ẢNH ĐẾ VS ẢNH ĐẾ

Bởi vì trong phòng bệnh cẩu huyết gặp được Tần Lực cưỡng hôn Tiềm Vũ, Trịnh Diệc Vi đối với Tần Lực có thể nói là chán ghét tới cực điểm, kích tình qua đi, nghe Tiềm Vũ kể lại anh ta cùng Ngụy Tiểu Mạn đã ly hôn, hắn chua giọng nói với Tiềm Vũ. “Anh ta đối với em khẳng định còn chưa dứt tình.”

Tiềm Vũ vẻ mặt lạnh lùng. “Liên quan gì tới em?”

Phản ứng của cậu như vậy khiến trong lòng Trịnh Diệc Vi như nở hoa, hắn bổ nhào lên người Tiềm Vũ, ghé vào tai cậu dụ dỗ. “Một lần nữa được không?”

Tiềm Vũ hơi thở hổn hển đẩy hắn ra, nheo mắt nhìn hắn nói. “Những gì anh hỏi em đều đã trả lời, có phải anh cũng nên thành thật một chút, anh và cô người yêu cũ quay MV có xảy ra chuyện gì không?”

“Không có xảy ra chuyện gì hết.” Trịnh Diệc Vi giả ngu.

Tay Tiềm Vũ hướng xuống, ngữ khí lạnh lẽo. “Không nói có phải không?”

Cảm giác được bàn tay cậu đang dày vò bộ phận mẫn cảm yếu ớt nhất của mình, Trịnh Diệc Vi không nhịn được rên rỉ một tiếng, giơ tay đầu hàng. “Anh nói, anh nói, bảo bối em nhẹ tay một chút…”

“Nói mau!” Tiềm Vũ ngừng động tác.

Trịnh Diệc Vi thở phào một hơi, rốt cục nói ra lời thật. “Cuối cùng dưới sự yêu cầu của anh, cảnh hôn kia đã bị hủy bỏ.”

“Đạo diễn có nói gì không?” Tiềm Vũ biểu tình thản nhiên hỏi.

“Đương nhiên là bất mãn rồi, hắn nói anh không tôn trọng hắn, còn nói anh không có tinh thần trách nhiệm…” Trịnh Diệc Vi hôn lên cổ Tiềm Vũ. “Anh bị mắng thảm như vậy có phải em nên an ủi anh một chút hay không?”

Tiềm Vũ trầm mặc vài giây rồi buồn bực nói. “Xin lỗi, là em quá tùy hứng…”

Trịnh Diệc Vi thu lại biểu tình đùa cợt, nghiêm túc nhìn cậu. “Tiểu Vũ, không cần phải xin lỗi anh!”

Trịnh Diệc Vi biết tính Tiềm Vũ khiết phích đến độ gần như biến thái, lại còn cố chấp, nếu hắn và Sở Tiếu thực sự hôn nhau trong MV thì những hình ảnh kia sẽ đọng lại mãi trong đầu cậu, mặc dù chỉ là diễn xuất nhưng cậu vẫn sẽ hậm hực rất lâu rất lâu.

Đã là diễn viên thì phải có tinh thần chuyên nghiệp, nếu kịch bản yêu cầu thì phải cố gắng thực hiện, nhưng diễn viên cũng là người, cho dù nhập tâm cỡ nào thì khi diễn vẫn sẽ có một chút tình cảm riêng tư, Trịnh Diệc Vi trong lòng luôn nghĩ đến Tiềm Vũ thì làm sao có thể hôn người khác.

Hắn ít khi tùy hứng như vậy, lần này vì Tiềm Vũ mà tùy hứng một lần đi.

“Bất kể là trong phim hay ngoài đời anh đều sẽ không chạm vào người khác, em cũng không được đi gặp Tần Lực!” Trịnh Diệc Vi cắn lên môi cậu một cái. “Tình huống kia nếu để anh bắt gặp lần nữa anh sẽ giết hắn sau đó cắn chết em!”

“Ừm…” Tiềm Vũ chủ động kéo cổ hắn xuống hôn môi.

Trịnh Diệc Vi trong lòng vui vẻ, tiếp tục dụ dỗ. “Một lần nữa được không?”

Đã mấy lần, còn muốn nữa? Thân thể Tiềm Vũ cứng đờ, cậu lập tức buông tay nằm quay lưng lại với hắn, giả bộ ngủ.

“Tiểu Vũ, đi mà…” Trịnh Diệc Vi từ phía sau ôm lấy cậu, hai tay ở trên hông của cậu không ngừng đốt lửa.

Tiềm Vũ nghiến răng nghiến lợi quay đầu trừng mắt nhìn hắn. “Có phải anh muốn hành em mệt đến chết hay không?”

Cậu thực sự không hiểu, Trịnh Diệc Vi phải ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, thế nào còn có tinh thần như vậy? Lúc chưa quen nhau cậu luôn tìm mọi cách quyến rũ hắn, hắn lại không ngừng né tránh, sau khi quen nhau thì vị trí đã hoàn toàn đảo ngược, chỉ cần có cơ hội là Trịnh Diệc Vi lại quấn lấy cậu, hắn như bị biến thành một con dã thú mãi mãi cũng không thể nào thỏa mãn được thú tính.

Trịnh Diệc Vi ngậm dái tai của cậu, thấp giọng nói. “Em mệt thì cứ ngủ đi, anh tự làm…”

Tiềm Vũ không còn lời nào để nói, cậu ngủ được mới là lạ!

Tiềm Vũ suy nghĩ, thay vì bị động tiếp nhận dày vò chi bằng trực tiếp tham gia cuộc chiến để sớm giải thoát. Về phần cậu làm cách nào từ bị động biến thành chủ động thì tác giả cũng không tiện miêu tả chi tiết. Tóm lại một câu, đêm đó Trịnh Diệc Vi tuy rằng bị cào cấu cùng gặm cắn, có thể nói là thương tích đầy mình nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng sung sướng, sau khi dốc hết toàn lực thì cùng với Tiềm Vũ ngủ một giấc đến chạng vạng ngày hôm sau mới rời giường.

Đáng tiếc, Trịnh Diệc Vi sung sướng chưa được bao lâu thì phiền phức lại kéo đến. Hắn và Sở Tiếu trước đây cả năm cũng không gặp được mấy lần nhưng không hiểu sao từ khi quay xong MV thì liên tiếp đụng mặt trong nhiều hoạt động.

Công ty đã đứng ra giúp Trịnh Diệc Vi tiếp nhận bộ phim điện ảnh “Sóng gió sàn catwalk”, nội dung nói về giới người mẫu, bộ phim này cũng giống “Vương”, đều quy tụ một dàn sao hùng hậu, một số diễn viên gạo cội sẽ vào vai khách mời, người có khả năng đem lại doanh thu phòng vé khủng_Trịnh Diệc Vi dĩ nhiên đảm nhận vai nam chính, Thư Trầm trong hai năm qua ngày càng khẳng định được tên tuổi sẽ vào vai nam thứ. Vai nữ chính được giao cho Lam Khả Lâm, thời gian gần đây cô nhờ vào vai thiếu nữ nổi loạn tuổi dậy thì trong bộ phim “Dạng Dạng” mà ở trong nước ngoài nước thu về không ít giải thưởng. Ngoài ra còn có Tô Trạch Vũ của nhóm Bạc hà đen, Du Vụ cũng vào vai một nhân vật quan trọng, Sở Tiếu xuất thân từ người mẫu sẽ là nữ chính thứ hai.

Bộ phim quy tụ dàn diễn viên toàn soái ca mỹ nữ, đạo diễn lại là một người rất nổi tiếng với thể loại phim tình cảm lãng mạn_ nữ đạo diễn Lâm Nhuận Kỳ khiến mọi người vô cùng mong đợi. Có điều nội dung bộ phim lại tương đối cẩu huyết, Trịnh Diệc Vi và Thư Trầm đều thích Lam Khả Lâm, hai người trên sàn diễn và ngoài đời đều đối đầu gay gắt, Trịnh Diệc Vi là nhân vật nam chính, Lam Khả Lâm đương nhiên sẽ chọn hắn, mà nữ chính thứ hai cũng thích hắn.

Khác với hình ảnh ngây thơ trong sáng của nữ chính Lam Khả Lâm, nhân vật của Sở Tiếu lại là một người mưu mô độc ác.Trong phim, cô vì Trịnh Diệc Vi mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, có rất nhiều cảnh cô dùng nhan sắc quyến rũ dụ dỗ hắn.

Mọi người đều trêu chọc, nói Trịnh Diệc Vi thật có số hưởng.

Trịnh Diệc Vi có miệng nhưng khó trả lời, số hưởng cái gì chứ, căn bản chính là tra tấn.

Thực tế nữ chính thứ hai cũng không phải do Sở Tiếu đảm nhận mà là một người mẫu mới vào nghề nhưng trùng hợp cô người mẫu kia trong lúc đi cầu thang không cẩn thận bị té trật mắt cá, cần phải nghỉ ngơi một thời gian, nhà sản xuất không muốn vì cô mà chậm trễ tiến độ cho nên đã nhanh chóng đưa Sở Tiếu vào thay thế.

Khi đó Trịnh Diệc Vi đã ký hợp đồng nên dù khó xử cũng chỉ có thể gạt bỏ chuyện riêng tư, cùng Sở Tiếu phối hợp diễn cho thật tốt.

Khi ký hợp đồng hắn đã đưa thêm vài yêu cầu: không đóng cảnh giường chiếu, không diễn cảnh hôn. Đạo diễn tất nhiên không bằng lòng, cảnh giường chiếu còn có thể thương lượng nhưng tình yêu trong phim điện ảnh làm sao thiếu cảnh hôn nhau? Bất quá nhân vật kia chỉ có Trịnh Diệc Vi mới thích hợp, hắn lại tự hạ thấp tiền cát xê, bà đành phải nhịn đau cắt bớt phân nửa mấy cảnh tình cảm mãnh liệt giữa hắn cùng Lam Khả Lâm và Sở Tiếu, chỉ còn lại những màn ôm ấp và hôn môi.

Mặc dù vậy nhưng trong lòng Tiềm Vũ vẫn vô cùng khó chịu, ngoài miệng cậu không nói gì nhưng cả một tuần nay đều không cho phép Trịnh Diệc Vi chạm vào người. Trịnh Diệc Vi thật khóc không ra nước mắt, mỗi ngày chỉ mong sao cho bộ phim mau chóng hoàn thành.

Nhưng ông trời lại cố tình trêu người, kỹ thuật diễn xuất của Sở Tiếu thực sự quá kém, mỗi cảnh đều phải quay đi quay lại nhiều lần mới đạt yêu cầu. Trong đó có một cảnh cô từ phía sau lưng ôm lấy Trịnh Diệc Vi, thổ lộ tình cảm cùng hắn đã NG hơn hai mươi lần.

Lần thứ 23, Sở Tiếu vừa mới nhào đến ôm Trịnh Diệc Vi, Lâm đ*o liền đen mặt quát to. “Cắt cắt cắt… Sở Tiếu tiểu thư, tôi cầu xin cô, làm phiền cô đọc lại kịch bản, nghiền ngẫm cho thật kỹ tâm lý nhân vật của mình được không? Cũng đâu phải não heo, sao lại ngốc nghếch đến vậy?”

Nhân viên công tác đều hai mặt nhìn nhau, tính tình Lâm đ*o ở trong nghề cũng được xem là rất tốt, hiếm khi mắng người, có thể thấy bà đã bị Sở Tiếu chọc giận đến cực hạn.

Mọi người không hẹn mà đồng loạt nhìn Sở Tiếu, có người tỏ ra đồng cảm, có người lại khinh bỉ, có người lạnh nhạt, muôn vàn thái độ khác nhau.

Sở Tiếu xấu hổ cúi đầu, hai nắm tay siết chặt, cơ thể cũng run rẩy. “Xin lỗi…”

“Người cô cần xin lỗi không phải tôi mà là người nãy giờ đang lãng phí thời gian để diễn cùng cô và các nhân viên của đoàn phim!” Lâm đ*o bực dọc nói với phó đạo diễn. “Hôm nay cũng không còn sớm, cho mọi người nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta tiếp tục!”

Sau khi mọi người ra về hết, Trịnh Diệc Vi nhìn Sở Tiếu hai mắt đỏ ửng đang ngồi im lặng trong phòng hóa trang, trong lòng hắn có chút không nỡ, mặt khác cũng vì hắn không muốn bản thân mình ngày mai lại tiếp tục bị tra tấn, hắn đành nán lại hướng dẫn cô vài chi tiết.

Không hổ danh là Ảnh đế, Sở Tiếu rất nhanh liền nhận ra mình thiếu sót ở điểm nào, cô sụt sịt nói. “Cảm ơn anh, Diệc Vi!”

“Việc nên làm thôi, không cần khách sáo.” Trịnh Diệc Vi mỉm cười, rút khăn giấy ra đưa cho cô.

Sở Tiếu có hơi lúng túng nhận lấy. “Khiến anh chê cười rồi.”

“Em chỉ mới bước vào lĩnh vực điện ảnh, diễn xuất còn non nớt là chuyện bình thường thôi, từ từ cố gắng, đừng tạo cho mình áp lực nhiều quá!” Trịnh Diệc Vi an ủi cô vài câu, đúng lúc Tiềm Vũ lại gọi đến, hắn âm thầm tắt máy đứng dậy nói với Sở Tiếu,. “Anh đi trước, mai gặp.”

Sở Tiếu ngẩng đầu, ánh mắt chờ mong nhìn hắn. “Em vẫn còn vài chỗ chưa hiểu, có thể nể mặt để em mời anh bữa tối, chúng ta vừa ăn vừa thảo luận được không?”

Trịnh Diệc Vi hơi ngẩn ra rồi cười nói. “Xin lỗi, anh có hẹn rồi, để lần sau vậy.”

Sở Tiếu mỉm cười như có như không. “Hẹn với bạn gái sao?”

Trịnh Diệc Vi gật đầu.

“Là người trong giới giải trí hay ngoại đạo?” Sở Tiếu lại hỏi.

Trịnh Diệc Vi mỉm cười, nhàn nhạt nói. “Thật ngại quá, vấn đề này anh không tiện trả lời.”

Hắn tuy đối với Sở Tiếu có chút áy náy, hắn tình nguyện vì cô làm bất kỳ chuyện gì trong khả năng để bù đắp lại những thua thiệt của cô năm đó, nhưng bất kể là Sở Tiếu đối với hắn dư tình chưa dứt hay có ý đồ gì khác, hắn cũng không muốn đem đến cho cô bất kỳ một tia hy vọng nào, tốt nhất là một lần chặt đứt ý niệm trong đầu cô.

Trịnh Diệc Vi ngày đêm vùi đầu vào quay phim cònTiềm Vũ vẫn ung dung nghỉ ngơi tại nhà. Đường Liệt cầm đến hơn mười xấp kịch bản cho cậu xem qua cậu cũng không thèm nhìn tới đã từ chối, lý do vẫn là “Trời nóng quá, không muốn diễn.”

Đường Liệt tức giận lớn tiếng. “Cậu xem Trịnh Diệc kìa, vừa quay xong ‘Vương’ đã không ngừng nhận thêm ba bộ phim điện ảnh lớn, còn cậu chỉ đóng mỗi một bộ phim văn nghệ, đã vậy còn làm nền cho ba nữ diễn viên khác, nếu cứ tiếp tục như vậy không sợ bị hắn đè bẹp hay sao?”

Tiềm Vũ lười biếng nằm cạnh bể bơi im lặng không lên tiếng. Đè thì đè, có cái gì lớn lao, cũng đâu phải chưa từng bị đè qua… Cậu đã bị hắn đè tới chết đi sống lại, thay vì phí công phản kháng chi bằng tận tình hưởng thụ… (= =)

Bởi vì bản thân cái gì cũng có nên Tiềm Vũ đối với tiền tài danh lợi trước giờ đều không để ý, trước đây cậu luôn tỏ ra coi thường Trịnh Diệc Vi cũng không phải muốn cùng hắn cạnh tranh cái gì, chỉ là khi đó cậu chưa hiểu gì về con người của hắn nên tồn tại nhiều thành kiến. Hiện tại quan hệ của bọn họ đã khác xưa, Trịnh Diệc Vi có nổi tiếng hơn cậu cũng chẳng sao, ngược lại cậu còn thấy vui mừng, hắn là người đàn ông của cậu, đương nhiên không thể kém cỏi.

Khi cha mẹ của Tiềm Vũ trở lại thì cậu đã thành thật khai báo tất cả với bọn họ. Bởi vì mọi chuyện đều nằm trong dự đoán nên phản ứng của bà Tiềm hết sức bình tĩnh, bà nói bất kể phát sinh chuyện gì bà đều sẽ đứng về phía cậu, chỉ cần cậu vui vẻ là được. Tiềm Hải lại vô cùng khiếp sợ, tuy nhất thời không thể tiếp nhận chuyện con trai mình là Gay nhưng hắn cũng không tỏ ra quá kích động, quan hệ giữa hắn và Tiềm Vũ trước giờ vẫn hay bất hòa, hắn tự biết bản thân không phải là một người cha có trách nhiệm, cảm thấy thẹn trong lòng nên cũng không dám can thiệp quá nhiều vào chuyện cá nhân của cậu.

Tiềm Vũ chỉ còn đối mặt với cửa ải khó khăn cuối cùng là ông ngoại Diệp Khải Lâm, ông đã đi châu Âu, cậu định chờ ông trở về sẽ trực tiếp thưa chuyện.

Sau khi hạ quyết tâm cậu cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, mỗi ngày càng thêm tiêu dao tự tại.

Tần Lực có gọi điện vài lần nhưng Tiềm Vũ không có chuyện gì để nói với hắn, vừa nghe tiếng hắn liền cúp máy.

Vài ngày sau, Tần Lực lại gửi tin nhắn.

Tiềm Vũ có chút bực mình mở ra đọc, sau khi nhìn thấy nội dung bên trong cậu bỗng thất thần đánh rơi điện thoại xuống nền nhà.

Tin nhắn chỉ có bảy chữ.

[Tiểu Vũ, anh bị bệnh ung thư.]

Ngoài cửa sổ mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét, dường như sắp sửa mưa to.

Tiềm Vũ ngồi thật lâu trên ghế sô pha không động đậy, cậu nhớ lại rất nhiều chuyện xưa, nhớ lại lần đầu tiên gặp Tần Lực hắn đã xòe tay hỏi cậu có muốn ăn kẹo hay không, nhớ lại những lần hắn dẫn cậu đi ngắm sao, cùng cậu chơi thả diều, chơi đu quay, nhớ lại một ngày trời tuyết rơi bọn họ lần đầu tiên nắm tay, tại dưới bóng cây lần đầu tiên hôn nhau, nhớ lại lần bọn họ cùng nhau ra nước ngoài du lịch, ở trên du thuyền khiêu vũ…

Bọn họ biết nhau đã nhiều năm, yêu nhau cũng được nhiều năm, tình cảm đến lúc sâu đậm thì Tiềm Vũ đã từng nghĩ cả đời này cậu sẽ chỉ yêu một mình Tần Lực, bọn họ sẽ mãi mãi bên nhau cho đến ngày tóc bạc da mồi.

Không ngờ Tần Lực lại rời xa cậu.

Không ai biết khoảng thời gian đó cậu đau khổ đến dường nào.

Sau lần bị bắt cóc, Tiềm Vũ tính tình vốn đã trầm lặng lại càng thêm cố chấp và khó gần. Cậu không thích kết giao cùng người ngoài, chán ghét bị kẻ khác chạm vào mình, chán ghét phải xuất hiện trước mặt đám đông, ngay cả cha mẹ và ông ngoại cũng không thể khiến cậu thay đổi. Tần Lực đúng lúc đó lại xuất hiện, hắn rất kiên nhẫn chịu đựng tính tình quái gở của cậu, làm bạn với cậu qua khoảng thời gian khó khăn nhất. Tiềm Vũ yêu thích hắn, một mặt là vì sự quan tâm chăm sóc của hắn làm cho cảm động, một mặt là vì sự xuất hiện của hắn rất đúng thời điểm.

Tần Lực đã đưa cậu thoát ra từ trong nỗi sợ hãi và bất an, đến khi cậu đem hết tình cảm và sự tín nhiệm của mình giao cho hắn thì hắn lại nhẫn tâm vứt bỏ cậu, đả kích này so với chuyện năm đó cậu bị gã tài xế bắt cóc còn nặng nề hơn. Cậu trói mình trong sự hoài nghi cùng căm giận không cách nào vùng vẫy được, hơn nửa tháng trời đều giam mình trong nhà không bước ra cửa.

Từ thời khắc Tần Lực và Ngụy Tiểu Mạn trao nhau nhẫn cưới thì Tiềm Vũ đã hoàn toàn hết hy vọng, kết thúc đoạn tình cảm dây dưa.

Sau này khi thích Trịnh Diệc Vi, cậu phát hiện bản thân mình vẫn còn có khả năng yêu người khác, không có Tần Lực cậu vẫn sống tốt. Cậu cuối cùng cũng đem mọi thứ buông bỏ, phấn chấn lên, bắt đầu một đoạn tình cảm mới. Quá khứ đã qua, mọi thương tổn mà Tần Lực mang đến cho cậu đều đã phai nhạt, hắn đối với cậu bây giờ chỉ là một người không liên quan.

Cậu hy vọng bọn họ sẽ thực sự giống như người qua đường, vĩnh viễn cũng không gặp mặt, cậu không hận hắn cũng không chúc phúc hắn.

Hiện tại Tần Lực lại nói cho cậu biết hắn bị bệnh ung thư, hắn sắp chết.

Tiềm Vũ thất thần bước vào bệnh viện.

Tần Lực nằm trên giường bệnh đang ngủ say, mới nửa tháng không gặp mà người hắn đã gầy đi thấy rõ, sắc mặt tái nhợt, gò má hốc hác, đôi mắt thâm quầng, tóc tai cũng trở nên thưa thớt.

Tiềm Vũ nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đợi rất lâu Tần Lực mới mở mắt, vừa nhìn thấy Tiềm Vũ thì trên mặt hắn liền lộ ra biểu tình vừa vui mừng vừa kinh ngạc. “Tiểu Vũ, em đến rồi sao…”

Tiềm Vũ nhìn hắn. “Phát hiện bệnh từ khi nào?”

Tần Lực thu lại ý cười, trả lời một câu tối nghĩa. “Một tháng trước…”

“Ung thư gan thời kỳ cuối?”

“Phải…” Tần Lực bắt lấy tay Tiềm Vũ, kéo cậu vào lòng ôm thật chặt, thanh âm run rẩy nói. “Tiểu Vũ, anh không còn sống được bao lâu nữa…”

Tiềm Vũ không nói chuyện.

“Anh biết em và Trịnh Diệc Vi đang quen nhau, anh không hy vọng em sẽ tha thứ và quay về bên cạnh anh, anh cũng sẽ không phá hoại mối quan hệ của hai người, nếu không thì lần trước anh đã đem chuyện của hai người nói với truyền thông rồi… Tiểu Vũ, anh chỉ hy vọng trong mấy ngày ngắn ngủi còn sót lại này em có thể ở bên cạnh anh…” Những giọt nước mắt nóng hổi của Tần Lực chảy xuống vạt áo của Tiềm Vũ, nóng đến độ cậu cảm giác da thịt của mình gần như bị phỏng.

Tiềm Vũ không biết phải nói gì, cậu ngồi im lặng bên cạnh Tần Lực cho đến khi hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Cậu đi tìm bác sĩ điều trị, hỏi ông ta xem có thể tiến hành phẫu thuật hay không.

Bác sĩ lắc đầu. “Phát hiện bệnh quá muộn, các tế bào ung thư đã di căn.”

“Vậy chỉ có thể chờ chết sao?”

Bác sĩ lộ ra vẻ mặt không đành lòng nói. “Nếu anh ta còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì hãy giúp anh ta thực hiện đi!”

————-

Lúc Tiềm Vũ về đến nhà thì Trịnh Diệc Vi đang xào rau trong bếp.

Cậu bước đến, từ phía sau lưng ôm chặt lấy hắn.

“Đói bụng rồi sao?” Trịnh Diệc Vi cười cười hỏi cậu.

Tiềm Vũ không trả lời, vòng tay càng siết chặt hơn.

Trịnh Diệc Vi phát hiện ra điểm bất thường nên vội vàng quay đầu lại, hai tay ôm lấy hông cậu, cúi đầu nhìn vào mắt cậu hỏi. “Xảy ra chuyện gì?”

Tiềm Vũ lắc đầu không chịu nói chuyện.

Trịnh Diệc Vi chờ một hồi nhưng Tiềm Vũ vẫn cúi đầu không lên tiếng, hắn thở dài hôn nhẹ lên môi cậu nói. “Không muốn nói thì thôi, đợi khi nào em bình tĩnh lại thì hãy cho anh biết, hiện tại đừng suy nghĩ nhiều quá, ra ngoài xem TV đi, cơm sắp chín rồi.”

Tiềm Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt lộ ra biểu tình bi thương mà Trịnh Diệc Vi chưa từng thấy qua.

Trịnh Diệc Vi nhất thời cảm thấy vô cùng khó chịu, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

“Anh phải hứa với em một chuyện!” Tiềm Vũ cuối cùng cũng chịu mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn.

Trịnh Diệc Vi vội vàng gật đầu. “Em nói đi, bất kể là chuyện gì anh đều hứa với em.”

“Không được chết trước em!”

Trịnh Diệc Vi ngẩn ra.

Tiềm Vũ đem mặt chôn trước ngực hắn, thanh âm nghẹ ngào. “Anh không được chết trước em…”

“Anh hứa, anh hứa…” Trịnh Diệc Vi dịu dàng hôn lên trán cậu, giọng nói nhỏ nhẹ như đang dỗ dành một đứa trẻ. “Chúng ta sẽ cùng nhau sống đến trăm tuổi, em đi trước, anh lập tức theo sau như vậy có được không?”

Tâm trạng Tiềm Vũ vẫn kích động. “Cũng không được gạt em, bất kể là vì chuyện gì cũng không được gạt em…”

“Được được được, vĩnh viễn cũng không gạt em…”

Lời nói chợt tan rã giữa hai bờ môi, bữa cơm mà Trịnh Diệc Vi khó khăn lắm mới tranh thủ được thời gian nấu nướng hai người cũng chưa ăn qua. Nguyên ngày hôm nay, Tiềm Vũ vô cùng nhiệt tình, hai người làm tới hơn một giờ sáng cho đến khi kiệt sức mới dừng lại.

Tiềm Vũ ôm chặt lấy eo Trịnh Diệc Vi, không ngừng ghé vào tai hắn nỉ non. “Em yêu anh…”

Trịnh Diệc Vi rốt cục cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trái tim mình như muốn tan chảy.

Buổi tối ngày hôm sau, Tiềm Vũ lại đến bệnh viện.

Tần Lực vô cùng vui vẻ, tuy sắc mặt so với hôm trước còn tiều tụy hơn gấp bội nhưng ánh mắt lại tràn ngập mong đợi nhìn Tiềm Vũ. “Tiểu Vũ, em nhận lời anh rồi phải không?”

Tiềm Vũ lẳng lặng nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên sắc mặt trở nên trắng bệch, cậu đau đớn cúi gập người xuống.

Tần Lực hoảng sợ. “Tiểu Vũ, em làm sao vậy?”

Tiềm Vũ thân thể không ngừng co quắp, tay phải túm chặt lấy ngực áo, trán túa mồ hôi, thanh âm mỏng như tơ nhện. “Đau quá…”

Tần Lực bối rối xốc tấm chăn mỏng lên, từ trên giường vội nhảy xuống, đỡ lấy vai cậu lớn tiếng kêu cứu. “Có ai không mau tới giúp…”

Đúng lúc này Tiềm Vũ đột nhiên khôi phục lại dáng vẻ bình thường, dùng sức đẩy Tần Lực ra, đứng thẳng người lên lạnh lùng nhìn hắn.

Tần Lực có hơi bối rối.

“Thật ra tôi đã gần như hoàn toàn tin tưởng, đáng tiếc khả năng đóng kịch của anh quá kém.” Tiềm Vũ cười lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc