ANH CHỒNG BÊN GỐI LẠNH LÙNG


“A…”.

bị Ngụy Thế làm cho hỗn loạn, cô thiếu chút nữa quên tối nay cùng Trần Phong Vũ tham dự tiệc cưới, xem ra cô phải nhanh chóng thu xếp.
“Tôi lập tức về nhà, nhất định sẽ chuẩn bị kịp”.

Cô kiên quyết cam đoan.
Cũng may có tiệc cưới này, có thể làm cô tạm không nghĩ đến những lời chị cả vừa nói.
Tuy rằng ba chữ Ngụy Thế này không làm cho cô thay đổi cảm xúc rất nhanh nhưng cô vẫn không tránh khỏi có chút dao động, chỉ có thể cố gắng bận rộn, cô mới có thể quên đi cái tên vô tình vô nghĩa đó.
***
Về nhà, nhìn thấy cả căn phòng tối, Trần Phong Vũ khẽ nhíu mày.
Tiệc cưới 6h30 bắt đầu, bây giờ đã 6h, anh chưa bao giờ nhẫn nại chờ phụ nữ như thế này, bình thường phụ nữ đều sớm chuẩn bị tốt chờ anh, nếu không hai người sẽ không có lần sau.
Vừa anh mới gọi điện giục cô, không nghĩ điện thoại không ai nhận, anh đành tự lên tầng một chuyến.
“Giai Giai …” Anh đi vào cửa phòng cô, khẩu khí không tốt lắm.
Cánh cửa hé ra ánh sáng mờ nhạt, anh thấy cửa không có khóa, vì thế trực tiếp mở cửa bước vào.
Trong phòng Trình Gia Gia quay lưng về phía anh, mặt hướng về cái gương lớn, hai tay với sau lưng, hăng hái chiến đấu vì cái khóa kéo sau lưng không chịu hợp tác.
Anh nhìn cảnh xuân sau lưng cô, tức giận đã vơi bớt phân nửa, còn chủ động đi lên, “Để anh”.
“A…”.

Cô giật mình kêu la hoảng sợ, quay đầu vừa thấy anh, “Anh…”.
Khi bàn tay anh khẽ chạm vào tay mình, cô mới vội vàng thu tay lại.
Anh gọn gàng kéo khóa cho cô, cô trong lòng nghĩ, quả nhiên anh ta lão luyện tình trường, việc kéo khóa cho phụ nữ mà nói thật rất đơn giản với anh ta.
“Cảm ơn”.

Cô có chút xấu hổ.
“Em rất đẹp”.

Anh không chút khách khí đánh giá cô
Tối nay cô vấn tóc tựa như công chúa, trên mặt trang điểm nhạt, đeo một đôi khuyên tai nhỏ, mặc một bộ trang phục dạ hội màu tím, không chỉ toát lên dáng người đẹp, mà còn hiện lên khí chất.
Ánh mắt anh táo bạo, hại cô có chút không tự nhiên, “Chúng ta có thể đi được rồi”.

Cô quay lại điều chỉnh, với tay cầm lấy túi xách trên giường, nhưng không may bị vấp vào làn váy dài.
“A….

“.

Cô kêu sợ hãi một tiếng.
May mắn anh nhanh tay nhanh mắt chặn ngang ôm lấy cô.
Cô thở hổn hển, nhìn vị cứu tinh của mình, “Cảm ơn”, nhưng nhanh chóng đẩy anh ra, giống như anh là ác hổ mãnh thú.
Anh nhìn cô phòng bị, trong lòng thản nhiên quật khởi không hề hờn giận, “Em chắn chắn muốn mặc váy dài?”.
Ánh mắt anh rất thấp, phong cảnh tốt đẹp trước ngực của cô đều thu hết vào đáy mắt, người phụ nữ này không phải ăn mặc có chút quá lộ?
“Tôi còn chưa đi giày cao gót, giày cao, mặc với váy này hợp lắm”.

Cô giải thích, sau đó đi cà nhắc đến ngăn tủ, mở tủ lấy ra một cái hộp, bỏ đôi giày cao ba phân ra.
“Em chắc chắn muốn đi cái đó sao?”.

Anh lần đầu tiên lo lắng bạn gái có thể đi giày cao gót mà bị ngã đứt chân.
“Như vậy đi bên cạnh anh, mới không thấy quá thấp”.

Cô bình thường đều nhất nhất chỉ đi giày bệt, nhưng vì phối với bộ trang phục này, đành phải mạo hiểm.
“Đi thôi!”.

Anh bây giờ mới chú ý cô không quá cao, nhiều lắm cũng chỉ có một mét sáu.
Tối nay, sau hôn lễ Trần Phong Vũ và Trình Gia Gia mới thực xem như một đôi, cũng may lái xe lái trực tiếp đến bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, trực tiếp bấm thang máy đến hội trường, tránh được nhiều phóng viên truyền thông ở ngoài cửa lớn, thế này mới làm cho tin tức của hai người không bị lên mặt báo, càng làm cho Trình Gia Gia thả tâm.
Cô không thích tiếp xúc, từ trước đến giờ, mặc cho đèn flash của giới truyền thông nhấp nháy, nhiều lắm cũng chỉ có khuôn mặt chụp nghiêng, cho nên cô mới có thể bình yên đi dạo phố, muốn ăn quán ven đường cũng không sợ.
Bữa tiệc tối nay tân khách rất nhiều, nhiều đến mức chủ nhân cũng sợ không kịp tiếp đón, tuy rằng nói 6h30 hôn lễ mới bắt đầy nhưng theo thói quen của mọi người, chỉ sợ kéo dài tới 7h mới chính thức bắt đầu.
“Chúng ta có thể ăn rồi chuồn êm được không?”.

Khi cô và Trần Phong Vũ ngồi xuống đúng vị trí, cô mới vụng trộm thì thầm với Trần Phong Vũ hỏi.
Hơi thở của cô ghé vào tai anh, tim anh có chút nhảy dựng, bản tính d*c vọng của đàn ông xôn xao, vì thế anh cũng nghiêng mặt, gần sát tai cô, đem hơi thở phả nhẹ vào vành tai cô, “Nếu tình tình cho phép, khi tôi đi hàn huyên với người khác, em có muốn cùng đi không?”.

Thân thể của cô cứng đờ, vừa mới cảm nhận biểu hiện của anh quá mức thân mật, “Không”.

Cô vội vàng nghiêng sang một bên, tránh đi bầu không khí nóng bức này.
“Tổng giám đốc Trần, đúng là vợ chồng mới cưới, hai người thực ân ái nha!”.
Giọng nói trêu trọc vang lên, Trình Gia Gia lịch sự cười, Trần Phong Vũ nhanh chóng đứng lên, nói lời chào hỏi quen thuộc.
Trình Gia Gia thực sự không thích trường hợp thế này, người xa lạ, không gian hỗn độn, tiếng nói chuyện ồn ào, cô chỉ có thể giả làm trẻ con, cứng nhắc mỉm cười, lại mỉm cười, một câu đều sáp không nói hơn.
Cô đành phải cấm lấy cốc thủy tinh trên bàn, uống cạn ly nước chanh giải khát.

Tuy rằng cô coi như thiên kim tiểu thư, nhưng hẳn phải là mức thấp nhất thiên kim tiểu thư?
“Giai Giai …”
Một giọng nói nam tính quen thuộc làm cô sợ tới mức cốc thủy tinh cầm trên tay làm đổ lên quần áo mình, khi cô vội vàng nhảy dựng lên, cốc thủy tinh lại sớm rơi choang xuống mặt đất.
Cách cô không xa, Trần Phong Vũ nghe được tiếng thủy tinh rơi vỡ, xoay người nhìn thấy tâm trạng cô chật vật kích động.
Là Ngụy Thế, chính là ác mộng của cô, người đàn ông khiến cô sống không bằng chết!.

“Giai Giai, không nghĩ em cũng tới, chúng ta nói chuyện được không?”.

Ngụy Thế khẩn cầu.
Đây là hôn lễ của thương nhân, bất luận là quan chức lớn nhỏ, tổng giám đốc hay viên chức, đều sớm tìm cơ hội tham dự, để có thể mở rộng quan hệ.
Ngụy Thế vừa từ nước ngoài trở về, làm việc tại một ngân hàng nước ngoài, hắn đã sớm nghe Trần Phong Vũ sẽ đến tham dự tiệc cưới, vì thế hắn lệ thuộc phó tổng cùng đi tham dự, bởi vậy hắn mới có cơ hội tham dự hôn lễ long trọng này.
Quả nhiên không phụ chờ mong của Ngụy Thế, hắn cuối cùng cũng gặp được Trình Gia Gia.
Tối nay Trình Gia Gia trong trí nhớ của Ngụy Thế rất đẹp, đẹp đến mức hắn cơ hồ đã quên lúc trước đã làm tổn thương đến cô.
“Không cần”.

Cô muốn chạy trốn, hoàn toàn không nghĩ sẽ cho Ngụy Thế cơ hội nói chuyện, không ngờ tốc độ quá nhanh, không chú ý cô đang mang giày cao gót, cứ như thế vướng vào chân ghế bị vấp….
“A….”.

Tiếng của cô kinh hô, Ngụy Thế đúng lúc ôm lấy vai cô, mà cô chạy nhanh bắt lấy mặt bàn, mới không bị ngã đau, nhưng chân phải của cô thật sự bị chật khớp rất lớn.
Trần Phong Vũ bỏ lại cuộc nói chuyện dáng dở với đối phương, vội vàng đi tới.

“Buông ra!”.

Trình Gia Gia giãy dụa, bốn phía tân khách thật sự rất nhiều, Ngụy Thế đành phải buông.
“Sao vậy?”.

Trần Phong Vũ đi tới, đỡ lấy thắt lưng cô.
Trình Gia Gia nhìn Trần Phong Vũ, tuy rằng đối với anh còn có xa lạ, nhưng tại đây, ngay lập tức, cô vẫn bám chặt cánh tay anh, “Em … em không cẩn thận làm quần áo bị ướt …” Cô lắp bắp cuối cùng cũng nói được một câu.
Trần Phong Vũ lạnh lẽo liếc nhìn người đàn ông bên cạnh cô, anh rõ ràng vừa thấy người đàn ông này ôm bả vai cô, “Em quen vị tiên sinh này sao?”.
Trần Phong Vũ hỏi, biết rằng cô bối rối sợ hãi nhất định có liên quan đến người đàn ông này.
“Không quen!”.

Cô một mực phủ nhận.
Phủ nhận quá mau quá nhanh, Trần Phong Vũ nhìn ra được, trong này nhất định có giấu chuyện không rõ ràng.
“Vị tiên sinh, cảm ơn anh vừa mới giúp đỡ cô chủ của tôi”.

Trần Phong Vũ lịch sự nói lời cảm ơn với Ngụy Thế.
Ngụy Thế vẻ mặt xấu hổ, “Không cần khách khí, tôi tình cờ đứng ngay sau Giai… đứng ngay cạnh cô ấy”.
“Không biết phải xưng hô với anh thế nào?”.

Trần Phong Vũ mắc lộ ý tìm hiểu.
“Tôi họ Ngụy, thật ngại quá, tôi có việc đi trước”.

Ngụy Thế hốt hoảng đi, hắn không nghĩ Trình Gia Gia lại phản ứng lớn như vậy, dù sao cô bây giờ cũng là vợ của Trần Phong Vũ, cho dù hắn có nghĩ thế nào hợp lại, cũng phải bí mật đến.
Nhìn thấy Ngụy Thế rời đi, Trình Gia Gia tuy thở dài nhẹ nhõm một hơn, nhưng trên mặt mang vẻ kinh hoàng, cô không nghĩ chị mới cảnh cáo cô, cô ngay nơi này lại gặp Ngụy Thế.
“Em quần áo đều ướt rồi, để tôi đưa em về”.

Trần Phong Vũ săn sóc nói.
“Không cần đâu, để A Chính đưa tôi về là tốt rồi, buổi lễ còn chưa bắt đầu, anh làm sao có thể rời đi”.
“Phải”.

Anh đồng ý, vì thế anh gọi điện tìm A Chính đưa cô về, trong lúc đợi A Chính, anh giúp cô đi đến ghế ngồi xuống.
“Có bị thương không?”.

Anh quan tâm hỏi

“Không, không có”.

Cô liên tục lắc đầu
Trần Phong Vũ cố ý nhìn bốn phía, rất nhanh thấy Ngụy Thế đứng cách đó không xa, nhắm thẳng nơi này nhìn, cho đến khi ánh mắt Trần Phong Vũ chạm phải Ngụy Thế, hắn vội vàng xoay người.
Trần Phong Vũ nhướng môi, chuyện này có vẻ thú vị, cô và cái tên họ Ngụy kia rốt cuộc có bị mật gì không cho ai biết?
Lúc này A Chính đi vào phòng tiệc, tiến đến bên cạnh Trần Phong Vũ.
“A Chính, cậu đưa cô chủ về trước”.

Trần Phong Vũ hạ giọng.
“Dạ”.
Trình Gia Gia giờ mới đứng lên, chân phải đau đớn khiến cô hơi chóng mặt.
“Làm sao vậy?”.

Trần Phong Vũ hỏi
“Chân phải đau”.

Cô đứng không vững, ngã trở về ghế.
“Đã bảo em không cần đi giày cao như vậy, em còn không chịu”.

Trần Phong Vũ miệng nói, đột nhiên giữ lấy tay cô, bế cô đứng lên.
“Anh làm gì vậy?”.

Mắt thấy bốn phía mọi người đều nhìn hành động của anh, cô không nghĩ gây sự chú ý đến vậy.
“Thật ngại quá, vợ tôi bị đau chân, tôi đưa cô ấy lên xe, rồi trở lại cùng mọi người uống rượu”.

Anh hướng mọi người cười cười, cố ý nhìn sang Ngụy Thế, sau đó mới ôm cô rời khỏi phòng tiệc.
Ách! Sao lại mất mặt như thế?! Nhưng đây chính là cô! Thường xuyên làm ra những chuyện ngu ngốc như vậy.
Cô không thể, càng không có lực giãy dụa, chỉ có thể đem khuôn mặt nhỏ nhắn cúi đầu, để tránh bị người khác nhìn trộm bộ dạng này.
Lúc này cả Ngụy Thế đều nhìn thấy, không nghĩ cô lại rúc vào lòng Trần Phong Vũ.

Có lẽ là ông trời thương cô, ngay trường hợp này, cô được bao người hâm mộ làm Trần cô chủ.
Tâm tình của cô không tưởng cảm giác uể oải, ngược lại trở lên mạnh mẽ, cô cũng là người có người gây tổn thương, có người quan tâm, cô sẽ sống tốt cho bản thân, nhất định phải làm cho Ngụy Thế phải nhìn với cặp mắt khác xưa..


Bình luận

Truyện đang đọc