ẢNH ĐẾ THÀNH SONG

Tuy rằng bác sĩ đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, yêu cầu Lục Dĩ Quyến phải nghỉ ngơi, nhưng vì chuyển nhà cùng với quay phim ngắn cùng gấp rút tiến hành khiến cho cậu không thể nghỉ ngơi được.

May mắn có Bạch Thần và Triệu Tuyết Huyên hỗ trợ. Về chuyển nhà, có Triệu Tuyết Huyên vừa thi đại học xong liền thi giấy phép lái xe ô tô chở đồ cho. Quay phim ngắn, có Bạch Thần tốt bụng biểu diễn nam chính, Lục Dĩ Quyến đỡ phải bôn ba tìm người, hơn nữa còn bớt một khoản chi phí thuê diễn viên cho nhóm.

Ngày thứ ba quay phim, vẫn làm việc trong trạng thái vừa đói lại vừa lạnh.

“Cắt!” Giọng nói bén nhọn của Triệu Tuyết Huyên vang lên, Bạch Thần và nữ chính Điền An Tình cùng quay đầu nhìn lại.

Triệu Tuyết Huyên rời mắt khỏi máy quay, đi đến trước mặt Điền An Tình: “An Tình, lúc em diễn tự ti, chú ý vẻ mặt mình hơn, đừng làm quá lên.”

Điền An Tình là sinh viên năm nhất khoa biểu diễn. Khuôn mặt cô so sánh trong trường cũng chỉ coi là bình thường, nhưng cũng nhờ sự bình thường ấy mà Triệu Tuyết Huyên mới chọn cô làm nữ nhân vật chính.

Bởi vì phim ngắn này nói về sự trưởng thành của một cô gái tự ti.

Bạch Thần lắng nghe hai nữ sinh trao đổi, ánh mắt lại liếc về phía Lục Dĩ Quyến.

Lục Dĩ Quyến đang nhìn lại cảnh quay đầy đăm chiêu, từ khi cậu ốm đến nay đã rất ít khi chăm chú như thế. Bạch Thần có chút vui mừng, quả nhiên tình yêu với điện ảnh của cậu chưa bao giờ bị dập tắt.

Nhìn trong chốc lát, Lục Dĩ Quyến bỗng nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh hai diễn viên: “An Tình, kì thật lúc em diễn vẻ đắc ý rất tốt, nhưng khi chuyển sang sự tự ti và thất bại thì thường không  chú ý để thể hiện ra… Em đừng nên diễn phô quá.”

Liên tiếp bị hai đạo diễn phê bình, khuôn mặt Điền An Tình hiện rõ sự mất kiên nhẫn, nhưng Lục Dĩ Quyến vẫn không để ý mà tiếp tục nói: “Để anh làm mẫu cho em.”

Cậu ngẩng đầu: “Sư ca, anh giúp em nói một câu, là đoạn anh đuổi theo nữ chính đi ra.”

“Ồ…” Bạch Thần chần chờ một chút mới điều chỉnh cảm xúc, hô to: “Tại sao em lại bỏ thi đấu!”

Đứng bên cạnh Bạch Thần, Lục Dĩ Quyến hơi ngẩng đầu lên, nhưng còn chưa đối diện với cặp mắt của Bạch Thần, cậu đã nhanh chóng cúi xuống, cụp mắt, nhìn hàng gạch trước mặt không chớp mắt, chậm chạp không mở miệng.

Qua vài giây, cậu mới thở dài: “Dù sao cũng sẽ không có kết quả gì, em không muốn làm phí thời giờ.”

Nói xong câu đó, cả Điền An Tình lẫn Triệu Tuyết Huyên đều kinh ngạc.

Động tác Lục Dĩ Quyến thiết kế tuy rằng không nhiều, thậm chí ngay cả biểu đạt cũng không có thay đổi, nhưng chỉ một ánh mắt trốn tránh, một tiếng thở dài nản lòng cũng đã biểu đạt nhuần nhuyễn cảm xúc nhân vật.

Triệu Tuyết Huyên hưng phấn phụ họa: “Đúng đúng đúng, chính là kiểu của Lục Dĩ Quyến, An Tình, em thử bắt chước lại anh ấy xem được không!”

Điền An Tình chậm một bước mới có phản ứng, cô nghiêm túc nhìn Lục Dĩ Quyến một hồi, sau đó mới nói: “Vậy được rồi.”

Một lần nữa khởi động máy.

Điền An Tình gần như bắt chước toàn bộ Lục Dĩ Quyến, nhưng nói cho cùng cô vẫn là một diễn viên xuất thân chuyên nghiệp, mặc dù bắt chước, hiệu quả lại hoàn toàn không kém Lục Dĩ Quyến. Triệu Tuyết Huyên vô cùng vừa lòng, khoái trá cho qua, cùng mọi người đổi nơi quay, đến địa điểm quay chụp thứ hai.

Giữa lúc bận rộn, cô nhịn không được gọi Lục Dĩ Quyến: “Lục Dĩ Quyến, trước kia không phát hiện, cậu không chỉ biết đạo diễn mà kỹ năng diễn xuất cũng rất giỏi nha!”

Lục Dĩ Quyến cười khẽ, giải thích: “Không phải là kỹ năng của tớ tốt, tớ chỉ cảm giác diễn như thế dễ dàng che lấp điểm yếu của Điền An Tình… Mắt em ấy không có nhân vật, thế nhưng nhìn nghiêng vẫn rất đẹp, làm như vậy qua màn ảnh nhìn sẽ đẹp hơn rất nhiều. Nhưng về sau chúng ta phải chỉnh lại, giảm bớt đặc tả cho nữ chính.”

Triệu Tuyết Huyên vội vàng gật đầu đồng ý.

Làm một phim ngắn trường học, thời gian hạn chế khiến cho muốn tạo đột phá trong kịch bản kỳ thật không nhiều. Triệu Tuyết Huyên đã cố gắng thoạt khỏi gông xiềng của tình yêu sân trường, khai thác một chủ đề lạ hơn, tạo thiết kế mới cho kết cấu tự sự, thậm chí thêm vào nguyên tố “Thần”.

Nhưng Triệu Tuyết Huyên biết rõ, nếu muốn có giải thưởng, phần hình ảnh và ngôn ngữ còn phải chau chuốt hơn nhiều, mà đây chính là điểm yếu của cô. Chính vì vậy mà ngay từ đầu cô liền lựa chọn người có đầu óc nghệ thuật là Lục Dĩ Quyến.

Quả nhiên, sau khi hai người trao đổi về kỹ năng biểu diễn của Điền An Tình, Lục Dĩ Quyến lại nghĩ ra một cách khác: “Kỳ thật, chúng ta có thể sử dụng yếu tố bên ngoài để bù lại một chút, chẳng hạn, lúc quay cảnh tự ti, chúng ta quay góc chếch xuống, sau đó hậu kỳ làm cho màu hơi trầm xuống là được.”

Triệu Tuyết Huyên sửng sốt, lúc này cô mới nhận ra được phương pháp của mình có rất nhiều hạn chế.

Cô vỗ vai Lục Dĩ Quyến: “Lục đạo! May mà có cậu!”



“Sư ca, làm phiền anh quá.”

Kết thúc một ngày quay phim trở lại chung cư của Bạch Thần, tựa vào góc thang máy, Lục Dĩ Quyến mệt mỏi nói.

Bạch Thần giúp cậu vác giá đỡ máy quay, anh nghiêng người, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt Lục Dĩ Quyến, vừa rồi còn cười đùa cùng diễn viên mà không lâu sau đã hoàn toàn suy sụp, đây là ngày quay thứ ba, cũng là ngày thứ ba Lục Dĩ Quyến chuyển đến.

Bạch Thần nhớ rõ, mặc kệ ban đêm anh tỉnh lại vào lúc nào, hầu như đều có thể thấy được Lục Dĩ Quyến nằm thẳng trên giường, trừng mắt nhìn trần nhà ngẩn người, dựa vào ánh đèn ngủ mờ nhạt trên đường, Bạch Thần có thể nhìn đến đáy mắt cậu là tuyệt vọng, bất lực, và giãy dụa.

Thường thường chỉ có lúc trời gần sáng, người bên cạnh anh mới có thể bất an cuộn người lại, tựa vào mép giường đi vào giấc ngủ.

Mà lúc này, chỉ cần một tiếng động rất nhỏ trong phòng cũng khiến cậu bừng tỉnh.

Giống như trong rừng, con thỏ chợt nghe được tiếng súng liền cảnh giác lao đi chạy trốn một cách hoảng loạn.

Bạch Thần thở dài, xoa xoa mái tóc mềm mại của Lục Dĩ Quyến: “Có thể có phiền toái gì, anh ở đây một mình cũng là ở, có thêm em cũng giúp nhà đỡ vắng vẻ, dù sao năm mới anh vẫn còn ở đây phấn đấu, vẫn chưa thể về quê được, có hai anh em mình ít nhất năm mới đỡ buồn.”

Lục Dĩ Quyến miễn cưỡng cười cười, nghiêng đầu, không nói gì thêm.



Bóng tối tràn vào, mùa đông ẩm ướt lạnh lẽo của Thượng Hải đẩy không khí lạnh vào tận cốt tủy, bên con sông Hoàng Phố với những tòa nhà cao tầng san sát, Dung Đình sải chân đuổi theo Chu Gia Nhất, vài bước sau, Dung Đình thành công bắt được cổ tay của Chu Gia Nhất, Chu Gia Nhất nhanh chóng quay đầu, tức giận muốn giằng tay ra, quát lớn lại mang theo làm nũng: “Anh buông tay ra!”

“Cắt! Cảnh này qua, chỉnh lại đèn một chút.

Đạo diễn Lâm Toàn vừa dứt lời, các trợ lý lập tức ôm áo khoác nhào về phía diễn viên nhà mình, Tiểu Hách vừa đưa áo cho Dung Đình, đồng thời nhét vào hai túi chườm giữ nhiệt, miệng lầu bầu: “Cầu trời phù hộ đừng bị cảm… hai ngày nữa còn có buổi họp tuyên bố tin tức nữa ông trời ơi.”

Dung Đình bất đắc dĩ, liếc nhìn nữ chính Chu Gia Nhất: “Người ta còn không có chuyện, tôi còn có chuyện gì.”

Kết quả anh vừa dứt lời, Chu Gia Nhất liền hắt xì, ngay sau đó dài giọng oán giận: “Thượng Hải lạnh quá nha ~ Tôi bị lạnh thành băng rồi đây nè ~”

Trợ lý của tiểu ảnh hậu nghe vậy vội vã không ngừng nhét thêm túi chườm, người đại diện cũng an ủi: “Chịu khó một chút, ở đây ấm hơn Bắc Kinh nhiều, cắn răng quay xong là được.”

Các diễn viên ai nấy đi đến vị trí của mình nghỉ ngơi, trang điểm, đọc kịch bản, Dung Đình gọi Tiểu Hách đưa di động đến, nhàm chán mở weibo.

Theo thói quen tắt đi tất cả các tin nhắn, sau đó đọc tin của bạn bè trên weibo, chia sẻ trạng thái, trả lời bình luận, cuối cùng mới trở về trang chính.

Một weibo nào đó im lặng đã lâu bỗng nhiên có trạng thái mới. Avatar là một khuôn mặt tươi cười quen thuộc, ngón tay Dung Đình vuốt qua nụ cười trên màn hình, lúc này mới nhìn kỹ nội dung.

@Lục Dĩ Quyến: Cảm ơn sư ca, mùa đông lạnh lẽo có anh ấm áp nhất (Hình ảnh)

Sư ca?

Dung Đình sửng sốt một chút, lúc này mới mở hình ảnh ra, là một bức hình tự chụp.

Trên hình ảnh, một chiếc giường đôi, hai người khoanh chân ngồi đói diện, ở giữa là những quân bài poker, phía trước đương nhiên là khuôn mặt đáng ghét của Lục Dĩ Quyến, cậu nhe răng cười, có thể nhìn thấy được răng khểnh. Còn mặt sau…

Sắc mặt Dung Đình lập tức trở nên khó coi, cũng là một người đàn ông điển trai, mỉm cười, thế nhưng không phải với màn hình, mà là với Lục Dĩ Quyến.

Nụ cười ấy, ôn nhu, bình thản, bao dung, như là… đang nhìn thứ thuộc sở hữu của mình.

Dung Đình bất giác nắm chặt điện thoại, tiếp tục xem bình luận.

@YY không phải bé chim: Đờ mờ! Đây là Bạch Thần? Hai người góp gạo thổi cơm chung từ bao giờ thế này?

@Lục Dĩ Quyến: *Cười to* Anh đây chuyển đến chung cư của sư ca!

@YY không phải bé chim: Ở chung?? Tôi đã cảm giác hai người này có mờ ám mà!

@Bạch Thần (V): Trả lời @YY không phải bé chim: Cút! Lục Dĩ Quyến bị bệnh, đang ở chỗ tôi mấy ngày.

Tài khoản được xác thực?

Dung Đình hơi nhíu mày, mở weibo @Bạch Thần (V).

Tin tức xác thực: Diễn viên kịch nói, tác phẩm tiêu biểu “Đoàn lữ hành tự sát”.

Ánh mắt Dung Đình lập tức trở nên lạnh lẽo, nhìn một hồi, anh gọi Tiểu Hách.

“Gọi điện thoại cho Thiệu Hiểu Cương, buổi diễn thương mại ở Bắc Kinh kia tôi sẽ nhận, không cẩn tăng giá quá cao, hợp lý là được.”

Tiểu Hách không hiểu ra sao: “Không phải tết âm lịch anh muốn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày sao?”

Dung Đình gằn từng chữ: “Bây giờ tôi không muốn.”

Bình luận

Truyện đang đọc