ÁNH DƯƠNG ẤM ÁP

Hạ Nhiên nhanh chóng đứng dậy, xem ra không có tổn thương đến gân cốt.

"Thực xin lỗi." – anh nhìn Giản Tích nói

Giản Tích xem như không nghe thấy, nhìn quanh người anh một cái, "Bị thương chỗ nào rồi? Tay đau không? anh tuyệt đối đừng cố chịu đựng, không được thì chúng ta đến bệnh viện."

Đào Tinh Lai tự động giúp anh đáp lại lời chị mình, "Hí hí, không sao."

Giản Tích hung hăng liếc mắt nhìn một cái, Đào Tinh Lai vội vàng nhấc tay: "Em sai rồi."

Hạ Nhiên hít thật sâu, khó khăn mở miệng: "Bộ dạng anh thế này, đi gặp cha mẹ em không thích hợp."

"Tuyệt đối đừng nha." Đào Tinh Lai vừa nghe đã vội vàng nói, "anh đừng hòng thất hẹn nhé, hoàng thái hậu tự mình xuống bếp, chính tay em nghe bà ấy hướng dẫn cách hầm một con ga mái đấy."

Giản Tích cũng không lên tiếng, nhưng trong mắt lộ ra vẻ do dự.

Hạ Nhiên đương nhiên biết, hôm nay nếu anh không đến, thì sau này chắc chắn sẽ không còn cơ hội nữa.

Nhưng nếu đi, thì với bộ dạng vô cùng chật vật như thế này, thì cũng đâu có kết quả tốt hơn.

Đào Tinh Lai chính là một người thông minh, hưng phấn đưa ra ý kiến, "Hay là thế này đi, giả vờ là em đánh anh, lúc về nhà, chị cứ cáo trạng với mẹ, tôi sẽ tỏ vẻ ngang ngược. Ba mẹ chắc chắn sẽ mắng em nhưng sẽ đau lòng cho anh Hạ ngay lập tức.”

Hạ Nhiên: "..."

Giản Triết: "..."

Đào Tinh Lai nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy ý tưởng ấy tuy nhỏ nhưng vĩ đại, "Nhưng nói trước là chỉ dựa vào mình em diễn xuất hay cũng không ổn, hai người cũng phải phối hợp diễn với em mới được. Chị, ánh mắt nhìn em như nhìn rác thế là sao? Này, có làm hay không đây?"

Hạ Nhiên ngước mắt, "Làm."

Giản Tích: "..."

trên đường về nhà, Đào Tinh Lai nhanh chóng biến mình thành “ Bộ dạng đánh nhau”. Son phấn của Giản Tích đều bị chiếm đoạt.

"Đào Tinh Lai, em thoa ít ít tý có được không? Mấy món này chị phải nhờ người đem từ nước ngoài về đó."

"Em phải hóa trang cho giống, nếu không khó mà diễn được." Đào Tinh Lai đem đồ trang điểm bôi lên mặt cho phù hơp, còn biết dùng son chỉnh màu, hiệu quả đương nhiên vô cùng tốt.

Đào Tinh Lai sầm mặt, run giọng chỉ vào Hạ Nhiên, đầu ngón trỏ run run trong không trung, "không cho anh bắt nạt chị tôi."

Da gà trên người Giản Tích nổi hàng loạt, "Bốp " Vung tay lên vỗ vào đầu cậu, "Thần kinh."

" Mẹ kiếp, chị có gặp tên thần kinh nào đẹp trai như em không? Chị mắng em, còn đánh em! Em nóicho chị biết, lỡ mà chị vỗ nổ đầu em, đến lúc đó lỡ em không khống chế được cái miệng, nói lung tung thì chị cũng đừng trách em."

Hạ Nhiên kéo tay Đào Tinh Lai lại, "Được rồi, đừng quấy rầy chị cậu đang lái xe, tôi cám ơn cậu."

Đào Tinh Lai đươc dỗ ngọt, nhìn sang anh giọng điệu ra vẻ cụ non: "anh có thể khẩn trương được rồi đó, dù sao người anh sắp gặp là Thị trưởng thành phố mà."

Vốn là nói đùa, không nghĩ tới Hạ Nhiên lại nghiêm túc gật đầu"Ba cậu, ông ấy, dễ nói chuyện không?”

"So với mẹ em thì tốt hơn một chút." Đào Tinh Lai đưa tay phải ra, ngón trỏ cùng ngón cái mấp máy kéo ra khoảng một cm, "Thế này này, tốt hơn cỡ này này."

Hạ Nhiên nuốt nước miếng, một lời khó nói hết.

Giản Tích liếc nhìn anh, bình thường mà một đại ca ngông cuồng phóng đãng, giờ phút này bị bó tay bó chân, nghĩ lại rất đau lòng.

Vì thế vội nắm lấy tay anh, véo nhẹ hai cái, "Còn có em mà, đừng sợ."

một chặng đường đầy thấp thỏm, cuối cùng cũng đến cao ốc thành ủy.

Nơi này không giống như trung tâm thành phố ồn ào, dọc theo con đường vừa hẹp vừa ngắn. Hai làn đường xe chạy, ven theo hai bên đường là những cây ngô đồng cao lớn.

Cửa thứ nhất bảo vệ đứng gác thẳng tắp, ngoài ra còn có xe tuần tra qua lại tấp nập. Biển số xe Giản Tích đã quá quen thuộc, nên được phép đi thẳng.

Đào Tinh Lai sau khi gục xuống một giây lại lập tức ngẩng đầu lên: “Người có nhan sắc xuất sắc, luôn có tương lai cao, điều này đã có ba chúng ta là tấm gương.”

Giản Tích cười phá lên, xoa đầu cậu, "Em là một đóa hoa trong đại viện."

"không phải sao, với nhan sắc này của em đủ sức chống chọi cả một thành phố lớn đấy."

Hạ Nhiên nghe hai chị em đùa qua đùa lại cũng thấy buồn cười, nhưng tâm tình không thả lỏng cho lắm. đi khoảng hai km chính là cửa thứ hai, một tiểu đội vừa đi tuần tra ngang trong viện, đi thành hai hàng thẳng tắp đều nhau, đi quanh căn nhà lớn vẻ ngoài đơn giản giống như thời kì dân quốc.

Sau khi xuống xe, Giản Triết càng cảm thấy chú ý đó của Đào Tinh Lai thật tệ, "Hay chúng ta đừng diễn kịch gì hết, cứ để vậy gặp đi."

"Chị đừng nhiều chuyện nữa, quý cô, làm ơn bước ra phía sau để cánh đàn ông chúng tôi làm việc." Đào Tinh Lai xoa nhẹ mặt, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, Đào ảnh đế đã nhập vai ngay lập tức, mày kiếm nhướng cao, trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ ấm ức.

Hạ Nhiên đi theo sau Giản Tích, người còn ở ngoài cửa, đã nghe tiếng Đào Tinh Lai ồn ào bên trong, ngay sau đó là giọng của Đào Khê Hồng - -

"Được rồi, con từ phim trường trở về với bộ dạng thế này, như vậy gặp khách rất không lễ phép."

Đào Tinh Lai bình thản ứng đối, "Mẹ! Mẹ đừng đau lòng vì con! Con mới đánh nhau với người ta! Con vẫn còn đang tức lắm đây nè!"

Giản Tích cùng Hạ Nhiên vào nhà.

"Mẹ."

"Bác gái, chào bác."

Đào Khê Hồng khách khí gật đầu, xem như đồng ý với hai tiếng chào hỏi này, ánh mắt dừng ở trên mặt Hạ Nhiên, ngẩn người ra.

Bà đầu tiên là nhường đường, mời Hạ Nhiên vào nhà ngồi, sau đó chất vấn Đào Tinh Lai, "Con đang làm gì thế, mới đi ra ngoài có một chút đã gây chuyện rồi."

Đào Tinh Lai hùng hổ, "Con luyến tiếc chị của con."

"Suy luận kiểu gì thế, sao phải đi đánh người?"

"Trước đây chị con chỉ thương mình con, hiện tại hai người bọn họ là một phe, đem con cô lập, làm con bị tổn thương."

Đào Khê Hồng vẻ mặt nghiêm túc, mắng nhỏ: "Con bướng quá rồi!"

"Con bướng thế đấy." Đào Tinh Lai càng diễn càng hăng say, "Người ta nói tuổi hai mươi đang là thời kỳ phản nghịch của thiếu niên, tình cảm chị em mẹ không hiểu đâu, giặc đến nhà dù đẹp trai cũng phải đánh.”

Giản Tích dựa theo kịch bản đã ấn định lúc trước, chờ đúng thời điểm đứng dậy can ngăn, "Đừng ồn nữa, em có lý được chưa, mẹ, đây là Hạ Nhiên."

Đào Tinh Lai diễn xuất càng lúc càng hăng, đứng cản trước mặt Đào Khê Hồng, "Đừng nhìn anh ta, nhìn con nè."

Đào Khê Hồng phiền chết, "Tinh Lai!"

Phần diễn của Đào Tinh Lai đã chấm dứt, nhanh chân chạy lên lầu, nhún người chào tạm biệt khán giả.

Đào Khê Hồng bị con trai càn quấy làm đau đầu, cảm thấy áy náy nhìn Hạ Nhiên, "Tiểu Hạ cháu đừng để ý, nó từ nhỏ bị chúng tôi chiều hư, cháu bị thương có nặng lắm không? Tiểu Tích, đi lấy hộp thuốc ra đây."

Hạ Nhiên vội vàng đứng dậy, "không cần đâu bác gái, trầy da chút thôi, không sao đâu ạ." Hai tay của anh đưa lễ vật qua, "Đây là quà của bác cùng bác trai, không biết là hợp ý hai người không."

"Khách sáo quá." Đào Khê Hồng cười nhận lấy, mở phần của bà ra, nhìn kỹ một hồi rồi ngẩng đầu nói: "Cám ơn, tôi rất thích."

Giản Tích hỏi: "Ba của con đâu mẹ?"

"đang nghe điện thoại ở bên phòng làm việc, chắc sẽ đến nhanh thôi." Đào Khê Hồng nhướng hàng mày được tỉa cẩn thận, trên gương mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo, bà đem khay trái cây đẩy nhẹ về phía Hạ Nhiên, "Tiểu Hạ, ăn chút trái cây đi."

Hạ Nhiên không từ chối, chậm rãi cầm một múi cam lên.

không bao lâu sau, Giản Nghiêm Thanh từ thư phòng bước xuống lầu, "Đào Tinh Lai làm sao thế, tôi ở thư phòng mà nghe được nó đang nhảy nhót loi choi như khỉ ở phòng ngủ."

"Nó đang làm loạn đấy." Đào Khê Hồng quay đầu nhìn bạn già, "thật sự là một thằng con nít mà, ông xem, cho tiểu Hạ thêm không ít phiền toái."

Hạ Nhiên đứng thẳng cúi đầu chào Giản Nghiêm Thanh, "Bác trai, chào bác."

Giản Nghiêm Thanh lúc nghỉ ngơi ăn mặc đơn giản, một thân pyjiama chất liệu áo rất bình thường, giơ tay nhấc chân mang theo nét phóng khoáng thoải mái..

Ông đi tới, bắt tay với Hạ Nhiên, "Thoải mái đi, ở nhà không nhiều quy tắc vậy đâu.."

Giản Nghiêm Thanh ngồi trên cái sô pha đơn, Giản Tích khéo léo châm trà.

"Tôi nghe tiểu Tích nói về cậu rất nhiều, khen ngợi cậu không dứt lời, đúng ra nên gặp mặt nhau sớm hơn, nhưng do tôi cứ bận việc mãi.” Thái độ của Giản Nghiêm Thanh rất ôn hòa, hoàn toàn không hề có chút vẻ phách lối nào.

Hạ Nhiên cũng không kiêu ngạo không xu nịnh, "Bác trai, bác bận rộn công việc, cũng nên chú ý thân thể."

Đào Khê Hồng đưa tay khoát lên vai bạn già, "Tiểu Hạ rất khách khí, mang theo quà đến tặng tôi và ông, tôi cũng đã mở quà nhìn thay ông rồi, là hộp trà Mao Tiêm, cách giấy gói mà còn ngửi được mùi trà đúng chuẩn."

Giản Nghiêm Thanh gật đầu, "thật là có tâm."

Đào Khê Hồng: "Tuổi càng lớn thì càng hiểu chuyện, cháu xem Tinh Lai đó, sang năm đã hai mươi tư, nó còn ương bướng như vậy. Tiểu Hạ, nó có lúc đắc tội với cháu, cháu đừng thấy lạ."

Hạ Nhiên: "không phải đắc tội đâu ạ, đều là người trẻ tuổi, cùng nhau tán gẫu, bất đồng ý kiến cũng rất bình thường, kỳ thật suy nghĩ của tiểu Đào rất sinh động."

Mặt Đào Khê Hồng đầy vui vẻ, "Tiểu Hạ, cháu là người địa phương nào?"

"Quê cháu ở Diêu tỉnh."

"Vì sao chuyển đến nơi này?"

"Ở đó làm ăn thất bại, mấy năm trước còn trẻ quá tâm tính vẫn chưa ổn định, nên muốn đổi địa phương khác.” Hạ Nhiên bình tĩnh trả lời, không có một chút giấu giếm gì.

Thái độ thừa nhận bình thản đó đã làm cho Đào Khê Hồng cảm thấy ngoài ý muốn.

Giản Triết lẳng lặng pha cho Hạ Nhiên chén trà, đặt trước mặt anh, an ủi âm thầm.

Giản Nghiêm Thanh nói: "Ai cũng cần có kinh nghiệm sống để trưởng thành, điều này rất đáng tán thưởng."

Đào Khê Hồng lại hỏi: "Cháu cùng tiểu Tích quen nhau thế nào?"

"Rửa xe." Hạ Nhiên nói: "Sau đó vợ của bạn cháu đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhờ Giản Tích giúp đỡ đưa đến bệnh viện, nên cả mẹ lẫn con mới bình an."

Giản Nghiêm Thanh gật đầu, "Nó là bác sĩ, bổn phận của nó là cứu người, nên rất quý trọng sinh mệnh. Tiểu Tích, con làm tốt lắm."

Hàn huyên khoảng mười phút, toàn bộ món ăn được dọn lên bàn.

Đào Tinh Lai tự giác xuống lầu, "không cần mọi người kêu, con ăn cơm rất tự giác."

Giản Tích nhâm nhi nước trái cây, không thèm ngẩng đầu lên, "không có ai gọi em."

" Ở trên lầu lúc nào em cũng lưu ý mùi thơm thức ăn dưới này, biết mẹ nấu món gì hết nè, gà hầm, măng tây xào tôm cá Lư hấp, chị xem, em ngửi là chỉ có đúng thôi!”

Đào Khê Hồng bị cậu làm cho đau đầu, "Lỗ mũi chó cũng chưa thính bằng con."

"Lỗ mũi chó có cao như mũi con sao. Mũi của con là mũi mẫu trong các bệnh viện thẩm mỹ đó.” Đào Tinh Lai ngồi cạnh Hạ Nhiên, dường như vẫn còn đang nhập vai, "Đừng sợ, tôi sẽ không đánh anh."

Giản Nghiêm Thanh thoáng lên tiếng, "Được rồi, ăn cơm đi."

"Mọi người sao lại thế này, cả nhà vừa cưỡng bức đe dọa, vừa không kể tình thân, muốn đả kích chết con mà." Đào Tinh Lai nói một tràng, giọng điệu ấm ức.

Mọi người cùng nhau dùng cơm, mọi chuyện diễn ra tương xứng như đã đoán trước.

không có xấu hổ, không có cố ý lấy lòng, càng không có vẻ gì xa cách.

Từ người Giản Nghiêm Thanh tỏa ra khí thế trầm ổn, Đào Khê Hồng khôn khéo, nhưng rất hiểu lí lẽ.

Hạ Nhiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi ăn xong, Hạ Nhiên ngồi ở phòng khách, tiếp tục cùng trưởng bối nói chuyện phiếm.

Giản Tích bưng dĩa anh đào lên lầu, Đào Tinh Lai ngồi xếp bằng trên sàn gỗ chơi trò chơi.

Giản Triết cầm lấy một trải anh đào nhét vào miệng cậu, "Tối nay em biểu hiện rất tốt, ghi nhận công lao này của em."

"Công lao này đổi lấy một nồi móng giò kho tàu. Sao, chị có chịu không, không được từ chối." Đào Tinh Lai nhai bẹp bẹp.

"Được rồi, được rồi, sáu giờ sáng mai chị sẽ đi xếp hàng mua cho em."

Đào Tinh Lai cảm thấy thỏa mãn, "Phải là tiệm một ngày bán số lượng 100 cân, mua không được chị liền xong đời. Đúng rồi, anh Hạ đâu?"

"đang tán gẫu với ba mẹ bên dưới."

"Chị đừng nghĩ thế là đã qua cửa nhé, lúc ăn cơm, ánh mắt mẹ không mấy thiện cảm, luôn nhìn chăm chú người đàn ông của chị, quan sát nhất cử nhất động của anh ta." Đào Tinh Lai làm ra vẻ đau buồn, "Nữ cường nhân thật đáng sợ, bổ não thuộc hàng super mà."

Giản Tích ngược lại không cảm thấy có gì, "Thế này chị đã cảm ơn mẹ lắm rồi."

"Nhưng mà nói thật, anh Hạ không sợ cọp mẹ nhà mình, đặc biệt bình tĩnh." Đào Tinh Lai đổi tư thế, nằm úp sấp ở trên sàn nhà chơi trò chơi, "Khí thế tuyệt đối không thua."

Giản Tích đắc ý trong lòng, lại nhét một quả anh đào vào trong miệng cậu.

một giờ sau, Hạ Nhiên cáo từ, "Bác trai bác gái, thời gian không còn sớm, con không quấy rầy hai người nghỉ ngơi."

Đào Khê Hồng đứng dậy, "Cháu trở về cũng phải cần thời gian, tôi sẽ không giữ cháu nữa, tôi sẽ bảo tiểu Tích tiễn cháu."

Giản Tích từ trên lầu đi xuống, "Mẹ, Tinh Lai nói tối nay ngủ ở nhà."

"Tùy ý nó." Đào Khê Hồng đã chuẩn bị quà đáp lễ, đưa cho Hạ Nhiên, "Đây là một ít thuốc bổ tôi nhờ người mang về từ Tương tây. Tôi nghe tiểu Tích nói, trong nhà cháu còn có bà ngoại, tặng cái này cho bà, cũng là tâm ý của chúng tôi."

Hạ Nhiên từ chối một hồi không được, đành tiếp nhận.

Chờ xe lái ra cao ốc Thành ủy, Hạ Nhiên nói: "Em dừng xe một chút."

Giản Tích: "Làm sao vậy?"

Xe còn chưa dừng hẳn, Hạ Nhiên sốt ruột khó nhịn ôm chầm Giản Tích, hôn mãnh liệt.

[............CHÚT THỊT KHI BETA sẽ BỔ SUNG SAU...................]

Lái xe đi lần nữa đã qua tám giờ, thành phố đang nóng lên, cứ như ánh đèn hỗn tạp của bóng đêm còn mang chút hơi ấm sót lại từ ban ngày.

"Gặp ba mẹ em thấy hồi hộp lắm không?"

"Gặp xong thì không hồi hộp nữa."

"không tin."

Hạ Nhiên lại thèm thuốc lá, rút ra một điếu nhưng chỉ cắn ở miệng, không châm lửa.

"Lúc đó anh đã nghĩ rất rõ, dù bọn họ không thích anh, không đồng ý thì sao, dám đem em gả cho người khác, anh sẽ đi cướp dâu - - Dù sao, cô gái này anh muốn chắc rồi."

Ngón tay Giản Tích khẽ run.

Hạ Nhiên cắn điếu thuốc, đẩy cửa kính chắn gió xuống, đầu tóc anh sạch sẽ gọn gàng, lộ ra cái trán đầy đặn, có gió, anh híp mắt lại, vừa hờ hững vừa ung dung.

"Giản Tích."

"Dạ?"

"Thành phố này em thích nhất chỗ nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc