ẢNH HẬU TÁI LÂM

Edit: Um-um

Nhưng ngoài dự liệu của cô ta, Cố Tương không hề nghĩ ngợi, liền nói: “Vậy cũng không cần người đóng thế nữa.”

Tưởng Lily và Văn Tĩnh sững sờ, Văn Tĩnh vội la lên: “Tương Tương, trời nóng lắm. chị Lily nói đúng đó, em đừng nên miễn cưỡng…”

“Cũng không phải là miễn cưỡng.” Không đợi cô ấy nói xong, Cố Tương cắt ngang: “Em là một diễn viên, phải là người chuyên nghiệp.” Cô nhìn Kiều Ánh Tinh khẽ mỉm cười: “Làm phiền chút nữa chị Kiều nói với nhóm phóng viên một tiếng, viết về em chuyên nghiệp chút nhé.”

Lúc cô nói lời này, giọng nói nghiêm túc, không nhìn ra một chút nhạo báng nào nhưng Kiều Ánh Tinh cảm thấy lời này đang châm chọc cô ta. 

Trong lòng cô ta dằn lại, ngay sau đó cười: “Nhất định rồi. Vậy để chị thay em nói với Ôn đạo diễn một tiếng nha.” Quay người đi, nụ cười đã biến mất.

Nếu Cố Tương đã tự mình không biết sống chết, cô ta phải thừa dịp Cố Tương hả hê chỉnh chết cô. 

Tưởng Lily nhìn thấu dụng ý của Kiều Ánh Tinh, lo lắng nhìn Cố Tương: “Em so đo với cô ta làm gì cho mệt, phải biết quý bản thân mình chứ. Di3nd@nl3quyd0n Làm diễn viên không cần giận lẫy, bây giờ đổi ý vẫn còn kịp.” Cô ấy cho là Cố Tương đồng ý không dùng người đóng thế vì trúng phép khích tướng của Kiều Ánh Tinh.

“Em không có giận lẫy.” Cố Tương nói: “Em hiểu rõ mình đang làm gì. Nhưng mà nghiệp diễn là vậy, có thể diễn vinh quang chói lọi, cũng có thể diễn xấu xí dơ bẩn. Đó là công việc thôi.” Cô cười cười: “Cám ơn chị Lily, em đi hoá trang lại cái đã.”

Văn Tĩnh vội vàng đi theo, còn muốn khuyên bảo Cố Tương, lại thấy Cố Tương vào phòng nghỉ ngơi ngồi xuống, nhìn bốn bề vắng lặng, hỏi Văn Tĩnh: “Trong tay chị có số điện thoại phóng viên không?”

“Có vài người.” Đầu tiên Văn Tĩnh sửng sốt, sau đó bừng tỉnh hiểu ra: “Tương Tương, em định…. Nhưng mà…” Cô ấy hơi khó xử: “Đây đúng là lần đầu tiên em diễn loại cảnh này, gọi phóng viên tới cũng không có ích gì.”

Ý của Cố Tương là, nếu đã muốn quay cảnh diễn này sao không gọi thêm phóng viên đến viết vài bài, ca ngợi kinh nghiệm, thái độ làm việc nghiêm túc, cái gì cũng được. Nhưng Văn Tĩnh cảm thấy, lần đầu tiên Cố Tương đóng cảnh mạnh mẽ như vậy, hình tượng cũng không tiện, nói không chừng lúc đó sẽ cảm thấy khó khăn, gọi truyền thông đến không phải là vạch áo cho người xem lưng sao?

“Tin em đi.” Cố Tương nhìn cô ấy: “Tìm truyền thông nào có ảnh hưởng lớn một chút, với lại tìm thêm một người có quan hệ cá nhân tốt với chị, hai người là được rồi.” Cô nhìn lướt qua bên ngoài: “Dù sao cũng phải chói sáng, đã thế thì chói sáng thêm một chút vậy.”

Nếu Kiều Ánh Tinh đã gây rắc rối cho cô khắp nơi, thậm chí còn gọi truyền thông thì cũng nên để đám lửa này cháy bùng lên thêm chứ. Lần đầu tiên diễn cảnh nguy hiểm? Dĩ nhiên không phải. Lúc đầu cô đóng một bộ phim ma, các loại màu đỏ dội lên đầu cô, bị đẩy từ trên cao xuống té ngã trầy da, rơi xuống nước, nhảy khỏi xe, các loại nguy hiểm đều có. Mà lúc đó gặp đạo diễn rất khó tính, không cho diễn viên nào được dùng người đóng thế, đừng nói là hình tượng, đúng là dùng cả tính mạng để quay phim. 

Vậy nên cảnh diễn bây giờ có gì không thể đóng? Kiều Ánh Tinh đang kể chuyện cười à?

Đợi đến khi Cố Tương bước ra từ phòng nghỉ ngơi, người bên ngoài cũng đã chuẩn bị xong. Điều khiến người ta kinh ngạc là bỗng nhiên hiện trường xuất hiện ba vị phóng viên nói đến tham quan trong đó có hai vị có tầm ảnh hưởng khá lớn. 

Biến cố này khiến người trong phim trường lúng túng, Ôn Lâm Dự lại cảm thấy không việc gì. Mỗi ngày đều có phóng viên đến tham quan phỏng vấn, để duy trì độ hot thì đây là việc nên làm. Mà hôm nay mấy vị phóng viên này rõ ràng đến vì cảnh quay của Cố Tương. Tưởng Lily và Nguỵ Khôn hơi lo lắng, chỉ cần không tốt một chút là có thể lên trang nhất như chơi. 

Đường Duệ đứng cạnh Triển Dương, vừa dùng đá lạnh xoa  mặt vừa nói: “Người yêu ông sắp đi đóng cảnh của diễn viên đóng thế kìa, sao ông không đi giúp một tay?”

“Không cần.” Triển Dương hào hứng nhìn Kiều Ánh Tinh đang chộn rộn, cười: “Có người muốn xui xẻo.”

“Có ý gì?” Đường Duệ nghe không hiểu.

Trong lòng Kiều Ánh Tinh rất hả hê. Vốn cô ta chỉ gọi phóng viên Vương không ngờ phim trường lại đến thêm hai nhà truyền thông khác, nhất định là đi săn tin tức. Cả ba nhà truyền thông cùng đánh, Cố Tương không ngã một cú thật đau mới là lạ. 

Trong lòng cô ta xuất hiện cảm giác sung sướng vì trả được thù, Cố Tương không phải diễn xuất tốt sao, không phải rất có thiên phú, rất có năng lực sao? Cô ta phải xem thử, diễn cảnh hao sức mà không có kết quả tốt thế này, diễn cảnh hoàn toàn không có hình tượng như vậy, Cố Tương phải làm sao bình thản tiếp tục không coi ai ra gì, làm sao phát huy diễn xuất siêu nhân của cô đây?

Người mới thì vĩnh viễn chớ vọng tưởng một bước lên trời. 

Máy quay vào chỗ sẵn sàng, Ôn Lâm Dự hô một tiếng bắt đầu. 

Trong phòng giam tối đen, bóng Thẩm Diệu ngồi một mình cô đơn. 

Trong phòng giam còn có chuột và trùn bò ngọ nguậy, trên giường được đắp bằng rơm rạ và rác rến lộn xộn giống như thông qua hình ảnh có thể cảm nhận được hương vị ẩm mốc mục rữa của nó.

Cô gái đầu bù tóc rối, xiêm áo dơ bẩn, thậm chí trong móng tay cũng chứa đầy cáu bẩn. Thân hình nàng khòm xuống, giống như một lão bà. 

Kiều Ánh Tinh nhíu mày, lqddiend@n cho dù cảnh diễn này hoàn toàn không có hình tượng, Cố Tương cũng biểu hiện hết sức tự nhiên. Dường như vừa bắt đầu đã là một nhân vật xấu xí như thế, một chút cũng không có cảm giác gượng ép. 

Cô luôn là người nhập vai cực nhanh.

Ngục tốt đi vào, không nói hai lời, một thùng chất dơ đổ “Ào” một cái lên người Thẩm Diệu. 

Người trong phim trường không nhịn được run lên, dù là chất dơ giả nhưng trời nóng như vậy mà bị một thùng đồ nghề đổ xuống không phải là ai cũng có thể chịu được. 

Thẩm Diệu thở hổn hển hai cái, lập tức vén mớ.um.um tóc tán loạn trên trán ra, dù ở chỗ tối tăm, người đầy dơ bẩn nhưng vẫn không thể che giấu hào quang trên người nàng. Không có bất kỳ thừa thãi và gượng gạo nào, nàng hung hăng trừng mắt nhìn ngục tốt. 

Một đôi mắt sáng lấp lánh như sao. 

Đường Duệ không tự chủ cắn “Cốp” nát cục đá đang ngậm trong miệng. 

Ba người phóng viên không hẹn mà cùng đưa camera về cô gái dơ bẩn ấy. 

Có người trời sinh luôn toả sáng, giống như vì sao trong bóng tối, không bao giờ lu mờ. 

Cho dù lúc chán nản nhất, trong xương tuỷ luôn có sự kiêu ngạo của quý tộc. Thẩm Diệu cao giọng nói: “Càn rỡ!”

Càn rỡ! Kiều Ánh Tinh thật càn rỡ, còn muốn dùng mấy cái này đến làm khó cô? Quả là chuyện hài. 

Đời trước, cô từng diễn qua vai thi thể không đầu, diễn qua tiểu nhân gian trá, diễn qua cảnh già nua, thiện lương, tà ác, xinh đẹp, xấu xí, tốt-xấu, có thể nhìn và không thể nhìn, chỉ có cái không tưởng tượng ra chứ không có cái không làm được. 

Một tội phạm tử tù lại còn là một tử tù xinh đẹp, giống như là quả bóng!!

Bình luận

Truyện đang đọc