ẢNH ĐẾ RẤT THÍCH PHÁT ĐƯỜNG



Edit: Cải Trắng

Cứ thế mà trả lời...không do dự chút nào cả.

Khương Văn cố gắng kiềm chế không cười, nhưng tới cuối cùng vẫn không nhịn được: " Ha ha ha, đúng rồi đấy. "

Có chút kích động!

Dù đây là trò chơi, nhưng mà câu trả lời thì có rất nhiều câu khác nhau!

Anh có thể nói là cũng được, hoặc nói là có thể. Nhưng Cố Cảnh Ngự lại trả lời là đương nhiên.

Tính tình của Cố lão đại mọi người đều biết, anh sai có thể nói ra việc trái với lòng mình được, để anh có thể nói ra hai chữ đương nhiên này, hắn có chút kích động!

Cố Cảnh Ngự thấy hắn kích động như thế thì hơi sửng sốt. Ánh mắt anh âm thầm liếc qua Ôn Nhan một cái, anh nói... Nhưng mà anh lại Ôn Nhan trừng mắt cho cái nên đành thu hồi ánh mắt lại. Khóe môi anh hơi cong lên, trong ánh mắt thâm thúy tràn đầy ý cười.

Một chút chột dạ cũng không có, giọng nói anh trầm ổn từ tính: " Rất hân hạnh khi có thể quen biết Khương ca. "

Quả thật là anh đang rất vui vẻ, vừa nãy Nhan Nhan trừng mắt nhìn anh một cái... cảm giác này, cũng không tệ lắm.

Được gọi là Khương ca... Khương Văn dường như có chút lung lay, hắn khụ một tiếng, để cho mình có thể áp chế lại cảm xúc một chút, nhưng sự kích động vẫn chưa kiềm chế được: " Cái gì nhỉ, bệ hạ, tí nữa cậu ký tên cho tôi có được không? "

Hắn giải thích thêm một câu: " Vợ tôi rất thích cậu đấy. "

Ấn đường Ôn Nhan giật giật vài cái, cô cảm thấy mấy lời này nghe rất quen tai. Cô nghĩ nghĩ một chút, bỗng dưng hiểu ra cái gì đó.

Lúc sau khóe miệng cô cũng giật giật mấy cái, nãy thì nói là con trai giờ thì là vợ mình, lời này có khác gì lời khi nãy hắn nói với cô chứ?

...

Khi hai người kết thúc cuộc trò chuyện thì bọn họ mới quay người trở về.

Ban đầu là ba người đi song song với nhau, nhưng tới đoạn cầu thang thì lại thay đổi, vì cầu thang tương đối hẹp. Cố Cảnh Ngự giờ đang đi ở giữa hai người, mà rõ ràng lúc đầu anh đi ở phía trước.

Nhưng lúc sau lại thay đổi ngay được, mà cũng không ai hiểu là sao lại thành thế này. Cuối cùng, Cố Cảnh Ngự lại đi bên cạnh Ôn Nhan.

Khương Văn một mình đi ở phía trước, thỉnh thoảng hắn còn nghe thấy âm thanh ở phía sau truyền tới. Sao tự dưng lại cảm thấy bầu không khí có chút không thích hợp thế này, không thể hiểu được tại sao lại cảm thấy bản thân mình...bản thân mình hơi dư thừa.

Dư thừa?!!

Mẹ nó...

Cái ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu liền khiến Khương Văn giật mình một cái, phản ứng trong lòng hắn hình như có chỗ không đúng lắm!

Sao hắn lại có cảm giác mình như cái bóng đèn thế này!

Từ từ, chờ một chút, đột nhiên Khương Văn ngây người, không biết là hắn vừa bỏ qua cái gì ý nhỉ...

Ôn Nhan và Cố Cảnh Ngự không phải trước đó từng dính scandal với nhau rồi sao! Mà hành động của Ôn Nhan vừa rồi nữa, liếc mắt một cái liền xác định được đâu là Cố Cảnh Ngự, đây là điều không phải cứ thân nhau một chút là làm được...Cho nên vừa rồi, câu trả lời của anh là đương nhiên, rốt cuộc nói cho ai nghe vậy hả?

Đúng là sét đánh giữa trời quang!!

Khương Văn bỗng trượt chân một cái, tí thì ngã xuống đất.

... Có phải hắn...tự mình đa tình rồi không?!

***

Cố Cảnh Ngự gia nhập đội của Ôn Nhan, xem như đội cô thành công.

Ba người cùng nhau trở về đại sảnh gặp đạo diễn, hai đội còn lại sau khi bắt được người áo đen cũng cùng nhau trở về, nhìn thấy Cố Cảnh Ngự bỗng nhiên hét lên một tiếng.

Nhao nhao biểu hiện: Nếu sớm biết người tới là Cố Cảnh Ngự thì sẽ tìm đủ mọi cách để bắt được nhé.

Tinh thần Khương Văn cuối cùng cũng bình thường trở lại. Tự mình đa tình thì sao chứ, được thơm lây nhờ ánh sáng của Ôn Nhan, đây cũng là chuyện đáng mừng đấy.

Hắn chạy tới trước mặt mọi người hung hăng khoe khoang một vòng. Vừa nãy vừa trải qua một trận tấn công, giờ Hà Từ vẫn còn sức mà đi lên bóp cổ hắn lắc lắc mấy cái, mấy người còn lại cũng nhìn không được, liền đi lên mỗi người đánh hắn một cái cho đỡ tức.

Ôn Nhan và Lục Lâm chỉ có thể đứng nhìn bọn họ chơi đùa.

Nháo loạn một lúc, đạo diễn nói tới lúc thực hiện hình phạt rồi, nhân viên công tác lập tức mang thảm mát xa lên cùng với lại dây nhảy.

" A! Cái gì thế này! " Sắc mặt vài người lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm vào thảm mát xa: " Thảm mát xa!!! "

Lần này tại sao lại là thảm mát xa chứ, rõ ràng lúc trước vật này chỉ được để một bên thôi mà, đạo diễn giờ đang bị kích động sao?!

Một khi dẫm chân lên thảm mát xa này thì không khác nào dẫm chân lên tảng đá cuội, đều là để huyệt ở lòng bàn chân và gót chân tiếp xúc thảm để mát xa, làm cho máu tuần hoàn tốt hơn. Những thứ này phối hợp với các cơ quan trong cơ thể, điều chỉnh nội tiết giúp cho cơ thể khỏe mạnh hơn, dẫm lên sẽ rất thoải mái.

Nhưng đối với minh tinh như bọn họ, nhất là những người không có hậu thuẫn và không được nâng đỡ, muốn thành dang sớm thì chỉ có thể tranh thủ từng chút thời gian.

Thức đêm đã như là một thói quen của mọi người, tới lúc vội lên thì có khi thời gian ngủ một ngày còn chưa tới ba tiếng đồng hồ. Hơn nữa mùa đông có khi còn phải mặc đồ mỏng để quay phim, rồi ngâm người trong nước lạnh, rồi còn các vết thương cũ tái phát.

Mỗi người một thân thể, có người chỗ này không ổn chỗ kia không tốt.

Cái cảm giác dẫm lên cái thảm mát xa này... Mấy người Hà Từ, mặt mày đều xanh mét hết rồi.

Mà cho dù nó có lợi, bọn họ cũng thà rằng ăn ớt cay sau đó đau dạ dày một buổi trưa còn hơn, chứ không muốn dẫm lên cái thứ này.

" Được, đây là hình phạt rất đơn giản, giờ có ba đội không hoàn thành được nhiệm vụ, muốn hợp tác thì hãy cùng nhau nhảy dây đi. " Đạo diễn nhìn đề trên tấm bảng, đọc quy tắc: " Hai người cùng nhau nhảy, phải nhảy liên tục năm cái, nếu như trong thời gian nhảy mà dừng lại thì phải đếm lại từ đầu. "

Còn phải nhảy nữa!

Mấy người Hà Từ dường như không còn gì luyến tiếc nữa, bọn họ muốn một phát bay luôn tới chân trời.

Ý cười của Khương Văn lập tức dâng lên, hắn rất vui sướng khi thấy người khác gặp họa: " Ai da, thảm mát xa ha ha ha ha ha. "

" Hậu kỳ! Tổ hậu kỳ nhất định phải chỉnh mặt bọn họ xanh lè nhé! "

Lúc trước đều là hắn phải nhận trừng phạt, mấy người đó còn làm bộ làm tịch tới an ủi hắn chứ, giờ thì hắn thắng rồi nhé.

Đạo diễn phân công nhân viên công tác đưa tới mỗi đội một cái dây nhảy, rồi không biết từ lúc nào trên tay ông đã cầm cái đồng hồ bấm giờ: " Chuẩn bị xong chưa? "

Hà Từ cong lưng, hắn di chuyển tới giữa thảm mát xa. Hắn cầm theo dây nhảy, điều chỉnh lại tư thế của mình, rồi hắn lại nhìn về phía đạo diễn, vẻ mặt rất đáng thương: " Còn tính giờ nữa. "

Đạo diễn lạnh nhạt lơ đi, làm ra vẻ mình không nghe thấy gì hết, trực tiếp ấn đồng hồ, bắt đầu đếm ngược: " Bắt đầu. "

Hà Từ vội vàng gọi người nhảy cùng mình là Lục Lâm đi tới, cánh tay hắn dùng sức, quăng dây về phía trước, rồi lập tức nhảy lên. Hắn bắt đầu quá mức đột ngột, không báo trước một tiếng nào, thế nên Lục Lâm phản ứng chậm, dây nhảy quăng vào đùi cô.

Chân hắn lần nữa tiếp xúc với thảm mát xa, mặt Hà Từ có hơi vặn vẹo, cái tê tê từ bàn chân truyền tới khiến hắn phải nhỏ giọng kêu một tiếng.

Khương Văn lập tức đi lên " an ủi " hắn, các đội khác cũng nhân cơ hội này tiến tới quấy rối, Hà Từ tức giận rống một tiếng, hiện trường là một khoảng hỗn loạn.

Ôn Nhan đứng ở một góc, cô bị cảnh tượng này chọc cười, đôi mắt đào hoa cong lên.

" Nhìn cái gì thế? " Cùng với thanh âm trầm thấp này, còn cả hơi thở chỉ thuộc về riêng anh, tất cả đều như bao phủ lấy cô.

Cô chậm chạp quay đầu lại thì phát hiện anh đang đứng ngay bên cạnh cô, rõ ràng nãy cô thấy anh đứng ở giữa đám đàn ông kia, sao thoáng cái đã đứng đây rồi.

Ôn Nhan có chút hoảng sợ, anh tới đây lúc nào thế!!

Cô hừ một tiếng, môi đỏ hơi cong lên: " Cũng không phải là nhìn anh. "

Cố Cảnh Ngự lấy một lọ sữa chua ở trên bàn, anh vặn mở nắp, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc: " Vì sao chứ? "

Anh tìm một cái ống hút cắm vào lọ, sau đó đưa cho cô: " Tôi còn tưởng rằng tôi đẹp trai nhất mà. "

Phải nhìn anh đầu tiên mới đúng chứ?

Ôn Nhan nhận lấy lọ sữa chua, cô uống một ngụm, vừa mới uống liền nghe thấy câu anh nói, tí nữa thì cô phun luôn sữa chua trong miệng ra. Dù cô biết là Cố ảnh đế không có dây thần kinh xấu hổ đâu nhưng mà mỗi giây mỗi phút giới hạn không biết xấu hổ của anh đều thay đổi tới đáng kinh ngạc.

Cô day day trán, liếc xéo một cái: " Cố đại ảnh đế, anh lấy cái kiến thức này ở đâu ra thế? "

Anh có thể vì bản thân mình mà giữ lại...giữ lại một chút tiết tháo có được không?

Cố Cảnh Ngự rũ mắt nhìn cô vài giây, đôi môi mỏng hơi cong lên, tiếng cười trầm thấp, cũng tùy ý nhìn theo cô ra giữa sân: " Tất cả mọi người đều nói như thế đó. "

Ôn Nhan không nói gì nữa, cô im lặng thở dài, rồi uống một ngụm sữa chua: " Hình như anh có hiểu lầm gì đó...với mọi người thì phải. "

Ít nhất, cô không như thế mà.

Cố Cảnh Ngự nhìn cô mấy giây, nhịn không được cười nhẹ một tiếng: " Được rồi, có khi là có khả năng đấy. "

" Cuối cùng thì hồi tiểu học môn ngữ văn của tôi học không tốt lắm. "

" Đừng có mà đem lỗi này đổ cho giáo viên nhé, giáo viên của anh sẽ oan ức lắm đấy. "

"... "

Giữa sân thỉnh thoảng lại vang lên mấy tiếng kêu rên, lúc thì người này phạm lỗi, lúc thì người kia không nhảy lên được. Hơn nữa Khương Văn còn liên tục quấy rối bọn họ, muốn nhảy xong cũng không xong nổi.

Bên kia náo nhiệt ầm ĩ là thế nhưng Cố Cảnh Ngự và Ôn Nhan đều không tới gần. Hai người đứng ở một bên, thỉnh thoảng câu được câu không nói chuyện, cũng không lo lắng xem có ai nhìn qua đây không.

Nhưng mà...

Đạo diễn nhìn hình ảnh này được quay lại trên camera, hai mắt ông như phát sáng vậy, hận không thể ngay lập tức cắt ghép video.

Nhất định sẽ nổi!

Chương trình này nhất định sẽ nổi hơn nữa!

Chỉ cần mấy động tác vừa rồi của Cố Cảnh Ngự thôi cũng đã nổi rồi.

Nhưng mà cái ý nghĩ này còn chưa kịp thực hiện thì đã bị Dương Phàm đứng một bên ngăn lại.

Người đại diện Dương đẩy đẩy mắt kính của mình, mặt ngoài vô cùng bình tĩnh, lại trông có vẻ dịu dàng nữa, nhưng ngữ khí lại rất ngang ngạnh: " Phần này phải được cắt đi. "

Cuối cùng là, trước khi Cố Cảnh Ngự ký hợp đồng, anh cũng đã nói qua, có một số cái cần phải cắt bỏ đi.

... Đặc biệt là, những thứ liên quan tới Ôn Nhan.

Sắc mặt đạo diễn tối sầm lại.

" Đương nhiên. " Dương Phàm cũng không có ý định ra tay quá tàn nhẫn với đạo diễn, phải vừa tiến vừa lui một chút mới là đạo lý đúng: " Nhưng đoạn trò chuyện này vẫn có thể đăng lên. "

Tình huống này cũng không phải tình huống gì đặc biệt lắm.

Trải qua một lần thỏa thuận, đạo diễn vẫn phải đồng ý yêu cầu này. Giờ đối với Cố Cảnh Ngự mà nói, bọn họ có chút phải ca tụng anh. Huống chi đây cũng không phải yêu cầu gì đặc biệt, thái độ đối đãi vẫn còn rất tốt.

Nhưng mà sau khi kết thúc màn trừng phạt, vào thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, Dương Phàm đành kéo Cố Cảnh Ngự ra một góc khuất mà lên giọng.

" Tổ tông! " Hắn tức muốn chết rồi: " Lúc trước cậu đã nói như thế nào với tôi! Cậu tới đây để làm gì cậu quên rồi sao?! "

Nói cái gì mà cậu ta sẽ biểu hiện cho thật tốt, để không ai nhìn ra gì cả. Thế cái vừa rồi là cái quái gì đây?

Hiện tại cậu ta cư xử khéo léo quá nhỉ, làm bao nhiêu như thế cậu ta tưởng hắn không nhìn thấy chắc?!

Cố Cảnh Ngự nhíu mày, anh cảm thấy mình biểu hiện khá tốt mà, anh mở miệng hỏi: " Tôi làm gì chứ? "

Anh rõ ràng đã kiềm chế rất nhiều.

Không dám nhìn quá nhiều về phía Ôn Nhan, cũng không thể hiện động tác gì thân mật, còn nhịn bao lâu mới ra nói chuyện với cô một hai câu.

Dương Phàm trợn mắt há hốc mồm, cho nên mấy cử chỉ chăm sóc của cậu ta rõ ràng như thế là không có gì? Hoặc là cậu ta cho rằng mọi người mù hết rồi?

Hắn hít một hơi thật sâu, áp chế cơn tức giận mà giải thích cho anh.

Cố Cảnh Ngự hơi dừng một chút, đột nhiên anh cảm thấy buồn cười.

Nếu như hắn không nói, có khi anh còn không phát hiện ra nữa, hóa ra anh vẫn có thói quen chăm sóc cô như thế.

" Cậu còn cười. " Dương Phàm tức giận: " Muốn làm tốt mà làm như thế sao? "

" Muốn cái gì? " Bờ môi mỏng của anh hơi cong lên, ánh mắt thâm thúy, ngữ khí quả quyết: " Cắt hết. "

Không giữ được thì cắt tất đi.

Bảo anh đừng chăm sóc cô nữa thì anh không làm được đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc