ANH NGỐC CŨNG KHÔNG SAO, TÔI MÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


(Truyện chỉ được đăng tải tại w.a.t.t.p.a.d/@duiga_! Tất cả các bản dịch đăng ngoài wa.tt.pa.d/@duiga_ đều là ăn cắp á mấy bồ ơi!)
----------
Đáng tiếc cái gì?
Tạ Tri khó hiểu mà cúp điện thoại, cúi đầu nhìn bụng đói đến mức kêu thầm thì, còn Bùi Hàm Ý dù tóc bị nắm đau cũng không hé răng, liếc nhìn nhau: "Anh bạn nhỏ, trước khi tìm được một dì nấu cơm đáng tin cậy thì chúng ta đều phải đói bụng rồi."
Dù sao anh bạn nhỏ này không thích món Tô, dì Hoàng có lòng nhưng cũng không giúp được.

Bùi ngốc nói chuyện còn rất có ý thơ: "Trưởng quan ơi, bụng của em đang tấu bản sonate* nè."
(*Bản sonate Ánh Trăng của Beethoven)
"Trong đầu tôi cũng đang tấu đây." Tạ Tri đẩy anh quay lại phòng ngủ chính, tràn đầy niềm tin và lẽ sống mà lấy di động ra, mở ứng dụng để đặt cơm, mặt lại tối thui.

Thế mà Chương Hòa lại là một cái hố tự nhiên lớn, với khẩu hiệu "Tị thế (1) màu xanh", chuyên hố mấy gia đình lắm tiền lại ngu ngốc, trước sau hoang vắng, ngay cả cơm hộp cũng không đặt được.

(1) Tị thế (避世): ở ẩn; thoát li cuộc sống hiện tại, tránh tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Tạ Tri hết cách, đành tùy tiện đưa một quyển sách cho Bùi Hàm Ý, chuẩn bị xuống dưới xem tủ lạnh, trước khi đi còn hơi nghi ngờ: "Anh đọc hiểu không?"
Nói xong mới phát hiện mình không cẩn thận lấy sách tiếng Đức, vừa định lấy lại để đổi thành truyện tranh thiếu nhi, lại thấy Bùi Hàm Ý đọc rất thích thú.

Kệ đi, xem ra chỉ số thông minh của Bùi tiên sinh vẫn còn rất phong độ.

Tạ Tri yên tâm đi xuống lầu, không ôm hy vọng mà đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra.

Dì giúp việc đã nghỉ việc hai tháng, tám phần là Bùi Hàm Ý cũng đã lâu chưa về đây, cậu vẫn còn hoài nghi với việc tủ lạnh có còn nguyên liệu nấu ăn hay không.

Kết quả vừa mở ra, đã bị rau dưa trái cây thịt thà các loại phong phú làm thay đổi nhận thức.

Tạ Tri cùng một tủ lạnh đầy ắp nguyên liệu nấu ăn mắt to trừng mắt nhỏ, đoán chừng có thể là do Tống Đạm sai người chuẩn bị lúc chiều.

Trước tiên cầm hộp sữa bò lên xem thử.

Hết hạn sử dụng.

......!
Nhìn lại ngày tháng, chắc là tầm một tuần trước, cũng chính là trước một hai ngày khi Bùi Hàm Ý xảy ra chuyện.

Vậy chứng tỏ...gần đây anh đều ở bên này.

Trán Tạ Tri hiện đầy dấu chấm hỏi, thật sự không thể hiểu được ý đồ sâu xa của Bùi tiên sinh, cầm mì sợi đóng tủ lạnh lại.

Hai mươi phút sau, Tạ ba ba bưng hai tô mì nấu nhão nhoét như hồ dán lên lầu, vài miếng lá rau héo úa nổi trên mặt nước lèo trong veo, hệt như một chiếc thuyền lên đênh trên biển khơi, trông thê thảm vô bờ bến.

Ba ba cùng cậu con trai ngốc ngồi trước bàn, đối mặt với hơi nóng lượn lờ trên tô mì, một bộ dáng "địch bất động ta cũng bất động".


Khi Tạ Tri sống đến năm hai mươi tuổi, còn không biết chợ bán thức ăn là cái gì, càng không biết khoai tây đã mọc mầm thì sẽ không được ăn.

Sau khi biết rồi, cậu cũng không bỏ công đi học nấu ăn, trong hơn một năm bận rộn, cậu lại gặp Bùi Hàm Ý, lại quay về cuộc sống thối nát được người khác chăm sóc, đi xuống bếp thật sự là còn khó hơn cả lên núi đao xuống chảo dầu.

Nhìn hai cái tô có vẻ thê thảm này, Tạ Tri do dự một lát, cảm thấy cho dù có khổ sở đến đâu cũng không thể ngược đãi người bệnh được, cậu thở dài: "Đợi chút, để tôi gọi điện cho Tống Đạm."
Cậu xoay người đi gọi điện, nhưng vừa kết nối, liền ghe âm thanh phía sau, quay đầu lại nhìn, vậy mà Bùi Hám Ý đang cúi đầu ăn mì cậu nấu.

Anh ăn nhanh vô cùng, thậm chí cả nước cũng uống sạch, sau đó đặt cái tô sạch sẽ xuống, tự hào tuyên bố: "Trưởng quan, em ăn xong rồi!"
Tạ Tri: "............"
Tống Đạm còn đang hỏi: "Làm sao vậy? Tình huống khẩn cấp à? Cần bác sĩ đến sao?"
Tạ Tri chết lặng nói: "Có lẽ là cần bác sĩ đến để rửa ruột cho ông chủ của anh."
"Bùi tiên sinh ăn cái gì?"
Tạ Tri không trả lời, ngồi trở lại ghế, bắt đầu cầm đũa nếm thử món mì nhão thành một đống như hồ dán.

Muối chỗ này chỗ kia không đều, nơi này nhạt nơi kia mặn, phần giữa thân sợi mì nát bét còn bị cứng, vừa nãy không để ý mà đổ hơn nửa chén giấm vào, hương vị thật đáng lo ngại.

Tạ Tri ăn một miếng, thiếu chút nữa nhổ ra, may mà cậu không đánh giá cao bản thân mà bỏ thêm quả trứng gà, nếu không, có lẽ hương vị sẽ càng gớm ghiếc kỳ dị.

Bùi Hàm Ý còn đang đợi khích lệ.

Tạ Tri nuốt nước miếng, im lặng một lát mới nói: "Con trai, xem ra con thật sự thương ba ba nhỉ."
Tống Đạm nghe xong quá trình, tỏ ý ngày mai sẽ có dì giúp việc mới đến.

Vị trợ lý này vẫn luôn đáng tin cậy, nên Tạ Tri yên tâm mà cúp điện thoại, dọn dẹp chén đũa, bây giờ mới nhớ đến vấn đề tắm rửa.

Ở bệnh viện cậu còn có nhéo Bùi Hàm Ý để hộ lý hỗ trợ, bây giờ về nhà, một mình cậu phải tự ra trận.

Cũng may tình huống cũng không đến nỗi tồi tệ, Bùi Hàm Ý vẫn chưa bỏ quên thường thức sinh hoạt cơ bản.

Tạ Tri đặt bàn tay mảnh khảnh lên thành xe lăn, hơi hơi cúi người: "Tự mình tắm được không?"
Cậu mặc áo sơ mi màu đen, lúc cong lưng, cổ áo để lộ một mảnh nhỏ lồng ngực trắng nõn, Bùi Hàm Ý nghiêng đâu, ánh mắt lại dạo một vòng trên đôi môi màu đỏ nhạt của cậu, tha thiết nói: "Trưởng quan giúp em tắm."
"Tôi làm việc mệt mỏi, tự mình tắm đi."
"Em là bé bự*, em giúp trưởng quan tắm nha."
(*) Nguyên văn là Đại hài tử ( 大孩子), dịch kiểu gì cũng không có nghĩa thích hợp nên thôi tui để như ở trên.

"......"
Giằng co hai phút, Tạ Tri lấy túi bọc thức ăn, bọc lại cái chân thạch cao của anh, ôm anh đem vào phòng tắm, đặt ngồi trên ghế dưới vòi hoa sen, mở nước rồi điều chỉnh nhiệt độ, cầm vòi hoa sen nhét vào trong tay anh, lạnh mặt nói: "Tự tắm đi."
Bùi Hàm Ý còn chưa kịp giận, cậu đã đi ra ngoài, quay đầu cảnh cáo: "Không được nghịch nước, tắm xong gọi tôi."
Bùi đại bảo ủy khuất thành một cục.


Tạ Tri không đóng kín cửa phòng tắm, dựa vào cạnh cửa lắng nghe động tĩnh bên trong, cầm điện thoại lướt weibo.

Nhiệt độ bài viết cậu "tỏ vẻ ngôi sao" đã giảm, chỉ ngẫu nhiên mới có người mắng hai, ba câu.

Đổi lại mấy năm trước, nếu bị oan uổng như vậy Tạ Tri đã sớm không màng tất cả mà minh oan cho bản thân, nhìn mấy lời mắng chửi như thế, nói không chừng còn suy sụp đến mức đem nhốt bản thân lại mà tự bế.

Khi đó Đổng Mân an ủi cậu rằng, một khi đã tiến vào cái vòng này thì không sợ bị người khác chửi rủa nữa, cho dù bị mắng cũng không sợ.

Bây giờ thì Tạ Tri đã tập mãi thành quen, tuy không thể nói là khiến tâm lặng như nước hoàn toàn được, nhưng cũng chỉ có chút không thoải mái mà thôi, còn có thể vượt qua được.

Lướt weibo một lát, wechat hiện lên tin nhắn.

Tạ Tri nhấp vào, cậu đã chặn mười mấy group chat, và lược bỏ hết các tin nhắn cá nhân mà cậu không muốn nói chuyện, người gửi tin nhắn cho cậu là bạn tốt tên Lê Gia.

Lúc cậu nghèo túng, cũng chỉ có mình Lê Gia vươn tay giúp đỡ, quan hệ của hai người vẫn luôn không tồi.

【 Lê Gia: Thiếu chút nữa đã chết vì sợ độ cao rồi, sau chuyến đi này, nếu không phải lần này bảo đảm sẽ đoạt được ảnh đế, bằng không tôi cũng không liều chết thế vậy đâu.


【 Lê Gia: Vốn muốn mang về cho cậu một con dao Tây Tạng (2), nhưng Tiểu Bảo sống chết cũng phải ngăn cản, nói tôi nên nghỉ ngơi một chút, đừng kiếm chuyện lên hot search nữa, hừ.】
(2) Dao Tây Tạng (藏刀): Theo như tra baidu thì Dao Tây Tạng (dao thắt lưng Tây Tạng) không chỉ là công cụ không thể thiếu trong sản xuất và đời sống của người dân Tây Tạng mà còn được đánh giá cao ở trong và ngoài nước do tính chất dân tộc độc đáo do hình dáng và sự khéo léo của chúng.

Ảnnh:

【 Lê Gia: Tôi đem về cho cậu một cái chuyển kinh luân (3), theo như cá nhân tôi thấy đem dùng như trống bỏi (4) để dỗ trẻ con cũng không tồi á.


(3) Chuyển Kinh Luân (转经筒): Bánh xe Kinh Luân ( bánh xe cầu nguyện) là một loại pháp khí được giáo đồ Phật giáo Tây Tạng sử dụng cho việc hành trì tụng niệm.

Trụ có hình tròn, chính giữa có một cái trụ có thể xoa quan được.

Bên trong hình trụ này dán những tấm giấy chép kinh văn, vỏ bên ngoài chạm khắc thần chú cùng các biểu tượng Tam muội da của Chư Phật hoặc các biểu tượng cát tường thù thắng.

Ảnh:

(4) Ảnh Trống bỏi:

Trong mắt Tạ Tri có ý cười, chậm rì rì đánh chữ trả lời.


【 Tạ Tri: Cảm ơn, đúng lúc đang cần.


【 Lê Gia: Cần cái gì cơ? 】
【 Lê Gia:??? Trống bỏi? 】
【 Lê Gia: Cậu làm con gái nhà người ta lớn bụng? Cậu thật không phụ lòng tôi đấy! 】
【 Lê Gia: Đứa trẻ mấy tháng rồi, có thể gọi ba nuôi không?】
【 Lê Gia: Từ từ, tính theo khoảng thời gian này, không phải là lúc cậu và Bùi Hàm Ý ly hôn rồi có đấy nhá? 】
【 thu hồi 】
【 thu hồi 】
【 thu hồi 】
【 thu hồi 】
【 Lê Gia: Thất thần cái gì, mau thu hồi tin nhắn đi! Để người khác đọc được lịch sử cuộc trò chuyện này, cậu liền xong đời! 】
【 thu hồi 】
Tạ Tri: "......"
Tạ Tri không biết nên cảm thấy cao hứng vì sự nhiệt tình của bạn tốt hay là nên đánh chết cậu ta trước.

Chuyện của Bùi Hàm Ý không tiện nói nhiều, Tạ Tri đang cân nhắc nên làm thế nào để trả lời lấy lệ cho qua, liền nghe trong phòng tắm "Rầm" một tiếng, cậu lập tức đẩy cửa đi vào.

Bùi Hàm Ý ướt sũng ngồi dưới đất, trông có vẻ như bị trượt ngã sau khi tắm xong.

Tạ Tri vén tay áo lên, cầm điện thoại đặt tạm lên ghế, cau mày nâng anh dậy: "Không phải đã nói tắm xong thì gọi tôi sao?"
Bùi Hàm Ý không cao hứng: "Trưởng quan không thích em, lại không tắm cho em."
Vâng, lại còn mang thù cơ đấy.

Tạ Tri không biết nên khóc hay cười, đang muốn bế anh lên, một tiếng nhắc "leng keng", Lê Gia lại gửi tin nhắn đến.

【 Lê Gia: Người đâu người đâu người đâu? 】
Bùi Hàm Ý bị di động hấp dẫn sự chú ý, nhìn chằm chằm vào tên hiển thị trong điện thoại, con ngươi đen láy lập lòe tia sáng, nhất thời không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau đó anh bỗng nhiên nắm lấy di động của Tạ Tri, ném vào trong bồn tắm đầy nước.

Di động phơi thây ngay tại chỗ.

Chứng kiến toàn bộ hiện trường vụ án Tạ Tri: "..."
Lúc vớt di động lên cũng đã vô dụng, cậu quơ quơ người bị hại chết thảm, rồi hỏi bị cáo với tư cách là nguyên đơn: "Bùi tổng, di động của tôi lớn lên cõ chỗ nào không vừa lòng của ngài vậy?"
Đây là di động mà Bùi Hàm Ý đưa, cậu đã dùng nhiều năm rồi.

Khuôn mặt Bùi Hàm Ý trầm xuống: "Trong đó có người đáng ghét."
Tạ Tri nhướng mày —— Lê Gia?
Bùi Hàm Ý cùng Lê Gia cũng được tính là quen biết nhiều năm, từ khi nào lại có thâm thù đại hận giết người vứt xác thế này nhỉ?
Tạ Tri nghĩ không ra, âm thầm tự nhắc nhở bản thân không nên so đo với kẻ ngốc, đỡ Bùi Hàm Ý ra khỏi phòng tắm, cầm khăn tắm lớn lau người rồi bọc anh lại, sau đó ấn anh ngồi trên mép giường lau khô tóc, tìm được bộ quần áo ngủ sạch sẽ, đưa đến mép giường, bận đèn ngủ lên, nói: "Tự mình thay đi, tôi để đèn ngủ cho anh, có việc thì cứ gọi."
Bùi Hàm Ý "A" một tiếng, chui vào chăn đổi quần áo.

Tạ Tri về phòng, vừa mới tìm máy tính bật lên, đã nghe thấy tiếng Bùi Hàm Ý gọi, chỉ đành phải quay lại.

Bùi Hàm Ý thấy cậu trở lại, liền cười đến ngây thơ sáng lạn: "Trưởng quan ơi, anh còn chưa kể chuyện trước khi ngủ cho em mà."

Lại còn có chương trình thế này?
Tạ Tri mở đèn, nhìn mấy quyển sách quăng bừa trên giường, do dự hỏi: "Mấy cái đó."
Bùi Hàm Ý gật gật đầu, nhìn cậu đầy khao khát.

Tạ Tri né quyển sách tiếng Đức kia, tùy tay cầm lên một quyển..."Phân tích chứng khoán".

Tạ Tri: "......"
Trong ánh mắt khao khát của đứa trẻ, cậu buông quyển sách vô cùng dày lại nặng này xuống, bình tĩnh mà đổi quyển khác.

"Lý luận kinh điển về sóng (5)".

(5) Mấy quyển sách này đều có thật á, hãy search google để biết thêm chi tiết, cho những ai đam mê.

Mấy quyển còn lại đều là sách gốc, ngay cả tên cậu còn đọc không hiểu.

Tạ Tri: ".................."
Bùi Hàm Ý thúc giục: "Trưởng quan, em muốn nghe truyện cổ tích."
Tạ Tri hít một hơi thật sâu: "Trước khi ngủ anh đều đọc mấy cái này?"
Bùi Hàm Ý gật đầu "Ừm, ừm".

Tạ Tri mặt không cảm xúc: "Chuyện kể trước khi đi ngủ như thế này, nên đổi lại là anh đọc cho tôi nghe thì đáng tin hơn đấy."
Nhận lại là ánh mắt khao khát ham học hỏi của Bùi Hàm Ý, Tạ Tri xoa xoa thái dương, ném mấy quyển sách kia đi, có nề nếp (6) mà mở miệng: "Ngày xửa ngày xưa, xưa thật là xưa, có một vương quốc giàu có nọ, quốc vương có rất nhiều rất nhiều vàng, ở trong mắt người dân, quốc vương là người hạnh phúc nhất thế giới, thế nhưng thật ra quốc vương lại không hề vui vẻ."
(6) Nguyên văn: 一板一眼 (Nhất bản nhất nhãn) => có nề nếp; ngăn nắp thứ tự; đâu ra đấy; Một người làm những việc hoặc hành động phù hợp với các quy tắc và có phương pháp.

Bùi Hàm Ý tò mò mà duỗi dài cổ: "Vì sao"
Tạ Tri: "Bởi vì ông ta thường xuyên đọc mấy loại sách mà người khác không thể hiểu được, nên bị hói." (=))))).)
Bùi Hàm Ý: "......"
Tạ Tri: "Hôm nay kể tới đây thôi, anh nên đi ngủ rồi."
Bùi Hàm Ý ngoan ngoãn nằm trở về: "Hôn chúc ngủ ngon!"
......!Quả thật là yêu cầu chỉ có trẻ con mới đòi.

Tạ Tri lạnh nhạt rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, hơi cong lưng, ở trên trán anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn: "Ngủ ngon."
Bùi Hàm Ý quay đầu đi, trong mắt chất chứa ý cười: "Em cũng muốn hôn anh cơ."
Vẻ mặt của anh trong giờ khắc này, so với quá khứ cực kỳ giống nhau.

Tạ Tri ngồi dậy, nhàn nhạt nói: "Không cần, trước tiên anh nên đền di động cho tôi đi đã."
Nói xong, cậu vẫy tay đi đến bên cửa tắt đèn, quay về phòng của mình.

Còn chưa trả lời tin nhắn của Lê Gia, cứ để yên như thế một hồi, còn không biết cậu ta đã tưởng tượng đến chỗ nào.

Tạ Tri bật máy tính lên, ấn mở wechat.

Hình ảnh mèo đen lãnh khốc không chút tình cảm xuất hiện với một hàng chữ: "Xin hãy xác nhận đăng nhập bằng điện thoại."
......!
Tạ Tri: "Vãi nồi (7)."
(7) Nguyên văn là 操 (Thao) á, là một từ chửi thề như "Fuck", "Shit",...nhưng tui thích để "Vãi nồi" cho thân thiết..


Bình luận

Truyện đang đọc