ANH CŨNG CÓ NGÀY NÀY

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.com

Cường độ công việc ở công ty luật quá lớn, phần lớn đối tác đều không có lòng dạ thảnh thơi hướng dẫn trợ lý luật sư kỹ càng chu đáo như vậy. Có thể chỉ ra vấn đề trong công việc của trợ lý luật sư, đưa ra phản hồi với công việc của bọn họ, đã tương đối hiếm thấy, nhưng mà nói rõ với trợ lý luật sư về mặt nguyên tắc pháp lý và đạo đức nghề nghiệp của luật sư giống như Tiền Hằng, gần như đã tuyệt chủng.

Dĩ nhiên điều này cũng không khó hiểu, các đối tác bận rộn nhiều việc, dựa theo tỷ lệ phí mỗi giờ, căn bản không thể lãng phí trên người trợ lý luật sư được. Huống chi loại công viện luật sư này, rất nhiều người mới làm được một nửa đã không kiên trì nổi mà rút lui. Nếu kiên trì tiếp, thì cũng sẽ đổi nơi công tác, trong mấy năm đầu thực tập, tính lưu động quả thực rất lớn, tội gì tay nắm tay dạy dỗ chứ? Đầu vào trên đầu ra quả thực quá tệ.

Bạch Tinh Manh lúc nào cũng biểu hiện mình là người yếu thế và mỏng manh trong cuộc hôn nhân, nhưng mà trên thực tế, cô ta mới là người điều khiển và được lợi.

Tiền Hằng miệng độc, hay nóng nảy, giống như nếu nói chuyện với bạn nhiều hơn chút thì cũng phải trả tiền, cả người lạnh như băng không có tình nguời, nhưng mà kết quả là, khi Thành Dao phá hư vụ kiện, thì anh không có vứt bỏ Thành Dao.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thành Dao nhìn về phía Thành Hằng cũng trở nên khác biệt.

Chính cô cũng không ý thức được, cô đang dùng một loại ánh mắt con chó nhỏ ướt nhẹp nhìn Tiền Hằng, ánh mắt vô tội, điền đạm đáng yêu, hoàn toàn tin tưởng đối phương, dựa vào đối phương, chỉ thấy đối phương.

Puppy eyes, Tiền Hằng cũng không phải là chưa từng nghe qua từ này, Ngô Quân luôn nói, một khi bị người ta dùng loại ánh mắt này nhìn, nghĩ đến bản thân hoàn toàn được đối phương ỷ lại, sẽ hoàn toàn không có cách nào từ chối bất kỳ yêu cầu của đối phương. Lúc trước Tiền Hằng khịt mũi coi thường, cái này có gì mà không từ chối được? Bị nhìn chằm chằm hai cái đã không chịu nổi, thì làm đối tác thế nào?

Mà bây giờ bị Thành Dao nhìn như vậy, Tiền Hằng cảm thấy cả người đều không đúng lắm, Ngô Quân cũng không có nói loại ánh mắt chó nhỏ này, sẽ có cảm giác nũng nịu mà.

Tiền Hằng hắng giọng, dời ánh mắt đi chỗ khác: "Cô còn gì muốn hỏi sao?"

Thành Dao suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi: "Sếp, có thể hỏi một chút, tại sao anh sẵn lòng giúp tôi như vậy?"

Tiền Hằng trừng mắt nhìn Thành Dao: "Tôi từng nói giúp cô lúc nào?"

Thành Dao ngẩn người: "Không phải anh muốn giúp tôi giải quyết chuyện bị Bạch Tinh Manh lợi dụng và vu cáo hãm hại sao?"

"Tôi nói lúc nào?" Tiền Hằng dời ánh mắt đi chỗ khác, "Tôi chỉ dùng chuyện này dạy bảo cô mà thôi. Điều tôi muốn giải quyết chỉ là việc Bạch Tinh Manh tạo ra tác động tiêu cực lên công ty luật Quân Hằng còn có yêu cầu cô ta trả phí luật sư. Nói muốn giúp cô lúc nào?" Anh ho khan, "Cho nên cô đừng nhìn tôi như vậy nữa."

Câu trả lời như vậy, Tiền Hằng vốn tưởng rằng Thành Dao sẽ lộ vẻ thất vọng, biểu cảm như đưa đám hoặc sụp đổ, nhưng mà không nghĩ tới, Thành Dao lại chỉ nhoẻn miệng cười: "Không, anh nhất định sẽ giúp tôi." Sau lưng cô tựa như có một cái đuôi vô hình lấy lòng đung đưa, cô nhìn Tiền Hằng chằm chằm, ánh mắt sáng quắc, "Tôi tin tưởng anh, sếp, anh là người tốt."

"Đừng nịnh hót tôi, vô dụng."

"Vậy anh không muốn giúp tôi sao?"

"Không giúp."

"Thật sự không giúp sao?"

"Không."

"Giúp tôi một chút đi sếp! Cầu xin anh!"

"Im miệng, nói thêm câu nữa sẽ không giúp cô!"

Thành Dao cười tủm tỉm uống ly cocktail không cồn trước mặt, cũng dùng một loại biểu cảm giống như "cảm tạ thượng đế vĩ đại" nhìn về phía Tiền Hằng.

Tiền Hằng ho khan, giống như lơ đãng nói, "Nếu cô đã ăn nói khép nép như vậy rồi, thì lần này tôi sẽ cố giúp cô một chút, cũng không phải là không thể. Chủ yếu là nghĩ đến, chuyện cô trải qua lần này, rất giống chuyện tôi đã gặp lúc thực tập."

Thành Dao ngẩn người, mới ý thức tới Tiền Hằng đang chỉ là gì.

Lần đầu tiên anh bước vào tầm mắt của công chúng, chính là bởi vì vụ kiện ly hôn của một phú thương mà đánh một trận thành danh, phú thương trật đường ray muốn rút lui toàn thân, nhưng vợ trước lên Internet lên án công khai phú thương, cũng công khai về Tiền Hằng, hàng loạt phương tiện truyền thông theo vào, kết quả Tiền Hằng trở thành nhân vật phản diện tiếp tay cho giặc, dư luận mắng anh thành chó.

Cho nên, lúc Tiền Hằng thực tập, cũng gặp đủ loại chửi rủa và công kích người thân của cư dân mạng như vậy.

Hôm nay tình thế biến đổi, nhìn Thành Dao nên liên tưởng đến bản thân hồi đó sao?

"Hồi đó anh cũng gặp một vị luật sư tiền bối chỉ bảo như vậy sao?"

Tiền Hằng mấp máy đôi môi xinh đẹp: "Dĩ nhiên không có, cô cho rằng trên thế giới này có bao nhiêu người đạo đức tốt giống như tôi chứ?"

Mặc dù lời nói của Tiền Hằng thờ ơ, nhưng mà Thành Dao vẫn không khỏi khó chịu thay anh.

Cô không dám tưởng tượng, nếu như mình không có sự dạy dỗ và chỉ dẫn lần này của Tiền Hằng, thì ngay vụ kiện đầu tiên mà luật sư thực tập phụ trách, đã gặp phải tình huống như vậy, mắc phải sai lầm như vậy, bị dư luận công kích như vậy, bản thân cô còn có thể kiên trì trên con đường luật sư này tiếp sao?

Bản thân may mắn nhận được sự chỉ bảo của Tiền Hằng, mà Tiền Hằng năm đó, đối mặt với tình huống như vậy, bên người lại không có một người.

Thành Dao đặc biệt đồng cảm, nội tâm lại thay Tiền Hằng bắt đầu đau xót: "Khi đó, nhiều người mắng anh như vậy, anh làm sao chịu đựng được?"

Tiền Hằng có hơi bất ngờ mở to mắt nhìn: "Tại sao phải chịu đựng?"

"Hả?"

Giọng của Tiền Hằng như nói chuyện đương nhiên: "Tất cả các phương tiện truyền thông nhắm vào tôi mà đưa tin, còn có mấy người cư dân mạng mắng tôi dữ dội nhất, tôi đều đã trực tiếp khởi kiện rồi, nhờ có bọn họ mắng tôi, mà tôi nhận được tổng cộng hơn sáu trăm ngàn tệ bồi thường hòa giải."

"Sáu, sáu trăm ngàn???"

Tiền Hằng gật đầu: "Mặc dù số tiền không nhiều lắm, nhưng mà vừa đủ sửa sang lại nhà vệ sinh trong biệt thự của tôi lúc ấy."

"..."

Sáu trăm ngàn sửa sang nhà vệ sinh, hóa ra cô liều sống liều chết cố gắng làm việc một năm, còn không bằng một cái nhà vệ sinh của Tiền Hằng...

Trong phút chốc, sự đồng cảm và thương tiếc của Thành Dao đối với Tiền Hằng tan thành mây khói, cô đột nhiên rất thương bản thân, thật sự là được lời chút tiền bán cải, mà lòng như vừa bán heroine [1]...

[1] Được lời chút tiền bán cải, mà lòng như vừa bán heroine (赚着卖白菜的钱,操着卖白粉的心): Hiểu một cách đơn giản chính là tiền kiếm được thì ít mà việc phải làm thì nhiều, nói chung là rất vất vả. Thành ngữ tiếng Anh tương đương là "A penny in pocket; a million on mind".

Nhưng mà bất kể như thế nào, trong lòng Thành Dao có chút tỉnh ngộ.

"Hóa ra biệt hiệu của anh, cũng là bị người ta bêu xấu."

Tiền Hằng híp mắt đầy nguy hiểm: "Biệt hiệu gì?"

Thành Dao tự biết nói lỡ miệng, cô lắp ba lắp bắp che giấu nói: "Là... là nói anh làm việc trong ngành... ừm... u, cái gì đấy..."

"U ác tính của ngành?"

Thành Dao vội vàng khoát tay phủi sạch quan hệ: "Tôi không biết đâu, đây không phải là tôi nói mà, không liên quan với tôi!"

Tiền Hằng khinh thường hừ một tiếng: "Một đám người, trên phương diện pháp luật không có lời gì có thể nói, chỉ có thể công kích sau lưng tôi."

Cho nên, ý này là?

Thành Dao ngẩng đầu lên: "Cho nên vụ kiện anh đại diện cho phú thương đó, cũng có ẩn tình khác giống như vụ của Bạch Tinh Manh đúng không?"

"Sao?"

"Chính là mặc dù cái mà phần lớn quần chúng thấy, là trong cuộc nhân này phú thương không tử tế, vợ trước bị đối xử rất bất công, nhưng kỳ thực trên thực tế, phú thương mới là người cần bản vệ quyền lợi trong đoạn hôn nhân này, giống như Từ Tuấn vậy. Mặc dù trong loại chuyện hôn nhân này, đại đa số tình huống đôi bên vợ chồng đều tồn tại vấn đề, nhưng có vấn đề lớn hơn không phải ở phía phú thương, thậm chí việc trật đường ray này, có thể đều là vợ trước bêu xấu ông ấy trên mạng." Thành Dao phân tích rõ ràng mạch lạc, "Dù sao cảm xúc ghét bỏ người giàu có của xã hội bây giờ rất nghiêm trọng..."

"Thành Dao, cô làm luật sư thật đáng tiếc."

"Hả?"

Biểu cảm của Tiền Hằng mang theo chút chế nhạo: "Cô viết tiểu thuyết rất thích hợp."

"..."

"Nào có vụ kiện nào cũng có thể đảo ngược lại giống như vụ của Bạch Tinh Manh chứ." Tiền Hằng nhấp một ngụm rượu, chẳng biết từ lúc nào, anh đã cởi nút áo sơ mi trắng của anh, có vài sợi tóc, không đâu vào đấy như bình thường, hơi rũ xuống vùng trán đầy đặn, mang theo chút lười biếng và hấp dẫn. Ly rượu trong tay anh chuyển động, có hơi thờ ơ liếc Thành Dao, "Thành Dao, không có nội tình đặc biệt gì cả."

Thành Dao có hơi sững sờ, có vài người, càng không cố tình, thì ngược lại mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng là phong tình. Ví dụ như Tiền Hằng vào khoảnh khắc này.

Anh rất anh tuấn, là một kiểu anh tuấn không biết mình anh tuấn, nhưng mà như vậy lại càng nguy hiểm hơn cũng càng trí mạng hơn.

"Thành Dao?"

Cho đến khi Tiền Hằng cau mày gọi tên Thành Dao, cô mới phản ứng được, lập tức vô cùng quẫn bách, may mà ánh đèn quầy rượu ảm đảm mập mờ che giấu khuôn mặt nóng bừng của cô.

Đầu óc Thành Dao có hơi hỗn loạn, cô theo bản năng chân chó qua loa nói: "Cho nên công chúng thật sự quá mù quáng, anh rõ ràng giúp người bị hại của cuộc hôn nhân bảo vệ quyền lợi, nhưng mà lại bị bên ngoài gọi thành u ác tính! Tôi cũng biết sếp của tôi không phải người như vậy!"

Tiền Hằng ngẩn người, rồi đột ngột cười: "Thành Dao, tôi nói, không có nội tình đặc biệt gì, phú thương thật sự trật đường ray, vợ trước thật sự rất vô tội, tất cả những gì bà ấy công khai đều đúng, không có cố ý dựng chuyện."

Thành Dao có hơi mù mịt: "A, cho nên..."

Tiền Hằng nhìn Thành Dao, giọng có hơi không có ý tốt: "Cho nên rất đáng tiếc, sếp của cô chính là u, ác, tính của ngành như vậy."

"Nhận loại vụ kiện này, gần như có thể đoán trước được sau khi thắng kiện lỡ như bị công khai, sẽ bị mắng chửi mà, tại sao còn nhận chứ?"

Tiền Hằng dùng ánh mắt nhìn người ngốc nhìn Thành Dao: "Phí đại diện nhiều."

Anh nói xong, để ly rượu không xuống quầy bar: "Cô trả tiền đi."

???

Thành Dao kinh ngạc: "Sếp, đây là chính anh nửa đêm gọi tôi đến uống rượu đó! Tại sao tôi phải trả tiền?"

Tiền Hằng nhíu mày: "Tôi gọi cô đến uống rượu, nhưng tôi có nói mời cô sao?"

"..."

"Vừa nãy tôi đã nói chuyện với cô ít nhất nửa tiếng, tính luôn đi đi lại lại, tổng cộng một tiếng, tôi không dựa theo phí tỷ lệ từng giờ để thu, chỉ cần cô trả tiền rượu, cô phải quỳ xuống cảm ơn."

"..."

Tiền Hằng khẽ mỉm cười nói: "Hơn nữa cô phải biết rõ, trên thế giới này có mấy người có thể có cơ hội mời tôi uống rượu chứ?"

"..."

Anh nhìn đồng hồ đeo tay: "Ngày 29 tháng 11 năm 2018, 9 giờ 39 phút tối."

"Hả?"

Tiền Hằng vỗ bả vai của Thành Dao: "Tôi đề nghị cô ghi nhớ cái khoảnh khắc quý báu, đáng kỷ niệm này."

"..."

Gì mà dư luận công chúng mù quáng chứ?! Ánh mắt của quần chúng nhân dân rõ ràng là sáng như tuyết!

U ác tính! Đây thật sự là u ác tính!

*****

Cuối cùng, Thành Dao ngậm nước mắt trả tiền rượu.

Tính luôn của Cố Bắc Thanh, chỉ mấy ly rượu mà thôi, nhưng lại đến hơn một ngàn tệ, Thành Dao chỉ cảm thấy ý nghĩ báo ân với Tiền Hằng vừa dâng lên trong lòng kia, đều đã theo lão Mao trong túi tiền mà rời đi, theo gió rồi biến mất...

"Cô có bằng lái không?"

Sau khi tính tiền xong, đối với vấn đề đột ngột xuất hiện này của Tiền Hằng, Thành Dao theo bản năng gật đầu: "Có..."

Kết quả câu sau "Nhưng mà chưa từng đi thử" còn chưa kịp nói, thì có một chuỗi đồ bị Tiền Hằng ném vào trong tay cô.

Thành Dao cúi đầu nhìn, mới phát hiện là chìa khóa xe.

"Cho cô cơ hội lái Bentley, biểu hiện tốt một chút."

"Nhưng mà sếp kỹ thuật lái xe của tôi..."

Tiền Hằng rất dửng dưng: "Nhìn cô như vậy tôi cũng biết được kỹ thuật lái xe của cô không tốt, nhưng mà từ chỗ này đến chỗ chúng ta ở, hoàn toàn là đi thẳng, đường xe chỉ cần mười phút, đèn giao thông chỉ có một cái, trên con đường này gần như cũng không nhiều xe cộ. Cô còn có thể lái tệ hơn sao?"

"Nếu không thì chúng ta gọi tài xế thuê đi? Tiền tài xế thuê tôi bằng lòng trả!"

"Thành Dao, buổi tối này tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian, tôi không có tinh lực ở chỗ này chờ tài xế thuê tới." Tiền Hằng xoa xoa mi tâm, "Lái xe hoặc bị đuổi, cô chọn một đi."

"..."

*****

Kết quả sau cùng, dĩ nhiên là Thành Dao khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của Tiền Hằng, cô nơm nớp lo sợ sờ lên tay lái của Bentley.

Năm phút sau ——

Tiền Hằng ngồi ở ghế phụ mặt không biểu cảm mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ: "Thành Dao, người đàn ông đi xe máy bên cạnh đã vượt lên trước chúng ta."

Trong lòng bàn tay của Thành Dao đều là mồ hôi, rất sợ chiếc Bentley của Tiền Hằng bị sứt mẻ va phải, đôi mắt hết sức chăm chú nhìn thẳng phía trước, đầu cũng không dám quay lại mà tìm nấc thang cho mình nói: "Sếp, người đàn ông đó trẻ tuổi lực lưỡng, hơn nữa anh đừng xem thường xe máy, bây giờ công nghệ của người ta cũng đã đạt được tăng tốc trong một giây, rất nhanh đó."

"À, xe ba bánh bên kia cũng đã vượt lên trước chúng ta."

"Xe ba bánh là đồ thể lực, không chừng người ta là vận động viên nghiệp dư đấy."

"Ông bác đạp xe đạp phía sau cũng đã vượt lên trước chúng ta."

Thành Dao chỉ có thể cắn răng tiếp tục cứu vãn thể diện: "Ông bác gừng càng già càng cay mà..."

"Người đàn ông chạy bộ kia cũng sắp đuổi kịp."

"Người chạy bộ quanh năm, cơ bắp và sức bật đều số một."

Tiền Hằng mặt không biểu cảm quay đầu, chỉ chỉ ngoài cửa sổ: "Vậy cô giải thích cho tôi tại sao người khuyết tật ăn xin ở bên đường bây giờ cũng đi nhanh hơn chúng ta?"

"..."

"Thành Dao, cô lái Bentley của tôi thành mười mã lực, rốt cuộc là có ý gì?" Tiền Hằng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "Tốc độ mười phút đi đường bình thường, bây giờ cô đã lái hai mươi phút. Là chuẩn bị qua đêm với tôi ở trên chiếc xe này?"

"Sếp, có một loại nguy hiểm, gọi là quá tốc độ, có một loại bình an, gọi là chờ đợi..."

"..."

Mặc kệ Tiền Hằng châm chọc khiêu khích hơn nữa, Thành Dao cũng kiên định với mười mã lực không lung lay. Lỡ như tăng tốc độ, làm đụng Bentley, thì sợ rằng mình có đập nồi bán sắt cũng không đền nổi...

Khuôn mặt Tiền Hằng đầy vẻ miễn cưỡng: "Lần sau tôi mà để cho cô lái xe, thì tôi không phải họ Tiền."

"Dù sao đường cũng còn dài, hay là chúng ta tán gẫu một chút đi?" Thành Dao lái xe một lúc, thì dần dần tìm được cảm giác lái xe, muốn làm bầu không khí sôi nổi một chút, hơn nữa, trong lòng cũng hiếu kỳ, "Sếp, trước kia lúc anh mới vừa thực tập, khẳng định cũng trải qua thời kỳ non nớt đi, vậy anh xử lý sai sót vô ý của mình như thế nào?"

Thật ra thì Thành Dao rất hối hận lúc trước đã đắc tội với Tiền Hằng, hôm nay cô rất muốn xây dựng lại mối quan hệ với Tiền Hằng, suy nghĩ một chút, trò chuyện về những kỷ niệm với sếp, chắc hẳn sẽ dễ dàng tìm được sự đồng cảm, lập tức kéo lại khoảng cách!

Chỉ là rất đáng tiếc, Thành Dao nghìn tính vạn tính, nhưng đã tính sai một chuyện ——

Tiền Hằng không chút suy nghĩ, nói thẳng: "Không có trải qua chuyện này."

Thành Dao:?

Tiền Hằng kiêu ngạo cười: "Tôi chưa bao giờ phạm sai sót vô ý."

"..."

Anh còn ngại chưa đủ, mà bổ một đao về phía Thành Dao: "Nói thật, trước chuyện của Bạch Tinh Manh, tôi căn bản không tưởng tượng nổi sẽ có người phạm loại sai lầm này."

"..."

Được rồi được rồi, Thành Dao kêu gào trong lòng, sếp, vậy mà tôi lại mơ mộng hão huyền bồi dưỡng cảm tình với anh, là tôi phạm tội rồi!

Tôi im miệng!

Tiền Hằng và Thành Dao, một người có thể giết chết cuộc trò chuyện, một người có thể lái xe đến chết.

Hai người như thế yên lặng ngồi trong Bentley, dựa vào mười mã lực bình an vô sự lái về nhà.

Đôi lời tâm tình của editor: Đoạn lái xe về nhà hài quá, ai cứu anh Hằng chứ thấy anh sốt ruột mà mị cười. =))))

Bình luận

Truyện đang đọc