ANH ẤY Ở CẠNH PHÒNG TÔI


Từ Phó đưa tay nhéo má của Giang Thuần, khiến cô sực tỉnh sau giây phút thất thần, hắn cười hỏi:"Cô bé em xuất hồn khỏi xác rồi hả?"
"A...!không phải...!Anh..." Thái độ của hắn là có nhớ hay hay không nhớ cô đây?
Từ Phó của trước đây nếu không quen làm sao có thể có động tác thân mật này, còn nếu như nhớ tại sao hắn có thể bình tĩnh đến như vậy.

Một nghìn giả thuyết lúc này chạy trong đầu Giang Thuần không ngừng được.

Cô lại ngây ngốc nhìn hắn.
"Em muốn kẹo chanh này hả, chỉ còn có hai túi thôi mà anh đã mua hết rồi." Hắn nói.
Vậy là hắn không nhớ...!Điều đó khiến cô có chút hụt hẫng.
Giang Thuần thở dài não nề, cô không thèm kẹo chanh gì đó nữa.

Cuối đầu định đi qua hắn, Từ Phó không nhận ra cô đó là cảm giác rất chua xót, cùng đau đớn.

Có thể là hắn đã có bạn gái rồi, có khi đã có vợ rồi cũng không chừng.

Nghĩ tới đây cô lại rất muốn khóc!
Từ Phó không hiểu vì sao cô không nói lời nào liền bỏ đi, chẳng lẽ là hắn đùa quá trớn nên cô sợ.

Tại hắn thấy cô giống như mèo con, muốn trêu một chút thôi mà?

Hắn nhanh chóng tính tiền hai túi kẹo chanh rồi đuổi theo, bắt được cô lại ở ngay cổng tòa nhà.

Từ Phó nhét túi giấy vào tay cô, giữa thời tiết lạnh lẽo mà giọng nói của hắn thật ấm áp:"Tuần lộc nhỏ cho em này."
Từ Phó thấy mũi cô đã đỏ lên như chú tuần lộc con nên đã gọi cô là tuần lộc nhỏ, hy vọng cô sẽ không ghét hắn.
Cô còn chưa nói cám ơn hắn thì hắn đã phải đi rồi, chạy thật nhanh đến mức cô luyến tiếc nhìn theo mà chẳng được mấy giây ngắn ngủi.
Từ Phó chạy lên một chiếc lớn xe tập thể đổ gần đó, khuôn miệng bất giác nở nụ cười hiếm hoi.

A Phú phát hiện ra đầu tiên liền làm lớn chuyện lên:"A Phó anh bị sốt hả, sao tự nhiên cười một mình vậy?"
"Liên quan gì tới cậu? Cút, đừng phiền tôi." Hắn thu lại nụ cười, lập tức làm mặt lạnh đáp.
Từ Phó không ngờ mình đã cười, vì cô gái đó thật sự rất đáng yêu, khiến hắn nhịn không được.

Bốn năm trước lần đầu tiên Từ Phó chủ động bắt chuyện với một cô gái, hắn đã đứng ở trong góc một lúc nhìn cô loay hoay, cuối cùng cũng không nhìn được cảnh đám nam sinh cứ huýt sáo trêu chọc cô nên mới đứng ra nói chuyện.

Sau khi biết cô là bạn Hứa Cường hắn liền năm lần bảy lượt dò hỏi, nhưng mà sau lần đó không nhìn thấy Hứa Cường gặp lại cô một lần nào nữa.
Quan hệ của bọn họ là gì, hắn cũng không đoán ra được.
Giang Thuần nhìn hai túi kẹo chanh trên bàn thở dài trong lòng rầu rĩ.

Bây giờ cô khỏi bệnh rồi, có thể đi tìm hắn bất cứ lúc nào.

Nhưng mà nhỡ đâu hắn đã có bạn gái rồi thì sao?
Thời gian bốn năm rất dài, Giang Thuần có thể hiểu ai rồi cũng sẽ thay đổi.

Giang Thuần luôn sợ nếu thấy hắn rồi cô nhất định sẽ nảy lên ý chí tranh giành, tới lúc đó mối tình tay ba ngang trái càng khó xử trí.
Nhưng tất cả chỉ là suy diễn của một mình Giang Thuần thôi.

Đột nhiên cô nhận ra cô đã có cha, có mẹ, có người yêu thương cô nếu có hay không có thêm một Từ Phó cũng không có quan trọng gì, phải không?
Lúc trước cô thích hắn là bởi vì hắn cho cô cảm giác ấm áp của người thân, cảm giác được người ta yêu thương, không bị vứt bỏ.

Có lẽ cô chỉ ngộ nhận là cô yêu hắn thôi, phải rồi Giang Thuần sẽ không yêu Từ Phó nhiều tới mức đó đâu.
Với lại bây giờ, hắn đã quên cô rồi có nhất thiết phải khiến hắn nhớ lại thêm một lần nữa hay không?
Mà cho dù hắn có nhớ lại thì tình cảm có còn như lúc trước hay không, hay lúc đó cô lại đẩy hắn vào việc khó xử phải chọn lựa cô và người bên cạnh hiện tại của hắn?
Giang Thuần suy nghĩ nửa ngày quyết định vứt hết chuyện của quá khứ qua một bên.


Cô sẽ không đi tìm Từ Phó nữa, có lẽ ông trời cũng cảm thấy hắn và cô hết duyên nên mới chia cắt cả hai.
*
Giang Thuần làm việc xuyên suốt hai tuần lễ để dành lấy một tuần nghỉ phép, thật sự cô muốn đi du lịch một chuyến với bọn Đào Ân.

Bọn họ đã xa cách mấy năm, cô vẫn luôn xem họ là bạn tốt, và cô nghĩ họ cũng vậy.
Lúc cô tuyên bố bãi công, mấy đồng nghiệp khác cũng phì cười.

Giang Thuần xưa nay nổi tiếng chăm chỉ, cuối cùng cũng biết nghỉ ngơi để tận hưởng cuộc sống rồi.
Thuần mỹ nhân:Ngày mai đi Dubai chơi tụi bây, tao được nghỉ phép rồi.
Group chat quỷ yêu lại sáng đèn.
Đào Ân:Ê gấp quá tao không sắp xếp được mày ơi, tao đang đi công tác bên Mỹ rồi.
Tuệ Badgirl:Ủa mày cũng ở Mỹ hả Đào thối? Tao cũng đang bên này coi nhà hàng cưới nè.

Hay là mày tới Mỹ đi Thuần, tao ở New York.
Ân trái đào:Me too
Thuần mỹ nhân:Toà nhà cao nhất New York tụi mày thấy không?
Ân trái đào:Thấy???
Tuệ Badgirl:???
Thuần mỹ nhân:Bà cố nội của mày vừa trong đó đi ra, tao cũng ở New York được năm năm rồi.

Đi cafe đi, quán Lax cho gần tao.
Giang Thuần cũng không biết vì sao lại có sự trùng hợp như vậy, bọn họ đều đang ở cùng một thành phố.
Vậy là một cuộc hẹn được lên lịch, Đào Ân dẫn Hứa Cường đi cùng.


Vì anh thật sự cũng muốn gặp lại Giang Thuần.
Giang Thuần tới quán đầu tiên, vừa ngồi xuống bàn Từ Khiêm đã gọi tới.

Anh là bác sĩ riêng của Jackson, mấy năm nay bệnh tình của cô cũng do anh theo dõi.

Cô và anh cũng khá là thân thiết, xem nhau như anh em trong nhà.

Từ Khiêm cũng không lớn, chỉ hơn cô vài tuổi nên vì vậy càng dễ hoà hợp với cô hơn.
Anh nói có tài liệu cần cô đọc giúp, công việc của Giang Thuần là chuyên đọc tài liệu tiếng nước ngoài.

Thông thường tài liệu nhập thuốc của Từ Khiêm anh sẽ nhờ cô đọc dùm cho đỡ mất thời gian.

Anh nói cô đọc rất nhanh còn anh đưa cho người khác cũng phải ngâm nửa ngày mới xong, mà anh là người không có nhiều cái nửa ngày như vậy.
Từ Khiêm là bác sĩ nổi tiếng tại Mỹ, anh là viện trưởng của một bệnh viện rất lớn.

Anh thật sự là một bác sĩ cực kì giỏi trong mắt của cô.
Anh đến chỗ của cô chưa mất quá năm phút đồng hồ, chắc là có dự định nhờ cô từ trước rồi.
"Anh đúng là bóc lột quá đó, em vừa mới bãi công xong luôn." Cô càm ràm, phụng phịu mặt với anh.


Bình luận

Truyện đang đọc