ANH CÓ THÍCH NƯỚC MỸ KHÔNG

Trịnh Vi nói với Nguyễn Nguyễn: “Tại sao đến một lúc nào đó con gái rất muốn lấy chồng? Vì tuổi càng cao con người càng sợ cô đơn. Bạn bè xung quanh lần lượt lập gia đình, cậu lấy chồng rồi, Lục Nha lấy chồng rồi, Trác Mĩ lấy chồng rồi, ngay cả Duy Quyên cũng cưới rồi, chỉ còn lại tớ và Tiểu Bắc vẫn đang lang thang, nhưng cậu ấy lại lang thang quá, không biết có quay về được không. Trước đây còn có Thiếu Nghi cãi nhau với tớ, giờ cũng bị Hà Dịch bắt đi rồi. Các cậu đều đi hết, chỉ còn lại một mình tớ, giống như Trương Ái Linh chết trong phòng mấy ngày mà không ai biết”.

Mỗi lần cô tỏ vẻ già dặn phàn nàn những điều này, Nguyễn Nguyễn đều cười mỉm mà không trả lời. Trịnh Vi lại nói: “Tớ rất muốn có một người bạn, không nhất thiết là đàn ông, ai cũng được, đàn bà, trẻ con, một con quỷ cũng được, chỉ cần nói chuyện được với tớ”.

Mấy hôm sau, Nguyễn Nguyễn đã tặng cho cô một người “bạn”.

Đó là một chú mèo hoang, Nguyễn Nguyễn nói đã thấy nó lang thang gần nhà cô mấy ngày rồi, mưa gió bão bùng, màn trời chiếu đất, tội nghiệp lắm, may mà nó không sợ người, thôi thì bắt cho Trịnh Vi, đằng nào cô nói chỉ cần một người bạn, ai cũng được.

“Con mèo nhỏ dễ thương biết bao, dễ gần lại được mọi người quý mến”. Nguyễn Nguyễn nói qua điện thoại. Nhưng khi cô xách con mèo đến, niềm mong chờ của Trịnh Vi tan thành mây khói, mèo cũng không sao, nhưng con mèo này làm sao có thể gọi là “nhỏ” và “dễ thương” được, chưa nói đến bộ lông xám, mặt thì béo ú, người thì to đùng, ánh mắt còn lộ rõ vẻ nham hiểm.

Trịnh Vi không chịu, “Cậu chọn giỏi nhỉ, bạn của tớ là con mèo xấu xí này sao? ”

Dường như con mèo hiểu giọng khinh bỉ đó của Trịnh Vi, ngoác mồm kêu một tiếng, tiếng kêu thảm thiết đó càng khiến Trịnh Vi hạ quyết tâm từ chối nhận nó làm bạn. “Hôm đó tớ chỉ nói vậy mà thôi, nếu phải nói chuyện với nó, thà tớ tự nói với mình còn hơn”.

Nguyễn Nguyễn khẽ hắng giọng, “Đúng là trông nó không được đẹp cho lắm, nhưng chắc do lang thang lâu ngày mới thành ra như vậy. Thôi cậu coi như làm một việc tốt, tớ thấy nếu nó tiếp tục lang thang, đợi khi mùa đông đến, e rằng sẽ chết rét mất”.

Trịnh Vi chắp tay sau lưng, “Thế sao cậu không mở lòng từ bi nhận nuôi nó đi”.

“Có phải cậu không biết tính ưa sạch sẽ của ông xã tớ đâu, nếu mà nuôi mèo trong nhà, tớ phải suốt ngày dọn dẹp, chắc đến thời gian ngủ cũng chẳng có mất”. Cô thấy Trịnh Vi vẫn tỏ ý không chịu, bèn bổ sung thêm một câu, “Hơn nữa, tớ muốn có con”.

Trịnh Vi vừa nghe thấy câu này, hai mắt sáng lên: “Nguyễn Nguyễn, cậu lại có à? ” Đột nhiên cô ý thức được việc mình dùng chữ “lại” ở đây không đúng, bèn cười tỏ vẻ lỡ lời.

Nguyễn Nguyễn không để ý, chỉ cười buồn, “Không, vẫn chưa có gì, tớ chỉ mong có một đứa con thôi. Nhưng đã cưới nhau gần một năm rồi, cũng không tránh thai gì nhiều, nhưng chẳng thấy có tín hiệu gì cả”.

Trịnh Vi biết lý do khiến cô lo sợ, bèn an ủi bạn: “Không sao đâu, rất nhiều người sau khi xảy ra chuyện đó vẫn được làm mẹ như thường, chỉ có điều tạm thời chưa có mà thôi. Cậu và anh Ngô Giang cố gắng thêm chút nữa, chắc chắn sẽ có thôi… à, thế anh ấy sốt ruột muốn có con ngay à? ”

Bác sĩ Ngô Giang cũng không còn trẻ nữa, muốn có con cũng là điều bình thường, thảo nào Nguyễn Nguyễn sốt ruột như vậy.

Không ngờ Nguyễn Nguyễn lắc đầu, “Anh ấy thì thế nào cũng được, có lần tớ hỏi anh ấy thích có con không, anh ấy nói anh ấy không hào hứng lắm với trẻ con, chỉ có điều nếu có thì cũng sẽ thích”.

“Thế thì cậu không phải sốt ruột làm gì, cậu còn trẻ như thế, tận hưởng thế giới hai người không thích à? ”

“Thế giới hai người? ” Nguyễn Nguyễn bật cười, “Thế giới của anh ấy phần lớn trên bàn mổ. Vì thế tớ muốn có một đứa con cho mình, đó mới là người yêu tớ một cách vô điều kiện ngay từ khi mới lọt lòng”.

Trịnh Vi cũng không biết nói gì hơn, đành nhận nuôi con mèo, “Nếu cậu muốn có con thì tớ tạm thời nuôi con mèo này vậy, bản thân tớ ăn uống cũng bữa đực bữa cái, hy vọng nó không đến mức chết đói. Cậu đừng lo lắng quá, có khi mình tự dọa mình mà thôi, con cái cũng phải có cái duyên, khi nào đến ắt sẽ phải đến”.

Nguyễn Nguyễn cười cô, “Cậu trưởng thành thật rồi, an ủi người khác cũng đâu vào đấy, lời lẽ tình cảm, nghe rất lọt tai”.

“Chứ sao”. Chỉ cần được khen một, hai câu Trịnh Vi lại tươi như hoa, “Chỉ cần tớ ngon ngọt vài câu, ai không ngoan ngoãn đi theo tớ? ”

“Kể cả Trần Hiếu Chính bây giờ ư? ” Nguyễn Nguyễn thăm dò.

Vẻ mặt Trịnh Vi liền xị ngay xuống, “Tớ với anh ấy rất ít nói chuyện”.

Tiễn Nguyễn Nguyễn về, Trịnh Vi một mình xách con mèo ú đó lên tầng, nặng thật, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy con mèo hoang mà mập như thế. Về đến nhà, vừa mở cửa chuồng, con mèo ú đó ngáo ngơ nhìn bốn phía xung quanh, chậm rãi đi ra, chỗ nào cũng ngó nghiêng, hít hít ngửi ngửi, dường như rất hài lòng với chỗ lạ này, đi một vòng rồi nằm kềnh ở góc tường.

Trịnh Vi nghe Nguyễn Nguyễn nói, đã đưa nó đi tiêm phòng, nhìn nó nằm bệt dưới đất, mặc dù không đến mức đáng yêu, nhưng trông cũng hiền lành, thú vị, liền lại gần sờ đầu nó, thấy nó không chống cự, lại kéo tai nó lên, “Từ nay trở đi sẽ sống với ta nhé”. Lúc sờ vào bụng nó, độ nhẫn nại của con mèo đã lên tới cực điểm, bèn giơ móng lên cào Trịnh Vi một cái, Trịnh Vi liền rụt ngay tay lại, cánh tay bị xước rớm máu, sợ quá Trịnh Vi không kịp túm nó để hỏi tội, vội rửa tay dưới vòi nước, rồi lấy cồn bôi một lượt vẫn chưa yên tâm, tuổi thanh xuân của cô không đến mức phải chết dưới bàn tay con mèo đáng chết này chứ? Cô càng nghĩ càng thấy sợ, vội lao đi tiêm phòng, xong xuôi vẫn chưa yên tâm, lại nhốt con mèo đáng chết đó vào chuồng, cô phải đi bệnh viện thú y kiểm tra con mèo này có mang mầm bệnh đáng sợ nào không.

Trên đường từ bệnh viện thú y về nhà, cô uể oải xách con Thử Bảo nặng không thể tưởng tượng, đây là cái tên mới mà cô đặt cho mèo ú, tiện thể còn mua cả thức ăn giảm béo cho mèo mà bác sĩ thú y đã giới thiệu. Bác sĩ nói, con mèo này là con mèo thuần chủng của Trung Quốc, nó rất khỏe mạnh, khoảng hai tuổi, đã bị thiến, là thái giám, các mũi tiêm phòng phải tiêm đều đã tiêm rồi, chắc không thể là mèo hoang, có lẽ là bị bỏ rơi hoặc bị lạc. Nếu phải tìm ra bệnh gì cho nó thì chính là bệnh thừa dinh dưỡng, cân nặng vượt quá tiêu chuẩn, rất dễ gây bệnh tắc động mạch vành tim, đề nghị từ ngày hôm nay, với tư cách là chủ mới chính thức của nó, Trịnh Vi phải thường xuyên đưa nó ra ngoài vận động, cố gắng ăn những thực phẩm ít calo, còn về vết thương trên tay cô, chỉ cần sát trùng là được, không phải lo lắng quá.

Bắt đầu từ hôm đó, Thử Bảo chính thức gia nhập cuộc sống của cô, nó rất lười, phần lớn là nằm bẹp dưới đất, thích ăn nhưng khá kén ăn, không phải loại thức ăn cho mèo hiệu Hoàng Gia nhất quyết không chịu ăn, không thích người khác lớn tiếng với nó, thích được vuốt bụng, quen hơn một chút nó bắt đầu cào cào chân Trịnh Vi, nhưng không cho bế, ngồi trên đùi Trịnh Vi chưa được một phút lại đòi xuống. Mọi người đều nói mèo là loài động vật nhỏ xinh xắn và bí ẩn, Trịnh Vi cảm tháy Thử Bảo không hề có các đặc tính này. Mắt nó bị thịt đè híp lại, liến láu, mặc dù béo nhưng không hiền chút nào, ngược lại trông rất ranh ma, thích nhất là nấp sau lưng Trịnh Vi, thừa lúc cô không chú ý bèn cào cô một cái rồi chạy. Cô đuổi theo thì nó xảo quyệt lẩn vào các góc, những lúc cho nó ăn, nếu trên tay có hai chiếc túi thức ăn chế biến sẵn cho mèo, nó không bao giờ thích phần đã bỏ vào bát, mà nhìn vào cái bánh chưa bóc trên tay rồi kêu meo meo, tính tiểu nhân điển hình. Nó thích đánh nhau, rất thích bắt nạt con chó nhà hàng xóm, nhưng vừa nhìn thấy con chó lai tầng trên liền lập tức cụp đuôi chạy mất. Bề ngoài ra vẻ thích sạch sẽ, cát lót cho nó đi vệ sinh hai ngày không thay nó thà nhịn chứ không chịu vào đó giải quyết, nhưng lại ghét tắm gội. Trịnh Vi quy các đặc điểm này là các đức tính xấu xa của tiểu thái giám. Cô là người khá dễ tính trong cuộc sống, chỉ cần thấy tạm ổn là không để ý gì nữa, vì thế một cô gái một con mèo sau một thời gian làm quen với nhau, cũng tạm thời gọi là chung sống hòa bình. Có nhiều lúc, Trịnh Vi vì phải tiếp khách hoặc làm thêm giờ, Thử Bảo tỏ ra rất không vui, giãi cát ra đầy nhà, làm đổ hết nước ra sàn, Trịnh Vi thương nó lẻ loi, từ đó trở đi nếu không thực sự cần thiết, cô đều cố gắng về nhà sớm với nó. Nó xấu xí cũng kệ, béo ú cũng kệ, ranh ma cũng kệ, đã có duyên đến được với cô thì coi như bạn tri kỉ.

- © -

Hạ tuần tháng Chín, Giám đốc của Công ty 2 có hai vị khách đặc biệt, hai vị khách này đến thăm, khiến Chu Cù dù đang khảo sát ở công trường, nhận được điện thoại cũng vội quay về ngay. Hôm đó Trịnh Vi ra ngoài có việc, về đến Công ty đúng lúc gặp Chu Cù đang tiễn khách ra cửa.

Cô nghe thấy Chu Cù nói, “Nhất định anh Lâm Viện phó Viện Kiểm sát phải nể mặt chúng tôi nhé, cho chúng tôi cơ hội mời anh ăn bữa cơm thân mật, hiếm khi được anh đến thăm, trước đó tôi lại không biết, khiến anh phải đợi lâu, thực sự ái ngại quá”.

Vị Viện phó đang trong độ tuổi dồi dào sức trẻ liền cười, “Công ty 2 của các anh là một trong những doanh nghiệp lớn nhất mà Viện chúng tôi quản lý, đáng lẽ chúng ta phải tăng cường giao lưu, đi lại với nhau. Bình thường đều là anh Lương, Cục phó Cục Chống tham nhũng của chúng tôi liên lạc với các anh, anh ấy làm việc rất hiệu quả, bình thường tôi bận nhiều việc quá, nên hôm nay là lần đầu tiên đến thăm. Thôi cơm thì tôi xin phép, sau này công việc nếu cần phiền đến Giám đốc Chu thì mong anh thông cảm và giúp đỡ”.

Chu Cù vội đáp: “Anh Lâm nói thế thì khách khí quá, từ trước đến nay Công ty 2 của chúng tôi luôn làm việc theo pháp luật chúng tôi cũng rất sẵn sàng hợp tác với Viện Kiểm sát, chỉ có điều bình thường muốn mời cũng không thể mời được hai anh, nếu không mời được các anh ở lại ăn cơm, tôi thực sự cảm thấy rất đáng tiếc”.

Người đi cùng Lâm Tĩnh cao tuổi hơn đôi chút, Trịnh Vi đã từng gặp vài lần, họ Lương, là Cục phó Cục Chống tham nhũng trực thuộc Viện Kiểm sát ở quận của họ, bình thường các công việc liên quan đến Công ty 2 đều do anh ta trực tiếp phụ trách. Thường thường Cục phó Lương đến, đều không từ chối lời mời của Chu Cù và các vị lãnh đạo của Công ty 2, nhưng lần này thấy lãnh đạo của mình từ chối, anh ta cũng lựa lời nói với Chu Cù: “Giám đốc Chu, không phải chúng tôi không nhận tấm thịnh tình của các anh, mà thực sự là Viện phó rất bận, thôi để lần sau, lần sau có cơ hội sẽ ngồi với nhau”.

Trịnh Vi đứng trước cửa thang máy, lùi không được, bỏ đi ngay cũng không xong. Cô thấy thái độ tưởng là lịch sự nhưng thực ra là xa cách của Chu Cù đối với vị Viện phó tỏ ra hơi lo lắng, bèn chủ động nói một câu: “Viện phó Lâm, Cục trưởng Lương, bây giờ cũng không thể để quá giờ ăn, sức khỏe vẫn là trên hết mà. Chúng tôi thực lòng muốn giữ khách, nếu các anh không chịu cho cơ hội thì Công ty 2 chúng tôi lại tiếp khách không chu đáo rồi”.

Viện phó Lâm Tĩnh nhìn sang cô, vờ như không nhìn thấy vẻ luống cuống thoáng qua của cô. Anh cười quay sang nói với Chu Cù; “Giám đốc Chu, đây là thư ký của anh à? ”

Chu Cù gật đầu, giới thiệu: “Vâng, đây là thư ký của tôi, cô Trịnh Vi, một cô gái trẻ, làm việc khá lắm”.

Viện phó Lâm Tĩnh cười nói: “Thôi có thể miễn phần giới thiệu, tôi và cô gái này rất có duyên đấy, không những là đồng hương, cha mẹ đều làm cùng một cơ quan, có thể nói là được chứng kiến cô ấy lớn lên, cũng nghe nói cô ấy làm việc ở Công ty 2, nhưng đây là lần đầu tiên gặp ở Công ty các anh. Anh nói đúng không, Trịnh Vi? ”

Trịnh Vi đành phải gật đầu.

Lập tức Chu Cù tỏ vẻ mừng ra mặt, “Vậy mà tôi chưa bao giờ biết mối quan hệ này. Như thế thì Viện phó càng phải ăn cơm với chúng tôi rồi, bỏ qua chuyện công việc, bạn cũ gặp lại cũng nên ngồi với nhau tâm sự, chúng tôi không có đủ tư cách mời các anh, đành phải nhờ diễm phúc của Trịnh Vi thôi”.

Nghe thấy vậy Cục trưởng Lương liền cười rất tươi, “Tôi thấy quê anh Lâm quả là đất lành chim đậu, là nơi sinh ra nhân tài, thảo nào từ lâu tôi đã phát hiện ra cô gái này rất lanh lợi. Anh Lâm Tĩnh, về tình về lý, bữa cơm này của Giám đốc Chu Cù mời là rất xứng đáng”.

Lâm Tĩnh cười cười nhìn Trịnh Vi, thấy cô thành khẩn gật đầu, đành nói với Chu Cù: “Đã đến nước này mà tôi vẫn còn từ chối e rằng quan cách quá, thôi thì cung kính không bằng tuân lệnh”.

Trên đường đi đến khách sạn, Lâm Tĩnh và Cục trưởng Lương tự lái xe, Trịnh Vi ngồi trên xe Chu Cù. Chu Cù hỏi: “Hóa ra em quen Lâm Tĩnh à, có thật là anh ấy lớn lên trong khu tập thể với em không? ”

Trịnh Vi gật đầu, “Vâng, trước kia bọn em là hàng xóm”.

Chu Cù nhìn cô với vẻ đầy ẩn ý, “Anh thấy anh ấy có vẻ rất quý mến em, có phải trước kia bọn em rất thân nhau không? ”

Trịnh Vi giật mình, vội nói: “Hồi nhỏ hai gia đình quan hệ cũng gọi là thân, nhưng anh ấy hơn em năm tuổi, bình thường cũng không hay chơi với bọn em lắm, sau đó lại đi du học, lâu lắm rồi không găp nhau, hôm nay gặp lại quả thực là bất ngờ, vậy mà anh ấy vẫn còn nhớ em”.

Những lời cô nói cũng không hẳn là nói dối, từ nhỏ Lâm Tĩnh đã là một cậu bé rất có cá tính, không thích chạy lông bông khắp nơi với đám trẻ nghịch ngợm trong xóm, anh cũng không chơi thân với đám trẻ bằng tuổi cô - nhưng chỉ riêng cô bé Tiểu Phi Long hồi đó là một ngoại lệ. Nhưng lúc này đây Trịnh Vi không muốn cho người khác biết quá khứ của cô với Lâm Tĩnh, ngay cả với Chu Cù - người mà cô luôn tôn trọng cũng không thể. Vì cô không muốn công tư lẫn lộn, đặc biệt khi Lâm Tĩnh xuất hiện trong Công ty cô với thân phận đặc biệt như vậy, cô càng phải thận trọng hơn. Lúc đó nếu không nhìn thấy vẻ bất lực của Chu Cù khi giữ khách ở lại ăn cơm, thì có điều, không biết Lâm Tĩnh nghĩ gì về sự giả câm giả điếc của cô, nghe những lời anh giới thiệu sơ qua về quan hệ của họ vừa nãy, câu nào cũng đúng, nhưng câu nào cũng có ẩn ý, cô không đoán được dụng ý của anh.

Chu Cù lái xe trên đường đi anh cũng im lặng như Trịnh Vi. Đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ, đột nhiên anh nói với cô: “Hôm nay nhờ có em mà mới giữ được anh ấy, em cũng biết đấy, các cơ quan luât pháp, nếu chịu nể mặt ăn bữa cơm, thì làm việc mới linh động được, nếu anh ấy cứ giữ nguyên tắc, thì sẽ hơi phiền đấy. Trước kia ông Lương đến đều là giải quyết việc công cho có hình thức, ông này không khó xử lý, nhưng hôm nay đích thân Lâm Tĩnh đến đây, nói là tiện đường ghé thăm, nhưng anh cũng không biết có dụng ý gì. Anh chàng này trẻ hơn ông Lương, chức vụ lại cao hơn, cách đối nhân xử thế cũng khéo léo hơn, đồng thời lại là lãnh đạo của Viện Kiểm sát phụ trách tội phạm kinh tế, mặc dù Công ty 2 chúng ta không có điểm yếu nào để anh ấy có thể túm, nhưng trong giai đoạn nhạy cảm này, ai nhìn thấy người của Viện Kiểm sát mà không giật mình? ”

Trịnh Vi nghĩ một lát mới nói: “Sếp ạ, giống như lời sếp nói, nếu chúng ta hoàn toàn không có điểm yếu nào để người ta túm thì chúng ta cũng không phải sợ anh ấy”.

Chu Cù thở dài, “Có doanh nghiệp nhà nước nào không có những chuyện rối ren, Trịnh Vi, không phải em không biết, chuyên án liên quan đến Tổng Giám đốc Hà Tự Sơn chính là Lâm Tĩnh phụ trách, đương nhiên, trong nội bộ của chúng ta cũng có người xúi giục thêm vào, nhưng trong vụ ông Hà Tự Sơn ngã ngựa, Lâm Tĩnh có một vai trò vô cùng quan trọng. Anh ta tuổi còn trẻ, nhưng không hề đơn giản chút nào”.Lúc hai người đến phòng ăn đã đặt trước, Phó Giám đốc Trương, Bí thư chi bộ và Trần Hiếu Chính đều đã đợi sẵn ở đó. Một lát sau, Lâm Tĩnh và ông Lương cũng theo nhân viên phục vụ bước vào, Chu Cù liền đứng ngay dậy, giới thiệu mọi người với Lâm Tĩnh, lúc giới thiệu đến Trần Hiếu Chính, Chu Cù nói: “Viện phó Lâm, chàng trai trẻ này là lực lượng trung kiên trẻ nhất trong Công ty 2 chúng tôi, hiện tại đang là trợ lý của tôi, cậu Trần Hiếu Chính. Trần Hiếu Chính, đây là anh Lâm, Viện phó Viện Kiểm sát quận xx chúng ta”.

“Xin chào, anh Lâm”. Trần Hiếu Chính mỉm cười đưa tay ra.

Lâm Tĩnh bắt tay Trần Hiếu Chính, “Xin chào, anh Trợ lý. Chắc là anh ít hơn tôi vài tuổi, quả là trẻ trung giỏi giang”.

“Trước mặt Viện phó Lâm mà nói tôi trẻ trung giỏi giang, không phải để người khác cười cho hay sao? ” Trần Hiếu Chính cười đáp.

“Hà tất gì phải khách khí, chúng ta tuổi tác tương đương, anh có thể gọi tôi là Lâm Tĩnh”.

Lâm Tĩnh … Lâm Tĩnh!

Không biết Lâm Tĩnh có phát hiện ra bàn tay anh vừa bắt đó khẽ run lên trong tích tắc trước khi buông ra hay không. Trần Hiếu Chính ngẩng đầu tìm đôi mắt đó của vị Viện phó, đúng rồi, anh cứ cảm thấy ngờ ngợ, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, tại sao lại thấy có gì rất quen. Làm sao anh quên được đôi mắt này? Tự tin và điềm đạm, trong ảnh khi anh ta khoác vai “Tiểu Phi Long của anh”, đôi mắt đó còn ẩn chứa một cái nhìn ấm áp. Đôi mắt này một thời gian là ngọn nguồn khiến Trần Hiếu Chính cảm thấy ghen tị và hụt hẫng, đó là bản chất mà anh khao khát nhưng không thể có. Nếu anh cũng có sự tự tin bẩm sinh đó, liệu anh có thể không ngại ngần mà tuyên bố với toàn thế giới rằng: đó là Tiểu Phi Long của anh, của anh!

Trịnh Vi đứng sau, nhìn cái bắt tay dừng lại hơi lâu của hai người đàn ông này, lòng bàn tay cũng ướt sũng mồ hôi!

Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, Lâm Tĩnh được Chu Cù mời ngồi vào vị trí long trọng nhất, Trịnh Vi ngồi ở ghế cuối, Trần Hiếu Chính khiêm tốn nhường ghế gần sếp cho Phó Giám đốc Trương, còn mình ngồi xuống cạnh Trịnh Vi.

Chu Cù phát biểu, mọi người lần lượt nâng cốc, rượu quá tam tuần, các vị lãnh đạo của Công ty 2 đều lần lượt chạm cốc với Lâm Tĩnh, Chu Cù liền nói: “Hôm nay, xét cho cùng, chúng tôi vinh hạnh mời được hai vị, không phải là do Công ty 2 chúng tôi có gì ghê gớm, mà là nhờ cô Trịnh Vi. Trịnh Vi, em phải mời anh Lâm một chén, gặp bạn tri kỷ ở nơi đất khách quê người không phải là chuyện dễ, hai người lại còn là bạn thuở nhỏ nữa chứ."

Trịnh Vi như người vừa tỉnh giấc mộng, tại sao hôm nay cô lại quên nghi lễ này, chắc trong tiềm thức cô tập tô từng nét đó là thượng khách của Công ty. Thấy chén rượu của mình vẫn để không, cô bèn vội vàng rót rượu, từ xa Lâm Tĩnh lấy tay ngăn cô, “Em uống nước ngọt là được rồi”.

Trịnh Vi “Vâng” một tiếng, Phó Giám đốc Trương liền nói: “Trịnh Vi, đó là do Viện phó Lâm lịch sự thôi, sao cô có thể lấy nước ngọt thay rượu được”.

Cục trưởng Lương cũng cười, “Anh Lâm Tĩnh, anh không biết đó chứ, cô bạn đồng hương này của anh tửu lượng khá lắm, chưa chắc tôi là đối thủ của cô ấy đâu”.

Trịnh Vi thấy hơi khó xử, Chu Cù liền giải vây cho cô: “Anh Lâm Tĩnh đã nói như vậy thì em cứ làm theo đi”.

Trịnh Vi bước đến chạm cốc với Lâm Tĩnh, “Anh Viện phó, em mời anh”.

Lâm Tĩnh nhướn mày, cười nói với mọi người: “Cô bé lớn rồi, trước đây bám theo đuôi tôi gọi anh Lâm Tĩnh ơi, anh Lâm Tĩnh ơi, giờ lại gọi tôi là anh Viện phó”. Mọi người đều cười, Trần Hiếu Chính cũng cười, nói: “Đúng vậy, Thư ký Trịnh Vi, mọi người đều biết em và anh Lâm quen nhau từ trước, khách khí quá e rằng khó nói chuyện”.

Trịnh Vi cúi đầu uống một ngụm nước ngọt, vội quay về chỗ ngồi, chỉ mong bữa tiệc này kết thúc càng sớm càng tốt, mỗi một giây đều là sự giày vò.

Văn hóa rượu của người Trung Quốc thật là kỳ lạ, dường như không để vài người say trên bàn rượu thì không thể hiện được sự hết mình của chủ và khách. Thảo nào có câu cửa miệng rằng: “Anh ngà ngà, tôi ngà ngà, đúng lúc chúng ta ký hợp đồng”. Phía Chu Cù thi nhau chúc rượu Lâm Tĩnh và Cục trưởng Lương, hôm nay người của Công ty 2 đến đông, mỗi người mấy chén, hai vị khách không kịp đáp lễ, chẳng mấy chốc, Cục trưởng Lương đã mặt đỏ tía tai xưng anh gọi em với Phó Giám đốc Trương và nói những câu rất hào phóng, làm gì còn vẻ giữ ý như lúc mới đến, thông thường đây chính là điều mà người chủ bữa tiệc mong muốn đạt được nhất. Lâm Tĩnh uống cũng không kém Cục trưởng Lương, mặc dù mặt cũng hơi đỏ, nhưng ít nhất đầu óc vẫn tỉnh táo, cười nói bình thường. Trịnh Vi không biết tửu lượng của anh đến đâu, hồi nhỏ họ thường ăn cơm với nhau, anh không bao giờ chạm vào giọt rượu nào, có quá nhiều thay đổi, đều là học được sau khi rời xa cô.

Bí thư chi bộ vừa mời xong Lâm Tĩnh ba chén, Lâm Tĩnh vừa nhấp ngụm trà, Trần Hiếu Chính lại nâng chén đứng dậy, “Đến lượt tôi mời Viện phó nhé, sau này mong có sự chỉ giáo của anh trong công việc”. Trong tay anh cầm chai rượu, loại rượu mạnh 56 độ, trong đó ít nhất còn phân nửa, Lâm Tĩnh khẽ chau mày.

“Sao vậy, mặc dù chúng ta không phải là bạn cũ, nhưng ngoài việc nể tình Thư ký Trịnh Vi ra, Viện phó Lâm cũng phải quan tâm đến anh em chúng tôi nữa chứ? ” Trần Hiếu Chính nửa đùa nửa thật, Phó Giám đốc Trương và mọi người thi nhau gật đầu và khen là phải.

Lâm Tĩnh lại uống trà, cũng không nói gì, chỉ rót vào chén rượu bằng mức với Trần Hiếu Chính, “Không dám chỉ giáo, mọi người học hỏi lẫn nhau mà thôi”.

Trịnh Vi liếc Trần Hiếu Chính một cái, Lâm Tĩnh vừa uống ba chén, còn chưa kịp thở, giờ lại cố ép làm gì?

Nhưng Trần Hiếu Chính mặt vẫn tỉnh bơ, không thèm nhìn cô.

Lúc Lâm Tĩnh nâng chén, anh khẽ chau mày, Trịnh Vi nghĩ đến việc từ nhỏ dạ dày anh đã không tốt, sốt ruột quá cô chẳng còn kịp để ý gì nhiều, trước khi đại não kịp phản ứng đã đứng dậy ngăn lại, “Thôi cứ uống từ từ, việc gì phải gấp vậy?"

Trần Hiếu Chính nhìn cô tỏ ý cười cười, “Đúng là lớn lên cùng nhau có khác, tửu lượng của Viện phó khá lắm, việc gì em phải bênh và xót anh ấy đến thế”.

Trịnh Vi cắn môi, cô thấy buồn vì lời nói của anh, và tự nhiên cũng cảm thấy bực mình. Anh đã nói như vậy thì cô sẽ bênh ra mặt cho anh xem, và thế là cô mỉm cười, “Nói vì tình cảm lớn lên cùng nhau, vậy thì chén rượu này của anh Trợ lý, em sẽ uống thay Viện phó, cũng không sao chứ? ”

Cô rót đầy rượu vào chén, không đợi ai nói gì bèn chạm chén với Trần Hiếu Chính, ngửa mặt uống một hơi, cô uống vội quá, sặc rượu mặt đỏ bừng, quay đầu ra ngoài ho sặc sụa. Nỗi hối hận và chán nản đang từ từ gặm nhấm Trần Hiếu Chính, bề ngoài anh tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại nhanh tay rút ngay tờ giấy ăn trên bàn. Nhưng Lâm Tĩnh đã đứng ngay dậy và bước đến, vỗ lưng cho Trịnh Vi, trách: “Có phải anh không uống được đâu”. Bắt đầu từ lúc Lâm Tĩnh đứng dậy, bàn tay rút tờ giấy ăn của Trần Hiếu Chính liền dừng ngay lại, tờ giấy lặng lẽ bị vo viên trong lòng bàn tay anh, không ai nhìn thấy.

Sau khi được Lâm Tĩnh vỗ lưng, Trịnh Vi đã bớt ho hơn, cô hạ thấp giọng nói với Lâm Tĩnh: “Không sao đâu, anh về chỗ đi”. Phần lớn mọi người đều chứng kiến cảnh này với vẻ thích thú, chỉ có Chu Cù lặng lẽ ngồi nhìn, không nói câu nào.

Lúc kết thúc mọi người tiễn nhau đến cổng khách sạn, ngoài Trịnh Vi, còn lại mọi người đều lái xe riêng đến. Chỉ có Trần Hiếu Chính và cô ở trong khu tập thể của Công ty, Chu Cù nói: “Hiếu Chính, hay là cậu đưa Trịnh Vi về, đi đường cẩn thận đó nhé”.

Trần Hiếu Chính nói: “Dạ em xin lỗi, Giám đốc, em còn có việc phải đi, không biết Viện phó ở xa không, hay là phiền Viện phó đưa Trịnh Vi về vậy”.

Trịnh Vi lạnh lùng nhìn anh, miệng vẫn mỉm cười.

“Dĩ nhiên là không có vấn đề gì, Trịnh Vi, thôi chúng ta về đi, tạm biệt các vị nhé”.

Sau khi mọi người lên xe rời khách sạn, Trịnh Vi lắc đầu nói với Lâm Tĩnh: “Anh uống nhiều rồi, em bắt taxi cũng được”.

Không để cô nói gì thêm, Lâm Tĩnh liền túm tay cô kéo về phía xe của mình.

“Lãnh đạo Viện Kiểm sát mà cũng lái xe sau khi uống rượu à? ” Trịnh Vi ngồi bên cạnh Lâm Tĩnh, ngửi thấy hơi rượu thoang thoảng trên người anh.

Lâm Tĩnh nhún vai, “Anh không thích uống rượu, nhưng xã hội là vậy, hình như nếu không chạm một chén, công việc không thể triển khai, giao lưu, tiếp xúc với mọi người, chiêu đãi khách khứa cũng có thể gọi là một phần của công việc. Mấy năm nay về nước cũng đã quen dần, uống xong vẫn phải về nhà, chỉ biết nhắc mình cố gắng lái xe chậm lại”.

Trịnh Vi nói bằng giọng châm chọc: “Liệu em có thể lý giải thành, anh đang phải thỏa hiệp vì sự nghiệp chính nghĩa của cách mạng? ”

Lâm Tĩnh nói: “Chính nghĩa chỉ là nói một cách tương đối mà thôi”.

Nghe thấy vậy, Trịnh Vi lại nhớ đến những điều Chu Cù nói với cô, bất giác cúi đầu nói: “Có rất nhiều chuyện em không tài nào hiểu được”.

“Có những chuyện không hiểu được là tốt”. Lâm Tĩnh điềm nhiên nói.

“Thế thì em sẽ ngày càng ngốc đi”.

Lâm Tĩnh liền cười: “Anh cũng mâu thuẫn lắm, có lúc nhìn thấy em giống người lớn, bắt đầu biết đối phó với mọi chuyện, anh cảm thấy rất vui và yên tâm, nhưng nhiều lúc lại muốn em vẫn là cô bé Tiểu Phi Long coi trời bằng vung như ngày xưa”.

Trịnh Vi cũng cười theo, “Em có quá nhiều thầy giáo rồi, không thể không trưởng thành được”. Có một câu cô không nói ra lời: “Lâm Tĩnh, không phải anh cũng đã cho em một bài học rồi đó sao? ”

Dường như anh cũng đoán được ẩn ý của cô, không nói gì nữa.

Theo yêu cầu của cô, anh dừng xe ở cổng tập thể Công ty, Trịnh Vi nói: “Em tự đi vào được, anh cũng về sớm đi”.

Lâm Tĩnh gật đầu, nhìn cô, bất ngờ buông ra một câu: “Thực ra cậu ấy không hợp với em”.

Trịnh Vi sững người, “Cậu ấy, cậu ấy là ai? ” Dây an toàn đáng ghét lại bị kẹt, không tài nào cởi ra được.

Lâm Tĩnh không thèm để ý đến vẻ giả vờ của cô, đưa tay ấn nhẹ vào nút mở, dây an toàn mở ra, nhưng dường như trái tim cô lại bị một sợi dây nhỏ và dài từ từ thắt lại.

“Lúc đầu anh cũng không dám khẳng định cậu ta là người anh đã gặp ở ký túc của em ba năm về trước, nhưng nhìn cử chỉ, vẻ mặt của em, anh đã hiểu tất cả. Em vẫn thích cậu ta đúng không? Nhưng cậu ta không phải là người em có thể gửi gắm cả cuộc đời”.

Kể cả cô không cho rằng những điều anh nói là sai, nhưng đây không phải là những điều hiện giờ cô muốn nghe, đặc biệt những câu nói này lại xuất phát từ miệng anh. Mặt Trịnh Vi biến sắc, “Lâm Tĩnh, anh có tư cách gì mà sắp đặt cuộc sống của em? ”

Cô nói chuyện vẫn không thích vòng vo vấn đề, nhưng rõ ràng là Lâm Tĩnh không bị cô chọc tức, anh vẫn bình tĩnh nói: “Anh được tiếp xúc với nhiều người hơn em. Có thể Trần Hiếu Chính là người có tài, nhưng một người mà ngay cả bản thân cậu ta cũng không có cảm giác an toàn thì làm sao có thể đem lại hạnh phúc cho em”.

“Anh ấy không thể đem lại hạnh phúc cho em, còn anh, anh có thể không? ” Cô cười khẩy.

“Nếu muốn biết câu trả lời, tại sao em không thử? ” Anh nhướn mày.

Trịnh Vi liền nổi cáu ngay, “Những kẻ ngông cuồng như các anh, lúc nào cũng tỏ ra tốt với em, các anh có biết em cần gì không? Đã bao giờ hỏi em muốn sống thể nào chưa? Nói thì hay như thế, ra vẻ như rất quan tâm đến hạnh phúc của em, thực ra các anh đều là những kẻ ích kỉ! người thứ nhất rồi người thứ hai đều đi, điều này chẳng có gì quan trọng, em không trách hai người, nhưng đi rồi sao còn quay lại. Anh ấy chẳng tốt đẹp gì, anh cũng vậy. Lâm Tĩnh, anh có dám nói rằng năm đó anh bỏ đi mà không nói nửa câu là vì em, quay về đã ba năm mà không hề hỏi han cũng là vì em không? Tình cảm kéo dài 17 năm của em với anh, 17 năm em coi anh là người quan trọng nhất của em, ngoài bố mẹ em ra, không ai gần gũi em hơn anh, nhưng anh thì sao? Chỉ với một câu không biết phải đối mặt như thế nào mà bỏ rơi em bảy năm, kể cả là xảy ra chuyện của mẹ em với bố anh, mình không làm được người yêu, nhưng chẳng lẽ không yêu nhau thì phải cạn tình cạn nghĩa với nhau ư? Anh về nước ba năm, nếu anh cho em một lời hỏi thăm, nếu anh cho em dựa vào đôi vai anh một phút, thì hôm nay chúng ta đã không đến nước này. Nào là thấy em hạnh phúc anh phải ra đi, các anh đã tính toán quá chi li rồi, em sợ những người thông minh như các anh”.

Cô khóc một cách mệt mỏi, Lâm Tĩnh đưa tay lau nước mắt cho cô, bị cô gạt phắt ra. “Anh về đi, Viện phó Viện Kiểm sát”.

Cô đẩy cửa bước xuống.

Lâm Tĩnh nói với sau lưng cô: “Những điều em nói đều rất đúng trước kia anh cảm thấy có rất nhiều thứ quan trọng hơn tình yêu, nhưng sau này mới phát hiện ra rằng, chỉ có những kỷ niệm ngọt ngào thuở nhỏ như em bị ngã rồi ôm anh khóc, giống như khi anh luyện thư pháp em ngồi bên cạnh nghịch ngợm để mực rây đầy mặt… Anh không tự nhận hôm nay anh trở nên vĩ đại đến nhường nào, nhưng ít nhất câu nói anh muốn đem lại hạnh phúc cho em không phải là giả dối. Vi Vi, thế giới này có quá nhiều con người bạc bẽo, kể cả em tìm một người xa lạ, anh ta cũng chưa chắc đem lại được cuộc sống mà em cần. Anh sẽ đi, chỉ có điều em nên biết rằng, hôm nay người đưa em về, không phải là một Viện phó Viện Kiểm sát”.

Trịnh Vi chạy lên phòng, đột nhiên cô cảm thấy nhớ Thử Bảo. Con người còn không bằng một con mèo, ít nhất bạn tốt với nó, nó cũng tốt với bạn.Hành lang cũ kỹ tối om, cô mò mẫm đi lên trên, lấy chìa khóa ra mở cửa, nghe thấy bước chân từ xa vọng lại, ngẩn người cầm chìa khóa đứng ở đó, bất giác trong lòng như đang chờ đợi. Nhưng tiếng bước chân đó lại gần, hóa ra là một người hàng xóm về khuya.

Cô lại cười mình, lắc đầu, mở cửa bước vào. Chơi với Thử Bảo được một lát, tắm gội xong, mở cửa sổ, gió đêm lướt nhẹ qua mặt, Trịnh Vi mới cảm thấy mình lại được sống, lúc mở cửa đặt túi rác ra ngoài cửa, Thử Bảo đã rình sẵn chạy vụt qua khe cửa hé mở.

“Thử Bảo quay lại! ” Trịnh Vi sốt ruột cất tiếng gọi.

Trước sự nóng lòng muốn quay rở lại tự do, lúc này Thử Bảo đâu còn để ý đến tiếng gọi của cô, chỉ trong nháy mắt đã biến mất ngoài cầu thang. Trịnh Vi sợ nó không tìm được đường về nhà, vội quay về phòng khoác thêm áo rồi đuổi theo.

Khu tập thể của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc không nằm ở trung tâm, Trịnh Vi lại ở trong dãy nhà tập thể cũ nhất, đặc biệt, đằng sau dãy nhà là mấy quả đồi nhỏ chưa khai phá gì, cỏ mọc um tùm, cô sợ nhất là Thử Bảo chui vào đó, sẽ không tìm thấy đường về.

Chắc hôm nay là ngày rằm, trăng vừa tròn vừa sáng. Dưới ánh trăng, Trịnh Vi nhìn thấy cái mông nặng nề của Thử Bảo thấp thoáng ở khu thể thao ngoài trời phía trước, chạy qua đó sẽ đến ngay khu đồi đằng sau. Trịnh Vi không dám nghĩ nhiều, vừa gọi nhỏ Thử Bảo, vừa đuổi theo sau. Do dụng cụ chơi thể thao ở khu vực này đã quá cũ kỹ, lại hẻo lánh nên rất ít người lui tới, Trịnh Vi đứng cạnh thanh xà đơn, nóng ruột nhìn xung quanh. Vừa quay người thì nhìn thấy có một bóng người thấp thoáng khiến cô sởn hết gai ốc, “Ai đó? ”

“Anh…” Người đó vội vàng đáp, dường như không ngờ đã làm cô giật mình.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trịnh Vi bực mình gắt lên: “Không có việc gì chạy đến đây làm gì? Anh bị thần kinh à! ”

Anh nói với vẻ mỉa mai: “Cuối cùng thì em cũng không gọi anh là anh trợ lý nữa”.

Trịnh Vi chưa kịp hoàn hồn, thở dốc, “Đừng nói với em là anh đi dạo ở đây nhé”. Công ty sắp xếp cho anh ở tại khu nhà mới, dãy 11, ở đó có trồng nhiều cây xanh, đẹp nhất khu tập thể của Công ty. “Anh bận như thế, đến đây làm gì? ” Cô tưởng giọng mình rất bình thản, giống như kể cho một người xa lạ nghe một câu chuyện không có gì quan trọng, nhưng khi thốt ra lời mới thấy cảm giác chua xót xen lẫn mỉa mai không thể che giấu.

Anh không nói gì.

Trịnh Vi cười đau khổ, tiếp tục tìm Thử Bảo.

“Rất nhiều lần, anh không dám lại gần, sợ sẽ gặp em, nhưng lại sợ không nhìn thấy ánh đèn phòng em”.

Anh luôn như vậy, lấy chân di cô xuống đất, còn trách, em đứng thấp quá, anh không nghe thấy tiếng em nói.

Trịnh Vi mỉa mai: “Có phải tòa nhà của anh sắp hoàn công mà không sai lệch một xăng-ti-mét nào nên anh bắt đầu thấy nhớ sai số một xăng-ti đó đúng không? ”

Anh vẫn im lặng, không thanh minh gì. Thế là cô quay đầu lại, “Nếu em không xuống, anh sẽ đứng mãi ở đây ư? Kể cả anh đứng mọc rễ ở đây thì cũng làm được gì? Trung Quốc lớn như vậy, anh đã công thành danh toại trở vể, sao anh còn quay về Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, mà lại chọn Công ty 2. Có phải cảm giác áo gấm về làng này khiến anh thấy rất tự hào đúng không? Nói thực, em coi thường cái vẻ vinh quang đó của anh”.

Trần Hiếu Chính nói: “Sau khi từ công trường trở về, phòng Nhân sự hỏi anh, cậu muốn về đơn vị nào nhất. Trong lòng anh nghĩ, đâu cũng được, miễn là không phải Công ty 2. Vì thế khi anh buột miệng nói “Công ty 2”, bản thân anh cũng không dám tin vào tai mình. Bắt đầu từ ngày ra đi, anh đã biết anh không còn tư cách gì đứng ở bên em, nếu chỉ được phép nhìn, thì được nhìn gần một chút cũng là quá tốt. Anh muốn nhìn thấy em hạnh phúc, nhưng lại sợ em hạnh phúc”.

Lâm Tĩnh nói đúng, thực ra Trần Hiếu Chính là một người không hề có cảm giác an toàn. Một đứa trẻ bị ép lớn lên, cho dù bề ngoài điềm tĩnh, kiêu ngạo thế nào, cũng vẫn chỉ là đứa trẻ. Đứa trẻ này luôn làm những việc mà mình cho là đúng, kết quả lại làm tổn thương chính mình và người khác.

Đột nhiên Trịnh Vi nhớ đến câu nói của Nguyễn Nguyễn: “Tớ trưởng thành rồi, còn anh ấy thì chưa”.

Anh chầm chậm bước đến bên cô. Trịnh Vi tựa người vào thanh xà đơn, thanh sắt lạnh lẽo cho cô một điểm tựa.

Ba năm qua, đã rất nhiều lần cô tưởng tượng ra cảnh này, khi một lần nữa đứng trước mặt cô, anh nói: “Vi Vi…”

Cô đã nghĩ cho mình rất nhiều lựa chọn, hoặc giả mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, hoặc bỏ đi mà không thèm quay đầu lại. Nhưng cô đã đánh giá mình quá cao, khi cảnh này thực sự xảy ra, cô cũng giống như bao cô gái mềm yếu khác, mong muốn duy nhất, chỉ là khóc.

Khi cô từ từ cúi đầu trước mặt anh, chầm chậm nhắm mắt lại, hơi thở của anh đã kề sát bên môi. Trước khi từ bỏ suy nghĩ, cô thầm nghĩ, đúng cũng được, sai cũng xong, thôi cứ để anh như vậy.

Nhưng, tất cả chỉ tại ánh trăng sáng quá, trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cô nhớ đến sân bóng rổ tĩnh mịch trong trường đại học những năm về trước, cô cũng ngẩng đầu như thế này trong vòng tay của anh, đêm đó, trăng cũng sáng như đêm nay. Cô đã từng nói, đó là ánh trăng sáng nhất trong cuộc đời cô, nhưng sau này cô mới biết, ánh trăng dù sáng, nhưng vẫn lạnh lẽo.

“Không” Cô quay mặt đi trước khi đôi môi kia chạm tới. Trần Hiếu Chính cũng như người chợt bừng tỉnh sau giấc mơ, khẽ rùng mình, bất ngờ buông cô ra.

Một tiếng mèo kêu khó nghe vọng đến, Trịnh Vi liền dõi theo tiếng kêu, Thử Bảo đang ngồi trên thảm cỏ không xa nhìn họ, hai mắt sáng rực trong đêm tối.

Cô chạy đến, nó không chạy nữa, chắc là đã mệt, nên ngồi đợi cô.

“Thử Bảo, ta về nhà thôi”.

Hôm đó Trịnh Vi ngủ rất sớm, trước khi lên giường cô đã kéo hết rèm cửa, cô sợ mình sẽ không kìm được và ngó đầu ra. Cô không biết anh về từ lúc nào. Hôm sau hai người gặp nhau trong thang máy, đang là giờ cao điểm, đứng trong thang máy đều là đồng nghiệp, Trịnh Vi cùng mọi người chào hỏi theo lệ, cuối cùng nhìn anh và nói: “Chào anh Trợ lý”.

Anh vẫn chỉnh tề như mọi bận, áo sơ mi trắng phẳng phiu, nụ cười hòa nhã, ánh mắt xa cách. Giữa những đồng nghiệp với vẻ mặt uể oải, ánh mắt còn đang ngái ngủ, vẻ lạnh lùng của anh giống như một bức tường, vô hình ngăn anh với mọi người.

Anh nhìn Trịnh Vi, đáp lại lời chào của cô: “Xin chào”.

Thang máy dừng ở tầng 6, anh cúi người nhường cô ra trước, Trịnh Vi vội ra hiệu, “Dạ mời anh ạ”. Anh cười rồi bước ra trước, Trịnh Vi bước theo sau, sau đó hai người về phòng làm việc của mình.

Mọi chuyện đêm qua, tựa như một giấc mơ không để lại dấu vết gì. Nhưng kể từ hôm đó, mỗi lần về muộn, khi bước về phía cầu thang, bước chân của Trịnh Vi đều chững lại, cô không bao giờ nhìn về hướng đó, nhưng ánh đèn trong phòng luôn sáng đến tận đêm khuya.

Ban ngày gặp nhau trong giờ làm việc, không ai có thể đối xử với nhau một cách lịch sự hơn họ, rất nhiều công việc Chu Cù giao phó đều cần hai người góp sức hoàn thành, Trịnh Vi làm việc nhanh nhẹn, Trần Hiếu Chính cẩn thận, chu đáo. Chu Cù là người luôn yêu cầu cao trong công việc, nhưng với Trịnh Vi và Trần Hiếu Chính, anh cũng phải khen ngợi hiệu quả công việc của họ. Chỉ có các nhân viên phục vụ thường nói: “Chị Vi, những lúc chị và anh trợ lý ngồi cùng nhau, nếu dùng máy quay, chắc chắn có thể làm giáo trình lý tưởng nhất cho môn học lễ nghi giao tiếp”.

Có lúc trong giờ họp, thỉnh thoảng Trịnh Vi ngẩng đầu trong khi ghi chép, cô lầm tưởng rằng ánh mắt anh đang nhìn về phía cô, nhưng khi cô vô tình nhìn sang phía anh, luôn thấy ánh mắt anh chỉ lướt qua cô mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc