ANH ẤY RẤT ĐIÊN

“Thương Ngạn, ra đây.”

Cánh môi đỏ thắm của người phụ nữ khép mở.

Chất giọng của cô có khuynh hướng lạnh lẽo, tựa như tảng băng thổi nhẹ bên tai, để lại sự lãnh lẽo thấm vào, còn mang theo một lực hấp dẫn đặc biệt.

Vẻ đẹp của người phụ nữ này rất có tính công kích, khiến người nhìn vừa lướt mắt qua đã vô thức dừng hô hấp.

Bị hai thứ đó tạo nên ấn tượng mạnh trong lòng, bọn học sinh của lớp 11-1 không hẹn mà cùng im lặng trong khoảng mười giây.

Tịch mịch kéo dài.

Thương Ngạn ngồi ở hàng đầu tiên cứng người lại, khuôn mặt tuấn tú lập tức đen sì, đứng dậy bước ra ngoài. Thấy cảnh đó, học sinh trong lớp cầm lòng không đậu ồ lên.

Tề Văn Duyệt dại ra vài giây, sau khi bóng dáng hai người biến mất sau bức tường của lớp học, cô nàng hoàn hồn lại, biểu cảm có chút vặn vẹo ——

“Bạn bạn bạn cùng bàn…… Người này có phải là…… Có phải là người hồi lớp mười ——”

Liêu Lan Hinh thu hồi ánh mắt phức tạp.

Cô gật đầu.

“……”

Tô Mạc Mạc ngồi hàng trước nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, cô khó hiểu cau mày quay xuống, hỏi:

“Cô ấy là ai, hai cậu biết sao?”

Tề Văn Duyệt sặc nước bọt, hô hấp bị kẹt lại, sắc mặt đỏ bừng, ấp úng cả buổi cũng không nói nên lời.

Vẫn là Liêu Lan Hinh bình tĩnh lên tiếng.

“Không quen biết, nhưng đã gặp rồi. Lúc vừa khai giảng năm lớp mười, cô ấy đã tới tìm Thương Ngạn.” Liêu Lan Hinh tạm dừng, “Sau đó trong trường lại có người đồn rằng đó là bạn gái của Thương Ngạn.”

Tô Mạc Mạc ngây ra.

Tề Văn Duyệt ngồi cạnh thống khổ nói nhỏ: “Này bạn cùng bàn…… Mấy chuyện này đừng nên nói cho Mạc Mạc nghe chứ……”

“Tại sao không nói?”

Liêu Lan Hinh không đồng ý liếc qua Tề Văn Duyệt.

“Thật là thật, giả là giả, sẽ không thay đổi vì mình có nói hay không. Hơn nữa tất cả phải hiểu rõ lẫn nhau, ‘giấu diếm’ mới là nguyên nhân gây ra hiểu lầm.”

“…………”

Tề Văn Duyệt không còn lời nào để nói, đành gật đầu thật mạnh.

Liêu Lan Hinh lại ngẩng đầu, nhìn Tô Mạc Mạc có vẻ đang thất thần trước mặt.

“Lúc ấy có nữ sinh trong trường tìm Thương Ngạn tỏ tình, còn xác nhận chuyện này là thật, nghe nói Thương Ngạn cũng không phủ nhận —— nếu cậu muốn biết đáp án, có thể chờ cậu ấy trở về, để chính cậu ấy nói cho cậu.”

Tô Mạc Mạc yên lặng nhìn cửa lớp không chớp mắt trong chốc lát, cô gật đầu.

“Ừ…… Mình biết rồi.”

Cùng lúc đó, trên hành lang dài ngoài cửa.

Thương Ngạn và người phụ nữ vẻ ngoài mỹ lệ người đi trước người đi sau, dưới ánh mắt khiếp sợ của bọn học sinh đi thẳng đến sân thượng.

Cửa sân thượng bị Thương Ngạn đóng lại, anh cau mày buông cánh tay người phụ nữ ra.

“Không phải em đã nói với chị đừng đến trường tìm em sao?”

Lúc này, người phụ nữ bị kéo lên tới đây đã không còn giữ nụ cười từ sớm, hừ một tiếng lạnh như băng.

“Có bản lĩnh thì em đừng kiếm chuyện nữa. Nếu không phải chủ nhiệm của em gọi điện thoại về nhà, em cho rằng chị muốn đến hả?”

Thương Ngạn nghe vậy thì nhíu mày.

Anh muốn nói lại thôi, cười nhạt, quay mặt đi.

Người phụ nữ nhướng mày trừng anh.

“Không phải là chị nói, nhưng Thương Ngạn, em càng ngày càng có tương lai đấy. Đi ra ngoài du thu, cắm trại một hồi, còn có thể để lò nướng đập xuống người mình —— khi em học tiểu học còn chưa từng phạm phải mấy sai lầm nhỏ nhặt này, đúng chứ?”

“……”

Thái dương Thương Ngạn giựt giựt. “Đó là ngoài ý muốn.”

“Được, chị không nói chuyện này của em nữa. Vậy hoạt động ngày kỉ nhiệm thành lập trường thì sao, hả?”

Thương Nhàn cười lạnh.

“Chị tìm mọi cách để lí lịch em đẹp thêm, kết quả em lại chủ động bỏ quyền với chị? Em đang trong thời kì phản nghịch tuổi mười tám đúng không?”

“……”

Thương Ngạn trầm mặc vài giây, mày càng nhíu chặt.

Anh bực bội hất mái tóc rũ xuống trước trán, thập giọng nói, “Không liên quan đến chị.”

“Chị, là, chị, của, em!”

Thương Nhàn tức giận muốn đánh nhau với anh.

Cô đánh giá chênh lệch chiều cao và sức chiến đấu giữa hai người, đành từ bỏ ý định này, chuyển sang hình thích công kích bằng ngôn ngữ ——

“Được, hoạt động ngày kỉ niệm thành lập trường chị chưa thông báo mà đã sắp xếp, là chị không đúng, em bỏ quyền còn chưa tính, vậy đánh nhau với người khác là chuyện như thế nào?”

Mặt mày Thương Ngạn vô cùng dữ tợn.

“Em không đánh nhau.”

Thương Nhàn: “Đơn phương đánh người khác, dùng chân đá người ta vào bồn tiểu chính là đánh nhau!”

Thương Ngạn: “……”

Thương Ngạn xoay đầu, ghét bỏ liếc nhìn Thương Nhàn cái, “Rốt cuộc Bạc Ngật làm thế nào mà đè chị được vậy, cậu ta điên rồi?”

Thương Nhàn: “………………”

Cô yên lặng hít sâu ba lần cũng không có tác dụng, mắt thấy sắp tiến vào trạng thái bùng nổ, cửa sân thường đột nhiên bị người ta đẩy ra.

Hai nam sinh trốn học vừa thấy có người, khi thấy rõ đó là Thương Ngạn và một người phụ nữ, cả hai vội vàng trốn qua một bên khác của sân thượng.

Dưới ánh mắt của người ngoài, hai giây trước Thương Nhàn còn đang bị Thương Ngạn làm cho ức chế, một giây sau đã trở về trạng thái bình tĩnh.

Ngay cả ngữ điệu cũng trở nên đều đều:

“Hôm nay chị cũng đã tới đây, vậy em cứ thẳng thắn nói thật cho chị biết —— em nghĩ gì về chuyện ra nước ngoài?”

“……”

Thương Ngạn liếc cô.

Thương Nhàn: “Có phải em không muốn ra nước ngoài đúng không?”

Thương Ngạn thu mắt, cười nhạt.

“Trước giờ em chưa từng muốn.”

“Nhảm nhí.”

Thương Nhàn xùy một tiếng.

“Thứ duy nhất mà em có hứng thú không phải là máy tính à? Carnegie, Stanford, MIT, đại học California-Berkeley*…… Em không muốn đến những ngôi trường đó thử sao? Không có những trường đó thì chưa chắc gì đã có thung lũng Silicon*, em không thử sao —— vào đó thì em sẽ tạo ra sóng to gió lớn, hay em muốn ở lại đây, ngay cả bọt nước cũng không có?”

*(Carnegie, MIT (Massachusetts Institue of Technology), đại học California-Berkeley: những đại học hàng đầu thế giới tại Mỹ, nổi tiếng về mảng công nghệ)

*(Thung lũng Silicon: khu thương mại công nghệ cao ở San Francisco, Bắc California, Mỹ. Nguồn: Wikipedia)

Cặp mắt Thương Ngạn lóe lên.

“Không muốn.”

“……”

Ý cười cuối cùng trên mặt Thương Nhành đã phai đi.

Không có bất kì dấu hiệu nào, cô đột ngột chuyển chủ đề:

“Em thích cô gái nào rồi?”

Một giây trước còn đang nói về lý tưởng của cuộc sống rộng lớn cao thượng biết bao, giây sau lại quẹo một cú bất ngờ, Thương Ngạn cũng chưa theo kịp sự thay đổi này.

Lúc này, Thương Nhành nói tiếp.

“Là bạn cùng bàn của em phải không? Lần trước chị tới, em vẫn ngồi một mình một bàn.”

Đôi mắt Thương Ngạn trầm xuống.

“Lần trước chị tới, đã là chuyện một năm trước, suốt một năm em cũng không có bạn cùng bàn được ư.”

Thương Nhàn nghe vậy, nheo mắt, đánh giá anh ——

“Quả nhiên nam sinh khi yêu đương thì chỉ số thông minh rất dễ giảm xuống. Nếu là trạng thái bình thường của em, lời có thể nói ra nhất lúc này, hẳn là tương tự như “chị nghĩ sao thì cứ vậy đi”.”

Thương Ngạn: “……”

Thương Nhàn: “Hơn nữa em cho rằng chị bị ngu à? Lúc nãy chị chỉ vừa gọi em, em đã lập tức đứng dậy túm chị ra ngoài —— nếu là trước kia, thì em sẽ bơ chị suốt mười phút, phải không?”

Thương Ngạn: “…………”

Thương Nhàn: “Chậc chậc…… Bị hai tên có chỉ số thông minh biến thái là em và Thương Kiêu kia trấn áp mười mấy năm, quả nhiên trong lúc hai người yêu đương thì chị mới có cơ hội trả thù.”

Thương Ngạn nhướng mày, cười lạnh, “Với cái tính lãnh đạm của tên kia, yêu đương với ai chứ, ngoại tình sau hôn nhân à?”

Thương Nhàn: “…… Oops, lỡ miệng. Em coi như không nghe thấy đi. Còn nữa, đừng hòng đánh trống lãng với chị, vô dụng thôi.”

Thương Ngạn không kiên nhẫn.

“Vậy chị còn muốn nói gì nữa, không còn gì thì em về học đây.”

“Nói chứ, bạn cùng bàn nhỏ của em —— chị còn chưa kịp nhìn em ấy thì đã bị em lôi ra rồi.”

Thương Ngạn: “Không nói.”

Thương Nhàn: “Che kĩ như vậy làm gì, sợ chị quăng cho em ấy một ngàn vạn, kêu em ấy rời khỏi em trai chị?”

*(Một ngàn vạn: 10 000 000 nhân dân tệ ~ 33 300 000 000 VND)

Thương Ngạn: “……”

Thương Nhàn: “Chậc chậc, xem ra em trai của chị cũng có ngày không tự tin về giá trị con người mình, thật hiếm thấy?”

Thương Ngạn không nhịn nổi nữa, cười lạnh, “Em đang sợ chị biểu hiện quá thiểu năng trí tuệ, hạ thấp ấn tượng toàn thể của em ấy về em.”

Thương Nhàn: “…………"

Thương Nhàn chậm rãi thở hắt ra một hơi, xoa xoa khóe mắt:

“Tuổi lớn rồi, không thể nổi giận, dễ tạo ra nếp nhăn ở trán và khóe mắt.”

Thương Ngạn hừ một tiếng cười nhẹ:

“Hiếm khi chị còn nhớ mình là trâu già gặm cỏ non đấy.”

Thương Nhàn: “…… Chị đây mới 26, xinh đẹp ngời ngời, thanh xuân tràn đầy.”

Thương Ngạn: “Năm may Bạc Ngật mới 21 phải không?”

Thương Nhàn: “…………”

Thương Nhàn: “Em 18, tuổi còn trẻ, sức khỏe tràn trề, cô gái mà em nhớ thương mới bao nhiêu tuổi, hả? —— chị nghe nói dì Trần đã đưa em quyển 《 Hiến pháp 》trong biệt thự rời đúng không?”

Thương Ngạn: “………………”

Trải qua một đợt tổn thương lẫn nhau, chị em hai người cuối cùng cũng bình tĩnh hơn nhiều.

“Em đã quyết định?”

Thương Nhàn gỡ bỏ hết tất cả các cảm xúc đậm nhạt trên mặt, thanh giọng hỏi.

“Ừm.”

Người trả lời cũng không hề do dự.

“Vậy sau này như thế nào?”

“Tuyển thẳng nhờ thi đấu, hay thi đại học, em sao cũng được.”

“Được rồi. Chị sẽ nói với ba thay em, chị cũng giúp em che dấu chuyện của cô gái kia —— nhưng mà, chị nghe Bạc Ngật nói, cô gái kia còn chưa đầy 17 tuổi, đúng chứ?”

“……”

Gương mặt lạnh lùng của Thương Ngạn hiện lên vẻ mất tự nhiên.

Một lát sau, nam sinh ho nhẹ, nghiêng mặt đi, thấp giọng lẩm bẩm.

“Hai vợ chồng các người sao lại nhiều chuyện như vậy.”

Thương Nhàn: “Đó gọi là yêu quý và quan tâm cơ bản giữa người nhà.”

Thương Ngạn: “……”

Thương Nhàn: “Pháp luật là một thứ tốt, mỗi khi em nhàm chán nhưng sức lực còn tràn trề thì lấy nó ra đọc đi.”

Thương Ngạn: “…………”

Thương Nhàn: “Đừng nói địa điểm lần sau chị gặp em sẽ là trong ngục giam chứ?”

Thương Ngạn: “………………”

Cuộc nói chuyện vô cùng thân thương giữa hai chị em cuối cùng vẫn chấm dứt nhờ việc một người đơn phương trở mặt chạy lấy người.

*

Khi Thương Ngạn quay lại lớp học, trong lòng còn mang theo sự thấp thỏm khó diễn tả.

Dựa theo hiểu biết về Thương Nhàn của anh, nữ ma đầu đó tuyệt đối không thể dễ dàng xử lí như vậy được.

Tiếc rằng anh còn chưa kịp nghĩ kĩ.

Về đến lớp, thứ Thương Ngạn nhìn thấy chính là khuôn mặt nhỏ diễm lệ nhưng lại không có tí cảm xúc.

Giọng cô gái cũng rất dịu dàng và bình tĩnh ——

“Sư phụ.”

“Bạn gái cũ của anh cũng nhiều thật đó.”

Hết chương 49

#xanh

Bình luận

Truyện đang đọc