ANH KHÔNG CẦN BÙA XANH, ANH CHỈ CẦN EM

Về đến nhà, Thẩm Dục nhìn Thẩm Hạ đang nằm dài trên ghế sô pha, không nói gì.

Anh cầm ly thủy tinh rót một ly nước ấm rồi đặt xuống trước mặt Thẩm Hạ sau đó ngồi xuống ghế đối diện với ông anh trai.

Thẩm Hạ nhìn Thẩm Dục một cái, thấy thằng em trai thân yêu rót cho anh một ly nước, anh không nói gì, chỉ ngồi dậy rồi cầm ly lên uống cạn nước.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Thẩm Dục bắt đầu mở miệng, nhìn thoáng qua thấy Thẩm Hạ có chút tiều tụy, trong đôi mắt anh toàn là tơ máu đỏ rực.

Thẩm Hạ đặt ly nước lên bàn, thở dài một hơi: “Đến xem em sao rồi, vết thương trên lưng đã ổn hơn chưa?”

“À, đã sớm lành rồi”.

“Vậy là được rồi”.

Thật ra Thẩm Hạ có điều muốn nói, chỉ là không biết phải nói sao nữa.

Thẩm Dục là em trai ruột của Thẩm Hạ, tuy rằng nhỏ hơn ông anh trai thân yêu hẳn 10 tuổi, nhưng làm sao anh lại không nhìn ra được trong lòng anh ấy đang có tâm sự.

Thẩm Hạ lại nằm dài ra sô pha, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, trong mắt hiện lên một sự đau khổ, cuối cùng không nhịn nổi nữa, nói hết tâm sự trong lòng.

Anh chủ động hỏi Thẩm Dục: “Tiểu Dục, cô gái vừa rồi là người mà em yêu sao?”

Thẩm Dục bất chợt ngẩng đầu, anh không nghĩ câu đầu tiên Thẩm Hạ nói lại là về chuyện này.

Tuy rằng Nguyễn Viên không nói cô là bạn gái của anh nhưng anh gióng trống khua chiêng theo đuổi người ta, lúc trước còn đòi ông anh trai mình điều tra thông tin riêng tư của Nguyễn Viên. Thẩm Hạ liếc một cái đã nhận ra rồi.

“Đúng vậy” Thẩm Dục trả lời rất chắc chắn, không hề có một tia do dự.

Không biết có nên nói với thằng em trai “chuyện này” không? Trong lòng anh có chút do dự.

Anh cười cười, thằng em trai anh vừa mới bắt đầu yêu đương, nếu tùy tiện đem chuyện tình cảm thất bại của anh nói cho nó nghe, không biết nó có sinh ra sự thất vọng với chuyện yêu đương không nữa.

Thẩm Hạ gật gật đầu, anh lấy từ trong áo khoác hộp thuốc lá, rút một cây đặt lên môi, sau đó cầm bật lửa châm lửa điếu thuốc.

Hộp thuốc lá và chiếc bật lửa đặt ở trên bàn, trước mắt anh là mảng sương trắng mờ ảo.

Thấy ông trai mình lại im lặng, Thẩm Dục coi như đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, anh chủ động mở miệng nói chuyện: “Anh và chị dâu lại cãi nhau sao?”

Lần trước anh về thành phố B thì đã thấy ông anh trai mình tâm tình không tốt, khi đó anh cũng nhận ra trong lòng anh ấy có chuyện phiền lòng dù sao cũng là đàn ông, có chuyện gì cũng tự mình giải quyết, tự mình chịu trách nhiệm.

Bây giờ nhìn lại, anh cảm thấy anh trai mình có lẽ sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.

Thẩm Hạ hút thêm một hơi nữa, sau đó dập đầu thuốc rồi quăng vào thùng rác.

Điếu thuốc đó mới chỉ hút được một nửa.

“Anh và chị dâu của em trải qua mười năm”.

Lúc Thẩm Dục 15 tuổi, Thẩm Hạ và Chúc Quân Lan đã kết hôn với nhau, khi đó Chúc Quân Lan chủ động tìm tới Thẩm Hạ rồi làm một bản giao dịch với nhau.

Trong lòng Thẩm Hạ thật sự rất thích Chúc Quân Lan, nhưng anh không có cách nào để biểu hiện ra rằng anh thích cô, chỉ còn cách trợ giúp cho sự nghiệp của cô phát triển mạnh mẽ hơn mà thôi.

Anh lợi dụng những mối quan hệ của mình, thành lập cho cô một công ty điện ảnh để cô làm chủ, làm diễn viên hay làm đạo diễn đều được, cho dù có lỗ cũng không sao, chỉ cần cô vui là được.

Cứ như vậy, sau mười năm, một ngày đẹp trời, Chúc Quân Lan nói với anh rằng, cô vẫn luôn cảm thấy anh không hề yêu cô.

Cô cảm thấy giữa hai người không còn một chút cảm giác gì nữa.

Lúc trước, hai người chỉ là lợi dụng lẫn nhau, Thẩm Hạ cần cô để ba mẹ anh không hối thúc anh nữa, mà cô cần anh giải cứu bố cô.

Đúng là một bộ phim cẩu huyết kinh điển, nhưng không phải ai cũng sẽ có một cái kết đẹp.

Ngay cả một người suốt ngày làm mưa làm gió trên thương trường như anh cũng có lúc bất lực.

Anh không phải là thần tiên, anh không có cách nào níu kéo lại một người phụ nữ đã không còn yêu anh nữa.

Sau khi nghe xong Thẩm Dục cũng im lặng, anh chưa từng trải qua chuyện này, nên không biết phải khuyên anh ấy thế nào nữa.

“Thành phố C là nơi mà cô ấy quay bộ phim mới, anh kêu người đưa hoa tới tặng cho cô ấy, dẫn cô ấy đi ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến. Anh cố gắng làm những chuyện này thật cẩn thận, thật ngọt ngào, điều anh muốn chỉ là mong cô ấy sẽ giống như cô gái ở bên anh lúc 18 tuổi, luôn nở nụ cười với anh”.

Nhưng tất cả những gì anh nhận được chỉ là “Thẩm Hạ, những thứ này có còn quan trọng nữa không? Chúng ta kết hôn đã mười năm, coi như là một cặp vợ chồng già, nếu anh không có chuyện gì quan trọng thì em về đoàn làm phim trước đây”.

Cả đêm đó anh đều uống rượu, cuối cùng vì trong lòng anh quá khó chịu, lại không muốn về khách sạn nên anh bắt xe tới nhà của Thẩm Dục.

“Lúc trước cô ấy nhiệt tình với anh bao nhiêu thì giờ đây cô ấy lạnh nhạt với anh bấy nhiêu. Nếu như cô ấy không có cách nào ở bên cạnh anh cả đời, vậy thì tại sao trước đây cô ấy lại tới quyến rũ anh, còn nói muốn ở cạnh anh trọn đời. Không lẽ thật sự chỉ vì muốn anh cứu bố cô ấy thôi sao?”

Anh lấy tay che lại mặt mình, không nhịn nổi nữa, nước mắt rơi xuống.

Một cuộc hôn nhân thất bại đối với một người đàn ông có giá trị hơn trăm triệu thật sự mà nói chả là cái gì cả, anh có tiền, biết bao phụ nữ muốn nhào vào lòng anh, anh không sợ thiếu người muốn làm vợ anh.

Nhưng đối với một người đàn ông bình thường, một người đàn ông đã kết hôn mười năm mà nói thì điều đó chính là một đòn chí mạng.

Anh không muốn cuộc hôn nhân này kết thúc, nhưng vợ anh có lẽ đã nhào vào lòng người đàn ông khác.

“Chuyện này, lúc trước anh không nói với em”.

Thẩm Dục chỉ biết, đột nhiên có một ngày, Thẩm Hạ đưa một chị gái rất xinh đẹp về nhà, còn nói với bố mẹ rằng anh muốn cưới cô ấy.

Ngay từ ban đầu bố mẹ Thẩm không đồng ý, sau này thấy Thẩm Hạ thật sự rất thích cô gái ấy thì họ đành phải gật đầu đồng ý.

Chúc Quân Lan rất đẹp, lúc cô 18 tuổi đã xinh đẹp động lòng, người trải qua mười năm, cô càng thêm quyến rũ, từng cử chỉ đều khiến người khác nhớ thương.

“Khi đó em còn nhỏ, sau đó em bỏ nhà đi đánh chuyên nghiệp, chuyện của anh, em không biết cũng bình thường thôi”.

Thẩm Dục biết Thẩm Hạ không có cách nào buông tay đối với Chúc Quân Lan, anh nói: “Anh nghĩ thoáng chút đi, chờ chị ấy nổi giận xong, hai người lại nói chuyện đàng hoàng với nhau”.

Thẩm Hạ lắc đầu, anh đột nhiên bật cười: “Cô ấy nói muốn ly hôn với anh”.

Vốn dĩ Thẩm Dục cho rằng hai người họ kết hôn lâu rồi nên mất đi cảm giác mới mẻ, nhưng anh không ngờ người chị dâu này có thể quyết đoán đến vậy, trực tiếp nói muốn ly hôn.

Thẩm Hạ tiếp tục nói: “Ban đầu anh còn cho rằng cô ấy chỉ đùa với anh mà thôi, chỉ vì cô ấy muốn anh dỗ dành cô nhiều hơn, nhưng sau này anh lại phát hiện, cô ấy thật sự muốn ly hôn với anh”.

“Không có lý do sao? Nếu cứ tùy tiện ly hôn như vậy đối với anh hay đối với chị ấy đều không có gì tốt đẹp”.

Đúng như những gì Thẩm Dục nói, nếu Thẩm Hạ và Chúc Quân Lan ly hôn thì hình tượng của Thẩm Hạ sẽ trở nên tệ trong mắt công chúng, uy tín của anh sẽ bị ảnh hưởng rất nặng nề, không được như trước, mà ngay cả Chúc Quân Lan cũng sẽ không chiếm được điều gì tốt đẹp.

Cuối cùng cũng nhờ có Thẩm Hạ ở phía sau nâng đỡ thì Chúc Quân Lan mới có được địa vị cao như vậy trong giới giải trí.

Thẩm Hạ cười lạnh một tiếng: “Nhiều năm như vậy, anh chưa từng lộ mặt ở giới giải trí, anh chỉ sai cấp dưới đi làm việc, phải bảo vệ cô ấy cẩn thận. Người trong giới giải trí ai có nhược điểm gì, ai làm gì đen tối anh đều biết, nhưng có một ngày em biết anh tìm thấy gì trong máy tính của cấp dưới không?”

Tuy rằng Thẩm Dục không tính hỏi nhưng anh vẫn hỏi: “Thấy cái gì?”

“Chị dâu em đi Thái Lan đóng phim. Cô ấy đã thuê khách sạn chung với một tiểu thịt tươi, còn ở bên bờ biển đùa giỡn ầm ĩ, đã vậy buổi tối còn vào cùng phòng với nhau”.

Thật sự Thẩm Dục không thể nào tin được, Thẩm Hạ có thể bình tĩnh đem chuyện này nói ra với anh.

Anh càng không ngờ Thẩm Hạ có thể nhẫn nhịn, anh nghĩ mình không nên nghe một chuyện động trời đến vậy, đến giờ anh vẫn cảm thấy hơi không tiếp nhận được.

“Ban đầu anh còn muốn cho cô ấy thêm cơ hội, nhưng cô ấy một mực chắc chắn rằng không còn cảm giác nữa, nếu phải sống trong một cuộc hôn nhân như vậy đối với cô ấy mà nói không khác gì ở trong phần mộ. Cô ấy nói từ trước đến nay anh chưa từng nói anh yêu cô ấy, cũng không quan tâm đến cô ấy, không hề để ý đến cô ấy”.

Thẩm Dục đã hiểu rõ ràng.

Bây giờ anh trai anh đang mềm lòng, có lẽ là đang bối rối không biết có nên vạch trần sự giả dối của Chúc Quân Lan hay không?

Đúng hơn là anh ấy muốn níu kéo lại cuộc hôn nhân này, cho dù bị chị dâu đội cho một “cái mũ xanh”(1) vẫn giả bộ như không biết, vẫn tìm mọi cách muốn đối tốt với Chúc Quân Lan, hy vọng cô ấy có thể hồi tâm chuyển ý.

Nhưng không hề có điều đó, bây giờ cô ấy quyết tâm muốn ly hôn.

Nhiều năm như vậy, Thẩm Hạ tung hoành trên thương trường, thủ đoạn lạnh lùng, mạnh mẽ.

Người duy nhất có thể đối chọi cùng anh chỉ có Lục Trường Uyên.

Nhưng hai người là bạn thân, hơn nữa hai người kinh doanh ở hai lĩnh vực khác nhau, có thể nói là nước sông không phạm nước giếng.

Ly hôn đối với Thẩm Hạ có lẽ sẽ tổn thất một chút về hình tượng. Một người đàn ông biết vợ mình ngoại tình nhưng vẫn giả vờ không biết còn cố gắng níu kéo đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.

“Anh là anh trai của em. Em luôn luôn ủng hộ anh”. Thẩm Dục biết bây giờ ông anh trai thân yêu của anh cần một sự ủng hộ.

Anh đã đứng ở trên đỉnh cao vinh quang lâu rồi, mỗi ngày đều ra lệnh cho người khác, nói họ phải làm thế nào, ở trong mắt bọn họ, Thẩm Hạ là người không gì không làm được.

Nhưng trong lòng anh có bao nhiêu đau khổ, chua xót, có mấy ai biết được.

Đem những chuyện này nói ra, anh đã nhẹ nhõm đi không ít, anh gật đầu, trong lòng rất cảm động.

Ngay lúc mình khó khăn nhất, người có thể an ủi mình chỉ có thể là người thân gia đình mà thôi.

“Tiểu Dục, sau này đừng phạm phải sai lầm giống như anh”.

/// Tác giả có lời muốn nói: Thật đau lòng cho Thẩm Hạ, tôi có cảm giác tôi đối với nhân vật phụ trong bộ này đều không tổ, không thể giúp họ trở nên tốt đẹp hơn.

/// Chú thích:

(1) mũ xanh: người yêu/ vợ/ chồng ngoại tình.

Bình luận

Truyện đang đọc