ANH RỂ NHỎ

Trì Trụ nằm ở bệnh viện một tuần. Do thể chất của anh vốn không tốt, cho nên, so với người thường, anh đều phải bỏ ra nhiều thời gian hơn để hoàn toàn khôi phục lại sức khỏe.

Ngày xuất viện, Tuấn Kiệt đặc biệt xin nghỉ ngày này, để đi cùng Tiểu Diệp đưa Trì Trụ về nhà.

Trên đường đi, Trì Trụ còn hết lần này đến lần khác mở miệng xác nhận xem, việc đưa anh xuất viện có làm lỡ công tác của Tuấn Kiệt hay không. Anh còn luôn miệng nhắc nhở cậu phải mau mau quay về, mà hoàn thành tốt công việc với đúng chức vụ của mình, không nên vì anh mà chậm trễ. Anh cứ cằn nhằn nhiều đến mức Tiểu Diệp vừa nghe vừa đang lái xe cũng đều phải nở nụ cười.

***

Sau khi đã đưa Trì Trụ về nhà ổn thỏa, qua ngày hôm sau đi làm, tâm thần của Tuấn Kiệt đều vẫn luôn không yên. Một khi vừa rảnh rỗi, cậu liền cầm điện thoại di động nhìn xem Trì Trụ có gửi tin nhắn Wechat cho mình hay không.

Ngay cả khi đi vào trong phòng giải khát, chờ máy pha cà phê xong, cậu cũng đều không quên kiểm tra điện thoại di động lại một lần.

Đúng lúc này, Tracy cũng đi vào phòng giải khát mà rót thêm một ly nước để uống.

Sau buổi tiệc tất niên kia, cô liền đi công tác ở nước Mỹ. Đến khi cô quay về, thì lại gặp phải Tuấn Kiệt xin nghỉ, cho nên, đến hiện tại, hai người mới gặp lại nhau.

Hai người đều lễ phép mà lên tiếng chào hỏi nhau.

– Đúng rồi. Sau buổi tiệc tất niên hằng năm lần trước, cậu về nhà không xảy ra vấn đề gì chứ?

Tracy thuận miệng hỏi một câu, chỉ cần không uống say, thì Tracy vẫn được tính là một người phụ nữ khéo léo.

– Ừm,

Máy pha cà phê đã nhỏ xuống vài giọt cà phê cuối cùng rơi vào trong tách, lúc này, Tuấn Kiệt mới lấy chiếc tách cà phê đầy ra,

– Đều rất là an toàn.

– Vậy sau đó, cậu làm sao mà lết về nhà được đấy?

– Tôi nhờ bạn cùng phòng của tôi tới đón tôi. Paul cũng ở đó mà.

– Ồ? Vậy bạn cùng phòng này của cậu, cũng là một người tốt nha.

Tuấn Kiệt nói thêm:

– Ai, kỳ thực cũng không chỉ là bạn cùng phòng đâu. Anh ấy còn là anh rể của tôi nữa.

– Há, thì ra là vậy.

Tracy ý tứ sâu xa mà gật gù,

– Gia đình của bọn cậu đúng là hoà thuận mà.

Tuấn Kiệt cười lên:

– Chỉ là tôi uống say, rồi anh ấy đưa tôi an toàn trở về nhà thôi. Mà, cô cũng nhìn ra là tôi với anh ấy có hoà thuận hay không nữa sao?

Tracy lắc đầu một cái, trêu ghẹo:

– Cậu vẫn còn là một thằng nhóc con chưa hiểu gì cả~ đối với người đàn ông mà nói, chỉ khi anh chồng phải cực kì yêu cô vợ của mình, thì anh chồng mới phải tự nguyện mà vừa nhiệt tình lại săn sóc, đối xử tốt với người nhà của cô vợ mình đi. Điều cũng đã nói rõ lên rằng: người anh rể này của cậu, vốn rất là yêu chị của cậu nha.

Tuấn Kiệt vừa nghe xong lời này, nhất thời, ở trong lòng của cậu liền dâng lên sự đắc ý nho nhỏ. Lại thật giống như cậu vẫn chưa chiếm được sự xác nhận chắc chắn của cô, cho nên, cậu lại hỏi:

– Nếu khí trời lạnhnhư hiện tại, mà lại kêu anh ấy đến đón tôi như lần đó, thì nói không chừng, anh ấy lại không thèm đến mà sẽ vứt tôi ngủ bụi ở quán bar đi.

– Nói thì nói như thế,

Tracy lại nói tiếp,

– Thế nhưng anh rể của cậu đã có thể để cho cậu ở nhờ nhà mình, lại còn có thể, hơn nửa đêm mà chạy đi tìm đến tận nơi mà rước cậu về, dù chỉ là vì anh ấy không muốn chị của cậu lo lắng, thì cũng là người đàn ông tốt rất là hiếm có rồi đi. Nếu đổi lại là kẻ khác, mới không rảnh mà quan tâm đến như vậy rồi ha. Cậu nên biết là, tuy hai người làm vợ chồng với nhau, thì phần lớn mối quan hệ thông gia giữa nhà anh chồng với nhà cô vợ đều là thuộc dạng ‘bằng mặt lại không bằng lòng’. Cho nên, thân phận của cậu đều sẽ được phân biệt cực kì rõ ràng. Thân thích của nhà vợ là của cô vợ, không liên quan gì đến anh chồng cả. Mà, đến ngay cả gặp gỡ đi nữa, có mấy anh chồng cũng đều không muốn nhìn tới nữa là.

Tuấn Kiệt uống vào một ngụm cà phê:

– Cô nói vậy cũng quá khắt khe rồi đi.

– Đây là hiện trạng thật mà. Bởi vì đây là hôn nhân a. Chẳng khác nào là giao ra cuộc sống của bản thân mình buộc chung với cuộc sống của người khác. Tình cảm đã không còn, thì đến cả mọi việc liên quan đến nhau cũng không muốn để ý đến nữa. Bản chất của con người vốn là ích kỷ. Anh rể của cậu chưa từng đối xử như vậy với cậu sao?

Tuấn Kiệt suy nghĩ trong chốc lát. Cậu xác thực, thật giống như là anh ấy không có đối xử tệ với cậu như lời nói của cô đi. Trái lại đều là do cậu rước thêm phiền phức đến cho anh. Thậm chí, cậu còn dám hoài nghi tình cảm của Trì Trụ dành cho chị hai nữa là.

Bây giờ, cậu vừa nghe xong mấy lời này của Tracy thì trong lòng của cậu lại thấy dễ chịu hơn nhiều.

Vậy mà lúc trước, cậu còn nảy sinh lòng nghi ngờ với nhân phẩm của anh ấy.

Quả thật là cậu có tội đáng muôn chết mà.

***

Cho nên, sau khi Tuấn Kiệt nhận được tháng lương đầu tiên của nhân viên tập sự, thì cậu để dành đến cuối tuần, đi bộ ra quảng trường, ghé đến một tiệm hoa mua ít hoa về xem như là tặng cho ai đó để bồi thường đi.

Cậu lại nhìn thấy tiệm bán cá vàng ở bên cạnh, đang bày một hủ thủy tinh đang có con cá vàng đốm trắng đã bơi lội thong thả, nhìn rất là đẹp mắt. Nhất thời, trong lòng ngứa ngáy, cậu cũng muốn mua một con để mang về nhà nuôi.

Nhưng mà trong nhà lại không hủ thủy tinh nào để nuôi cá, cũng không có máy dưỡng khí.

Vì vậy, cậu ngẫm lại, nếu mua nó về nhà cũng chỉ vô ý mà hại chết một sinh linh bé nhỏ đi. Vốn nuôi không nổi, nên cậu chỉ đành xoay người, rời đi.

Nhưng sau khi đã đi xa cũng gần hai trăm mét, thì cậu đã quay đầu, đi trở lại.

Vừa bước vào tiệm bán cá vàng, cậu đã nói ông chủ rằng, cậu muốn mua một con cá vàng để chơi, lại mua thêm một hồ cá nhỏ, đồ ăn cho cá cùng với rong rêu.

Đến cuối cùng, trên tay của cậu đều xách theo túi lớn, túi nhỏ lại mang theo cả một tâm trạng thật vui vẻ, mà quay trở về nhà.

*

Trì Trụ vốn bệnh nặng mới khỏi, cho nên, anh cũng chỉ có thể ăn uống thanh đạm. Nhưng, ngày hôm nay, anh vẫn nấu ra một bàn đầy món ngon phong phú, để chúc mừng cho Tuấn Kiệt đã lãnh được tháng lương đầu tiên.

Sau khi anh cùng Tiểu Mẫn đến thành phố S này thì anh đều luôn ăn đồ do đôi bàn tay của Tiểu Mẫn, cho nên, anh vốn đã quen theo khẩu vị này. Đến sau này, anh tự học nấu ăn, tập nêm nếm cũng vẫn là mùi vị như Tiểu Mẫn đã nấu. Vì vậy, món ăn do anh nấu ra, đặc biệt hợp với khẩu vị của Tuấn Kiệt.

Mà cứ vào mỗi một lần ăn cơm, thì Tuấn Kiệt đều cười đến vui vẻ, gọi đây mới là mùi vị của bữa cơm nấu ở nhà. Cho nên, mặc kệ là anh nấu ra món gì, thì Tuấn Kiệt cũng đều có thể ăn hết, khiến cho anh lại cảm nhận được sự tươi đẹp lẫn ấm áp của cuộc sống này.

Sau khi cơm nước đã xong, Tuấn Kiệt đi rửa chén, Trì Trụ lại cầm lên đồ ăn cho cá, nhìn con cá đang bơi qua bơi lại trong hủ thủy tinh. Kỳ thực, con cá này cũng chỉ chủng loại bình thường nhất mà thôi. Nhưng, anh lại cảm thấy nó rất là xinh đẹp. Thân màu đỏ, đuôi màu trắng lượn lờ ở trong nước, theo sóng nước dập dờn như là đang phát sáng lấp la lấp lánh, xinh đẹp đến mức không sao tả xiết.

Sau khi rửa chén xong, Tuấn Kiệt vừa chùi khô tay lại vừa nhấc chân đi về phía Trì Trụ, tiếp theo, cậu chống tay lên trên đầu gối, khom lưng xuống, tầm mắt nhìn vào hủ thủy tinh, cùng anh ngắm nhìn, cá vàng bơi tới bên kia của trong hồ cá. Cậu lại vươn ra một ngón tay, gõ lên thành hủ thủy tinh một cái, ngay lập tức mặt nước rung rinh lên một trận, khiến cho con cá lại bơi trở lại. Thoáng chốc, bốn mắt của hai người nhìn nhau, lại nở nụ cười.

– Tôi không biết phải cho nó ăn nhiều hay ít đây. Cậu nói xem, cá có thể quên cho ăn mà đói bụng chết hay không đây.

Tầm mắt của Trì Trụ dõi theo con cá vàng đang không ngừng bơi lội kia, lại hỏi Tuấn Kiệt.

– Mỗi ngày, cho nó ăn một lần, mỗi lần chỉ một tí xíu là được rồi.

Lúc này, ánh mắt của Tuấn Kiệt lại rơi lên trên người của Trì Trụ.

Hồ cá được đặt ở nơi có ánh sáng chiếu vào, cho nên, sóng nước phản quang, sóng sánh in lên trên mặt của Trì Trụ, hàng mi thật dài, hai cánh môi mỏng đều gắt gao mím lại.

– Tại sao cậu lại mua có một con vậy?

Trì Trụ hỏi cậu,

– Nó sẽ rất là cô quạnh.

Tuấn Kiệt cũng không biết, câu nói này của anh là đang nói về con cá vàng kia hay là đang nói về chính anh nữa.

Cậu cách một tầng thủy tinh với nước hồ sóng sánh, nhìn về phía Trì Trụ ở đối diện.

Hiếm khi thấy được ánh mắt của anh lại toát ra một loại ngây thơ, đơn thuần, hóa ra, dáng vẻ khi Trì Trụ đối diện với người thân thiết với anh, chính là như vậy.

– Cảm ơn cậu,

Tuấn Kiệt nghe thấy Trì Trụ nói như vậy:

– Tiểu Mẫn đi lâu rồi. Đã rất lâu, tôi chưa từng được vui vẻ như ngày hôm nay… Có lẽ đúng là, do tôi một mình đã quá cô quạnh rồi đi… Thật sự là cảm ơn cậu.

Lúc Trì Trụ đang nói lời này, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm, dõi theo con cá vàng kia. Chỉ là anh sợ, vừa nhìn vào Tuấn Kiệt, thì anh sẽ không nói ra được những câu nói này. Kỳ thực, anh càng không biết tại sao, mình lại muốn nói ra những điều bi tình này với Tuấn Kiệt nữa.

Sau khi anh nói ra những câu nói thật lòng này, bất chợt, bầu không khí lại lắng lại.

Nhất thời, trên mặt của anh cũng đã ửng hồng lên. Anh cảm thấy, khá là lúng túng. Anh vừa mới định đứng lên, thì bỗng, đôi môi của anh đã bị hai cánh môi của Tuấn Kiệt mạnh mẽ đè chặt lên. Phải qua một, hai giây sau, anh hiểu ra: Tuấn Kiệt lại bất ngờ mà hôn lên môi anh!

Bình luận

Truyện đang đọc