ANH PHẢI LÀM GÌ ĐỂ GIỮ EM

Đường Dật nói: “Xin lỗi em.”

Hà Ngâm lau sạch nước mắt, đứng dậy nhìn anh chằm chằm: “Đây là lời xin lỗi mà anh nợ em.” Sau đó ném đống đồ đã được sắp xếp gọn gàng vào tay anh, như thể trả lại tất cả uất ức suốt nhiều năm về cho Đường Dật.

Đường Dật mặc cô ném, lặp lại lần nữa: “Ừ, anh xin lỗi.” Giọng điệu vô cùng chân thành.

Hà Ngâm cuối cùng cũng nín, mỉm cười hỏi: “Tại sao anh không tránh?”

“Không tránh được.”

Hà Ngâm im lặng một lúc rồi kể cho Đường Dật nghe cuộc sống của cô sau khi ra nước ngoài. Cũng may hồi học cấp 3, cô học tiếng Anh khá tốt nên mới có thể nhanh chóng thích nghi. Mỗi tội đồ ăn ở nước ngoài quá đắt, cô sợ chi phí sinh hoạt cạn kiệt nên toàn tự mình nấu ăn.

Cô nói bạn cùng phòng của mình là một anh chàng tóc vàng mắt xanh đẹp trai, cô rất ghen tị với cậu ấy.

Cô nói mình thường xuyên bị mất ngủ, không thể ngủ vào đêm khuya yên tĩnh, sau này tự nhiên hình thành thói quen phải nghe thấy âm thanh mới có thể đi vào giấc ngủ.

Cô còn nói, Đường Dật, lúc ấy em thật sự rất nhớ anh.

Đường Dật lẳng lặng lắng nghe, hai tay nắm chặt, mắt hiện lên tia sáng như đã hạ quyết tâm, tìm thấy sức mạnh. Anh đứng thẳng, đang định mở miệng thì điện thoại Hà Ngâm rung lên.

Cô không để ý đến phản ứng của Đường Dật, vui vẻ nhận điện thoại.

Dũng khí vừa được nung nấu đã bị phá vỡ, Đường Dật thấy hơi trống rỗng, cảm giác như có thứ gì đó lướt qua. Anh đưa tay vào trong chậu hoa, bùn đất bên trong đều đã khô khốc, chỉ cần bóp mạnh một cái là tan thành cát.

Đường Dật tự nhủ với lòng: Ngay tại đây, đừng chần chờ nữa.

Sau đó, anh nghe thấy Hà Ngâm nói: “Con xong rồi, không sao đâu, A Dịch (A Dật) sẽ tới đón con.”

Hà Ngâm cúp điện thoại, ngẩng đầu định nói chuyện thì bị Đường Dật làm cho sợ hãi.

Đường Dật nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, thậm chí còn lạnh hơn cả mùa đông năm nay, dường như mãi mãi không bao giờ có thể ấm lên. Nhưng sau đó tất cả đều như ảo giác, Đường Dật vẫn là đường Dật, trong mắt chỉ có sự yên tĩnh.

“Sao vậy?” Cô lo lắng hỏi

Anh hỏi: “Hà Ngâm, em gọi ai vậy?”

****

Tối hôm ấy, Trần Thự về nhà thì thấy Đường Dật không bật đèn, ngồi thẫn thờ trong phòng khách tối tăm. Ánh sáng duy nhất phát ra từ cửa sổ, ánh trăng xuyên qua lớp kính, phản chiếu lên chân Đường Dật. Anh như diễn viên đứng trên sấu khấu, tiếc là chỉ có một mình Trần Thự tới xem.

“Sao không bật đèn?” Trần Thự thắc mắc, bước về phía trước định bật đèn.

Đường Dật mở miệng, giọng nói hơi khàn: “Đừng mở.”

Trần Thự sững sờ, mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Tối qua, anh đột nhiên nhận được tin nhắn của Đường Dật, Đường Dật bảo anh đêm nay đừng về. Trần Thự hỏi tại sao, Đường Dật nói, Hà Ngâm đến.

Hà Ngâm, đối với Trần Thự, cái tên này không quá xa lạ. Anh đã từng thấy nó xuất hiện nhiều lần xung quanh Đường Dật. Vị kem đánh răng Hà Ngâm thích, đồng hồ Hà Ngâm tặng, móc khóa đôi tự tay làm, của Đường Dật khắc tên Hà Ngâm, còn của Hà Ngâm khắc tên anh…

Đường Dật dường như được Hà Ngâm tạo thành, rời rạc nhưng hoàn chỉnh.

Ấn tượng đầu tiên là một thứ gì đó kỳ diệu. Ấn tượng đầu tiên của Đường Dật về Hà Ngâm dừng lại ở ngày anh bước vào nhà họ Hà. Nắng chiều và cô gái như hòa vào nhau, mang theo vẻ đẹp rực rỡ khó tả, ấm áp và xinh đẹp. Vậy nên sau này dù Hà Ngâm đối xử với anh lạnh lùng đến đâu, anh cũng không thể ghét cô, chứ đừng nói đến việc cô nồng nhiệt quấn lấy anh như một bông hoa, khiến anh không có cách nào từ chối.

Không ai nói rõ là mình thích người kia, nhưng mỗi hành động, mỗi ánh mắt đều tràn đầy tình yêu và sự lưu luyến. Dưới ánh mặt trời, hai người ngầm hiểu nhau, trong bóng đêm, cả hai ôm nhau thân mật.

Đường Dật mê đắm cảm giác chân thực Hà Ngâm mang tới, tường thành trong lòng bắt đầu sụp đổ. Hà Ngâm quấn lấy anh như tảo biển, khiến anh không thể rời xa, nhưng cách biệt giữa hai người càng lúc càng lớn. Nó không phải là một con sông, mà là rãnh Mariana, sâu đến mức không nhìn thấy đáy

[*] Rãnh Mariana: Còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất trên Trái Đất, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Nó nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana.

Kết quả học tập của Hà Ngâm xưa nay rất tốt, không phụ kỳ vọng của ba mẹ, nhưng về sau lại tụt dốc không phanh. Ba Hà mẹ Hà vô cùng lo lắng, tìm mãi không ra nguyên nhân. Đường Dật nghi ngờ mình chính là tác nhân ảnh hưởng đến thành tích của Hà Ngâm, không, không phải nghi ngờ, mà là khẳng định, nếu không có anh, Hà Ngâm chắc chắn không bao giờ bị phân tâm.

Sau khi có kết quả thi đại học, Hà Ngâm liên tục quậy phá phản đối, cô hét to: “Con không muốn ra nước ngoài, con muốn ở đây.”

Ba mẹ cô không hiểu tại sao con gái lâu nay luôn nghe lời đột nhiên lại trở nên như thế, vì vậy họ hỏi cô lý do tại sao.

Hà Ngâm bỗng tỉnh táo lại, cô hỏi: “Anh Đường Dật có đi cùng không? Nếu anh ấy đi, con sẽ đi.”

Đường Dật có đi không? Tất nhiên không, điều Hà Ngâm mơ ước là một tương lai mà anh chưa bao giờ dám nghĩ tới. Anh không thể theo gia đình nhà họ Hà ra nước ngoài, cũng không chấp nhận phụ thuộc vào người khác, cho dù người đó có là Hà Ngâm. 

Anh ích kỷ hi vọng Hà Ngâm sẽ ở lại, anh sẽ cho Hà Ngâm tất cả những gì anh có, người khác có năm viên kẹo sẽ cho Hà Ngâm hai viên, còn anh chỉ có hai viên, nhưng anh sẽ cho cô tất cả, không giữ lại dù chỉ một viên, anh chỉ cần Hà Ngâm mà thôi.

Ba mẹ Hà Ngâm lúc này mới nhận ra vấn đề, họ vừa hoang mang vừa tức giận, đó là đứa trẻ mà họ yêu thương, là Đường Dật mà họ tin tưởng.

Đường Dật bí mật gặp mẹ Hà Ngâm, không để cô biết.

Mẹ Hà Ngâm hỏi Đường Dật: “Các con ở bên nhau từ lúc nào?”

Đường Dật trả lời: “Năm Hà Ngâm học lớp 11.”

Bà hỏi tiếp: “Vậy con chạm vào nó chưa?”

Đường Dật hiểu ý, nhìn thẳng vào mắt bà, không thể nói dối, thậm chí còn bắt đầu chột dạ.

Yết hầu của anh chuyển động, giọng nói phát ra khô khốc: “Cũng là lớp…”

Chưa nói hết câu, mẹ Hà đã tát anh một cái.

Âm thanh rõ ràng, mãnh liệt như cánh bướm đập thẳng vào mặt, không đau không ngứa nhưng lại đánh thức anh.

Anh thấy hai mắt bà đỏ bừng, sắc mặt mệt mỏi, biểu cảm hoang mang như muốn nói: “Đường Dật, con là đồ vong ân phụ nghĩa, nhà họ Hà đối xử với con tốt vậy, nhưng con đã làm những gì? Con muốn tiếp tục hại Hà Ngâm à? Tại sao con có thể ích kỉ đến thế?”

Đường Dật tự nhận mình là đồ rác rưởi, không cho Hà Ngâm được gì tốt đẹp. Anh bỉ ổi kéo cô xuống vực sâu, để cô cùng mình lăn lộn dưới bùn, thậm chí còn hy vọng Hà Ngâm biết ơn mình, hy vọng Hà Ngâm cười với mình trong bùn.

Tiếng gõ cửa ám hiệu, hương vị ngọt ngào của kẹo bơ cứng, hai má ửng hồng, tiếng thở dốc ướt át trong màn đêm hỗn loạn, ngoài ra còn có tiếng cười và tiếng khóc, tất cả đều biển thành một bể nước chảy róc rách.

Anh muốn làm gì đó để cuộc đời Hà Ngâm thuận buồm xuôi gió, nhưng anh dường như đã trở thành thảm họa lớn nhất trong cuộc đời cô, bề ngoài tốt đẹp, còn thực tế đã mục nát.

Ở Hải Thành, người xe qua lại đông đúc, Đường Dật là một người bình thường sống trong chốn thành thị phồn hoa, không có khuôn mặt đẹp đẽ, cũng chẳng có áo quần đặc biệt, lòng nói xin lỗi, còn miệng thì nói em hãy đi đi.

Thế là Hà Ngâm đi thật, không bao giờ bước đến Hải Thành nữa, giống như nơi này có rất nhiều điều kinh tởm. Đường Dật nói “Em đừng thích anh nữa”, Hà Ngâm cuối cùng đã làm được điều đó, cô không còn thích anh nữa, hai người quay về vị trí bạn bè, thậm chí còn ngại ngùng hơn một người bạn.

Đường Dật cảm thấy trái tim như bị véo lấy, sau đó xoắn nát, cổ họng đau rát nói không lên lời. Một thùng nước dội thẳng xuống khiến mắt anh đỏ bừng. Anh đang run rẩy nhưng lại không có nước mắt.

Anh tựa như chiếc giếng khô cạn không thể múc nổi một giọt nước.

Sau khi gặp lại, Hà Ngâm cười nói vui vẻ, mỗi câu mỗi chữ như đâm vào tim anh. Anh chỉ mong Hà Ngâm không nói gì nữa, anh muốn Hà Ngâm im lặng nhưng anh lại không thể làm thế.

Đây là quả báo, quả báo của sự tự ti, chính anh là người đẩy Hà Ngâm ra, còn có thể trách ai được chứ?

Tựa như câu thoại: “Thứ phá đám không phải đèn giao thông, không phải thời cơ, mà là mình do dự nhiều lần không dứt khoát”. Hai chữ “A yi” Hà Ngâm nói khiến anh nghe được tiếng kim đồng hồ chạy đến vạch số 0 và âm thanh của sự sống đột ngột kết thúc. 

Đường Dật không vượt qua đèn giao thông, mà cứ lẳng lặng đứng đó.

Anh hỏi Hà Ngâm: “Em đang gọi ai thế?”

Cô cười nói: “Ý anh là A Dịch? Đó là Trần Tân Dịch, anh còn nhớ không? Bạn cùng bàn cấp 3 của em.”

Thì ra là A Dịch, không phải A Dật.

“Hai đứa yêu nhau?” Anh kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi. Nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được những hạt cát tuột khỏi lòng bàn tay, vừa ngứa vừa đau.

Anh thấy Hà Ngâm khịt mũi, lộ ra nụ cười ngượng ngùng thoải mái, “Bọn em chuẩn bị kết hôn.”

Ngực Đường Dật phập phồng mãnh liệt, hai tay vắt sau lưng cũng run lên, anh vội vàng nói: “Chúc mừng em.”

Rõ ràng anh đang nhìn Hà Ngâm nhưng lại có cảm giác như có thứ gì đó che kín hai mắt. Anh cố gắng nhìn kĩ, hóa ra là vụn rác mà thợ phá khóa đã vứt về phía anh, anh là thứ gì đó sứt mẻ, là quá khứ bị lãng quên, chỉ xứng với tờ giấy bẩn. 

Nhận thấy Đường Dật có dấu hiệu bất thường, Hà Ngâm lo lắng hỏi: “Anh Đường Dật, anh không khỏe à?”

Anh lắc đầu: “Không sao, trời quá lạnh, em phải về rồi hả, để anh tiễn em.”

Cô vẫn không yên lòng, vô thức bước về phía Đường Dật: “Anh ổn chứ?”

Đường Dật lùi về sau một bước, rụt cằm vào khăn quàng cổ, hai mắt cụp xuống.

“Kim Kim, anh khỏe.”

Hà Ngâm về đến Hải Thành vào lúc mặt trời gần lặn xuống núi. Trần Tân Dịch đến đón cô, cô rụt cổ chui vào xe ôm cậu, hai mắt sáng rực.

Đầu tiên Trần Tân Dịch ôm chặt cô, sau đó dở khóc dở cười kéo cô xuống và hỏi: “Thế nào rồi?”

“Thế nào cơ?”

“Nói chuyện với anh Đường Dật của em thế nào?”

“Anh Đường Dật là anh Đường Dật, anh nói gì mà ghê vậy.” Cô lắc cánh tay anh, “Lâu ngày không gặp nên hơi mất tự nhiên, còn lại đều ổn, bọn em đã add Wechat với nhau, em bảo bao giờ kết hôn sẽ gọi cho anh ấy.”

Chuyến đi đến trấn Dân lần này đã chạm quá nhiều vào hồi ức, khiến cô không khỏi đau xót, người kia là thanh xuân, cũng là mối tình đầu của cô. Những giọt nước mắt và nỗi đau giằng xé trong đêm đều đã tan biến theo thời gian.

Giờ phút này, cô có thể ôm theo nỗi nhớ nhớ lại những kỉ niệm đó, có thể thoải mái nói chuyện với Đường Dật. Mối quan hệ đó là quá khứ, là minh chứng cho hành trình trưởng thành của cô.

Cô và Đường Dật như hai sợi dây thừng, sau nhiều năm cuối cùng cũng cởi được nút thắt, song tất cả chỉ dừng lại ở nút thắt.

Trần Tân Dịch xoa đầu Hà Ngâm: “Được rồi, đến lúc đó nhớ gửi thiệp mời cho anh ấy, giờ em thắt dây an toàn vào đi, chúng ta về nhà đã, mẹ nấu rất nhiều món ngon cho em.”

“Thật sao? Vậy đi nhanh lên!”

****

Trong xe vô cùng ấm áp, Hà Ngâm ngồi cạnh ghế lái, sắc vàng dần bao trùm khắp nơi, cô nhìn mặt trời trước mắt, mỉm cười hạnh phúc.

Nửa năm sau, Hà Ngâm và Trần Tân Dịch tổ chức lễ cưới, ba mẹ hai bên xem lịch, chọn ra một ngày đẹp, khách sạn cũng chọn khách sạn năm sao. Trần Tân Dịch nói cả đời chỉ có một lần, anh muốn tặng Hà Ngâm những gì tốt đẹp nhất, nên đã tự mình sắp xếp mọi thứ.

Trước khi kết hôn, Hà Ngâm gửi thiệp mời cho Đường Dật. Đường Dật trả lời nhất định sẽ đến. Tuy nhiên hôm đó, anh không tới, mà chỉ gửi tặng Hà Ngâm một món quà được đóng gói tinh tế. Bên trong là một chiếc túi da bò, ngoài ra còn có thiệp mừng viết tay: “Gửi Hà Ngâm, đám cưới vui vẻ, hạnh phúc bình an.”

Trần Tân Dịch nhận xét hai chữ “Hà Ngâm” đẹp hơn hẳn những chữ khác.

Hà Ngâm nhìn kĩ, đáp: “Có lẽ lúc viết tên em, cảm xúc dễ chịu hơn hẳn.”

Chiếc túi da bò không phải màu Hà Ngâm thích nên cô ít khi mang theo, Trần Tân Dịch cũng mua cho cô nhiều túi mới nên nó bị đè tận dưới đáy tủ, không ai nhớ đến.

Vài năm trôi qua, con gái Hà Ngâm lấy chiếc túi ra làm đồ chơi, khi ấy cô và Đường Dật cũng đã không liên lạc nhiều năm.

Hà Ngâm giả vờ tức giận vỗ nhẹ vào tay con gái rồi kéo cô bé vào ngực âu yếm.

Cô bé cười khúc khích, chỉ vào túi da bò hỏi: “Mẹ, cái này có nghĩa là gì?”

Lúc này Hà Ngâm mới thấy tấm lót bên trong in một dòng chữ nhỏ bằng tiếng Anh.

“What can I hold you with?”

ღ H O À N ღ

Bình luận

Truyện đang đọc