ẢNH ĐẾ RẤT THÍCH PHÁT ĐƯỜNG

Edit: Cải Trắng

Cả đường đi đã bỏ qua tận hai bức tranh rồi, nhưng mà người này còn chưa lấy đi bức tranh nào cả, người quay phim giờ đây muốn giận cũng không giận nổi. Cậu tuyệt vọng luôn rồi.

Không biết đạo diễn khi mà nghe được tin này thì sắc mặt sẽ như thế nào đây.

-- Có khả năng đây sẽ là lần đầu tiên trò chơi của bọn họ toàn quân bị tiêu diệt sạch sẽ.

Nhưng mà cũng may, đi qua bức tranh thứ hai, khi đứng đối diện với bức tranh thứ ba, người này dường như cảm thấy có chỗ không đúng. Anh xoa xoa cằm, hỏi một câu: " Những bức tranh này có phải là có tác dụng gì đó không? "

Người quay phim giờ phút này hận không thể tự mình cảm tạ trời đất, cảm tạ Ngọc Hoàng Đại Đế, cuối cùng người này cũng đã phản ứng lại rồi.

Người mà như trên mây này chính là Cố Cảnh Ngự, nếu đổi lại là người khác...thì chẳng có ai như thế này cả. Tin tức anh tham gia chương trình không để lộ ra bên ngoài, nếu như bị lộ ra bên ngoài, fan lập tức bao vây kín chỗ này cho xem.

Nhưng mà cũng may...thế này thì không cần phải biên tập hậu kỳ quá nhiều rồi.

Cuối cùng thì một chương trình với thời lượng phát sóng dài như thế này thì khả năng phải ghi hình ít nhất là hai ngày. Hơn nữa những cảnh được phát sóng đều phải chọn lọc, giờ là đang trong trò chơi tìm kiếm, cái cậu quay chẳng có gì đặc sắc cả, nếu được lên hình thì cũng chỉ là một bóng dáng lướt qua mà thôi.

Huống chi Cố Cảnh Ngự còn là khách mời bí ẩn, hơn nửa chương trình sẽ phải tạo cảm giác thần bí, lên hình cũng sẽ không nhiều.

Nhưng mà người quay phim khi thấy bức hình này, sắc mặt có chút lạnh nhạt.

A, thế mà còn tưởng sẽ không phản ứng gì chứ. Giờ thì như qua nửa ngày rồi, cái bộ dáng này là không phản ứng kịp sao... Đúng là không lường trước được.

Còn nói thêm một câu như thế làm gì chứ?

Nghĩ rằng cậu sẽ tin sao?

Trên nền màu xanh lam, đôi mắt đào hoa xinh đẹp đó đã thu hút anh.

Cố Cảnh Ngự lập tức cầm lấy bức tranh này, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Ngón tay thon dài khẽ vuốt vuốt tờ giấy, giờ không biết anh có nên hủy luôn bức tranh này đi không.

Một nam một nữ, bộ dáng khoác vai nhau như thế này là quá thân mật, không được.

Xét tới hiệu quả của chương trình, tuy rằng chỗ triển lãm được chia tầng nhưng cũng chỉ được hoạt động ở tầng một và tầng hai, tầng ba không được phép ra vào.

Để phân tán sự chú ý của mọi người thì những hắc y nhân* được phân bố tổng cộng là 20 người, được chia vị trí ở cả hai tầng, thế nên cơ hội gặp được đúng người cũng không nhiều.

Hắc y nhân: những người mặc áo đen ( nếu các bạn xem mấy show thực tế thì một số show cũng có nhé ^^)

***

Phía bên này,

Khương Văn và Ôn Nhan cũng bắt đầu đi tìm vị khách mời bí ẩn sau một hồi dạo chơi.

Đi qua một khúc ngoặt, nhưng hai người cũng không ý định rẽ, đúng lúc đó thì Ôn Nhan nghe thấy tiếng như có người đang chạy qua đây, rồi còn có tiếng gọi của khách mời nữ.

Khương Văn và Ôn Nhan nhìn nhau một cái, rồi cùng quay lại đó xem là có chuyện gì xảy ra.

Hà Từ cùng nữ khách mời Lục Lâm cùng nhau đuổi theo một người mặc áo đen, chạy về hướng bên này. Người áo đen đó thân thể cường tráng, việc chạy với người đó tương đối là nhẹ nhàng, khoảng cách hai bên càng lúc càng xa, như trong nháy mắt là người đó biến mất.

Ánh mắt Hà Từ sắc bén, liếc mắt một cái liền thấy được ở phía góc tường có hai người, lập tức hắn nói: " Ngăn người đó lại. "

" Thứ Thứ, qua một năm rồi, sao cậu lại không được như thế. " Khương Văn miệng thì nói nhưng người đã nhảy ra giúp đỡ, đón đầu chặn người áo đen đấy lại.

Người áo đen vội vàng chuyển hướng, nhưng trước sau đều có người, cuối cùng vẫn là bị bắt lại.

Hà Từ thở hổn hển đi tới trước mặt người áo đen đó, giờ thì hắn đã nhìn thấy rõ khuôn mặt người áo đen. Người này không phải là khách mời bí ẩn, biết được hắn liền xé luôn bảng tên phía sau của người này: " Này thì cậu chạy này. "

Lục Lâm chống tay lên eo, trên trán cô toàn là mồ hôi, cô quay sang nói chuyện với Ôn Nhan: " Hai người không biết đâu, người này đúng là chạy rất...chạy rất nhanh, chúng tôi,...đuổi theo từ bên kia. "

Cô vừa nói vừa thở hổn hển: " Đuổi tới tận đây, chân thiếu chút nữa là không đi được nữa. "

Ôn Nhan đỡ lấy cô, đưa cho cô một tờ khăn giấy.

Lúc này Hà Từ đưa tay bám lấy cổ Khương Văn, cả người như đều dựa vào người Khương Văn: " Mệt chết tôi luôn rồi. "

Vẻ mặt Khương Văn ghét bỏ: " Qua năm một cái, cậu biến thành heo luôn rồi. "

Hà Từ đúng là đã béo lên một vòng.

Tuy là nói như vậy, nhưng Khương Văn đẩy hắn ra vài lần, cũng không thực sự đẩy hắn ra xa.

Hai đội đã gặp nhau rồi thì không có ý định tách ra, cả hai cùng nhau đi tìm, đi được một lúc thì lại gặp mấy người mặc áo đen. Mọi người cùng hợp sức loại hết mấy người đó.

Trên đường đi thì bốn người gặp được đội của người đảm đương thể lực. Rõ ràng sắc mặt đội đó đang vô cùng đau khổ, nhưng vừa thấy bốn người, vẻ mặt liền thay đổi nhanh chóng: " A, người anh em của tôi kém quá, vẫn chưa tìm được người sao? "

Anh ta cười ha ha hai tiếng: " Tôi tìm được rồi đấy, nhưng khách mời trong tay không có ảnh của chúng tôi, giờ tự chúng tôi đang đi tìm ảnh của mình. "

Rồi anh ta lại nhiệt tình nói thêm: " Có muốn tôi nói cho mấy người biết về người đó không, để cho mấy người có cơ hội đi thử? "

Khương Văn là một người lõi đời, mà Hà Từ thì chỉ cười ha ha hai tiếng, thấy bộ dáng của người đảm đương thể lực thế này, cũng chỉ cười thôi: " Thật không? "

Thấy anh ta như vậy, thì chắc là anh ta bị đạo diễn chơi một vố rồi.

Người đảm đương thể lực: "... "

Anh ta vẫn gật đầu.

Khóe miệng Ôn Nhan giật giật, vốn dĩ cô định không đồng ý, nhưng mà cô lại nghĩ tới bức tranh đang được Khương Văn cầm, đột nhiên cong cong khóe môi.

Bề ngoài vẻ mặt cô không thay đổi gì. Cô nhìn về phía Hà Từ, đôi mắt đào hoa chớp chớp, vẻ mặt nhìn vô cùng chân thành, cười, đề nghị một chút: " Thật ra cũng được, thời gian qua lâu như vậy rồi, khách mời chắc là đã tìm được bức tranh nào đó rồi. Không bằng chúng ta đi xem một chút? "

Cô cẩn thận nói thêm: " Nếu lúc đó trong tay khách mời có được bức tranh của đội nào, thì đội đó may mắn. "

" Cũng được. " Hà Từ nhìn cô một cái, cười ha ha hai tiếng, lập tức đồng ý với cô: " Đều là bạn bè với nhau cả, cùng tới đó thử vận may thôi. "

Được thôi, tôi đi, quả nhiên là người mới nóng vội mà!

Đến lúc đó đội vàng chạy nhanh một chút tới hỏi trước, không phải...là sẽ thắng sao?!

Ôn Nhan cười tươi rạng rỡ, nhìn rất chân thành. Giống như là không phải cô đang chơi xỏ hắn vậy.

Khương Văn nhìn hai người trước mặt đang cười với nhau, rồi hắn lại nhớ tới bức tranh trong tay mình. Đột nhiên hắn cảm thấy bầu không khí này thật tang thương.

... Sông Trường Giang, sóng sau xô sóng trước, sóng trước nằm giãy trên bờ cát luôn.

Có thể, Hà Từ chính là một tấm gương tiêu biểu.

Nói, biểu cảm của Khương Văn cũng hơi thay đổi, hắn đi lên gắp lửa bỏ thêm vào trận chiến. Tựa như hắn hiểu rất rõ tâm tư Hà Từ, hắn giữ chặt lấy cánh tay Hà Từ, muốn ứng phó với Hà Từ.

Hà Từ đương nhiên là không thỏa hiệp, hắn đưa mắt nhìn Lục Lâm một cái, nhưng thật ra là muốn cô tin tưởng hắn tuyệt đối.

Ai nha, người mới mà!

Đoạn này sau khi được phát sóng liền mang tới tiếng cười lớn cho khán giả, đặc biệt là chỗ xoay người rời đi như muốn chiếm lấy thế thượng phong.

Tôi là một người đáng yêu: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Hỏa Hỏa hốt hoảng đúng là dở khóc dở cười, nhìn xem Thứ Thứ đắc ý kìa.

Lưng đeo cặp sách là một đứa bé: Ha ha ha, nữ thần của tôi sao lại đáng yêu như vậy chứ! Mọi người nhìn biểu tình chân thành của cô ấy kìa! Không được, tôi không chịu nổi nữa!

Cô nương Yên Hỏa: Đột nhiên tôi muốn biết, Thứ Thứ mà thấy được video này thì sẽ có suy nghĩ gì đây @Hà Từ.

Hà Từ, Hà Từ có thể làm gì bây giờ đây?

Hà Từ v: Mẹ nói, phụ nữ đều là hổ...@ Ôn Nhan, tôi nhìn lầm cô rồi..

Ôn Nhan v: ^_^

Một cái biểu cảm này thật là nhiều ý nghĩa sâu xa, fan lại được thêm một trận cười chảy nước mắt.

Hai người tôi một câu anh một câu, nói chuyện vô cùng thú vị. Lúc đó còn lên hot search một lần, tuy rằng là ngoài ý muốn, nhưng nó cũng rất nhanh liền tụt.

...

Lại nói tới hiện tại.

Đội Ôn Nhan với hai đội là đội Hà Từ và đội của người đảm đương thể lực cùng nhau đi kiếm người. Trên đường đi lại còn gặp được cả đội thứ tư nữa, mọi người cùng nhau trao đổi một lúc, rồi quyết định tất cả cùng đi.

Một lúc sau, tình hình có chút thay đổi, bọn họ thấy được ba người áo đen đang cùng ở trong một phòng.

Thấy bọn họ lại đây, mấy người lập tức tản ra, mỗi người đi về một hướng, cứ thế mà rời đi.

Giờ bọn họ cũng chưa biết được là khách mời sẽ thuộc về ai. Chỉ là sau một hồi quan sát, mắt Lục Lâm sáng rỡ, lập tức đi về một phía, đuổi theo: " Bên này! "

Hà Từ bước chân tới: " Cô chắc không? "

Mặc dù nói như vậy, nhưng chân hắn đã tự động đuổi theo hướng đó. Hắn cũng nghĩ chính là người này, chỉ là vô thức hỏi thêm một câu thôi.

Lục Lâm ừ một tiếng, vừa chạy vừa trả lời: " Chắc chắn! "

Cố Cảnh Ngự thì có ai không biết chứ.

Cuối cùng một đội khách mời cũng đuổi theo về hướng đó.

Khương Văn thật ra cũng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Ôn Nhan cản lại.

Ôn Nhan nheo mắt, khụ một tiếng, giữ chặt tay áo Khương Văn: " Khương ca, đợi một chút! "

Nếu như chỉ có đội Hà Từ đuổi theo thì hắn không cần lo lắng, dù sao giờ tranh đội vàng cũng đang trong tay mình, nhưng giờ cả đội thứ tư cũng đã đuổi theo...

Bọn họ nếu như chậm một bước thì xong rồi!

Ôn Nhan thanh thanh giọng, chỉ về một hướng khác: " Chúng ta đi bên này. "

Khương Văn sửng sốt.

Vừa đi theo lại vừa quay lại nhìn hướng kia: " Không phải bên kia sao? "

Hắn cũng có cảm giác là người chạy về hướng kia mà.

Đôi mắt đào hoa của Ôn Nhan cong cong, cô yên lặng đánh giá căn phòng này một chút, thoạt nhiên cũng không chắc chắn lắm: " Có thể là do giác quan thứ sáu của phụ nữ. "

Như là nghĩ tới chỗ nào đó, ánh mắt Khương Văn chợt lóe lên một tia sáng, ngay sau đó liền xoa xoa đầu mình, cười nói: " Cũng đúng, giác quan thứ sáu của phụ nữ các cô... đôi khi đúng là rất linh đấy. "

Cũng quên mất.. người trước mặt mình là ai rồi.

Là người đã từng dính scandal với người kia một lần rồi đấy.

Vừa đi vừa nói, càng lúc hai người càng đi xa.

Nhưng mà chỉ giây lát sau, một người đàn ông không biết từ chỗ nào ung dung đi ra. Người quay phim cũng đi ra theo.

Thực ra ở chỗ này còn một cái cửa nữa, nhưng nó lại có màu giống với màu tường ở đây, nếu không nhìn kỹ thì tuyệt đối không nhìn ra được. Đặc biệt là khi có ba người áo đen hấp dẫn hết ánh nhìn của bọn họ.

Nhưng mà đúng lúc này, Ôn Nhan và Khương Văn lại quay trở lại chỗ đó.

Người áo đen nghe được tiếng bước chân của bọn họ, anh quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy lóe qua một tia sáng, chân dài bước đi.

Đáng tiếc, anh hình như phản ứng hơi chậm, Ôn Nhan và Khương Văn đã đi tới rất gần rồi, xem ra, chạy cũng không kịp.

Anh cũng không hề hoảng loạn. Nhìn thấy hai người đi tới, anh tháo mũ lưỡi trai xuống, khóe miệng giương lên, giọng nói trầm ổn: " Ôn Nhan, Khương ca. "

Khương Văn lơ đãng liếc mắt qua Ôn Nhan đang đứng bên cạnh mình, ngay sau đó vẻ mặt liền kinh ngạc, như không dám tin rằng người tới đây sẽ là anh vậy.

" Trời ơi! Trời ơi! "

Khương Văn dường như đang nổi điên trong im lặng: " Đạo diễn đúng là cao tay đó! "

Cố Cảnh Ngự mà cũng mời được.

Ôn Nhan cũng bày ra bộ dáng kinh ngạc, cứ đứng im không phản ứng gì cả, như là không thể tin nổi Cố Cảnh Ngự sẽ tới chương trình.

Cố Cảnh Ngự thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, cong cong môi, ánh mắt đượm ý cười.

Giả cũng giống phết đấy!

Khương Văn khụ một tiếng: " Gì nhỉ, bệ hạ, có thể phỏng vấn cậu một chút không? "

" Nghe nói trong khoảng thời gian này < Mối nguy hiểm của sự sinh tồn > đang chuẩn bị quay phim, vào lúc này cậu vẫn có thời gian đi tham gia chương trình sao? "

< Mối nguy hiểm của sự sinh tồn > là một bộ phim bom tấn của Hollywood, mọi người đều biết, Cố Cảnh Ngự là diễn viên chính của bộ phim này. Đáng lẽ trong thời gian này anh phải rất bận mới phải chứ, sao giờ lại rảnh rỗi tham gia chương trình thế này?

Anh cũng không thèm nháy mắt lấy một cái, cả người đều tỏa ra sự cao quý, lễ phép mỉm cười: " Bận rộn thì cũng cần phải nghỉ ngơi một chút. Tôi rất thích tiết mục này, khi đạo diễn vừa gửi lời mời tới, tôi đã nhận lời tham gia. "

Anh nhún vai, nhìn vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: " Nhưng mà hai mùa trước tôi không sắp xếp được thời gian, bằng không năm trước tôi đã có thể gặp mặt mọi người rồi. "

Nói dối không chớp mắt.

Khóe miệng Ôn Nhan giật giật, lúc ăn tết không phải anh còn nói, năm trước anh làm việc rất nhàn rỗi, còn đi tới nhà cháu mình ở đó chơi hai tháng sao.

Khương Văn cũng bày ra dáng vẻ nuối tiếc, sau đó nhờ Ôn Nhan nhắc nhở, hắn mới phản ứng lại, bọn họ còn có nhiệm vụ cần làm nữa.

Hắn xoa xoa hai tay vào nhau: " Cái gì nhỉ, đại thần... " Sau đó hắn chỉ vào chính mình và Ôn Nhan: " Với chúng tôi có thể vừa gặp đã quen không? "*

Ở đây ý nói là mới gặp nhau lần đầu, liệu có thể kết thân không.

Cố Cảnh Ngự lơ đãng liếc nhìn Ôn Nhan một cái, môi cong lên: " Đương nhiên. "

Đương nhiên,

Anh đối với em.

Không chỉ là lần đầu gặp đã muốn làm quen.

Mà còn là vừa gặp đã thương.

Bình luận

Truyện đang đọc