ANH LUÔN Ở TRONG TRÁI TIM EM ABO



Editor: GióSo với sự kích động và hưng phấn của Lý Tinh Trạch, cảm xúc Tạ Chu Nghiêu lại như một thác nước chảy xuống từ trên đỉnh núi, giữa lúc ấy đập phải một tảng đá mà vỡ tan thành vụn nước.
Vừa rồi trong phút chốc có chút kích động, vào lúc hắn hiểu lầm nguyên nhân rời đi của mình, vào lúc hắn tha thiết mong đợi mình không mất trí nhớ, thật sự đã nghĩ tới chi bằng nói hết toàn bộ sự thật.
Tại sao cứ phải nín nhịn mệt mỏi như vậy? Rõ ràng người sai phải không phải mình, tại sao phải một mình thừa nhận tất cả?
Nhưng nói ra rồi thì sao? Đổi lại sự thương hại nhất thời của hắn? Ngoài cái đó ra còn có thể có được cái gì cơ chứ?
Lý Tinh Trạch có sự nghiệp, có thân phận, có một vị hôn thê xinh đẹp lại có gia thế.

Làm sao có thể vì anh mà buông bỏ tất cả? Vì anh mà trả thù Lý Hằng Sinh?
Anh của năm ấy đã từng tin tưởng hắn một lần, đổi lại bản thân lại mất đi tất cả.

Giờ đây anh nào dám mong chờ gì nữa.
Vả lại giữa hai người đã không còn tình yêu nữa rồi.
Tạ Chu Nghiêu rũ mắt, rõ ràng trong lòng vô cùng mỏi mệt, nhưng vẫn vô cùng kín kẽ mà mỉm cười: “Tôi không nhớ bất cứ thứ gì cả, những chuyện này đều đã là quá khứ cả rồi, truy cứu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Hơn nữa mẹ tôi mất rồi, tôi cũng không thể chết đi để tìm bà ấy hỏi chân tướng được.”
Anh kéo tay Lý Tinh Trạch ra, đâu đâu cũng có mùi hương nước bạc hà thuộc về người này.

Rõ ràng đã xịt thuốc ẩn mùi, vì sao anh lúc nào cũng ngửi thấy?
Lý Tinh Trạch không chịu buông anh ra, dùng sức ôm anh vào lòng: “Xin lỗi em không biết chuyện mẹ anh, bởi vì em không điều tra được tin tức của bà ấy.”
Cái ôm này khiến cho tin tức tố mát lạnh kia tựa như một chiếc lông vũ lại rơi trên ngực anh một lần nữa.


Chỉ là lúc này anh đã không còn cảm giác ngứa ngáy trong lòng nữa.
Anh chỉ cảm thấy chán ghét.
Nhưng anh không dùng sức phản kháng như trước, chỉ rất bình tĩnh mà nói: “Buông tôi ra.”
Lý Tinh Trạch hơi do dự, không tình nguyện mà buông tay ra.
Tạ Chu Nghiêu lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với hắn.

Hắn đánh giá sắc mặt Tạ Chu Nghiêu, bộ dạng muốn hỏi nhưng lại không dám nói linh tinh: “Mẹ anh…”
“Thì lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt.” Tạ Chu Nghiêu dường như không muốn nói thêm, hời hợt nói cho qua chuyện.
Lý Tinh Trạch không tiếp túc truy hỏi nữa, chỉ có thể đổi sang chuyện khác: “Vậy mấy năm nay anh ở đâu?”
Câu hỏi này nếu hỏi vào lúc nãy có lẽ anh sẽ không kiềm chế được, nhưng hiện tại đã bình tĩnh lại rồi, với đáp án đã nhẩm đi nhẩm lại vô số lần ở trong lòng này, hoàn toàn có thể bình tĩnh mà trả lời.
“Singapore.”
Lý Tinh Trạch không hiểu nói: “Anh từng đổi tên sao? Tại sao em không điều tra được ghi chép xuất nhập cảnh của anh?”
Tạ Chu Nghiêu lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng cảm thấy khó hiểu: “Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nếu như những gì cậu nói là thật, vậy thì trùng khớp về thời gian.”
“Ý anh là sao?” Lý Tinh Trạch nhìn anh chằm chằm.
“Tôi ngã từ trên cao xuống, đầu bị va chạm, hôn mê một năm mới tỉnh lại.”
Tạ Chu Nghiêu bình tĩnh nói.


Thật ra đây cũng không tính là nói dối, anh thật đã từng ở bệnh viện một năm, chỉ là lý do nằm viện lại là vì một căn bệnh khác.
“Đã xảy ra chuyện gì?! Nghiêm trọng lắm sao?” Lý Tinh Trạch lại muốn chạm vào anh.
Tạ Chu Nghiêu lùi lại một bước, biểu cảm rõ ràng rất mâu thuẫn: “Cậu đừng như vậy.”
Tay vươn ra dừng lại giữa không trung, một lát sau mới chậm rãi buông xuống: “Em chỉ muốn biết hiện tại anh ổn hay không thôi.”
“Không sao nữa rồi, ngoại trừ việc không nhớ được những chuyện xảy ra trong quá khứ thì đều ổn cả.” Tạ Chu Nghiêu nhàn nhạt nói.
“Vậy là tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều không nhớ gì sao?”
“Ừm, chỉ nhớ những chuyện sau khi tỉnh lại.”
“Vậy khoảng thời gian đó anh luôn ở một mình sao?” Lý Tinh Trạch thử dò xét, thật ra hắn muốn hỏi rằng mẹ Tạ Chu Nghiêu khi đó còn sống hay không, nhưng hắn không dám nói linh tinh, dù sao khó lắm Tạ Chu Nghiêu mới chịu bình tĩnh nói chuyện với hắn.
“Không phải, còn có Thế Tước ở bên cạnh tôi nữa.” Lúc nói câu nói này, Tạ Chu Nghiêu cuối cùng cũng nhìn thẳng Lý Tinh Trạch.
Lý Tinh Trạch lại cảm thấy trái tim mình âm ỉ đau, hắn nắm chặt hai tay, nói một cách khó khắn: “Vậy hai người đã ở bên nhau từ khi đó sao?”
“Chuyện này thì không phải.

Là Thế Tước đưa tôi đến bệnh viện, anh ấy nói tôi rơi từ trên tầng xuống.

Còn nguyên nhân vì sao thì anh ấy không nói rõ, chỉ nói là cảnh sát điều tra không thấy có điều gì khả nghi, có lẽ là tự tôi muốn nhảy.” Giọng nói của Tạ Chu Nghiêu vẫn vô cùng lạnh nhạt, kể lại chuyện kinh hồn bạt vía như vậy mà không chút lên xuống, tựa như chỉ là đang thuật lại lời văn trong một cuốn sách.
Tim Lý Tinh Trạch lại càng thêm đau đớn.

Trước kia Tạ Chu Nghiêu là một người tích cực, rực rỡ như ánh mặt trời, một anh như vậy làm sao lại đi nhảy lầu cơ chứ?
Nghĩ tới nguyên nhân có khả năng xảy ra, Lý Tinh Trạch cảm thấy vô cùng khó thở.


Hắn không mong hắn chính là nguyên nhân ấy, nhưng hắn lại sợ, lỡ như trong lòng Tạ Chu Nghiêu, mình còn lâu mới quan trọng như mình đã tưởng tưởng thì phải làm thế nào đây?
Mặc dù trong lòng cực kỳ mâu thuẫn, nhưng hắn vẫn nhắc nhở bản thân không được rơi vào trạng thái bi quan, điều chỉnh hô hấp rồi tiếp tục hỏi: “Hắn ta không nói cho anh về những chuyện trước kia sao?”
“Không.

Mặc dù anh ấy cứu tôi, nhưng trước đó tôi không quen anh ấy.” Tạ Chu Nghiêu nhếch khóe môi, dường như nhìn thấy bộ dáng mặt mũi tái nhợt, cố gắng chịu đựng của Lý Tinh Trạch, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.
“Vậy tại sao anh lại ở bên hắn? Là muốn báo đáp ơn cứu mạng của hắn sao?” Lý Tinh Trạch bị nụ cười của anh kích thích, đến câu hỏi cũng trở nên gay gắt.

Anh từ đâu đến cuối suy cho cùng chẳng vui vẻ gì vậy mà vào lúc nhắc tới Ôn Thế Tước lại mỉm cười, điều này thể hiện cho cái gì?
“Cậu có thể hiểu như vậy, dù sao anh ấy cũng cần một đối tượng dung túng cho anh ấy ăn chơi phóng đãng.” Nụ cười Tạ Chu Nghiêu càng thêm rực rỡ, anh tiến lại gần Lý Tinh Trạch, nhón chân lên, nói bên tai hắn: “Cũng giống như cậu có hôn thê là Tưởng Lê, nhưng vẫn phóng đãng với Từ Cẩn vậy.

Đám Alpha ăn mặc bảnh bao như các cậu từ trong cốt tủy đều là lũ bạc tình cả thôi.”
Lúc anh nói chuyện cố tình hạ thấp giọng, hơi thở ấm áp lướt qua lỗ tai Lý Tinh Trạch, khoảnh khắc thân cận ấy khiến hương mơ xông thẳng vào trong khoang mũi.

Hương thơm ngào ngạt ấy như có lại như không, nhưng hương vị chua chua ngọt ngọt vẫn hệt như 6 năm trước.
Lý Tinh Trạch trong phút chốc không kiềm chế nổi nữa, ôm anh ngã xuống, giữ anh ở giữa mình và giường.
Tạ Chu Nghiêu hiếm lắm mới không giãy dụa, còn nhìn thẳng vào Lý Tinh Trạch.

Chỉ là nụ cười này nhiều hơn khi nãy chút trào phúng: “Sao nào? Bị tôi nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận à?”
“Đừng so sánh em với họ Ôn kia! Em chưa làm bất cứ thứ gì cả!” Lý Tinh Trạch cả giận nói.
Hắn đột nhiên nổi giận, Tạ Chu Nghiêu càng cảm thấy mình nói trúng tim đen của hắn, càng muốn khiêu kích hắn: “Cậu đã làm Từ Cẩn hay chưa thì liên quan gì tới tôi, có thể buông tôi ra trước không?”
Nói xong liền muốn cử động cổ tay bị Lý Tinh Trạch đè.


Lý Tinh Trạch nhìn anh chẳm chằm, thấy anh làm như không có việc gì lại còn không thèm để ý đến hắn, hắn cáu thật sự, cũng không thèm quan tâm làm như vậy anh có giận hay không, hôn xuống đôi môi kia.
Tạ Chu Nghiêu vốn chỉ là muốn thăm dò, nhưng không ngờ đã nhiều năm như vậy, người này vẫn chẳng khác nào năm xưa, nói mấy câu đã nổi giận rồi.
Lưỡi Lý Tinh Trạch liếm qua hàm trên của anh, lúc nặng lúc nhẹ trêu chọc nơi nhạy cảm của anh.

Ngay từ lúc bắt đầu anh còn có thể đẩy được, dần dần bị động tác của người này cùng với tin tức tố không ngừng chen vào làm cho tay chân mềm nhũn, không chút sức lực.
Từ sau khi gặp lại, anh chưa từng ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

Với anh mà nói đây cũng chỉ coi là một phần trong kế hoạch ỡm ờ với hắn, nhưng với Lý Tinh Trạch mà nói thì chính là độc dược trí mạng.
Tình cảm vẫn luôn bị đè nén giống như bị nụ hôn này phá tan gông cùm, động tác của Lý Tinh Trạch cũng trở lên thô lỡ.

Mãi cho đến khi hắn sờ tới trước ngực anh, muốn xé, anh mới nức nở vài tiếng, khóe mắt cũng ươn ướt.
Mặc dù vẫn còn muốn tiếp tục, Lý Tinh Trạch cũng phải ép bản thân kết thúc nụ hôn.

Nhìn đôi mắt đã mơ màng kia, cuối cùng hắn mỉm cười: “Dù cho lời anh nói thì vô tình, nhưng cơ thể anh vẫn có cảm giác với em.”
Tạ Chu Nghiêu không nói gì, anh không muốn để Lý Tinh Trạch nhìn thấy sự mềm yêu mà nụ hôn này mang hại, càng không muốn vì mạnh miệng mà phá hủy sự tiến triển không dễ dàng gì này, chỉ có thể nắm mắt lại.
“Chu Nghiêu, cho dù anh có thật sự quên em hay là vì giận em nên mới không chịu nhận em thì đều để đó đã.

Chỉ là giờ, nếu anh và Ôn Thế Tước ở bên nhau vì nhu cầu vậy thì em sẽ không nhường anh cho hắn ta đâu.”
Lý Tinh Trạch sờ ra sau gáy của Tạ Chu Nghiêu, cảm giác được cơ thể anh bỗng trở nên căng thẳng, liền dịu dàng nói: “Đừng sợ, em sẽ không ép anh đâu, nhưng anh phải cho em chút thời gian để xử lý Tưởng Lê và Ôn Thế Tước đã.

Bất kể trước đây có bao nhiêu hiểu lầm, nhưng hiện tại anh đã trở về bên cạnh em rồi, chúng ta bắt đầu lại, có được không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc