ÁNH HOÀNG HÔN RỰC RỠ

Phương Nam Chi đặt cơm xuống rồi trở về chỗ ngồi ban đầu của mình, tự mình ăn cơm.

Lý Ngật Chu nhìn về phía bóng lưng cô, qua thật lâu mới nói: “Cảm ơn.”

Phương Nam Chi hơi dừng lại nhưng không quay đầu lại: “Thử xem đồ ăn có ngon không, em không gọi đồ ăn cay đâu.”

Lý Ngật Chu mở bữa tối cô mua: “Trông không tệ lắm.”

“Vậy thì tốt rồi!”

Sau khi ăn cơm xong, Phương Nam Chi thu dọn đồ đạc, chào hỏi anh xong thì về ký túc xá.

Cô không hỏi gì cả, cô nghĩ, có lẽ có một số việc đương sự cũng không hy vọng bị người khác biết.

Sau khi Phương Nam chi đi Lý Ngật Chu ở trong phòng hoạt động rất lâu, anh đang làm bài tập về nhà chuyên ngành kiến trúc, nói là bài tập, nhưng anh luôn coi trọng tác phẩm của mình mỗi lần làm, cho nên hoàn toàn không coi nó là một bài tập.

Bất giác, bầu trời bên ngoài đã tối sầm lại.

Trường có quy chế của trường, tắt đèn cũng quy định thời gian, Lý Ngật Chu chưa hoàn thành thì sẽ không về ký túc xá, anh mang theo máy tính ra khỏi trường, bắt taxi đến chỗ ở của anh ở thành phố Minh Hải.

Khu nhà ở trong trung tâm thành phố, được xây dựng gần sông, cảnh quan rất tốt. Căn nhà này đã được bố anh mua từ nhiều năm trước đây dưới tên của bố anh, nhưng vì họ sống ở Hàng Thành đã lâu nên chưa từng sống ở đây, rồi sau đó anh đi học đại học cho nên mới sống ở đây.

Lúc đầu, ngôi nhà không được trang trí quá nhiều, một năm trước anh đã dành tất cả tiền của mình đây để trang trí nó, phong cách cứng rắn giống như khi ở Phong Lan Vân Đồn, phong cách phục cổ Mỹ.

Chỉ có điều, trang trí nhẹ nhàng ít hơn rất nhiều, bởi vì  vào thời điểm đó không có đủ tiền.

Sau khi vào nhà, đèn tự động bật sáng, phòng khách ngoại trừ ghế sô pha, bàn trà, TV ra thì hầu như không có đồ nội thất nào khác. Bởi vì phòng khách rất lớn, còn có cửa sổ sát đất lớn, vì thế chút đồ nội thất này khiến không gian càng thêm trống rỗng.

Lý Ngật Chu đã quen, anh tiện tay đặt túi máy tính xuống đất, vào bếp rót một ly nước.

Ding.

Điện thoại di động vang lên một tiếng, là tin nhắn WeChat.

[Ngật Chu, mặc kệ như thế nào, xin hãy tha thứ cho mẹ. Chỉ cần con đồng ý trở về thì mẹ có thể cam đoan, tất cả mọi thứ, cái gì nên là của con thì vẫn sẽ là của con.]

Là mẹ anh Lương Tĩnh gửi tin nhắn tới.

Lý Ngật Chu hờ hững, không trả lời, trực tiếp xóa đi.

Anh trở lại phòng khách, ngồi trên ghế sô pha một lúc lâu…



Hai ngày nay Phương Nam Chi vẫn luôn làm dự án của mình, thư viện luôn đầy người, cô cơ bản đều làm ở phòng sinh hoạt của câu lạc bộ.

Bởi vậy cô cũng phát hiện, mấy ngày nay Lý Ngật Chu không tới phòng hoạt động.

Phương Nam Chi: “Đàn anh Hách Lai.”

“Hả.”

“Có thể làm phiền anh giúp em xem một chút được không, khối này xây dựng như thế nào vậy ạ, em làm mà nó mãi không bằng phẳng.”

Hách Lai vừa lúc đang ở trong phòng sinh động, đối với vấn đề của thành viên mới đương nhiên cậu ta rất vui vẻ trả lời, cậu ta đi tới giúp cô thao tác một phen.

Vấn đề đã được giải quyết, Phương Nam Chi nói cảm ơn.

“Không cần khách sáo.” Hách Lai nói: “À đúng rồi, tối nay bọn anh muốn đến nhà của Ngật Chu, em có muốn đi cùng không?”

“Hả? Nhà anh ấy?”

Hách Lai: “Đúng vậy, tên này hai ngày không đến lớp, nói là bị cảm nên bọn anh giúp xin nghỉ, nhưng anh không cần nghĩ cũng biết, nhất định là gạt người, cậu ta nhất định là không muốn đi học cho nên mới tự mình ở nhà làm bài.”

Nhưng Phương Nam Chi lại trở nên căng thẳng: “Vậy ngộ nhỡ thật sự bị cảm thì sao, anh ấy sẽ không gạt người.”

Hách Lai cười nói: “Sao lại không lừa gạt người khác, anh đã bị lừa nhiều lần rồi. Anh nói này đàn em, em cũng đừng để vẻ bề ngoài cậu ta lừa gạt, đúng, bình thường cậu ta rất khách khí lễ phép, nhưng nếu loại người này thật sự muốn xấu xa thì chỉ có thể trở nên xấu xa hơn. ”

“…”

“Bọn anh đến chỗ của cậu ta cũng không phải vì cậu ta bị cảm mà là nhà cậu ta lớn đến muốn chết, chúng ta có thể ở đó ăn cơm đánh bài, còn có thể xem phim. Đàn em, em có muốn đi cùng không, có nữ sinh, Tử Kỳ cũng đi.”

Phương Nam Chi không ngờ rằng thì ra là đến nhà anh ấy đánh bài… Cô cũng muốn đi nhưng cô không  muốn chơi bài, mà là muốn biết anh có thật sự bị cảm không.

“Được, mấy giờ đi ạ?”

“Một tiếng nữa, thuận tiện mang theo đồ ăn đến nhà cậu ta ăn cơm tối.”

“Vâng.”



Phương Nam Chi không biết Lý Ngật Chu thì ra cũng có lúc không đi học, nhà anh cô còn chưa từng đến, lúc này cũng giống như lần đầu tiên học trung học đến nhà anh ở Hàng Thành, nên cô không khống chế được mà cảm thấy khẩn trương.

Hách Lai bọn họ thì nhẹ nhàng quen thuộc, bởi vì học kỳ trước cùng nhau làm dự án, có đôi khi không tiện ở trường sẽ ở nhà Lý Ngật Chu đẩy nhanh tốc độ làm mô hình.

“Mỗi lần đến nơi này đều cảm thấy ở đây thật tốt, người có tiền thật là hạnh phúc!” Sau khi gọi điện thoại cho Lý Ngật Chu, bảo vệ cửa cho bọn họ vào, mấy người đi vào trong, Tôn Minh vừa nhìn xung quanh vừa hóa thân thành gà thét chói tai.

Trịnh Tử Kỳ: “Việc này dễ làm, cậu có thể ở rể nhà anh Chu.”

Tôn Minh: “Ừm… Anh Chu đồng ý chấp nhận tôi thì tôi sẵn sàng thêm đồ nội thất cho anh Chu.”

Trịnh Tử Kỳ lập tức làm ra vẻ nôn mửa: “Với thẩm mĩ của cậu, tôi đoán anh Chu cũng chướng mắt đồ mà cậu mua.”

“Này…”

Sao lại thêm đồ nội thất?

Phương Nam Chi không hiểu trong giây lát, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.

Mãi cho đến khi bọn họ lên lầu, gõ cửa, khi Lý Ngật Chu mở cửa phòng ra cô mới nhận ra được Tôn Minh bọn họ đang nói cái gì.

Đây là nhà Lý Ngật Chu?

Nó trống rỗng…

Sao lại trống rỗng như vậy.

“Có mang bữa tối đến không?” Sau khi Lý Ngật Chu ra khỏi cửa, anh mặc quần áo ở nhà, áo màu trắng quần xám đậm, rộng rãi nhưng rất có kết cấu. Có lẽ là vừa mới từ trong phòng dụng cụ đi ra cho nên trên quần của anh còn dính một ít dăm gỗ.

Sau khi hỏi xong những lời này, Lý Ngật Chu mới nhìn thấy Phương Nam Chi đang đứng ở bên cạnh, trước đó Hách Lai không nói cho anh biết cô cũng đến.

Hách Lai nói: “Đương nhiên rồi, nếu không với mức độ trống trải của tủ lạnh nhà cậu thì chỉ có đến uống gió Tây Bắc.”

Trước khi đến bọn họ đã mua rất nhiều thức ăn.

Lý Ngật Chu mở cửa ra, ba người nối đuôi nhau đi vào, Phương Nam Chi thì đi ở phía sau, sau khi tiến vào thì ngước mắt nhìn anh một cái.

“Anh bị cảm lạnh à?”

Lý Ngật Chu hơi dừng lại: “Ừ, gần như vậy.”

Hách Lai: “Cậu bớt lại đi, đều đã đến nhà cậu rồi mà cậu còn lừa đàn em mình bị cảm.”

Lý Ngật Chu há miệng, còn chưa lên tiếng thì đã nghe Phương Nam Chi nói: “Không phải, anh ấy không gạt người, anh ấy thật sự bị cảm.”

Lý Ngật Chu hơi sửng sốt.

Hách Lai: “Làm sao em biết.”

Phương Nam Chi chỉ chỉ vào cổ họng của anh: “Giọng của anh ấy hình như có chút khàn.”

Hách Lai kinh ngạc: “Có phải không? Cái này em cũng nghe ra được sao?”

Trịnh Tử Kỳ: “Có không?”

Tôn Minh: “Không có chứ?”

Khi bạn dành nhiều sự quan tâm cho một người đàn ông, thì ngoại hình của anh ấy, quần áo của anh ấy, giọng nói của anh ấy sẽ khắc sâu trong tâm trí của bạn… Khi những điều này có một chút thay đổi thì bạn sẽ nắm bắt được sự khác biệt này rất dễ dàng.

Phương Nam Chi không biết từ khi nào mình bắt đầu có năng lực như vậy, nhưng… Cô thực sự nghĩ rằng giọng của anh đã thay đổi một chút.

“Ách… Không có không có, em cũng chỉ thuận miệng nói thôi.” Phương Nam Chi không dám tiết lộ quá nhiều.

Lý Ngật Chu lại rũ mắt nhìn cô một cái: “Có.”

“Hả?”

“Hai ngày nay thật sự bị cảm lạnh.” Lý Ngật Chu nở nụ cười: “Tai rất tốt.”

Phương Nam Chi có chút ngượng ngùng: “Cũng bình thường…”

Hách Lai: “Mẹ kiếp, còn là thật cơ đấy.”

Lý Ngật Chu liếc cậu ta một cái: “Cậu còn quản thật hay giả, nhanh lấy hết đồ ăn ra đi.”

“Biết rồi biết rồi.”

Sau khi tất cả mọi người vào phòng, Hách Lai cùng Tôn Minh đi xử lý đồ ăn trước, dù sao đi trên đường lâu cũng cần phải hâm nóng lại chút.

Phương Nam Chi và Trịnh Tử Kỳ thì lắc lư ở bên ngoài, nhưng phòng khách thật sự quá trống rỗng, cũng không có gì để xem. Vì thế Lý Ngật Chu mở phòng dụng cụ của anh ra, hai bức tường bên trong đều được khảm tủ kính, đặt rất nhiều mô hình.

“Cứ tham quan tuỳ thích.” Anh nói.

Lần trước khi tới cùng bọn Hách Lai, Trịnh Tử Kỳ chưa từng vào phòng công cụ này, vẻ mặt của cô ấy tò mò nhìn xung quanh.

“Oa, những thứ này đều là cậu làm sao anh Chu?”

Lý Ngật Chu nói: “Không, chỉ có một nửa là tôi làm, phần lớn còn lại đều là mua.”

“Ồ.” Trịnh Tử Kỳ nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại, chỉ vào một mô hình ở giữa cửa sổ thủy tinh nói: “Cái này là mua hay làm, trông thật tinh xảo.”

Phương Nam Chi theo phương hướng cô ấy chỉ nhìn qua, sau khi nhìn thấy mô hình Trịnh Tử Kỳ chỉ thì đôi mắt chợt mở to, máu  toàn thân cũng bắt đầu sôi lên.

Đó là mô hình đó…

“Không phải tôi làm, cũng không phải mua.” Lý Ngật Chu nói: “Người khác tặng.”

“Tặng? Ai vậy?”

Lý Ngật Chu dừng lại: “Không biết.”

“Hả?” Trịnh Tử Kỳ nằm sấp bên ngoài nhìn một chút: “Đây là một đổi một làm trở lại trạng thái cũ đúng không, thợ làm tốt thật, nhưng đây là cái gì?”

“Perot Museum.”

“Perot Museum.”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, Lý Ngật Chu sửng sốt, nhìn về phía Phương Nam Chi phía sau.

Trịnh Tử Kỳ cũng nhìn cô: “Nam Chi, em cũng biết à.”

Đầu Phương Nam Chi đã có chút kẹt, cô gật đầu, nói: “Em, trước đây em có tình cờ nhìn thấy cái này trong một trường hợp của một tạp chí kiến trúc ở nước ngoài, hình như là một bảo tàng.”

Cô nhìn Lý Ngật Chu, giả vờ không chắc chắn: “Có phải không? Em không nhớ lắm.”

“Ừm.”

Thật ra Phương Nam Chi cũng chưa tận mắt nhìn thấy thành phẩm, lúc trước phòng làm việc kia sau khi làm xong chỉ kịp quay video gửi tới cho cô, sau đó thì đóng gói gửi đi.

Cô đi ra ngoài cửa sổ tủ kính và nhìn vào bên trong: “Nó được làm rất đẹp.”

“Đúng vậy.” Trịnh Tử Kỳ nói: “Nhưng mà anh Chu, vừa rồi anh nói không biết ai tặng là có ý gì.”

Lý Ngật Chu: “Nghỉ hè năm học lớp 12 nhận được, tôi cũng không biết là ai. Mô hình này ban đầu được đặt trong nhà trước đây, sau đó chuyển nhà, rất nhiều thứ đã được dọn đi, bao gồm cả thứ này.”

Lần đó chuyển nhà mất rất nhiều đồ đạc, cũng để lại rất nhiều thứ ở trong nhà kia, mô hình này có lẽ là một trong số ít những đồ anh mang ra từ đó.

Anh cũng không biết lúc đó nghĩ như thế nào, anh chỉ nhìn thấy nó nằm xiêu vẹo trong góc nên mới ôm lên.

Cũng có lẽ, là bởi vì Poerot Museum có ý nghĩa khác với mình, dù sao khi còn bé lần đầu tiên bố anh dẫn anh đến bảo tàng cũng chính là bảo tàng này, cũng là lúc đó, anh quyết tâm lớn lên sẽ trở thành kiến trúc sư giống như bố.

Về phần ai tặng thì anh cũng rất tò mò.

“Các cậu ở bên trong làm gì đấy, mau ra ngoài ăn cơm đi.” Hách Lai ở bên ngoài gọi.

Trịnh Tử Kỳ vội vàng chạy ra ngoài: “Ôi! Đến đây!”

Phương Nam Chi cũng định đi ra ngoài, nhưng ánh mắt của Lý Ngật Chu lại đi theo cô, trước khi cô xoay người anh hỏi một câu: “Em từng nhìn thấy mô hình này ở tạp chí nào.”

Đôi mắt Phương Nam Chi lóe lên: “Em hơi quên rồi… Hình như tuỳ tiện nhìn thấy trong thư viện.”

Sau khi trả lời xong, Phương Nam Chi vội vàng đi ra khỏi phòng, lúc đưa lưng về phía anh thì vụng trộm thở phào nhẹ nhõm, cô không nói dối được nhiều, nếu anh hỏi thêm một câu nữa thì chắc chắn cô sẽ bị lộ.

Sau khi Lý Ngật Chu hỏi xong cũng không biết làm sao, anh hỏi cô cái này làm cái gì, lại nghi ngờ cái gì.

Thứ này anh nhận được từ hơn hai năm trước, làm sao người tặng lúc đó là cô ấy được.

Bình luận

Truyện đang đọc