ÁNH HOÀNG HÔN CHIẾU RỌI LÒNG EM


Khi mặt trời chiếu rọi vào trong căn phòng, ánh nắng chói mắt làm cho Thương Tình Xuyên bừng tỉnh giấc, cô mở mắt lại vì chưa kịp thích nghi với ánh sáng mà nhắm mắt lại.

Sau đó cô lấy tay che đi ánh nắng chói chang và dần mở mắt ra.
Đột nhiên cô ngồi bật dậy, nhìn xung quanh, nhưng quả nhiên cô vẫn ở thế giới hư ảo này, không thể trở về được.
Lúc này chắc anh đã đi làm, mà cô cũng nên mau mau rời khỏi căn biệt thự này thôi, vì nó vốn chẳng thuộc về cô.

Sau khi ly hôn, chắc hẳn anh sẽ dẫn nữ chủ nhân thật sự trở về đây, mở ra một câu chuyện hạnh phúc.
Cô thở dài rồi đi vào phòng vệ sinh, sau khi tắm rửa, vệ sinh cá nhân và thay đồ xong, cô liền bước ra ngoài, bất đầu dọn hành lý để rời khỏi đây.
Trong lúc dọn dẹp, cô đã vô tình nhìn thấy tấm ảnh tốt nghiệp mà anh và cô chụp chung.
Trong ảnh là một cô gái vô tư, hồn nhiên, tươi cười nhìn vào máy ảnh, còn anh thù ngượng nghịu nhìn đi chỗ khác, nhìn thôi đã biết là bị ép chụp chung cùng người mà anh không thích.
"Haizz! Cần gì phải tự làm khổ mình như vậy chứ?" Cô tự cảm thán, sau đó thì xé tấm ảnh làm tư, dứt khoát bỏ vào thùng rác, vì cô không phải là nữ chính, cô không yêu anh.
Khi thu dọn hành lý xong, Tình Xuyên đi xuống lầu.

Nhìn thấy cô xách nhìn hành lý như vậy, dì Trương liền bàng hoàng đi đến: "Thiếu phu nhân, cô định đi đâu vậy?"
Trước đây, trong căn biệt thự lạnh lẽo này chỉ có dì Trương là tốt với nữ chính, chỉ có dì mới nhìn ra tình cảm mà nữ chính dành cho anh có bao nhiêu là thật lòng, có bao nhiêu là dày vò.
Chỉ có anh là có mắt như mù, một chút cũng không nhìn thấy.
"Dì Trương à, con phải đi rồi, sau này cũng sẽ không trở về nữa.

Nhưng không sao, lúc rảnh con vẫn có thể thăm dì." Cô cố trấn an dì.
"Thiếu phu nhân, sao lại như vậy chứ? Sao lại thành ra như vậy? Cô tốt như thế, tại sao thiếu gia lại..." Giọng dì run rẩy như sắp khó, có lẽ hai năm nay, dì đã thật sự xem cô là người thân.
"Không sao đâu mà.

Con không cảm thấy buồn, dù sao anh ấy cũng đâu yêu con, con cần gì phải mặt dày níu kéo khiến đôi bên khó xử." Cô nói với vẻ mặt tươi cười, vì rõ ràng là cô đang nói nữ chính chứ không phải mình.

Vì thật ra...!cô cũng không thật sự hiểu nữ chính, bởi cô không nhu nhược như cô ấy, cô có lòng tự trọng và sự bướng bỉnh của mình.
"Cũng phải.


Vậy sau này thiếu phu nhân hãy sóing cho thật tốt.

Đừng đau buồn vì thiếu gia nữa." Dì Trương nắm chặt tay cô, có chút không nỡ.
Cô cười cười: "Dì Trương à, sau này đừng gọi con là thiếu phu nhân nữa, dì gọi con là Tình Xuyên được rồi."
"Ừm, Tình Xuyên." Dì Trương thở dài, cuối cùng cũng chịu buông tay cô ra.
"Vậy con đi trước đây.

Dì bảo trọng." Sao đó thì cô tạm biệt dì và rời đi, một chút quyến luyến cũng không có.
Dì Trương cũng chỉ có thể nhìn cô mà thở dài: "Sao thiếu gia lại không chịu thử mở lòng dù chỉ một lần chứ."
Sau khi rời khỏi căn biệt thự của Mộc Phi, cô đã bắt một chiếc taxi.
"Cô gái, cô muốn đi đâu?" Vị tài xế kia hỏi.
Cô nhẹ nhàng trở lời: "Đến Thương gia."
Khi quyết định trở về nơi đó, cô đã chuẩn bị tâm lý trước rồi nhưng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Một người cha mà nhẫn tâm đẩy con gái mình cho một kẻ điên như Mộc Phi để hưởng lợi, thì sẽ cầm thú đến mức nào chứ?
Cô thật sự không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, vì mạch của câu chuyện đã bị cô làm rối tung hết cả lên rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc