ANH ẤY LUÔN HỎI TÔI ĐỀ BÀI TOI MẠNG

Lúc này Đàm Mặc vừa vặn đi ngang qua bên cạnh bọn họ, sau lưng còn có một Vương Tiểu Nhị muốn nói lại thôi đi theo.

"Đội phó Đàm."

Đàm Mặc nghe thấy thanh âm của Lạc Khinh Vân, cảm giác được tay người nọ dường như muốn vỗ bả vai mình, hắn nghiêng người theo bản năng, không ngờ tay đối phương chỉ lướt qua bên tai hắn, như là đang ngầm trêu chọc, nói với hắn rằng "Tôi biết cậu đã nghĩ lời tôi nói là thật".

Được rồi, được rồi, rõ ràng chỉ là bị găng tay của người này đụng một cái, vậy mà vừa nghĩ tới việc Lạc Khinh Vân nói với mình về năng lực của đôi tay kia là lỗ tai cứ như bị bỏng. Xem ra đạo hạnh của hắn còn chưa đủ, từ trước đến nay đều là hắn đi "quấy rầy" lão Cao và đám người Ngô Vũ Thanh, bây giờ đi đêm lắm có ngày gặp ma, rốt cuộc gặp trúng vị tà thần Lạc Khinh Vân này.

"Đội trưởng Lạc có lời khuyên gì à?" Đàm Mặc mặt không đỏ tim không đập quay đầu lại.

Lời mà Lạc Khinh Vân nói chắc chắn là xạo.

Y nói năng lực hai tay của mình là gì thì chính là năng lực đó, dù sao cũng chẳng có ai có thể kiểm chứng.

Lạc Khinh Vân nở nụ cười, "Tôi là muốn nhắc đội phó Đàm, ngày mai đội một của tôi và đội hai của cậu có buổi diễn tập đối kháng. Mỗi biên chế diễn tập đầy đủ đều phải có lính quân y. Đội phó Đàm định ngày mai chưa đánh đã thua à?"

Đàm Mặc sửng sốt, á, suýt chút nữa đã quên chuyện này.

Hắn quay đầu nhìn về phía Vương Tiểu Nhị vẫn còn treo vẻ mặt chờ mong, sau đó lại nheo mắt nhìn về phía Lạc Khinh Vân: "Còn phải cảm ơn đội trưởng Lạc đã nhắc nhở, nghe chừng anh rất muốn tôi nhận Vương Tiểu Nhị nhỉ?"

"Bởi vì cậu ấy là một lính quân y rất phù hợp với cậu." Lạc Khinh Vân trả lời.

"Ồ? Vì sao?"

Lạc Khinh Vân cười cười, "Đội phó Đàm muốn nghe câu trả lời chính thức hay không chính thức?"

"Có gì khác nhau đâu?"

"Câu trả lời chính thức tương đối khô khan, cũng hơi dài. Không chính thức thì ngắn gọn hơn."

"Vậy thì tôi muốn nghe câu trả lời chính thức."

Đáp án càng ngắn, thường thường càng sai.

"Thứ nhất, cậu ấy rất sùng bái cậu, vì vậy sẽ đặt cậu làm trung tâm, hoàn thành mệnh lệnh của cậu bằng mọi giá, lòng trung thành và niềm tin vào mệnh lệnh của chỉ huy là phẩm chất rất quan trọng."

Không hiểu sao, Đàm Mặc lại nhớ tới câu nói năm năm trước, "Người có thể không đến, nhưng đạn của cậu nhất định phải đến", mắt cá chân hắn chợt dâng lên một tia đau đớn, dọc theo xương ống chân xông lên đầu gối, tràn vào đại não. Thế nhưng vẻ mặt Đàm Mặc lại không có chút biến hóa nào, ngay cả nắm tay cũng chẳng siết lại một chút.

"Thứ hai, tôi và bí thư Trương đã xem đánh giá của lớp huấn luyện quân y về cậu ấy, trong vòng một phút cậu ấy có thể hoàn thành ca phẫu thuật mà các lính quân y khác mất ba phút mới hoàn thành. Cậu không thể yêu cầu cậu ấy bắn súng chuẩn như cậu vì vũ khí của cậu ấy là dao mổ và kẹp cầm máu. Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, động tác nhanh không chỉ có thể cứu được đồng đội mà còn có thể nâng cao xác suất sinh tồn của bản thân cậu ấy."

Trái tim Đàm Mặc trầm xuống, hắn biết những lời Lạc Khinh Vân nói đều đúng, nhưng hắn cũng biết rõ rằng khi ra thực chiến, bản thân mình sẽ nhịn không được càng chú ý đến Vương Tiểu Nhị.

"Thứ ba, khả năng bắn súng của cậu ấy đã đạt đến trình độ của một nhân viên hiện trường bình thường trong bộ đội tuyến đầu. Ít nhất cậu sẽ không cần tốn quá nhiều sức lực để bảo vệ cậu ấy. Tôi không nghĩ ra lý do nào khiến đội phó Đàm từ chối Vương Tiểu Nhị. Chẳng lẽ... Là do ân oán cá nhân?"

Ánh mắt Lạc Khinh Vân rất dịu dàng, nhưng Đàm Mặc lại có cảm giác bị đối phương nhìn thấu.


Vương Tiểu Nhị sợ Đàm Mặc bị hiểu lầm, cao giọng nói: "Không có! Tôi và đội phó Đàm không có ân oán cá nhân!"

Đàm Mặc liếc Vương Tiểu Nhị một cái: "Vậy cậu, tôi đồng ý cho cậu vào đội hai làm lính quân y thực tập. Ngày mai diễn tập nhớ đến đúng giờ."

Từ tin tức mà mẹ Vương Tiểu Nhị gửi đến, có thể thấy được Vương Tiểu Nhị đã từng rất sùng bái mình, loại sùng bái này giống như mình sùng bái Lạc Khinh Vân một cách mù quáng vào năm năm trước. Chi bằng dùng trận diễn tập này hoàn thành tâm nguyện đi theo mình của Vương Tiểu Nhị đi.

Không biết chừng sau kỳ thực tập, filter thần tượng vỡ, Vương Tiểu Nhị cũng hết hy vọng.

Coi người khác là lý tưởng của mình là một điều rất nguy hiểm. Lỡ như cái người trong lý tưởng này căn bản chẳng coi mình ra gì, như vậy lý tưởng của mình sẽ hoàn toàn tan vỡ.

"Vương Tiểu Nhị." Đàm Mặc nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt có một loại trịnh trọng hiếm khi xuất hiện.

"Có!"

"Cậu phải nhớ rằng, bất cứ lúc nào cũng chỉ có bản thân cậu mới có thể quyết định được hướng đi của chính mình. Bất kể cậu quyết định làm gì, bất kể cậu phải hy sinh hay cống hiến vì điều chi, nhất định phải là vì cậu yêu nó, chứ không phải vì một người nào khác." Đàm Mặc nói.

Vương Tiểu Nhị vừa nghe, ánh mắt đã sáng như bắn pháo hoa, "Đã rõ!"

Đàm Mặc "Ừ" một tiếng, mắt nhìn thẳng, từ bên người Lạc Khinh Vân đi qua.

Biểu tình trên mặt Lạc Khinh Vân không có biến hóa, trong lòng lại có một sự mất mát không thể giải thích được, mà cũng chưa từng cảm nhận qua.

Có phải Đàm Mặc năm năm trước, cũng từng dùng ánh mắt như cách Vương Tiểu Nhị nhìn hắn, nhìn về phía mình?

"Đội phó Đàm không tò mò câu trả lời không chính thức của tôi là gì sao?"

Đàm Mặc xoay người lại, đút tay vào túi đi lùi, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của Lạc Khinh Vân mà trả lời: "Anh hy vọng đội hai chúng tôi có biên chế đầy đủ, bởi vì anh muốn phân cao thấp với tôi trong lúc diễn tập -- không biết chừng còn muốn sửa trị tôi."

Lạc Khinh Vân bất động nhìn hắn, "Đáp án chính xác."

"Tôi sẽ đại diện cho Tháp Xám của Thành phố Ngân Loan -- chào đón anh." Đàm Mặc cười, xoay người rời đi.

Đàm Mặc đi tới ga ra ngầm, đang muốn đi đến vị trí đỗ xe máy của mình thì chợt cảm giác phía sau có thứ gì đó đánh úp lại, phản ứng đầu tiên của Đàm Mặc chính là lão Cao lại đánh lén!

Hắn thụt cùi chỏ về phía sau theo bản năng, không ngờ tay đối phương lại bịt kín miệng của hắn, tay kia kìm lấy cổ tay hắn kéo về phía sau, hết thảy phát sinh trong nháy mắt, Đàm Mặc ngay cả la lên cũng không kịp, đã bị kéo vào trong bóng tối ở bãi đỗ xe.

Không, không phải lão Cao! Lão Cao còn ở trong phòng bệnh!

Đàm Mặc bị người ta đè lên tường, nửa khuôn mặt bị ép đến biến hình, khi hắn thoáng nhìn bàn tay đang chống trước mắt mình, mang găng tay kim loại màu đen sáng bóng, ngoài Lạc Khinh Vân thì còn có thể là ai?

"Đội trưởng Lạc... Anh đang trả thù vì thua xạ kích à?" Đàm Mặc cắn răng, âm thầm suy nghĩ xem nên phản kích như thế nào.

Đáp án là đã mất tiên cơ, không bằng dán tường nằm thẳng.

"Đội trưởng Cao nằm viện, cậu lập tức cảm thấy an toàn. Phải không?" Lạc Khinh Vân cười hỏi.


"Quả nhiên là lão Cao. Lão Cao ơi lão Cao, là do tôi không đủ hiếu thuận sao? Anh muốn Lạc Khinh Vân kế thừa sự nghiệp đánh lén của anh?" Đàm Mặc gian nan thở dài.

Dựa theo tính tình của Đàm Mặc, lúc này nên trêu chọc đối phương. Nhưng Đàm Mặc vừa nhìn thấy tay của Lạc Khinh Vân là liền nhớ tới năng lực mà Lạc Khinh Vân đã nói với hắn, chỉ có thể cứng cổ, muốn bàn tay này cách xa mình một chút, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất... Lỡ như năng lực gặp quỷ kia là thật thì sao?

"Đội phó Đàm, cậu lơi lỏng." Lạc Khinh Vân hạ giọng nói.

Y dựa vào hơi gần, Đàm Mặc gần như có thể cảm nhận được dây thanh quản đối phương chấn động, ngay cả không khí cũng bị kéo theo, theo hô hấp của mình tiến vào trong phổi, toàn bộ lồ ng ngực đều đang cộng hưởng.

"Đội trưởng Lạc, thật ra anh không cần đánh lén, chúng ta có thể đối đầu trực diện."

"Trực diện như thế nào?"

"Anh đấm, tôi nằm xuống."

"Sau đó cậu nghỉ phép?"

Cao Chích, Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch rảnh rỗi liền thích đánh lén, bị bọn họ đánh lén nhiều lần, phản ứng của Đàm Mặc quả thật nhanh hơn rất nhiều, cũng khiến cho Đàm Mặc hình thành phản xạ, chỉ là tốc độ ra tay của Lạc Khinh Vân thật sự quá nhanh, Đàm Mặc lật thuyền không oan.

Đàm Mặc nghĩ thầm, trời xanh phù hộ, lão Cao đừng gửi gắm cô nhi cho Lạc Khinh Vân, cũng đừng kéo y vào quân đoàn đánh lén, nếu không mình quả thật không còn đường sống.

"Đội phó Đàm, hỏi cậu một vấn đề, nếu cậu có thể trả lời trong vòng ba giây, tôi sẽ lập tức thả cậu ra. Nếu trả lời sai, tôi sẽ cho cậu kiểm chứng năng lực đôi tay này của tôi, thế nào?" Giọng nói của Lạc Khinh Vân tràn ngập ý cười.

Trong bãi đỗ xe ngầm trống trải yên tĩnh, vô cùng rõ ràng.

Sau khi xem video kia, Đàm Mặc cảm thấy câu hỏi của Lạc Khinh Vân cực kỳ nguy hiểm.

Là chết, hay là vượt rào?

Câu hỏi được hỏi ra từ trong miệng Lạc Khinh Vân, phần lớn đều là đề toi mạng.

"Tôi không muốn trả lời vấn đề của anh, càng không muốn bị anh...... Đội trưởng Lạc, chúng ta vẫn nên giữ thể diện cho nhau xíu, tay của anh cách xa tôi một chút." Đàm Mặc thương lượng với đối phương.

"Con cua đỏ 18 cm và con cua đen 10 cm, con nào bò nhanh hơn?" Lạc Khinh Vân hỏi xong vấn đề, bắt đầu đếm ngược, "Ba..."

Câu hỏi quái quỷ gì thế này?

Cua đỏ 18 cm? Tại sao lại là 18cm? Lạc Khinh Vân là đang ám chỉ nơi nào đó có 18 cm à? Có phải anh ta đang cười nhạo mình chỉ có 10 cm không? Bố đây cũng có 18 cm, đồ khốn nhà anh anh xem thường ai chứ!

"Hai......"

Không, vấn đề là tại sao câu hỏi của anh ta lại liên quan đến cua? Không phải Ma Quỷ Đằng, không phải sâu Minos, cũng không phải thai quả, đang êm đẹp nhắc tới cua làm gì?


"Một......"

Chân cua 18 cm dài hơn cua 10 cm, đương nhiên bò nhanh hơn... Nhưng mà cứ cảm thấy câu hỏi của Lạc Khinh Vân không đơn giản như vậy! Mà cũng có khi là anh ta đang gạt mình, cứ dựa theo bình thường mà suy nghĩ là được rồi?

"Cua đỏ bò nhanh hơn!" Đàm Mặc cao giọng đáp.

Chắc chắn là hắn trả lời đúng rồi, Lạc Khinh Vân anh không thể sờ tôi! Chờ đã, sao mà cách nói này nghe kỳ ghê?

"Ai...... Đội phó Đàm, đây là đề bài tặng điểm, thế mà cậu cũng có thể trả lời sai?" Lạc Khinh Vân lại nở nụ cười.

"Hả?"

"Đương nhiên là cua đen bò nhanh hơn -- bởi vì cua đỏ đã bị nấu chín." Lạc Khinh Vân dùng ngữ khí nghiêm trang trả lời.

Đàm Mặc cứng đờ ở đó, sửng sốt hai giây, muốn nhịn xuống nhưng vẫn là mặc kệ bộ dáng chật vật dán trên tường của mình mà cười.

Chết tiệt, rõ ràng chỉ là mấy câu hỏi xoáy đáp xoay dành cho học sinh tiểu học, thế mà mình lại không kịp phản ứng.

"Bây giờ bình tĩnh lại chưa? Vừa rồi ở trước mặt bí thư Trương, lời của tôi tương đối chính thức, nhưng vẫn rất muốn nói chuyện phiếm không chính thức với cậu."

Vậy cái câu hỏi thiểu năng này chỉ là để làm dịu bầu không khí thôi sao?

"Đơn xin tán gẫu của anh cũng độc đáo quá, nói đi -- để không phụ lòng con cua đỏ đã bỏ mình kia."

Không biết có phải là ảo giác hay không, Đàm Mặc luôn cảm thấy vừa rồi lúc mình nhịn không được mà cười, Lạc Khinh Vân vẫn luôn cúi đầu nhìn sau gáy hắn.

"Tôi đoán... Lý do cậu không muốn cho Vương Tiểu Nhị tiến vào đội hai là do cậu quen biết cậu ấy. Ngoài ra, cậu ấy tràn ngập sự sùng bái với cậu, rõ ràng là theo chân cậu mà đến." Lạc Khinh Vân nói.

Kỳ thật y cũng không có tới gần Đàm Mặc, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, nhưng Đàm Mặc cứ cảm thấy... Độ ấm của y đang từng chút từng chút thâm nhập chính mình.

Đàm Mặc trấn định tinh thần lại, thẳng thắn trả lời: "Đúng, tôi nhớ rõ Vương Tiểu Nhị. Vài năm trước có một phòng thí nghiệm của một trường học bị sinh vật Kepler ô nhiễm, bên trong nhốt mấy học sinh. Đội hai bọn tôi chấp hành nhiệm vụ đột nhập, Vương Tiểu Nhị chính là một trong số mấy học sinh đó. Lúc bọn tôi chạy đến thì những học sinh khác đều đã chết, tôi dùng một súng bắn chết "hạt giống", cứu đứa nhỏ kia. Nhưng tôi hoàn toàn không nghĩ tới cậu ấy sẽ tiến vào Tháp Xám, còn làm lính quân y gì đấy. Đi bệnh viện lớn thực tập không tốt hơn sao? Chạy ra tiền tuyến làm gì?"

Đàm Mặc giật giật, tầm mắt cẩn thận lưu ý bàn tay đang chống trước mắt kia. Tuy rằng mang găng tay nhưng Đàm Mặc vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh mà nó để lộ. Nó duy trì khoảng cách, ẩn bên trong d*c vọng khống chế dường như là sự bao dung và mong muốn bảo hộ.

"Chỉ vì thế thôi sao? Đội phó Đàm có thể duy trì lý trí giữa lằn ranh sinh tử, chắc chắn sẽ không vì những nguyên nhân này mà từ bỏ một lính quân y có tiềm năng."

Đàm Mặc quay đầu lại cho Lạc Khinh Vân một ánh mắt "Buông bố ra".

Từ góc độ của Lạc Khinh Vân vừa vặn có thể nhìn thấy phần gáy kéo căng và đường cong vai liền thành một mạch của hắn, tựa như sợi dây cung bị kéo căng.

Mỗi một lần đánh cận chiến, Lạc Khinh Vân đều có thể nhìn thấy đường cong tương tự trên người đối thủ, nhưng Đàm Mặc thì khác, nó yếu ớt nhưng cũng mạnh mẽ, vừa quật cường lại vừa có thể tùy thời bỏ cuộc ngay khi sự hăng hái của đối thủ dâng cao, và một khi buông lỏng cảnh giác, lập tức sẽ ban cho đối thủ một kích trí mạng, co được dãn được nhưng cũng cứng cỏi đến mức khó có thể chinh phục.

Y muốn đến gần hơn để nhìn hắn, quan sát tên nhân loại khác hoàn toàn với những người trước kia đã từng gặp.

"Tôi nhận được tin nhắn của mẹ Vương Tiểu Nhị, cha cậu ấy thuộc đội trị an, hi sinh vì nhiệm vụ vào mười hai năm trước, Vương Tiểu Nhị được mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn. Mà chị của Vương Tiểu Nhị cũng là một lính quân y... Ba năm trước đã hi sinh vì nhiệm vụ, khi đó con của cô ấy chỉ mới một tuổi rưỡi."

Đàm Mặc nhìn Lạc Khinh Vân, hắn hoài nghi rằng liệu Lạc Khinh Vân có hiểu được tình thương của mẹ hay không, có hiểu được ràng buộc giữa huyết mạch tình thân này hay không.

Ngũ quan của Lạc Khinh Vân ở trong bóng tối có một loại khí chất đoan trang như tượng tạc, tựa như không có bất kỳ vết nứt nào, lại chờ đợi dòng nước ôn nhuận thẩm thấu.

"Vì vậy cậu muốn giúp mẹ Vương Tiểu Nhị khuyên cậu ấy... Không, không phải..." Lạc Khinh Vân nhíu mày, đang tự hỏi.


"Nếu không còn có thể là vì cái gì?" Đàm Mặc hứng thú nhìn đối phương, có chút tò mò Lạc Khinh Vân có thể đưa ra kết luận gì.

"Cậu là một người rất có trách nhiệm. Khi cậu biết chuyện về cha và chị của Vương Tiểu Nhị, cậu nhất định sẽ dùng hết sức để bảo vệ cậu ấy, biến việc đưa cậu ấy về nhà trở thành trách nhiệm mà cậu phải hoàn thành, do đó làm cậu phân tâm với nhiệm vụ chân chính. Một khi Inspector phân tâm, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Hơn nữa không chỉ cậu, một khi đồng đội khác biết chuyện của Vương Tiểu Nhị, bọn họ cũng sẽ hy sinh chính mình để đổi lấy mạng của cậu ấy, điều này sẽ khiến đồng đội của cậu mất đi sức phán đoán chính xác trong nhiệm vụ. Căn cứ vào chức trách của một Inspector và phó đội trưởng, cậu quyết định không nhận Vương Tiểu Nhị." Lạc Khinh Vân mở miệng nói.

Từng câu từng chữ, đều là ý nghĩ chân thật nhất của Đàm Mặc. Những thứ này hắn sẽ không nói ra, thậm chí đồng đội ở chung với hắn đã lâu, ví dụ như Thường Hằng và Ngô Vũ Thanh cũng chưa chắc có thể đoán được, nói không chừng còn khuyên hắn giữ Vương Tiểu Nhị lại.

"Coi như anh...... Nói đúng đi." Đàm Mặc buồn bực nói.

Rõ ràng ánh đèn trong góc rất tối, Lạc Khinh Vân lại có thể nhìn ra được Đàm Mặc trắng đến nhường nào, màu trắng này không phải là màu trắng bệch như thạch cao trên vách tường, mà là một màu trắng ẩn chứa sự ôn nhuận của một viên ngọc đẹp.

"Đội phó Đàm, cổ cậu đỏ." Giọng Lạc Khinh Vân nhẹ nhàng, ôn hòa không chân thật.

"Đội trưởng Lạc, anh bị người ta đè lên tường thử xem? Có nguy cơ xuất huyết não đó." Đàm Mặc lại giãy dụa.

Khí lực của Lạc Khinh Vân lớn đến kinh người, cùng là người dung hợp, Đàm Mặc chưa bao giờ cảm nhận được lực lượng áp đảo như vậy từ Cao Chích.

Tất nhiên, không thể phủ nhận được rằng Cao Chích đã nương tay.

Lạc Khinh Vân dường như nở nụ cười, nhưng không có lên tiếng, có một cơn gió nhẹ phất qua gò má Đàm Mặc.

Mà tay Lạc Khinh Vân chậm rãi vươn về phía hắn, như là một loại thăm dò nào đó đến từ trong bóng tối.

Cơ bắp toàn thân Đàm Mặc căng thẳng, trái tim không thể khống chế mà đập "Thịch - Thịch - Thịch", cứ như thứ Lạc Khinh Vân đang cầm chính là trái tim của hắn.

"Cậu đang sợ tôi." Ý cười trong giọng nói của Lạc Khinh Vân dần dần rút đi, một tia lạnh lẽo kia làm cho Đàm Mặc nhớ tới video đã xem tối qua.

Và giấc mơ thái quá nọ.

"Tôi...... Tôi không có."

Lạc Khinh Vân thu tay lại, chỉ chỉ vị trí hai má, Đàm Mặc lau đi bụi bám trên mặt.

Hắn ngay cả phô trương thanh thế trừng mắt nhìn Lạc Khinh Vân một cái cũng lược bỏ, muốn từ giữa Lạc Khinh Vân và tường xi măng chen ra ngoài.

Ngay khi hắn cho rằng mình có thể thuận lợi rời đi, bỗng nhiên bị người ta vớt trở về.

"Ui da! Mẹ nó! Anh nghiện rồi sao?"

Đàm Mặc một tay giữ cổ tay đối phương sau đó đ è xuống, mấy kỹ thuật cận chiến này đều là Cao Chích dạy hắn, chỉ tiếc là không có đất dụng võ trước mặt Lạc Khinh Vân, y đã dự đoán được Đàm Mặc sẽ phản kích, dùng sức mạnh áp đảo một tay ôm lấy Đàm Mặc.

Đúng vậy, chính là bằng một tay.

Khi Đàm Mặc ý thức được điểm này, mặt mày tái mét. Chẳng lẽ muốn hắn về nhà nâng tạ mỗi ngày sao?

"Đội phó Đàm, tôi chỉ muốn thức tỉnh cậu."

Giọng điệu của Lạc Khinh Vân càng dịu dàng hơn so với lúc trước, khiến cho Đàm Mặc có cảm giác như được nâng niu cẩn thận từng li từng tí, trái tim tràn ngập phản kháng cũng dần bình tĩnh lại.

__________________

Lời của Editor: Bư cũng chọn con cua đỏ, tại nó 18 cm!


Bình luận

Truyện đang đọc