ANH ĐÂY CÓC SỢ VỢ

"Anh... Anh theo đuổi thật hả? Có ý tưởng gì chưa?"

Trần Thuật nghỉ ngơi một lúc, lau đi mồ hôi trên trán mình, không nhịn được mà giương mắt, cũng không định ngồi dậy, nền nhà của phòng luyện tập thực sự rất sạch.

—— tự mình trượt lui trượt tới nhiều lần, bảo đảm tuyệt đối.

"Hay là để tôi nói cho cậu xem vài loại?" 

Mặc dù nhắc tới thế hệ thứ hai thì thường mọi người có vẻ không có ấn tượng tốt đẹp gì, nhưng thực tế thì, tại tầng lớp trên chân chính, đến quần là áo lụa cũng không có bao nhiêu, muốn chống lại một gia tộc lớn cũng không phải chuyện đùa, kỳ thực từ nhỏ bọn họ đã được giáo dục rất nghiêm khắc.

Còn sở thích về sắc đẹp thì đương nhiên cũng có rồi, lúc học tập nghiêm khắc thường sẽ tìm chút thú vui, trong nhà quản không nghiêm như thế, sắc đẹp có thể trở thành một trong số đó, nhưng đó cũng là do cô tình tôi nguyện, thanh toán tiền bạc rõ ràng, chứ suốt ngày không cùng phụ nữ ăn chơi trác táng nhiều cho lắm.

Nhưng muốn tìm người giống như Cố Thần... Thanh khiết tới nỗi có khi ngay cả cơ thể con gái cũng không mơ tới được... Vậy thì càng ít hơn.

... Đúng là của quý hiếm có.

Nhìn dáng vẻ của anh cậu lúc đó... Chắc chắn là bị treo cổ chết trên cây rồi, cơ mà vấn đề là, cây của người ta không chừng còn chả muốn mọc nhánh dài để anh cậu treo cơ!

Thiếu niên vui sướng tràn trề đánh một trận xong, cả khuôn mặt đỏ gay đầy hao hứng, lúc này còn đang cầm khăn lông chuyển từ lau đầu sang mồ hôi ở cổ.

Nghe thấy lời này, tay cậu buông lỏng, theo phản xạ trực tiếp dùng khăn lông đập vào mặt Trần Thuật.

Huhu!

Đốt đèn lên rồi. Hai người anh em kia lặng lẽ quay đầu đi.

Trần Thuật nhắm tịt cả hai mắt, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, lặng lẽ bắt lấy khăn lông, quăng xuống đất cái vèo.

"Anh Cố! Đây là mặt đấy nhé!"

Đánh người không được đánh mặt nhá! Mặt cậu lớn lên điển trai như thế sao lại dễ dàng để Cố Thần đánh được chứ!

Cố Thần cũng chẳng thèm quan tâm cậu ta nói gì, cố gắng nghiêm mặt, giống như đang không để ý, nói, "Ai nói tôi muốn theo đuổi?"

Không phải nói cậu không để lộ chút gì à?

Trần Thuật:...

Phong Nguyên:...

Dương Hành:...

"Anh giỡn em hả?"

Hận không thể đến ở luôn trong nhà người ta, rõ ràng như vậy...

Lông mày Cố Thần có vẻ bướng bỉnh, nhìn sơ qua biểu hiện của ba người đang ngồi dưới đất, "Ai giỡn cậu làm gì?"

Thấy bọn họ không phản ứng, Cố tiểu gia chậc một tiếng, hất cằm lên, lớn tiếng nói, "Nói các cậu biết, hành động của tôi tuyệt đối không hề có ý theo đuổi cậu ấy."

... Lý... Lý do tốt.

Bây giờ khó mà miêu tả được vẻ mặt Trần Thuật, nói tới nói lui, dù sao thì vẫn phải nghe phương pháp theo đuổi...

Ba người Trần Thuật thở dài, rốt cuộc cũng là anh em từng mặc chung tả, thích một cô gái nhiều năm như vậy thật vất vả, nhìn dáng dấp có vẻ cũng không có tương lai, muốn kiêu ngạo thì cứ kiêu ngạo đi.

Trần Thuật ngồi dậy, "Thích ấy, không phải kiểu vừa gặp đã yêu, mà là lâu ngày sinh tình, nhìn các cậu rõ ràng là muốn thuộc vào loại lâu ngày sinh tình rồi."

"Muốn lâu ngày sinh tình, ý trên mặt chữ cũng đã rõ, trước tiên nhất định phải tăng thêm cơ hội ở chung với nhau."

"..."

"Đến cả cách theo đuổi cũng cụ thể thế này..."

"Chín mươi chín đóa hồng đỏ, thẻ quẹt miễn phí, mua túi mua quà hay gì đấy."

Cố Thần:... Nhìn cậu ta đầy ghét bỏ, mấy câu lúc đầu nghe còn có lý...

Mặc dù cậu chưa theo đuổi ai bao giờ, nhưng cậu hiểu Sở Dư, nếu cậu làm những thứ này cho Sở Dư thật, kiểu gì cũng bị đồ phiền phức kia ném ra ngoài luôn cho xem.

"Ấy! Ánh mắt đó của anh là sao thế?" Trần Thuật trợn mắt há hốc mồm, nhìn người nào đó xoay người rời đi, dáng vẻ lười để ý đến cậu, "Đừng đi đừng đi mà, nếu không... Nếu không... Chúng ta làm cho cô ấy một buổi tiệc chúc mừng nhé?"

Cố Thần dừng bước, suy nghĩ một chút, nghiêng đầu sang, "Nếu các cậu không làm cho cô ấy... Cũng không phải là không được."

... Miễn cưỡng tốt lắm, bộ dạng của cả ba trông như kiểu nuốt không được mà nhổ cũng không xong.

Cố Thần không để ý bọn họ, nhíu mày, "Tìm chỗ yên tĩnh một chút, không nên mời quá nhiều người, trên bàn không cần phải có rượu, cô ấy không ăn cay được, chỉ ăn nhạt, tốt nhất là chọn món ăn Quảng Đông ấy, à còn nữa, cô ấy dị ứng tỏi, lúc làm đồ ăn nhớ dặn dò bếp..."

Trợn mắt há hốc mồm.jpg

"Anh! Anh! Anh!" Trần Thuật nghe đến mức hoa hết cả mắt, liền vội vàng cắt ngang lời cậu đang thao thao bất tuyệt, "Lát nữa anh ngồi xuống ghi lại được không?"

Coi như cậu đã nhìn ra, bộ dạng này của Cố Thần, còn đợi đến lúc Sở Dư mọc nhánh dài mới có thể treo chết gì chứ, cậu ta có thể trực tiếp thắt cổ chết rồi sau đó trói mình lên cây.

Cố Thần ghét bỏ liếc bọn họ, "Mấy cái này mà cũng không nhớ được."

Cậu còn có thể đọc ngược lại nữa là.

—— ha ha.

Mặt ba người lạnh lùng, "Tụi em đâu có lén lút quan sát cô ấy."

"Ha, ngốc quá mà, đúng là chả đàn ông tí nào cả."

Cố Thần không nhịn được dậm chân, nổi giận, "Nói ai ngốc đấy hả!"

Vẫn là bị ngược riết cũng thành quen, ba người liền hoảng sợ, "Không nói anh không nói anh, anh chưa từng làm thế bao giờ."

—— nói câu này đúng là trái với lương tâm mà.

...

Theo chính sách áp lực cao, mọi người cuối cùng cũng đáp ứng những yêu cầu của Cố Thần. 

Sở Dư đương nhiên sẽ đồng ý đến.

Mỗi người chuẩn bị một phần quà nhỏ.

Theo lý mà nói, bọn họ cũng không thân thiết lắm, lại nói buổi tiệc này cũng chẳng ra làm sao, nhưng dù sao cũng có Cố 

Thần ở đấy, huống hồ người ta cũng đã bỏ ra nhiều công sức để mừng cô trở lại, cô cũng không sao cả, đương nhiên là không thể không nể mặt rồi.

Cũng vì không thân thiết lắm, nên mới nghĩ đến chuyện chuẩn bị quà tặng.

Mọi người cầm quà của mình, nhìn Cố Thần đi loanh quanh sau lưng Sở Dư, còn không ngừng bắn tới cái nhìn đầy ghen tỵ, đột nhiên cảm thấy... thoải mái cực kỳ.

"Đến đây đến đây, cách giờ ăn cơm vẫn còn sớm, Sở Dư, hay là đánh một ván đi?"

Lúc Cố Thần đi đón Sở Dư mọi người cũng đã bàn bạc xong cả rồi, lát nữa tuyệt đối không được kéo chân sau, không được quá lạnh nhạt, cũng không được quá nhiệt tình, ngàn vạn lần cũng không được dọa người ta chạy mất.

Tám chuyện trên bàn mạt chược là khá nhất.

Môi Sở Dư cong lên, gật đầu.

Bốn người Sở Dư, Cố Thần, Trần Thuật, Tôn Hạo Quảng ngồi trên bàn, hai người khác mỗi người ngồi phía sau Trần Thuật và Tôn Hạo Quảng cổ vũ.

"Yêu Kê." Trần Thuật vừa đánh ra một lá bài, vừa trò chuyện, "Thật ra thì tôi vẫn luôn tò mò, không biết Sở Dư ở bên đó nói tiếng trung hay là tiếng anh vậy?"

Ánh mắt Sở Dư thoáng qua một chút dịu dàng, cười nhẹ nói, "Bố tôi đang học tiếng trung, vậy nên ở nhà chúng tôi thường nói chuyện bằng tiếng trung với mẹ, đến trường học thì đương nhiên sẽ nói tiếng anh."

"À à." Đến lượt Tôn Hạo Quảng, cậu đánh ra một lá bài, "Tình cảm của chú dì tốt thật."

Cậu và Sở Dư học cùng lớp lâu như vậy, đương nhiên cũng quen thuộc hơn nhiều người, giống như đang không để ý mà nói bâng quơ, "Sở Dư, cậu xem chúng ta cũng quen nhau vậy rồi, lớp các cậu có cô gái nào tốt hay anh chàng nào đẹp trai không?" 

Mấy người kia nghe đến vấn đề này, lặng lẽ bật ngón cái cho Tôn Hạo Quảng, rồi nhìn sang Cố Thần.

Phát hiện thấy anh của các cậu... Đã thản nhiên vểnh tai lên.

Khóe môi Sở Dư cong lên, cười dịu dàng, "Có."

"Đều là trai đẹp hai mét cả." Cô hơi trêu nói, "Đẹp trai, thực sự rất đẹp trai, nhưng sợ là cậu phải gả qua đấy." 

Cô chỉ đang đùa thôi, chứ dĩ nhiên cũng có con gái rồi.

Tôn Hạo Quảng cười ha, khoát tay, "Vậy thì thôi vậy."

Những người khác cũng cười theo.

"Tự Mạc!"

Đùng một phát, bài trước mặt Cố Thần bị đẩy ngã.

Cười cái gì mà cười, có gì đẹp trai chứ!

Mọi người giật hết cả mình.

Đây mới chỉ là bắt đầu.

Sau đó, Cố Thần giống như một vị chúa tể của cả trận.

Bằng —— Tôn Hạo Quảng bị bắn pháo.

Bằng —— Tôn Hạo Quảng bị bắn pháo.

Bằng —— Trần Thuật bị bắn pháo.

Bằng —— Tôn Hạo Quảng sống không còn gì luyến tiếc.

(*Bắn pháo, thuật ngữ trong Mạt Chược, ý chỉ vừa đánh bài ra là khiến đối phương thua ngay.)

"..."

Thiếu niên khí thế hùng hổ, hoàn toàn để cho bọn họ nếm được mùi vị bị điểm pháo mà sợ hãi. 

—— Trừ Sở Dư.

Vất vả lắm Cố Thần mới đi vào phòng vệ sinh, cuối cùng cũng có thể nghỉ một lát, Tôn Hạo Quảng và Trần Thuật nằm ngã trên ghế như thể không có ngày mai.

"Cần khăn giấy không?" Mắt Sở Dư cong lên, đưa tới một tờ khăn giấy ướt.

Tôn Hạo Quảng nhận lấy, lau mồ hôi trên đầu, "Cám ơn."

Vừa nói cậu vừa ngồi dậy, "Nhị ca uống lộn thuốc rồi."

Trần Thuật ngồi dậy, giống như vô tình thấy Sở Dư trước mặt thật tốt, đột nhiên chỉ đến, "Cái này gọi là phản khoa học, tại sao anh ấy lại không để cậu thua chứ?"

"Đúng đấy." Tôn Hạo Quảng dường như cũng chú ý đến, nói xa nói gần, "Cậu nói xem, cậu và nhị ca tôi có quan hệ thế nào?"

Cậu đi một vòng quanh người Sở Dư, giống như đang quan sát từ trên cao xuống xem xem cô có chỗ nào hấp dẫn được Cố Thần.

"Bây giờ ngẫm lại, nhị ca tôi đối với cậu rất đặc biệt, hôm nay lúc anh ấy tới còn nói cho tụi tôi nghe một đống đồ mà cậu không thích ăn, haiz, anh ấy còn chả biết tôi thích ăn cái gì..."

Sở Dư ngẩn người.

Lúc này, tay Cố Thần muốn đẩy cửa ra ngoài lại dừng một chút, rồi thu tay về.

Tai dí sát vào cửa.

[Nhật ký mất mặt của Cố Tiểu Gia 12]

Cố Tiểu Gia: Tôi không ghen! Nói nhỏ thôi.

Tôn Hạo Quảng: Bởi vậy mới bảo là uống lộn thuốc.

Bình luận

Truyện đang đọc