ANH LÀ NGÂN HÀ KHÓ CHẠM TỚI

“Muốn uống với tôi thì ở lại, không muốn thì đi vào nhà đi.”

Thẩm Quyết Tinh nghĩ, theo những gì anh ta biết về Cố Chiếu, anh nói như vậy Cố Chiếu sẽ tuyệt đối giữ im lặng mà xoay người rời đi.

Kết quả là Cố Chiếu thật sự đi vào nhà, nhưng không bao lâu sau lại bước ra, trong tay còn cầm một cái ly thủy tinh.

“Rót vào đây.” Cố Chiếu đặt cái ly trên đầu tương thấp rồi nhẹ giọng nói.

Thẩm Quyết Tinh để chén rượu đang uống dở xuống, sau một hồi rũ mắt nhìn chăm chú Cố Chiếu thật lâu, anh nhếch miệng, đưa chén rượu chỉ còn một nửa lại cho cô.

Rượu chảy dọc theo thành chén rồi nhiễu trên đầu tường, ướt thành một mảng nhỏ. Hai người không nói lời nào, liền đứng song song dựa người vào bức tường thấp, nhìn dưới lầu, yên lặng uống rượu vơi ánh hoàng hôn.

“Nghe nói cậu thi đại học không tồi, mặc dù có hơi muộn nhưng... chúc mừng cậu.” Thẩm Quyết Tinh nói, kính rượu về phía Cố Chiếu rồi bưng chén ngửa đầu uống một ngụm, sau đó lại chộp lấy vò rượu rót đầy cho chính mình.

“Ít nhiều cũng nhờ cậu.” Cố Chiếu nhợt nhạt nhấp một ngụm rượu, chìm vào hồi ức, “Nếu không có cậu, chỉ trong một năm ngắn ngủi điểm số của tôi cũng không thể cải thiện nhiều như vậy.”

Trường tám trung phân lớp nhập học không dựa thành tích, từ lớp số 1 đến lớp số 2 là lớp là thực nghiệm, bao gồm tất cả học sinh tự tiến cử và một số học sinh ưu tú được đề nghị; từ lớp 3 đến lớp 6 là các lớp song song, bao gồm một số học sinh ưu tú và học sinh bình thường tạo thành, dựa theo thành tích trung khảo mà chia lớp. Đây cũng là lý do tại sao một học sinh ưu tú như Thẩm Quyết Tinh lại học cùng lớp với Cố Chiếu.

Đến năm thứ hai phải chia lại lớp tự nhiên và lớp xã hội, Thẩm Quyết Tinh, Sở Viên Nguyên và Cố Chiếu đều chọn khoa học tự nhiên, lại tiếp tục học cùng lớp. Sở Viên Nguyên vẫn là lớp trưởng, Lý lão sư tiếp tục đảm nhiệm chức chủ nhiệm lớp bọn họ. Lục Kỳ, Lý Mạc và Tống Giảo Mộng đều là sau khi chia lớp lại mới học chung, ngay cả lớp cũ của mình mà Cố Chiếu còn không quá quen thuộc, đừng nói gì đến bọn họ.

Năm hai cao trung ấy, gần đến thi cuối kỳ, sau khi ông nội Cố Chiếu mất, cô cùng ba ngoại lo việc mai táng, ngoại trừ thi cử thì cô không hề đến trương học, phiếu điểm và bài tập hè đều là Thẩm Quyết Tinh và Sở Viên Nguyên đưa đến cho cô.

Điểm của cô hồi đó rất ổn định, lúc nào cũng lơ lửng ở giữa chừng, lại chịu thêm đả kích mất thân nhân, bài kiểm tra lần đó kém chưa từng thấy.

Thời điểm nhận được phiếu báo điểm, dù đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng dạ dày cô vẫn trĩu nặng, máu trong tứ chỉ nháy mắt như bị rút cạn, giữa mùa hè mà vẫn thấy lạnh lẽo.

“Buổi chiều mình còn phải học thêm, đi trước nhé.” Sở Viên Nguyên cầm túi bài tập về nhà đưa cho Cố Chiếu, gấp không chờ nổi xoay người chạy đi, một chữ cảm ơn cô cũng chưa kịp nói.

Có điều Cố Chiếu cũng không để ý, bởi vì cô đã không còn nghe rõ Sở Viên Nguyên nói gì nữa.

Tay nhéo chặt phiếu điểm, tầm mắt Cố Chiếu dần dần mơ hồ, bên tai đều là giọng nói của ông bà nội.

“Ai, ông nội chỉ muốn sống lâu hơn một chút, chờ nhìn thấy cháu thi đậu đại học sẽ đi tìm ba mẹ cháu báo tin vui.”

“Ông cứ yên tâm ra đi, tôi sẽ chăm sóc cho Tiểu Chiếu thật tốt. Chờ con bé thi đậu đại học, bọn tôi sẽ tới trước mộ ông, con trai và con dâu để báo tin vui.”

Thành tích như thế này, thành tích như thế này... mà cô có thể thi đậu đại học thật sao?

Bọn họ đã nuôi nấng cô vất vả như vậy, nhọc lòng như vậy, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ yêu cầu cô ấy bất cứ điều gì, vậy mà một nguyện vọng nho nhỏ này cô cũng không thể đáp ứng nổi.

Một khắc đó Cố Chiếu không hề lo lắng cho tương lai của mình, cô chỉ đau lòng cho ông bà nội chịu khổ hơn nửa đời người.

Nước mắt rơi xuống lã chã, thấm ở trên phiếu điểm, cảnh vật trước mắt nhòe đi. Cố Chiếu đưng dươi nhà mình khóc không ngớt trước mặt Thẩm Quyết Tinh.

“ Này..” Thẩm Quyết Tinh thấy Cố Chiếu ngồi xổm trên mặt đất khóc đến mặt mày nhăn nhúm lại, theo bản năng nhìn về phìa Sở Viên Nguyên ở sau lưng, thấy người đã đi xa, một tay anh kéo Cố Chiếu đứng nép vào chỗ cầu thang.

“Được rồi đừng khóc nữa, người khác nhìn thấy còn tưởng tôi bắt nạt cậu.” Thẩm Quyết Tinh nghĩ cô vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi đau mất mát, liền an ủi, “Hơn nữa ông nội cậu nhất định cũng không muốn nhìn thấy cậu thương tâm thế này.”

Vừa nghe Thẩm Quyết Tinh nhắc tới ông nội, nước mắt Cố Chiếu càng tuôn trào dữ dội hơn.

Khi nhìn thấy ông nội lần cuối tại nhà tang lễ, cô không khóc; khi nhận tro cốt của ông nội, cô cũng không khóc; khi cùng bà nội đặt tro cốt của ông nội vào hốc tường, cô vẫn không khóc.

Cố Chiếu tự nói vơi bản thân, ông nội không còn nữa, trong nhà chỉ còn lại cô và bà nội, cô không thể khóc sướt mướt như trẻ con được, cô phải mau chóng trưởng thành, phải trở nên kiên cường.

Nhưng cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ mới mười sáu tuổi mà thôi, làm sao có thể hoàn toàn biến thành một dáng vẻ khác chỉ trong vài ngày?

Thành tích bết bát trở thành vết nứt cuối cùng trong lớp ngụy trang mỏng manh của Cố Chiếu. Lớp ngụy trang mất đi, rốt cuộc cô đã có thể tận tình trút bỏ bi thương mà không cần giả vờ kiên cường trược mặt bà nội nữa.

Cô giống như muốn khóc hết những giọt nước mắt kìm nén suốt mấy ngày qua, khóc đến mức không dừng lại được.

“Cậu... Cậu cứ đi đi, tôi khóc một lát... một lát... là ổn thôi.” Cố Chiếu thuần thục mà trốn vào một góc nhỏ chật hẹp dưới cầu thang, ôm đầu gối ngồi xổm dưới đất.

Thẩm Quyết Tinh đứng tại chỗ nhìn cô một lát rồi xoay người rời đi.

Cố Chiếu vùi mặt vào trong đầu gối, khóc đến ẩn nhẫn mà khắc chế.

Không biết đã khóc hết bao lâu, cô nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, tưởng có người đi lên lầu, lập tức dừng tiếng khóc lại.

Người đến không đi lên lầu mà đi về phía cô ở bên này.

Cố Chiếu cuống quít ngầng đầu, đang muốn đứng dậy liền thấy Thẩm Quyết Tinh cõng ánh nắng trên lưng, đi vào góc cư trú tối tăm của cô, duỗi tay đưa cô thứ gì đó.

“Cầm.”

Thành phố S vào đầu tháng bảy nóng như cái lồng hấp, Thẩm Quyết Tinh dường như đã chạy một đoạn rất dài dưới anh nắng mặt trời, khi nói chuyện hơi hơi thở dốc, trong cổ áo đã thấm ướt.

Ánh mắt của Cố Chiếu di chuyển từ khuôn mặt đẫm mồ hôi, theo cánh tay rồi nhìn xuống đầu ngón tay anh —là một bao khăn giấy. Vẫn chưa khui, là khăn giấy mới tinh.

Thẩm Quyết Tinh đội cái nắng ba mươi độ chạy ra ngoài tiểu khu chỉ để mang khăn giấy lau nước mặt đến cho cô.

Cố Chiếu nhìn Thẩm Quyết Tinh với khuôn mặt đẫm nước mắt, bởi vị trước đó đã khóc qua nhiều, mỗi lần hô hấp cơ thể cô liền không khống chế được mà nhẹ nhàng phát run.

Thiếu niên ấy là một tia sáng giữa đêm tối, mang đến cho cô hy vọng mới.

Cố Chiếu muốn bắt lấy ánh sáng đó.

Cô đột nhiên nắm lấy tay đối phương thật chặt: “Cậu có thể... cậu có thể giúp tôi được không?”

Thẩm Quyết Tinh nhíu mày nhìn chằm chăm bàn tay mình bị Cố Chiếu nắm lấy, muốn thoát ra nhưng giây tiếp theo càng bị cô ra sức nắm chặt hơn.

“Cầu xin cậu...” Cố Chiếu vốn đang ngồi xổm, ngay khi Thẩm Quyết Tỉnh dùng lực kéo mạnh một chút cô liên quỳ huỵch xuống.

Thẩm Quyết Tinh hoảng sợ, vội kéo cánh tay cô, muốn lôi cô đứng dậy: “Đứng lên!”

“Cậu đồng ý đi tôi sẽ đứng dậy.” Vẻ mặt của Cố Chiếu rõ ràng tràn ngập sự thấp thỏm nhưng hai chân lại như dính chặt vào mặt đất, nửa phân cũng không nhấc lên được.

Thẩm Quyết Tinh có lẽ cũng không ngờ rằng mình sang đưa bài tập lại bị ăn vạ, giằng co một lát thì buông tay, cười nói: “Vậy cậu nói đi, cậu muốn tôi giúp chuyện gì?”

Lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên Cố Chiếu lấy hết can đảm tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác. Nội tâm cô tràn ngập bất an, lúc nói chuyện thì nước mắt không ngừng chảy ra, nhưng đôi tay trước sau vẫn không có ý định buông Thẩm Quyết Tinh.

“Giúp tôi... cải thiện thành tích, tôi muốn thi vào Đại học A.”

Đại học A là một trường chính quy ở thành phố S, với thành tích của Thẩm Quyết Tinh thì nhắm mắt cũng có thể thi đậu, nhưng với Cố Chiếu thì... có lẽ sẽ hơi khó khăn.

“Cậu muốn thi vào Đại học A?” Cố Chiếu gật đầu thật mạnh: “Ừm!”

Thẩm Quyết Tinh không chú ý đến điểm xét tuyển của trường Đại học A những năm trước, nhưng anh biêt điểm số trước đây của Cố Chiêu. Cố Chiếu không giỏi ghi nhớ, điểm xã hội kéo chân, nhưng nếu phát huy ổn định, kỳ thật muốn đậu vào đại học chính quy ở thành phố S cũng không khó, nhưng muốn thi đậu Đại học A, hai môn ngữ văn, tiếng anh phải nâng lên ít nhất la 30 điểm.

Thẩm Quyết Tinh: “Nghỉ hè tôi còn phải học thêm, thời khóa biểu thật sự rất kín.”

Cố Chiếu nghe thế thì không giấu được vẻ mất mát trên mặt. Nhưng cô cũng hiểu rõ, đối phương quả thật không có nghĩa vụ phải giúp cô gì cả.

“Thực xin lỗi...” Cô buông Thẩm Quyết Tinh ra, tự mình lảo đảo đứng dậy, không muốn làm khó anh nữa.

“Nhưng...” Thẩm Quyết Tinh thay đổi câu chuyện, “Buổi chiều thứ hai và thứ năm tôi có thời gian rảnh, có thể dạy thêm cho cậu.” Nói xong anh lại đưa khăn giấy đến trước mặt Cố Chiếu.

Cố Chiếu ngơ ngác nhận lấy, trong nháy mắt một giọt nước mắt khác rơi xuống.

Người này luôn dùng vẻ mặt lạnh lùng nói những lời hoàn toàn trái ngược.

Cô rũ mắt, tháo khăn giấy ra ấn ở trên mặt, dưới nỗ lực kiềm nén, giọng noi cô vẫn có chút run rẩy.

“Cảm ơn.”

Kể từ ngày hôm đó, Thấm Quyết Tinh trở thành thầy giáo bổ tuc của cô. Mỗi chiều thứ hai và thứ năm, Cố Chiếu đều nói với ba nội mình đi tham gia lớp bổ túc do nhà trường sắp xếp, trên thực tế là đi hẹn gặp Thâm Quyết Tinh ở McDonald gần nhà.

Thẩm Quyết Tỉnh sẽ đưa cho cô thêm một bản sao của các bài luyện thi ở lớp học thêm, còn cho cô mượn vở ghi bài để sao chép. Mà mỗi lần như vậy Cố Chiếu đều sẽ đến nơi sớm hơn nửa tiếng, mua một ly coca thật lớn cho Thẩm Quyết Tinh, như một lời cảm ơn dạy cô học thêm.

Lần đầu Thẩm Quyết Tinh nhìn thấy kia ly Coca ở buổi đầu tiên cũng không hỏi qua lai lịch của nó, xem như trong lòng hiểu rõ mà không nói, ngầm đồng ý tạ lễ này.

“Đây là chẳng phải là ngữ pháp từ sơ trung sao? Cái này mà cậu cũng không biết?”

Mặc dù có đôi khi anh sẽ rất dữ nhưng phần lớn thời gian Thẩm Quyết Tinh vẫn sẽ nhẫn nại giảng đề cho cô. Giảng hết một buổi chiều, sau đó để lại một đống bài tập cho cô, yêu cầu cô phải làm xong hết trước buổi học sau.

Bài tập về nhà của Thẩm Quyết Tinh thậm chí còn nặng hơn cả bài tập hè của trường, Cố Chiếu căn bản không làm hết.

Nhưng nếu cô dám lộ ra một tia khó xử, Thẩm Quyết Tinh liền sẽ âm dương quái khí, nói chuyện còn kéo dài âm cuối: “Nếu không thì khỏi thi Đại học A nữa.” Chọc cho cô vội lắc đầu liên tục, không đám dị nghị gì cả.

Ngoài việc dạy bổ túc mặt đối mặt hai lần một tuần, có đôi khi Thẩm Quyết Tinh sẽ gọi điện vào ban đêm để khảo bài cô, anh nói tiếng Anh để cô đánh vần lại từ vựng và nói nghĩa tiếng Trung, hoặc là anh đọc lên một câu thơ, bắt cô nhanh chóng đọc câu tiếp theo.

Dưới sự huấn luyện như ma quỷ của Thẩm Quyết Tỉnh, chỉ trong một kì nghỉ hè Cố Chiếu đã ghi nhớ tất cả những thơ từ, bài khóa mà mình thất bát suốt hai năm qua, vốn từ đơn cũng tăng lên đáng kể.

Thẩm Quyết Tinh là thầy, là ân nhân, cũng là quý nhân của cô. Tình cảm của cô dành cho anh không chỉ đơn thuần là sự mến mộ của thiếu nữ đành cho thiếu niên mà giống như tín ngưỡng của phàm nhân đối với Sao trời —nó soi đương dẫn lối, nó mang lại ánh sáng, người phàm nhìn vào nó sẽ cảm thấy thật tốt đẹp biết bao, nhưng bọn họ cũng không nghĩ mình sẽ có được nó.

Vậy nên Cố Chiếu thật sự rất hối hận.

Cô thường xuyên hối hận rất nhiều thứ, nhưng nếu cho cô xếp hạng mười chuyện hối hận nhất trong cuộc đời, đây sẽ là cái tên đưng đầu bảng.

Cô thường hay nghĩ, giá như năm đó mình chọn một nơi xa hơn để học bổ túc thì tốt rồi. Như vậy bọn họ sẽ không bị những người cùng trường bắt gặp, mọi người sẽ không lan truyền chuyện của cô và Thẩm Quyết Tinh, cô cũng sẽ không bị nữ sinh thích Thẩm Quyết Tinh ép hỏi quan hệ giữa mình và anh, cuối cùng lại vì xúc động mà thừa nhận thích đối phương.

Hoặc giá như cô không thừa nhận mình thích Thẩm Quyết Tinh thì tốt rồi, như vậy... noi không chừng cô và Thẩm Quyết Tinh vẫn có thể làm bạn với nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc