ÁNH MẮT CHẤP NIỆM

Editor: lily58

Beta: Cò Lười

Trên thế giới này, cho dù em có đi qua rất nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp, gặp qua rất nhiều người, nhưng cũng không gặp được anh.

- -《 Tháng chín an nhiên 》

Tiêu Lộ

2016. 12. 12

Kim đồng hồ tí tách chạy vòng tròn, âm thanh tịch mịch.

An Diệc Tĩnh quấn áo ngủ vào người, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, 2:05 sáng, cô không khỏi ngáp một cái, lười biếng đưa ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề ngồi ở phía đối diện cô.

Trái ngược với dáng vẻ vừa mới nằm xuống đã bị lôi dậy khỏi giường của cô, Thẩm Thanh mang vẻ mặt tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Chị Thanh, chị đã nhìn chằm chằm em hơn một phút đồng hồ rồi đấy." An Diệc Tĩnh sờ mặt của mình, cười vang lên một tiếng: "Em biết mình vô cùng xinh đẹp, nhưng chị nhìn như vậy, em sẽ hiểu lầm."

Thẩm Thanh thiếu chút nữa thì nghiến răng, cô cố gắng ổn định cảm xúc của mình nhưng không cách nào giảm bớt được vẻ mặt xanh mét của mình: "12 giờ đêm là công chiếu suất đầu tiên bộ phim điện ảnh của em, chưa đến một giờ sau đã tràn ngập video em đánh người, em nghĩ xem ngày mai báo chí sẽ đưa tin tức như thế nào hả?"

"À!" An Diệc Tĩnh thuận tay cầm bao thuốc lá từ trên bàn trà lên rút ra một điếu, để bao thuốc lá xuống, cô lấy chiếc bật lửa ở bên cạnh, ngón cái ấn xuống, ánh lửa chiếu lên mặt cô, lúc sáng lúc tối.

"À!!!" Thẩm Thanh trợn tròn hai mắt, âm thanh bỗng vút lên, trong lời nói không có một chút đùa giỡn: "Em còn à được, em không phải là người mới, tính chất nghiêm trọng của chuyện này em cũng không phải là không hiểu rõ."

An Diệc Tĩnh quả thật không phải người mới, vào nghề đã được bảy năm, năm 19 tuổi với tác phẩm đầu tay cô thuận lợi đạt được giải nữ diễn mới xuất sắc nhất, cùng hàng loạt giải nữ diễn viên được yêu thích nhất, vừa tròn 20 tuổi thì được phong làm nữ thần quốc dân, 22 tuổi đã hai lần đạt được giải Ảnh hậu.

Tuy nhiên, cô hoàn toàn xứng đáng với những danh hiệu và giải thưởng đấy.

Diện mạo của cô xinh đẹp, làn da trắng muốt, dáng người ma mị, toàn thân toát lên khí chất thần tiên không màng tới sự ganh đua, ghen ghét. Càng tức giận hơn là kỹ năng diễn xuất của cô còn đặc biệt sinh động, vì vậy có không ít đàn ông muốn theo đuổi cô, còn phụ nữ thì muốn giết cô. Thêm nữa vận khí của cô khá tốt, gặp chuyện luôn có thể gặp dữ hoá lành, từng bước từng bước nổi tiếng, trong giới giải trí cũng được xem là thuận buồm xuôi gió.

Mà Thẩm Thanh cũng là quản lý có tiếng trong nghề, bao nhiêu người dùng mức lương cao để mời cô, cô đều không lay chuyển, kiên định ở lại bên cạnh An Diệc Tĩnh, đối với cô mà nói An Diệc Tĩnh không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bằng hữu cô rất xem trọng.

"Rõ." An Diệc Tĩnh nhả một làn khói, lười biếng dựa vào ghế sô pha nhìn Thẩm Thanh, trấn an cô: "Cũng không phải là lần đầu tiên, phim mới chiếu phim có chút đề tài bàn tán kéo số vé bán ra không phải là chuyện bình thường sao, chị khẩn trương cái gì? Được rồi, đã hai ngày hai đêm em không ngủ rồi, có chuyện gì để ngày mai nói được không?"

Nói xong cô cong môi cười với Thẩm Thanh, mang điếu thuốc trên miệng nhấn vào gạt tàn, từ từ hạ đôi chân dài trắng nõn đang bắt chéo nhau xuống, không nhanh không chậm đứng dậy đi về phía phòng ngủ, vừa bước được hai bước, cô đột nhiên cảm thấy hoa mắt, bình tĩnh mở mắt ra trái tim cô bỗng dưng lỡ mất nửa nhịp.

An Diệc Tĩnh không tự chủ được nắm chặt bàn tay lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay non mềm, rất đau.

Đây không phải là mơ, cô chắc chắn hơn bất kỳ ai.

Cảnh vật trước mắt vừa chân thật vừa xa lạ, đó là từng ngọn núi trùng trùng điệp điệp ngủ say trong bóng tối, giờ phút này cô đang đứng trước một toà nhà tối đen, gió trên núi gào thét, trên đỉnh đầu hình như là một lá cờ tung bay, phát ra tiếng vang theo từng đợt.

Lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, đen tối u ám làm cho trái tim người ta rối loạn.

Đột nhiên cách đó không xa có một tia sáng hấp dẫn sự chú ý của An Diệc Tĩnh, ánh sáng đó đến từ một căn phòng ở tầng 1, cửa phòng được đẩy ra, một dáng người cao lớn bước ra từ đấy.

Cô mở mắt thật lớn nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia, không khỏi hít vào một hơi, ngón tay không tự chủ mà co lại thành nắm đấm, nhẹ nhàng run rẩy.

Làm sao...... Lại là bóng dáng kia.

Thân thể An Diệc Tĩnh cứng đờ, nhắm mắt lại, lấy hết dũng khí tiến về phía trước để nhìn rõ gương mặt mơ hồ của người đàn ông luôn bất thình lình xuất hiện, đúng lúc đấy bả vai cô đột nhiên bị vỗ mạnh, trước mắt bỗng tối sầm lại, cô mở mắt ra, cảnh tượng lập tức quay trở về trong phòng khách.

"Em ngẩn người làm gì thế? Gọi em mà giống như không nghe thấy vậy." Thẩm Thanh đứng bên cạnh An Diệc Tĩnh, nghi ngờ nhìn cô, sắc mặt của cô trắng bệch, ánh mắt trống rỗng vô hồn.

An Diệc Tĩnh lắc đầu, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới lên tiếng: "Không có việc gì."

Thẩm Thanh thở dài: "Để yên! Lần này không đơn giản như em nghĩ  đâu, nói thật cho chị biết, em có ra tay đánh người ta không?"

An Diệc Tĩnh xoay người nhìn Thẩm Thanh, vẻ mặt Thẩm Thanh vô cùng nghiêm túc, chị ấy không nói đùa, thật sự đang nghi ngờ cô, giọng nói lười biếng của cô trở nên lạnh lẽo: "Em ra tay đánh ai?"

"Trịnh Giai Nhĩ."

"A? Em đánh cô ta?"

An Diệc Tĩnh giống như nghe thấy chuyện cười, không khỏi nở một nụ cười lạnh, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Thẩm Thanh, cô chợt nghĩ tới điều gì đấy, đi lại bên cạnh ghế sofa cầm điện thoại di động trên bàn lên, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, mở giao diện Weibo ra.

#AnDiệcTĩnhđánhngười, hashtag đã lên tìm kiếm nổi bật, vững vàng đứng ở vị trí thứ nhất, mở ra cô thấy một đoạn video, từ chất lượng và góc quay có thể thấy đây là quay lén, địa điểm xảy ra là ở phòng hóa trang, lúc đấy chỉ có cô và Trịnh Giai Nhĩ ở trong phòng.

Trong clip An Diệc Tĩnh vênh váo, hung hăng chỉ thẳng vào Trịnh Giai Nhĩ, hét lớn: "Đừng tưởng lúc nào cô cũng trưng ra bộ mặt đáng thương ra thì có thể dành được sự cảm thông của người khác, tôi nói rõ cho cô biết, tôi còn ở đây ngày nào thì ngày đó cô đừng mơ ngóc đầu lên."

Trịnh Giai Nhĩ cắn môi, vẻ mặt như muốn khóc nhìn chằm chằm An Diệc Tĩnh, dùng hết sức gào lên: "Cô cái gì cũng có, còn muốn như thế nào nữa?"

‘Bốp’, An Diệc Tĩnh tát cho Trịnh Giai Nhĩ một cái, cô cười lạnh, "Những thứ tôi có đều nhờ bản lĩnh của mình, nếu cô còn tự biết mình là ai, thì sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi."

Video kết thúc, toàn bộ căn phòng trở nên yên lặng, đêm đã khuya, ngoài cửa sổ gió thu đầu mùa lay động cành cây, vang lên xào xạc như đang vỗ tay khen ngợi cho màn diễn xuất vừa rồi.

An Diệc Tĩnh bỗng dưng cười lớn, ngũ quan xinh đẹp ở dưới ánh đèn càng thêm rạng rỡ chói sáng, chiếm lấy sự thèm thuồng của người khác, không nghĩ tới có ngày cô bị người ta thành công hãm hại.

"Vậy chị có tin em không?" Cô hỏi Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh nhìn An Diệc Tĩnh, lúc gặp chuyện cô luôn luôn bình tĩnh như vậy, đôi mắt trong veo không gợn sóng, vẻ hờ hững không phù hợp với tuổi tác: "Có đôi lúc em sẽ tuỳ hứng, làm theo ý mình, chỉ là chị hiểu rõ tính cách của em. Nhưng chị tin em cũng vô dụng, quan trọng là truyền thông đại chúng tin em, người hâm hộ ủng hộ em mới được! Em nói cho chị biết rốt cuộc sự việc như thế nào?"

"Cô ta tìm em diễn tập, chỉ đơn giản như vậy."

Đây là bộ phim mới đóng máy ba ngày trước, Trịnh Giai Nhĩ là vai nữ số 2, trong kịch cô ta cùng An Diệc Tĩnh diễn vai đối đầu nhau. Ngoại trừ lúc diễn ra, người mới này mở miệng lại một tiếng chị Tĩnh, hai tiếng chị Tĩnh, An Diệc Tĩnh cũng rất chiếu cố cô ta, cô ta làm không tốt điểm nào cũng sẽ chỉ dạy thêm, không ngờ ngàn năm đạo hạnh lại bị một  người mới làm cho tan biến trong một buổi sáng.

Thẩm Thanh vừa nghe đã hiểu, đây chính là giới giải trí, chỉ cần sơ ý một chút thì có thể không cứu vãn được, ngày hôm nay còn có bao người vây quanh, ngày mai có thể sẽ ngã vào vực sâu vạn trượng.

"Không nghĩ tới Trịnh Giai Nhĩ lại dùng chiêu đó, vừa có thể chèn ép em, vừa có thể lợi dụng sức mạnh của cộng đồng mạng để nhanh chóng nổi tiếng, một mũi tên trúng hai đích."

An Diệc Tĩnh nhếch khóe miệng: "Từ đầu vẫn là do em quá khinh suất với những người mới."

Thẩm Thanh nhìn bộ dạng bình thản của An Diệc Tĩnh, không khỏi gấp gáp thay cô: "Em có thể tỏ ra khẩn trương một chút được không? Em có biết cái gọi là dư luận có thể giết chết người không? Em phải biết chuyện này cũng không dễ giải quyết."

"Em hiểu rõ."

An Diệc Tĩnh vừa đọc bình luận chửi rủa phía dưới video, đủ các loại lời nói khó nghe, tuy có thể đoán được trước, nhưng cô thật sự không dám lướt xuống xem tiếp.

Nhân vật của công chúng mất đi sự tin tưởng, hậu quả chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy đáng sợ.

"Hai ngày tới mọi hoạt đồng truyền thông của em sẽ tạm hoãn, đừng ra khỏi nhà cũng đừng trả lời điện thoại, quan trọng nhất là chớ có không nhịn được làm loạn theo người ta, tất cả giao cho chị xử lý." Thẩm Thanh thở dài: "Trong lễ bái thần lúc trước, hương của em không hiểu sao lại tắt, chị đã nghĩ sẽ xảy ra chuyện, quả nhiên là năm hạn!"

"Từ trước đến nay chị đều không tin vào mê tín nha." An Diệc Tĩnh thấy một Thẩm Thanh luôn thông minh bình tĩnh cũng không nhẫn nại nổi trước vận hạn này, đi tới vừa vỗ vai của cô vừa cười.

Ai dè tay của cô bị Thẩm Thanh không thương tiếc gạt ra, Thẩm Thanh trừng mắt nhìn An Diệc Tĩnh: "Em bỏ bộ dạng không sợ chết đấy đi, đến lúc đó xem em vượt qua như thế nào."

"Không phải là giao cho chị xử lý sao? Thẩm Thanh là ai? Là quản lý vàng trong Làng giải Trí."

"Thôi đi, hiện tại chị cũng không khác gì Phật Tổ Như Lai."

An Diệc Tĩnh nhìn điệu bộ của Thẩm Thanh, thu lại nụ cười, lo lắng bây giờ của cô không phải là chuyện này.

Đúng như dự đoán của Thẩm Thanh, đã ba ngày trôi qua, tìm kiếm trên Weibo chỉ có tăng chứ không giảm, người chất vấn An Diệc Tĩnh càng lúc càng nhiều, trước cửa nhà và công ty đều là phóng viên, thông cáo trước đấy bị kéo dài, toàn bộ hợp đồng đóng phim, chương trình giải trí truyền hình đều bị gác lại, chỉ ba ngày, hình tượng nữ thần quốc dân bị bôi đen không ít.

Ngược lại, người mới Trịnh Giai Nhĩ lại nhận được rất nhiều đồng tình, cộng thêm dáng dấp cô ta không tệ, lượng fan trên Weibo tăng lên gấp mấy lần, lượt tìm kiếm trong nháy mắt đã ở vị thứ hai.

Thẩm Thanh vận dụng tất cả các mối quan hệ, nhưng bây giờ là thời đại Internet, tẩy trắng cho minh tinh không phải chỉ tuỳ tiện dùng một chút tiền là có thể giải quyết được, hơn nữa cô còn phát hiện ra một chuyện lớn, Trịnh Giai Nhĩ có người chống lưng, chẳng trách sự việc đánh người lần này có thể một phát trúng mục tiêu.

Ở nơi khác, An Diệc Tĩnh đang ngồi trong một căn phòng màu trắng, trên bàn làm việc có một bảng tên viết Chủ nhiệm khoa thần kinh Lưu Miểu, phía sau bảng tên là một vị bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng ngồi ngay ngắn, giờ phút này ông đang chăm chú nhìn cô, lắng nghe cô nói.

"Bảy năm rồi, rõ ràng đã không còn bất kỳ triệu chứng nào. Tại sao mấy ngày trước lại bắt đầu xuất hiện ảo giác đó? Còn có người đàn ông kia......" An Diệc Tĩnh dừng lại một chút, ngước mắt lên nhìn Lưu Miểu: "Bệnh của cháu...... có phải là lại tái phát không ạ?"

"Tin tức gần đầy của cô tôi có xem qua, làm người của công chúng vốn dĩ phải chịu áp lực tinh thần rất lớn, rất dễ bị suy nhược tinh thần. Cô biết rõ tình trạng bản thân còn muốn lựa chọn nghề này, lời nói của tôi, cô luôn xem là gió thổi bên tai." Lưu Miểu thở dài bất đắc dĩ, lắc đầu.

An Diệc Tĩnh nghe xong không thể nín cười: "Rõ ràng bệnh của cháu là không thuốc mà khỏi, chú không phải là không biết."

"Được rồi, trước mắt cũng chỉ mới xuất hiện một lần, không nói lên điều gì, thời gian này hạn chế xem tin tức trên mạng, kiên trì rèn luyện, có cơ hội thì nghỉ ngơi một chút, ra ngoài đi dạo thả lỏng tâm trạng." Lưu Miểu cười, trêu chọc cô: "Haizz, mỗi lần tìm tới tôi đều chỉ để khám bệnh, thật không có tình người......"

"Chú Lưu, cháu mời chú ăn cơm để nhận lỗi." An Diệc Tĩnh nhíu mày cười gian xảo.

"Thôi, tôi không muốn lên trang nhất." Lưu Miểu khoát tay lia lịa, cười cười nhìn An Diệc Tĩnh: "Còn nữa, có thể không gọi tôi là chú Lưu được không? Tôi già như vậy sao?"

"Bà ngoại Lưu."

Hai người ăn ý nhìn nhau cười, không nói nữa.

Đúng lúc đấy, điện thoại của An Diệc Tĩnh vang lên, cô không ngại bắt mắt trước mặt Lưu Miểu, giọng Thẩm Thanh gấp gáp truyền tới từ loa  thoại: "Em đang ở đâu vậy? Không phải bảo em đừng có chạy lung tung sao?"

"Gặp một người bạn cũ lâu năm, một lát nữa sẽ về." Thời điểm nhắc đến bạn cũ An Diệc Tĩnh liếc nhìn Lưu Miểu, nở một nụ cười.

"Bạn cũ lâu năm nào?"

"Chị không biết đâu."

Thẩm Thanh kềm chế cơn giận của mình, bình tĩnh nói: "Này, em nghiêm túc nghe rõ lời chị nói, thế lực đằng sau Trịnh Giai Nhĩ rất lớn, chị thật không ngờ phía sau cô ta có hậu thuẫn như vậy, mặc dù chị đã kịp thời đưa ra lời giải thích nhưng lính thuỷ quân cô ta thuê cũng đủ làm chúng ta phiền phức, cho nên hiện tại chị cho em hai con đường để lựa chọn."

An Diệc Tĩnh đứng dậy đi tới bên cửa sổ, tầm mắt dời xuống vườn hoa phía dưới, ánh mắt dừng lại ở trên người một bạn nhỏ mặc quần áo bệnh nhân, dưới ánh mặt trời nụ cười của cậu bé thuần túy, tươi sáng, y tá ở bên cạnh đang cầm một quyển sách kể chuyện cho cậu bé.

"Nói đi." An Diệc Tĩnh bình thản nói.

"Ông chủ Tần, ông ta......"

"Con đường thứ hai." An Diệc Tĩnh không hề nghĩ ngợi lập tức cắt ngang.

Thẩm Thanh thở dài: "Một chương trình từ thiện."

"Chương trình từ thiện gì?"

"Dạy học."

"Dạy học?" An Diệc Tĩnh nhắc lại, xoay người nhìn về phía Lưu Miểu, đối phương cũng bởi vì lời của cô mà ngẩng đầu lên nhìn, cô dựa lưng vào cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào đỉnh đầu của cô phát ra một vầng sáng, cô từ từ mở miệng: "Thời gian, địa điểm."

Thẩm Thanh dừng lại một chút, nói: "Trong một tháng, ở Lương Sơn, Tứ Xuyên."

"Không đi."

Bình luận

Truyện đang đọc