắng em, còn nói mẹ em là đồ hồ ly tinh chỉ biết dụ dỗ người khác, cho nên em cũng sẽ như vậy, không biết sao em có thể sống đến bây giờ.”

Lúc Tô Kỳ nói những lời này, cô ta nói như người ngoài cuộc, đem miệng vết thương đầm đìa máu tươi bày ra trước mặt Tô Nghiên, dơ bẩn không chịu nổi.

“Chị, em biết anh Mộc không thích em, sợ em cướp mất những gì thuộc về chị, nhưng em sẽ không.” Tô Kỳ nắm tay cô dịu dàng nói “Chị, thật ra lúc cha đem em về, bệnh tình của em đã nguy kịch, lúc đó em nghĩ em sống không đến 18 tuổi, giờ thật sự là như vậy rồi. Nhưng chị thì có thể sống tiếp.”

Tô Nghiên nghe Tô Kỳ nói liền ôm lấy cô ta: “Không, em sẽ không chết.”

Tô Kỳ vỗ lưng an ủi cô.”Chị à, nếu giữa chúng ta chỉ có một người được sống, em hy vọng người đó là chị. Chị xứng đáng có được hạnh phúc, chỉ cần chị sống, chị sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên đời này.”

Tô Nhan ngẩng đầu nhìn Tô Kỳ, vốn muốn dứt khoát từ chối việc Tô Kỳ hiến tủy cho cô, nhưng lại nghĩ đến Hứa Dung Mộc, cô thật sự muốn ở bên Hứa Dung Mộc, hơn nữa cô còn sắp trở thành vợ anh.

Chỉ cần nghĩ đến sau khi cô chết, những thứ này sẽ trở thành bọt nước hư ảo, cô cảm thấy rất đau khổ.

Khi Tô Nghiên ngẩng đầu nhìn Tô Kỳ, trên mặt cô ta thấp thoáng thấy cảm giác nhẹ nhõm, khoan khoái.

“Chị ơi, em có thể hiến tủy cho chị, nhưng chị phải hứa với em một điều.”

Tô Nghiên nhìn Tô Kỳ, nghe cô ta chậm rãi nói: “Chị có thể giúp em lưu lại một vị trí trong lòng anh Mộc được không? Nếu có thể chết trong lòng anh ấy, cả đời này của em đã không còn gì hối hận.”

“Em muốn làm gì?” Tô Nghiên đau lòng nhìn Tô Kỳ nói: “Tâm nguyện của em chị đều có thể giúp em làm, em muốn lưu lại vị trí trong lòng A Mộc như thế nào?”

Tô Kỳ đi đến, nói bên tai Tô Nghiên.

Để giúp Tô Kỳ hoàn thành tâm nguyện, cô và cha mẹ đã diễn một màn kịch trước mặt Hứa Dung Mộc.

Mẹ Tô đã dùng đôi tay khéo léo của mình hoán đổi thân phận của hai người, Tô Nghiên biến thành Tô Kỳ, còn Tô Kỳ biến thành Tô Nghiên.

Khoảnh khắc Tô Kỳ bị ngã xuống lầu, Hứa Dung Mộc vừa lúc xuất hiện ở cầu thang, cô nhìn thấy miệng Tô Kỳ nở một nụ cười đắc thắng.

Tô Nghiên sững sờ tại chỗ, lúc ấy cô mới biết được, hết thảy mọi chuyện là một màn kịch do Tô Kỳ tạo nên.

Khi Tô Kỳ được đưa đến phòng cấp cứu, Hứa Dung Mộc đã không cho cô lại gần Tô Kỳ.

Tô Nghiên không biết rốt cuộc Tô Kỳ nằm trên giường bệnh đã nói gì với Hứa Dung Mộc, cũng không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết khi Hứa Dung Mộc ra khỏi phòng bệnh, trong mắt ngập tràn hận ý, đó là lần đầu tiên Tô Nghiên nhìn thấy một Hứa Dung Mộc lạ lẫm đến vậy.

“Tại sao? Đây là mục đích của cô sao? Không phải cô nói với tôi rằng cô muốn chết trong vòng tay của A Mộc sao? Tại sao lại lừa tôi!” Tô Nghiên nhìn Tô Kỳ lớn tiếng chất vấn, giọng đầy hoài nghi, cô thẫm chí chưa từng nghĩ đến Tô Kỳ có thể làm như chuyện như vậy.

Tô Kỳ nắm chặt tay cô, trong mắt hiện lên sự điên cuồng trả thủ, “Mẹ tôi là tiểu tam, là hồ ly tinh, tôi làm như vậy cũng là chuyện bình thường.” Cô ta dừng một chút rồi tiếp tục nói “Tô Nghiên, cô cho rằng tôi sẽ trơ mắt nhìn cô sống hạnh phúc sao? Thứ Tô Kỳ tôi không có được, thì cô cũng đừng mơ, tôi đã phải chịu những đau khổ gì, tôi sẽ khiến cô trả lại gấp ngàn lần!! Cô muốn tôi nhìn cô sống hạnh phúc, vĩnh viễn không thể.” Dứt lời, cô ta ném tay cô ra.

“Tô Nghiên, tôi nói cho cô biết, từ nay cô chỉ có thể cõng cái bí mật này trên lưng mà sống tiếp, tôi sẽ là cô, còn cô sẽ là Tô Kỳ.” trên môi cô ta nở nụ cười vui sướng sau khi trả thù, “Cô biết lúc nãy tôi nói gì với anh Mộc không?”

Tô Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Kỳ, trong mắt cô ta tràn đầy ý cười, “Tôi đã nói với anh ấy rằng chính tay cô đẩy tôi xuống cầu thang, tôi muốn anh ấy hận cô cả đời. Tô Nghiên, tôi nguyền rủa cô cả đời này đều không có được hạnh phúc, không có được tình yêu của Hứa Dung Mộc, cô sẽ phải mang theo tội lỗi này sống hết phần đời còn lại.”

Tô Kỳ đã chết, nhưng Tô Nghiên lại biến thành Tô Kỳ, mỗi lần Hứa Dung Mộc nhìn cô, trong mắt đều là thù hận và tuyệt vọng.

Anh nói với Tô Nghiên “Tô Kỳ, cả đời này cô cũng đừng mơ sẽ có được tình yêu của tôi.”

Tô Nghiên không biết đã qua bao lâu, cũng không biết khoảng thời gian đó mình đã vượt qua như thế nào. Chỉ cần vừa nhắm mắt, gương mặt đắc ý của Tô Kỳ sẽ hiện lên trong đầu cô.

Mục đích của Tô Kỳ đã đạt được, cô và Hứa Dung Mộc rơi vào hoàn cảnh này đều do một tay Tô Kỳ gây nên.

Nhưng khi đó cô lại không thể phát hiện kế hoạch của Tô Kỳ, nếu biết trước kết quả như ngày hôm nay, cô sao có thể đồng ý yêu cầu của ả.

Cô thà người chết trong vòng tay Hứa Dung Mộc là cô, còn hơn sống như thế này.

Mẹ Tô mở cửa ra, nhìn bóng người nằm trên giường bất đắc dĩ nói, “Nghiên Nghiên, A Mộc đến tìm con. Hai đứa sao lại thành ra nông nỗi như ngày hôm nay chứ?”

Nhìn thấy biểu tình trên mặt mẹ Tô, Tô Nghiên đứng dậy nhìn mẹ Tô cười nói: “Mẹ, con không sao, con và A Mộc cũng khá tốt, ít nhất còn có thể ở bên cạnh anh ấy với thân phận này.”

Cho dù yêu như vậy rất hèn mọn.

“Nghiên nghiên, chúng ta đem chuyện này nói cho thằng bé được không? Mẹ tin A Mộc sẽ tha thứ cho con. Chuyện này không phải lỗi của con, mọi chuyện do con đàn bà kia gây nên sao con lại phải gánh vác hậu quả chứ?” Mẹ Tô ôm Tô Nghiên đau lòng mở miệng, “Đứa nhỏ ngốc, làm sao mẹ có thể nhẫn tâm nhìn con gánh trên lưng tội nghiệt này.”

Nghe mẹ Tô nói, Tô Nghiên lắc đầu, “Đây là lựa chọn của con, con không hối hận, nếu đây là cảnh tượng mà cô ta muốn thấy thì cô ta đã đạt được mục đích. Chuyện còn lại chúng ta chỉ có thể giao cho thời gian.”

Lúc Tô Nghiên ra khỏi phòng, cô nhìn lại bóng lưng của mẹ Tô, tóc ở thái dương của bà đã bạc trắng.

Trong vô thức, sự việc này đã gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến họ.

Chuyện giữa cô và Hứa Dung Mộc, người chịu đựng nhiều nhất chính là cha mẹ cô, chính bản thân cô cũng có lúc xem nhẹ cảm nhận của họ.

Tô Nghiên là con của họ, nhưng cô lại cố chấp yêu Hứa Dung Mộc một cách hèn mọn.

Tô Nghiên bước đến bên cạnh mẹ Tô, dang tay ôm lấy bà, “Mẹ, mẹ cho con thêm một năm nữa thôi, nếu 1 năm sau con và A Mộc vẫn ở trong trạng thái này, chúng ta sẽ rời khỏi đây, con sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy, được không mẹ?”

Mẹ Tô nhìn biểu tình kiên định của Tô Ngiên, bất đắc dĩ gật đầu, cho dù không muốn, nhưng tính tình của cô bà còn không biết sao.

Lúc mẹ Tô đưa Tô Nghiên xuống lầu, liền thấy Hứa Dung Mộc đang chơi cờ cùng cha Tô.

Tô Nghiên nhớ rõ, trước kia mỗi lần Hứa Dung Mộc tới, cha Tô liền kéo anh đi chơi cờ, nhưng sau khi Tô Kỳ chết, cảnh tượng như vậy hiếm khi diễn ra nữa.

“A Mộc, ta cũng coi như là người nhìn con lớn lên…” Cha Tô hình như cảm nhận được ánh mắt của Tô Nghiên lời nói đến miệng lại biến thành, “Bây giờ Nghiên Nghiên đã chết, ta hy vọng con có thể chăm sóc tốt cho Kỳ Kỳ, nếu không, sau này chúng ta ra đi, con bé sao có thể sống một mình được đây.”

Hứa Dung Mộc nhìn vẻ mặt của cha Tô, sau đó cười nói: “Cha, cha yên tâm, con đã đồng ý với Nghiên Nghiên sẽ chăm sóc cô ấy, chuyện này người không cần lo lắng.”

Nói xong, anh dời mắt nhìn đến Tô Nghiên đang đứng cạnh mẹ Tô “Chúng ta rất yêu nhau đúng không?”

Đúng, họ thực sự rất yêu nhau, nhưng đáng tiếc người người trong mắt anh là Tô Kỳ đã chết, chứ không phải Tô Nghiên đang đứng trước mặt anh.

“A Mộc, ta thua rồi. Xem ra tuổi tác của ta càng lúc càng lớn, đôi mắt cũng càng ngày càng không tốt. Cha Tô nhìn bàn cờ, vẻ mặt tiếc hận mở miệng, “Haizz, thế giới này về sau chính là của thanh niên các con.”

Hứa Dung Mộc nhìn lướt qua bàn cờ, rồi  nhìn về phía cha Tô đang ngồi đối diện, “Là cha nhường con thôi, Bằng không, con làm sao có thể là đối thủ của cha.”Anh nói xong liền đi đến ôm eo Tô Kỳ “Chúng ta về nhà đi, em đã ở lại đây một tuần, như vậy cha mẹ sẽ không yên tâm khi giao em cho anh đâu.”

Nụ cười trên mặt Hứa Dung Mộc khiến Tô Nghiên sững sờ, cô không nhớ đã bao lâu rồi chưa thấy anh cười.

“Làm sao vậy, nhìn đến ngây người sao?” Hứa Dung Mộc vẫn nhẹ giọng nói, “Chúng ta về nhà rồi từ từ nhìn được không?”

Mẹ Tô liếc nhìn Tô Nghiên, sau đó nhìn Hứa Dung Mộc, bà bước tới chỗ Hứa Dung Mộc giả vờ bình tĩnh nói “A Mộc, nghiên nghiên đã chết, hiện tại Kỳ Kỳ chính là đứa con gái duy nhất của chúng ta, mẹ hy vọng con có thể chăm sóc tốt cho con bé, để linh hồn Nghiên Nghiên trên trời có thể yên nghỉ.”

Hứa Dung Mộc nhìn nụ cười trên mặt mẹ Tô, nắm tay bà cười nói “Mẹ, đó là trách nhiệm của con, mẹ không cần dặn dò con cũng sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Anh quay sang nhìn Tô Nghiên bên cạnh. “Dù gì đi nữa, cô ấy cũng là vợ của con.”

Cha Tô và mẹ Tô nghiêm túc dặn dò rất nhiều chuyện, nhưng chung quy vẫn là muốn Hứa Dung Mộc chăm sóc tốt cho Tô Nghiên.

Khi cô đi từ cửa nhà đến bãi đậu xe dưới hầm, lần đầu tiên Tô Nghiên cảm thấy khoảng cách quá xa, xa đến mức cô sẽ không muốn cùng Hứa Dung Mộc trở về nữa.

Nhưng cô biết mình đã nợ Tô Kỳ,  dù sao cô cũng phải trả lại.

“Tô Kỳ, cô cho rằng họ là cha mẹ của cô sao? Tôi nói cho cô biết, họ là cha mẹ của Nghiên Nghiên. Dù họ cô có yêu cô đến mức nào, cũng không thay đổi được sự thật là cô đã giết cô ấy.” Hứa Dung Mộc đè cô lên cửa xe hung ác nói “Tô Kỳ, cô nghĩ mình có thể chăm sóc cho cha mẹ cô ấy, nhưng tôi nói cho cô biết, dù trong mắt tôi hay trong mắt họ, cô sẽ không bao giờ là cô ấy.”  

Ngay khi Tô Nghiên muốn mở miệng, Hứa Dung Mộc liền thô bạo đem cô nhét vào trong xe nói “Tối nay cha mẹ tôi về, cô biết nên làm thế nào rồi chứ!”

*Con mương nè:

Bình luận

Truyện đang đọc