ANH ĐIÊN THẬT ĐÚNG KIỂU EM THÍCH

Phó Hằng đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng tiều tụy đi ít nhiều sau hai ngày bị tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác. Diêu Linh thì không hề chểnh mảng công việc ngay cả khi chia tay nên cô cũng rất mệt mỏi.

Giờ đây nghe thấy Phó Hằng nói vậy, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao lại thấy xót xa.

Vì thế Diêu Linh kéo Phó Hằng đến giường nằm, trước khi ra ngoài Diêu Linh cũng tính đi ngủ nên đã vệ sinh cá nhân nên giờ chẳng cần để ý nhiều.  Cô cởi giày, kéo Phó Hằng đến giường, “Ngủ đã, em buồn ngủ muốn chết rồi, nếu giờ không ngủ chắc chết thật mất…”

Phó Hằng bị Diêu Linh đè lên người, giãy giụa mấy cái cho có lệ, “Để anh nằm cạnh em…”

“Em sợ sáng mai ngủ dậy anh lại thấy hối hận mất.” Diêu Linh lẩm bẩm nói, thấy rất tủi thân, “Nên em muốn ôm anh ngủ.”

Phó Hằng nghe vậy liền nằm im để cô ngủ trong lòng mình. Cô vốn nhẹ cân, hai ngày nay dường như còn gầy đi rất nhiều, chút thịt vất vả lắm anh mới nuôi được lúc ở bên nhau thế là đi tong rồi.

Diêu Linh nhớ tới hiểu lầm lúc nãy nên cô giải thích lý do vì sao mình muốn đến đây ở một đêm.

“Đại Hắc Tiểu Hắc quậy phá suốt, nếu em không ra ngoài thì chắc sẽ phát sinh bạo hành gia đình mất.”

Phó Hằng hơi xấu hổ dời tầm mắt đi, “Anh… đến đây vì thấy không yên lòng, anh đến tiểu khu của em đi lang thang, muốn tình cờ gặp em… muốn nhìn thấy em một chút…”

Diêu Linh: “… Đợi đã, anh nghĩ nửa đêm có thể tình cờ gặp em? Hay là cả ngày nay anh đều ở đó?”

Phó Hằng không trả lời, nhưng Diêu Linh cũng đoán được.

Diêu Linh ngẫm nghĩ rồi nhỏ nhẹ xin lỗi, “Xin lỗi anh, em không nên nói chia tay dễ dàng như thế.” Chuyện này chẳng khiến ai trong hai người thấy dễ chịu.

Nhắc đến chuyện này Phó Hằng liền thấy đau lòng, vất vả lắm anh mới hạ quyết tâm sau trăm nghĩ ngàn suy, ấy thế mà lại đột nhiên bị đá.

“Chỉ xin lỗi suông là xong?” Phó Hằng tức giận nói.

Diêu Linh nghe vậy thì cân nhắc một chút. Một lời xin lỗi chân thành có lẽ chia làm ba bước, bước đầu tiên là nhận sai, bước thứ hai là bồi thường, bước cuối cùng là hứa hẹn về sau tuyệt đối không tái phạm.

Vì thế Diêu Linh nói lại lần nữa, “Em đảm bảo sau này sẽ không tái phạm, nếu anh không nhắc tới chuyện chia tay thì em tuyệt đối sẽ không nói ra.”

Diêu Linh nhìn Phó Hằng, “Anh tha thứ cho em được không?”

Phó Hằng vẫn còn tức giận, “Chỉ đảm bảo sau này không đòi chia tay là đủ?”

“Chứ anh muốn sao?” Vốn Diêu Linh đã buồn ngủ díu cả mắt, nhưng giờ nằm trong lòng người mình yêu thì đột nhiên thấy tỉnh táo hẳn.

Sau đó cô nghe thấy Phó Hằng lanh lùng nói, “Ít nhất… Phải dỗ anh chứ…”

Lòng Diêu Linh mềm cả ra khi thấy anh nói một câu đáng yêu như thế.

Cái người dẫu đổ máu cũng không chịu làm bộ dễ thương, đột nhiên bắt đầu dễ thương… thật sự tính sát thương quá lớn.

Còn tưởng anh muốn làm gì, kết quả không ngờ, anh lại xụ mặt nói muốn cô dỗ anh…

Khoảng cách nảy sinh giữa hai người vì chuyện chia tay lập tức biến mất, không những thế mà Diêu Linh đột nhiên hiểu ra, Phó Hằng thật sự làm theo lời cô nói, anh muốn cái gì phải nói với cô.

Diêu Linh sáp lại, hôn lên khóe môi Phó Hằng, “Ngoan nào! Sau này chúng ta không bao giờ chia tay được không?”

Sau khi dỗ xong quả nhiên thấy sắc mặt ai kia tốt hơn trước nhiều.

Phó Hằng kéo chăn lên đắp cho cả hai, anh đã không ngủ hai ngày rồi.

Năm đó anh có thể ra đi, nhưng giờ thì không. Anh cũng không giỏi như anh tưởng.

Vốn anh nghĩ chính mình có thể chịu đựng được, chỉ cần Diêu Linh sống tốt là được, nhưng khoảnh khắc đó anh thật sự muốn giết chết gã kia.

Anh chợt nhận ra anh không cách nào chấp nhận được chuyện cô nằm trong lòng người khác như với anh bây giờ, càng không cách nào chấp nhận được chuyện cô sẽ yêu người khác.

Phó Hằng dịu dàng vuốt ve đầu tóc rối xù của cô trên ngực mình, thấy lòng bình yên hẳn, nhắm hai mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, lúc Diêu Linh tỉnh lại liền thấy Phó Hằng ngay trước mắt.

Anh vẫn ở đây, tốt quá tốt quá, vậy là anh không đổi ý.

Diêu Linh vẫn muốn đi giao cơm, dù sao chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Lúc này Diêu Linh như thể được nạp đầy máu sống lại, đương nhiên chuyện trước tiên cô muốn làm là về nhà cho hai con mèo ăn.

Đại Hắc Tiểu Hắc đang liếm lông cho nhau, hồn nhiên không biết mình đã từ con nhà nghèo mồ côi cha biến thành công tử nhà giàu, tiếp tục có nhà cây ba tầng để chơi.

Hai đứa dù sống trong nghèo khó vẫn chơi rất vui, như thể chẳng hề chê bai gia cảnh chính mình.

Mới chỉ hai ngày trôi qua nên hai con mèo vẫn chưa quên người cho chúng ăn mỗi ngày, thấy Phó Hằng đến gần liền cọ cọ vào chân anh.

Diêu Linh nhìn chúng nó ăn no nằm nhoài ra đất để lộ cái bụng tròn vo, Phó Hằng lần đầu tiên thấy chúng hệt như hai đứa nhỏ.

Phó Hằng xoa đầu Đại Hắc Tiểu Hắc, Diêu Linh nhanh chóng đi làm đồ ăn. Giờ cô cảm thấy rất tốt, hai ngày nay cô chẳng những ngủ không yên mà ăn cũng chẳng nổi.

Phó Hằng nhanh chóng theo vào bếp phụ cô nấu cơm.

Sau đó hai người ăn mỗi người một chén cháo, rồi lại ăn thêm chén nữa.

Hai người còn chưa cơm nước xong xuôi thì hai con mèo đã tiếp tục chạy parkour.

Không những chạy thẳng mà chúng còn luồn lách khắp nơi, cào móng lên mặt đất phát ra những tiếng rất khó chịu.

Phó Hằng nói, “Tiếng ồn như thế này rất ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi.”

Cái người lặng lẽ xếp đồ bỏ nhà đi là Diêu Linh ừ một tiếng.

Phó Hằng nói tiếp, “Cái nhà kia của chúng ta, phòng ngủ thư phòng đều cách âm rất hiệu quả, trong phòng khách có thảm nên không ồn như vậy, nếu chúng nó không nghe lời còn có anh giúp em dạy dỗ, nên lát nữa anh sẽ gọi Dư Ôn đến đây đón chúng ta.”

Anh nói chuyện này quàng sang chuyện kia nhưng chẳng hiểu sao nghe lại thấy rất hợp lý, vì thế Diêu Linh ừ một tiếng.

Chẳng biết trợ lý Dư Ôn thấy bọn họ chia tay chẳng được hai ngày đã dọn về ở với nhau sẽ nghĩ gì nữa….

Bình luận

Truyện đang đọc