ÁNH ĐÈN HOANG DÃ

Cùng đi chợ phiên không?
Sau Đại Thử, một trận mưa dông kéo dài mấy ngày đã lấy đi tuần cuối cùng của tháng bảy.

Rốt cuộc mưa dông cũng ngừng nhưng nhiệt độ trong núi lại tăng lên.

Đầu tháng tám, hè nồng đượm.

Vết thương của Cố Gia Niên đã cắt chỉ.

Hành và tỏi trong vườn rau đã thu hoạch mấy đợt, Cố Gia Niên giúp bà ngoại làm cỏ, đồng thời gieo hạt giống dưa chuột được cất từ vụ xuân.

Mấy ngày qua, bà ngoại đã dạy cho Cố Gia Niên rất nhiều kiến thức liên quan đến trồng trọt ——

Mùa xuân thích hợp gieo trồng các loại dưa quả; mùa hạ lại là mùa của hành và tỏi; giữa hạ đầu thu thì bắt đầu trồng củ cải, sau tiết Thu Phân dã cúc hoa nở là lúc trồng đậu Hà Lan và đậu răng ngựa…

Tuy nhà bà ngoại chỉ có mấy sào đất trồng rau nhưng có thể tự cấp tự túc rau tươi trái sạch quanh năm.

Giữa trưa ánh mặt trời nóng như thiêu như đốt, sóng nhiệt cuồn cuộn, chiếc quạt rơm không thể gánh vác trọng trách được nữa.

Trước khi ăn, Cố Gia Niên giúp bà ngoại chuyển chiếc quạt đứng trông như đồ cổ ra khỏi phòng chứa đồ.

Chiếc quạt điện kia rất nặng, bên trên loang lổ gỉ, lớp sơn gần như bong già nửa.

Cố Gia Niên rất nghi ngờ nó còn dùng được không.

Đợi khi cắm điện vào, nghe thấy tiếng vù vù ổn định cùng âm thanh chuyển động mượt mà giữa bánh răng và các bộ phận thì cô mới tin phục.

Bà ngoại vỗ nhẹ vào gáy chiếc quạt điện cồng kềnh, ánh mắt hoài niệm: “Đây là năm đó bà và ông ngoại cháu mua ở chợ, đồ hiệu cũ, dùng tốt lắm.”

Chiếc quạt từ từ tạo ra gió, thổi không khí oi bức thành một cái lỗ.

Cố Gia Niên rất tò mò về ông ngoại cô chưa từng gặp.

Ông ngoại đã qua đời trước khi cô được sinh ra, Cố Gia Niên chỉ biết ông từng làm kế toán ở chi bộ thôn, là người làm công tác văn hóa hiếm có ở đây, còn những cái khác cô hoàn toàn không biết.

Cô từng nhìn thấy một bức hình cũ ngả màu trên vách tường trong phòng bà ngoại.

Trong hình, đứng sóng vai với bà ngoại thuở trẻ là một thanh niên cao gầy, dáng vẻ nghiêm nghị, mặc áo Tôn Trung Sơn thẳng thớm và đeo kính cận.

Đó là ấn tượng duy nhất của Cố Gia Niên về ông ngoại.

Bà ngoại đang nghỉ ngơi thì đột nhiên hỏi cô: “Đình Đình, có phải ở nông thôn hơi chán không?”

Cố Gia Niên lắc đầu: “Sao bà lại nói như vậy ạ?”

Bà ngoại nhìn cô, sờ sờ tóc cô: “Mấy hôm nay cháu đều rầu rĩ không vui, luôn ở nhà, không nói gì, cũng không đọc sách. Bà đoán phải chăng do cuộc sống mỗi ngày quá vô vị?”

Cố Gia Niên sửng sốt.

Thì ra bà ngoại đã sớm nhìn ra, chỉ là luôn không nói.

Cô tưởng biểu hiện của mình không rõ như vậy.

Kể từ ngày bị thương, đã mười ngày cô không đến nhà Trì Yến đọc sách.

Bà ngoại từng hỏi, tuần trước cô còn mượn cớ nói vết thương ở chân vẫn chưa cắt chỉ. Nhưng sau khi cắt chỉ cô vẫn không đi.

Cố Gia Niên biết mình đang trốn tránh.

Có lẽ những ngày ở Vân Mạch quá dễ chịu, có lẽ là khoảng thời gian này luôn không có tin tức gì từ Bắc Lâm nên cô thực sụ bắt đầu ảo tưởng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cô thật sự xem mình là một đứa nhỏ về nông thôn nghỉ phép sau khi kết thúc kỳ thi đại học thuận lợi.

Thậm chí cô còn bắt đầu có những suy nghĩ bay bổng không nên thuộc về cô, bắt đầu có h@m muốn hiểu rõ quá khứ của một người, hào hứng mong chờ tương lai cùng anh.

Tuy nhiên ngày hôm đó, sau khi nhìn thấy thẻ học sinh, bỗng nhiên cô cảm thấy như vừa dứt khỏi mộng.

Đáy lòng có một tiếng nói càng ngày càng rõ ràng.

“Mình là một người không có tương lai.”

Cô không ngừng thuyết phục bản thân phải chôn chặt những tình cảm vừa nảy mầm trong đáy lòng.

Chỉ đến đọc sách là được rồi.

Ban đầu cô cũng chỉ đến đọc sách.

Như thể anh là một anh trai hàng xóm xuất sắc, cô có thể nhìn anh từ xa và tự hào khi quen biết một người xuất sắc như vậy.

Nhưng mỗi khi có ý nghĩ như vậy, Cố Gia Niên lại cảm thấy trái tim như có ngàn vạn con kiến đang gặm rỉa. Cô rất rõ, cô không thể làm được.

Bà ngoại thấy Cố Gia Niên vẫn bực bội không nói, không biết nên khuyên lơn cô như thế nào, chỉ có thể đau lòng thở dài.

Khoảnh khắc sau, bà nhìn chiếc quạt chợt nhớ đến cái gì, ánh mắt sáng ngời nói: “Đình Đình, vừa khéo sáng mai có chợ phiên, cháu có muốn đi không?”

“Chợ phiên?”

Cố Gia Niên buộc mình hồi thần, giả vờ thích thú: “Là chợ sáng mà em họ nói ạ?”

Bà ngoại giới thiệu với cô: “Ừ, chợ sáng của thị trấn chúng ta nổi tiếng bốn phương, mỗi tháng có hai lần, được rất nhiều người từ khắp nơi ghé tới chơi. Thứ gì chợ phiên cũng có, đồ ăn thức uống, đồ gia dụng mới, quần áo độc đáo, còn có mấy trò chơi không thường thấy.”

Càng nghĩ bà càng cảm thấy chủ ý này hay: “Vừa khéo giải sầu thay đổi tâm tình, có được không cháu?”

Cố Gia Niên biết bà ngoại hy vọng ở đây cô có thể sống vui vẻ hơn một chút.

Cô không có cách nào phụ lòng tốt của bà, thế là cong miệng nói: “Được ạ.”

Quả nhiên bà ngoại cười xòa nhưng giọng lại hơi phân vân: “Chỉ là đi chợ phiên cần phải dậy sớm. Năm rưỡi chợ bắt đầu nên năm giờ chúng ta phải rời giường, rồi ngồi xe của cậu hai cháu tới đó, cháu có thể dậy được không?”

Cố Gia Niên khẽ cười: “Có thể ạ.”

Dù sao, gần đây chất lượng giấc ngủ của cô rất kém.

Bà ngoại thấy cô đồng ý liền vui vẻ như một đứa bé.

Bà đeo kính lão, bắt đầu bận rộn gọi điện cho cậu hai, lên kế hoạch và liệt kê danh sách mua sắm.

Thật sự xem lần đi ra ngoài này là một chuyện lớn rất quan trọng.

Bà đi đứng không tiện vì vậy đã rất nhiều năm rồi không đi chợ phiên.

Huống hồ lần này còn dẫn theo cháu ngoại gái bảo bối của bà nên bất kể như thế nào cũng không thể có sai lầm.

*

Đáng tiếc kế hoạch này phải bị ủy bỏ trước giờ cơm tối.

Cậu hai gọi tới nói xe bán tải của cậu bị nổ lốp ở trên đường, đang tìm người kéo giùm nên sáng mai không thể đi được.

Từ Vân Mạch tới thị trấn mất mười mấy phút chạy xe nhưng đi bộ phải già một tiếng.

Ngoài ra chân cẳng của bà ngoài, đi bộ dĩ nhiên là rất không thực tế.

Sau khi cúp điện thoại, hai bà cháu đều im lặng rất lâu.

Vẫn là Cố Gia Niên nói trước: “Cũng không mấy vội ạ, chúng ta có thể đi vào lần sau mà.”

Bà ngoại không nói gì, chỉ là hơi lo lắng nhìn cô.

Cố Gia Niên cười rạng rỡ, an ủi bà: “Cháu thật sự không có chuyện gì đâu, có thể là hai ngày trước chân bị thương, cứ luôn tĩnh dưỡng nên người hơi mất tinh thần thôi ạ.”

Hai bà cháu im lặng ăn xong cơm tối.

Cố Gia Niên lên tầng, buồn chán lướt khoảnh khắc.

Trạng thái trên cùng là Hạ Quý Đồng đăng, thời gian là năm phút trước.

[Làm bạn game cho người nào đó ở nơi rừng hoang núi thẳm, phải thừa nhận rằng ở thôn nhưng tín hiệu rất tốt, đội ơn Tổ Quốc!]

Đính kèm ảnh hai cái tay cầm switch và hình chiếu trò chơi trên bức tường.

Cố Gia Niên nhìn định vị của anh ta, vậy mà ở Vân Mạch.

Anh ta ở nhà Trì Yến?

Cố Gia Niên vô thức bước đến trước cửa sổ, mở cửa nhìn ra bên ngoài.

Bên kia sườn núi xéo xéo với cửa sổ chính là tòa biệt thự của Trì Yến.

Dưới nắng chiều đỏ rực, Cố Gia Niên thoáng nhìn thấy xe Hạ Quý Đồng đậu trên bãi đất trống bên ngoài vườn hoa.

Bọn họ đang chơi game sao.

Cố Gia Niên không kiềm được tưởng tượng ra dáng vẻ Trì Yến chơi game, sẽ hờ hững như mọi khi hay sẽ có h@m muốn thắng bại tầm thường đây nhỉ?

Ngón tay của anh rất dài, bình thường gõ bàn phím đều có thể nhìn ra sự linh hoạt của các ngón tay.

Có lẽ chơi game cũng rất giỏi…

Cố Gia Niên hồi thần, thôi nhìn, không cho phép bản thân nghĩ tiếp nữa.

Bọn họ và cô không phải người của một thế giới.

Đương định đóng cửa sổ  thì bỗng nhìn thấy bà ngoại đang chống gậy đi dạo quanh sân nhỏ.

Cố Gia Niên thò đầu ra nhìn.

Bà ngoại đi rất tập trung và chậm rãi hết vòng này đến vòng khác, thỉnh thoảng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát rồi lại đứng dậy tiếp tục đi.

Giống như một đứa trẻ đang tập tễnh học đi.

Cố Gia Niên sững sờ tại chỗ, không nhịn được kêu, “Bà ơi.”

Bà ngoại đảo mắt, đối diện với tầm mắt của cô.

Bà vẫy vẫy tay, cười to nói: “Đình Đình ơi, mai chúng ta vẫn đi chợ phiên nhé, lại đi thêm mấy bước nữa sẽ quen thôi, bà ngoại có thể đi nổi. Tuần sau là đến sinh nhật mười tám tuổi của cháu rồi, bà muốn tới thị trấn mua ít vải may một cái váy.”

Nói xong, bà lại chống gậy tiếp tục đi.

Hai mắt Cố Gia Niên đỏ hoe.

Dường như từ trước đến giờ bà ngoại chưa từng yêu cầu cô phải “tiền đồ sáng lạn” và “tương lai rạng rỡ.”

Bà chỉ hy vọng mỗi ngày trong hiện tại cô đều có thể sống vui vẻ.

Rất lâu sau, Cố Gia Niên hít hít mũi, mở weixin của Hạ Quý Đồng: [Anh Quý Đồng, em nhìn thấy khoảnh khắc của anh, anh đang ở Vận Mạch ạ?]

[Ngày mai anh muốn đi chợ phiên với em và bà ngoại em không ạ?]

Nửa phút sau, bên kia trực tiếp gọi qua.

Cố Gia Niên cố gắng che giấu cảm xúc, hắng giọng, bắt máy.

Giọng của Hạ Quý Đồng truyền tới từ đầu bên kia: “Hai bà cháu em gái Gia Niên muốn đi chợ phiên à?”

Cố Gia Niên nghe thấy nhạc nền trong game truyền đến từ phía xa xa: “Vâng, vốn dĩ định đi xe của cậu hai nhưng xe của cậu hai bị hư rồi ạ.”

Cô lại bổ sung: “Chỉ là chợ phiên tổ chức rất sớm, già năm giờ phải xuất phát, nếu không được cũng không sao ạ.”

“Năm giờ? Sớm như vậy hả?”

Hạ Quý Đồng vừa đi vừa nói, sau đó nhạc nền trong game dần trở nên to hơn.

Anh ta đưa điện thoại ra xa, hỏi: “Trì Yến, cậu biết trong thị trấn có chợ phiên không?”

Cố Gia Niên nín thở theo quán tính, kề tai vào sát loa điện thoại.

Đầu bên kia truyền đến một những tiếng vi vu nho nhỏ như thể gió vờn giữa đêm lọt vào tai cô.

Khoảnh khắc sau, cô loáng thoáng nghe thấy giọng Trì Yến truyền qua ống nghe: “Không biết, chưa từng đi.”

Đã mười ngày cô không nghe giọng của anh.

Giống như trở nên hơi xa lạ.

Nhưng tâm trạng của cô bất giác trở nên tốt hơn.

“Bỏ đi, hỏi cậu cũng như không, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết cậu chưa từng đi,” Hạ Quý Đồng lại hỏi Cố Gia Niên: “Chợ phiên vui không?”

“Em cũng chưa từng đi,” Cố Gia Niên chậm chạp nói, “Nhưng hai đứa em họ của em đều nói rất vui, ăn uống chơi nhạc cái gì cũng có… ngoài ra còn có thể chơi Quyền Vương trong phòng game kiểu cũ ở ven đường ạ.”

Nghe thấy Quyền Vương, quả nhiên Hạ Quý Đồng cảm thấy rất thích thú, hào hứng nói với Cố Gia Niên: “Được, bọn anh đi.”

Ở đầu bên kia điện thoại, người được đại diện vô cớ cười bất mãn: “’Chúng ta’ là chỉ anh và đầu óc của anh hả? Bình thường anh quen dùng đầu ngón chân suy nghĩ vấn đề, do đó hãy nhớ mang đầu óc đi ra ngoài nhé.”

“…”

Hạ Quý Đồng cũng cười lại, ngữ khí nhẹ nhàng trả lời anh: “’Chúng ta’ là chỉ anh cùng cái thằng em họ vẫn chưa qua đời, cũng không bại liệt, ngón chân đầy đủ, và có thể ra ngoài của anh á.”

“…”

Nói xong, anh ta không tiếp tục phản ứng Trì Yến nữa mà nói với Cố Gia Niên: “Dù sao thì sáng mai bọn anh cũng sẽ tới đón em.”

Lại còn nhấn mạnh hai chữ “chúng ta.”

Sau khi cúp điện thoại, Cố Gia Niên xuống tầng nói tin tức này với bà ngoại, bà ngoại rất vui vẻ.

Cố Gia Niên nhìn bà quay lại phòng khách, đeo kính lão lên, thêm mấy cái vào danh sách mua sắm ban nãy.

Trong miệng còn lẩm bẩm: “Còn phải mua vải, kim thêu, cúc áo…”

Cố Gia Niên nhìn mà bật cười.

Chí ít cô nên vui vẻ cùng bà ngoại trải qua hết kỳ nghỉ không dễ có được này.

Còn về tình cảm, cứ xem như trên đường nhìn thấy một phong cảnh đẹp, chụp ảnh kỷ niệm là được rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc