ÁNH HỌA

Sự việc thực ra rất đơn giản.

Một ngày nọ vào hơn nửa tháng trước, người đàn ông tốt Nhan Tử Khâm lúc giặt quần áo lôi được ví tiền của Tần Dật từ trong túi quần hắn, nhất thời hiếu kỳ muốn mở ra xem có hình của nhân vật đáng ngờ nào không.

Kết quả là có thực. Ảnh chụp một người thiếu nữ diện mạo thanh tú, tết hai bím đuôi sam dài, trên người mặc bộ đồng phục màu xanh trắng đan nhau rộng thùng thình.

Nhan Tử Khâm lập tức hiểu ra, trong lòng liền đau xớt vô cùng. Nhóc kia nhìn qua có vẻ như không để ý thứ gì, cái gì cũng thuận buồm xuôi gió, gì cũng không nói, rốt cuộc vẫn có khúc mắc chưa được mở ra.

Khẽ thở dài một hơi, cầm chứng minh thư của hắn để bên môi khẽ hôn. Vô cùng thỏa mãn nhìn khuôn mặt trẻ trung hờ hững trên đó, Nhan Tử Khâm nghĩ, thật là, ảnh chụp chứng minh thư cũng đẹp trai hơn người.

Bất ngờ liếc qua ngày sinh viết phía trên, 20/5/1988, trong lòng giật thót, đảo mắt mấy cái đã sắp đến rồi mà y còn chưa chuẩn bị gì…

Tần Dật nói: “Ngày sinh trên chứng minh thư không chính xác.”

Nhan Tử Khâm tựa vào vai hắn, không có phản ứng gì.

Qua một lúc lâu, y mới đứng thẳng người dậy ờ một tiếng, sau đó khôi phục bộ dạng vui tươi lúc trước, nói: “Được rồi, 520 cũng là một ngày đẹp.” (520 [wǔ èr líng] = 我爱你 [wǒ ài nǐ]: I love you)

Tần Dật kéo y vào trong nhà, để y đi tắm rửa trước còn mình đi thu dọn phòng ốc cho y.

Nói không lãng mạn là giả, nói không cảm động cũng là giả.

Có một người như vậy, rõ ràng không thân thiết lại vô cớ nhớ nhung bạn, rõ ràng là người luôn được chiều chuộng lại vì bạn mà không ngại vào bếp, rõ ràng không ngừng xua đuổi y vẫn một mực không từ không bỏ. Tài hoa như vậy, kiêu căng như vậy, tùy tính như vậy mà lại… dịu dàng như thế.

Thế đó, rõ ràng đã sớm chìm đắm rồi, vì sao còn phải khổ sở chống cự?

Tần Dật đứng ngoài phòng tắm, nghe tiếng nước chảy rào rào bên trong, nhìn lớp kính mờ phủ đầy hơi nước, trong lòng liền sáng tỏ.

Hắn nói: “520 cũng là một ngày đẹp.”

Hắn nói: “Trước nay chưa từng có ai tốn công sức vì em như vậy.”

Hắn nói: “Trước đó, em còn tưởng những người quan trọng cuối cùng đều sẽ dần dần rời xa.”

Từ mẹ rời bỏ hắn đến Kỷ Mạc Ly không cần hắn nữa, Tần Dật cho rằng sẽ không còn ai có thể phá tan lớp phòng thủ trong tim hắn. Mấy năm nay không phải không có tình cảm với ai, nhưng chỉ dừng ở mức thấy thuận mắt bèo nước gặp gỡ mà thôi. Chỉ là có hảo cảm, không hề để trong lòng. Có người nói, lúc thật sự thích một ai, cảm giác đầu tiên thực ra sẽ là sợ hãi.

Cha sứ Peter Paul cũng nói, tình yêu là nguồn gốc của tội lỗi.

Nhưng ông cũng tùng nói, tình yêu sẽ không bao giờ ngừng lại.

Tiến lên trước hai bước, Tần Dật dựa người vào cửa, dường như có thể cảm nhận được hơi nóng bên trong.

Ngẩng đầu lên, lấy tay che hai mắt, Tần Dật nói: “Hiện tại em có thể thử tin tưởng rồi.”

Cửa “lách cách” một tiếng rồi đột ngột mở ra, theo đó một bàn tay thò ra kéo hắn vào.

Tần Dật còn chưa đứng vững đã bị ai kia ôm khóa trong lòng, sau đó là nụ hôn kéo dài tới tấp không để lại chút khe hở.

Một lúc lâu sau ai kia mới thả hắn ra, sau đó chui đầu vào cánh cổ hắn, khẽ cười không ngừng.

Tần Dật mở to mắt, như trúc=t giận mà tóm lấy tóc y, có chút hổn hển nói: “Thắt lưng em…”

Vừa rồi người nào đó vì kích động nên động tay quá mạnh, lúc kéo hắn vào không để ý siết chặt eo hắn. Đã thế người kia còn mặt dày nói tiếp một câu “Thắt lưng làm sao cơ anh còn chưa làm gì mà”, chọc Tần Dật tức đến mức dứt khoát đẩy y ra, khóa cửa lại.

Con sói xám nào đó cứ cả người trần trụi như thế ở bên ngoài ra sức đập cửa, vừa đập vừa gọi, tận dụng hết sức sở trường bỉ ổi. Có câu nói thế nào ý nhỉ, đến tay rồi liền hiện rõ nguyên hình.

Chàng trai ngoài cửa thực nóng lòng, giai nhân trong phòng khẽ mỉm cười.

Làm loạn một lúc lâu, Nhan Tử Khâm mới chậm chạp về phòng thay đồ ngủ, bộ dạng vui tươi không giảm bớt.

Mấy ngày nay y cũng thực sự mệt mỏi, leo lên giường không được bao lâu thì liền ngủ thiếp đi.

Tần Dật lau tóc đi tới phòng cho khách, nhìn thấy bộ dạng không chút phòng vệ lúc ngủ của người kia, đột nhiên có cảm giác viên mãn.

Hắn nửa quỳ bên giường, nhìn quầng thâm đen xì dưới mắt của người kia, mũi thấy có chút cay cay. A Dật mày có tài đức gì chứ.

Nghĩ lại, cũng may tên mặt sói cười này bị mệt, nếu không người phải mệt chính là mình. Tránh được một kiếp, he.

Đưa tay bóp bóp mũi y, “Đồ ngốc, thực ra em sinh vào ngày Quốc tế thiếu nhi cơ.”

“Đồ ngốc, ngủ ngon.”

Bình luận

Truyện đang đọc