ANH RỂ XIN BUÔNG TAY


"Cô cầm về xem, có điều khoản nào không hợp lý thì gọi lại cho tôi."
"Cảm ơn anh trợ lý Từ."
Đổng Văn Văn cùng trợ lý Từ đứng lên tạm biệt nhau, lúc cô đi ra khỏi quán nước thoáng nhìn thấy phía bên kia đường, Bạch Văn Linh đang cùng một người đàn ông lạ mặt thân mật ôm nhau đi vào khách sạn.

Cô ta cảm thấy không ôm chân được Âu Thời Phong nên tìm chiếc cây khác sao? Thật tò mò người đàn ông nào xấu số như vậy bị cô ta đưa vào tròng.

Cô đứng đó nhìn theo hai người họ đi khuất, mới đi tới trạm xe buýt ngồi đó chờ đợi, người ta nói người với người gặp gỡ nhau như chuyến xe buýt cuối ngày, chỉ cần nhỡ một phút vĩnh viễn sẽ đánh mất cơ hội trở về nhà.

Bạch Ngạn không biết tới từ lúc nào? Mất kiên nhẫn đi đi lại lại chờ Đổng Văn Văn trở về, thấy cô ở phía xa bước tới giống như đứa trẻ đợi mẹ đi chợ về, khuôn mặt vui mừng săn đón.


Đổng Văn Văn đi tới dùng chìa khóa mở cửa phòng mình ra, đúng lúc định đóng cửa lại thì bị ông ta giữ chặt, vốn dĩ muốn coi ông ta như không khí, chẳng thèm bận tâm đến, hành động này của ông ta như chạm vào giới hạn cuối cùng, buộc cô phải lên tiếng:
"Tôi không nghĩ chúng ta thân quen."
"Văn Văn bố đã mất công đi một đoạn đường xa như vậy tới thăm con, chẳng lẽ con lại nhẫn tâm đuổi ta đi." Bất chấp lời nói của Đổng Văn Văn ông ta không những không thả tay ra, còn dùng sức đẩy cửa bước vào bên trong.1
Sức lực của cô không thể nào thắng nổi ông ta, chỉ có thể trơ mắt, để ông ta đặt chân vào căn phòng mang đầy kỷ niệm mà mẹ để lại.

Ông ta tới thăm cô sao? Không tới vì có mục đích cô chẳng phải là người.

Bạch Ngạn đứng nhìn quanh căn phòng một lượt, đôi mắt chạm phải tấm ảnh người phụ nữ dịu dàng cười tươi trên bàn, bắt đầu ra vẻ nhớ thương thở dài nói: "Hôm qua bố đã tới gặp mẹ con, ta muốn cho bà ấy tới một nơi khác khang trang hơn."
"Ai cho ông tới gặp mẹ tôi, bao nhiêu năm nay mẹ tôi ở đó rất tốt, nếu ông dám động vào đừng trách tôi." Đổng Văn Văn trừng mắt quát lớn, lúc mẹ cô cần ông nhất là lúc cả gia đình bọn họ đang vui vẻ bên nhau, bao nhiêu năm mẹ nằm trên giường bệnh yếu ớt nào thấy ông ta một lần nào, bây giờ lại ra vẻ tới mộ bà ấy làm cái.

Còn muốn di dời mộ phần của mẹ, ông ta mà dám động vào cô sẽ không do dự mà chặt nát tay ông ta.

"Văn Văn con nhẫn tâm để mẹ con ở đó cô đơn một mình sao? Bố định xây mộ phần nhà họ Bạch ở phía tây thành phố, nơi đó núi non hùng vĩ tầm nhìn bao quát cả thành phố, mẹ con xưa kia thích nhất là những nơi yên tĩnh."
"Bạch Ngạn ông muốn gì? Thì cứ việc nói thẳng, đừng có vòng mượn cớ này kia." Đổng Văn Văn đi tới giường ngồi xuống, đôi mắt mệt mỏi chỉ muốn nghỉ ngơi, mẹ cô từ lúc rời đi đã chẳng hy vọng quay lại nhà họ Bạch nữa chết về nhà họ làm cái gì? khuôn mặt của mẹ ông ta từ lâu vốn đã quên rồi, cái sở thích mà ông ta nói vốn chẳng thuộc về mẹ cô.

Sau khi nghe Đổng Văn Văn nói xong, Bạch Ngạn bắt đầu ngả bài, ông ta nói nếu giao miếng đất mà ông nội để lại cho cô ra, ông ta nhất định sẽ để lại cho cô một miếng đất tốt, lập tức có thể đưa mộ phần của mẹ tới đó, dự án trung tâm Thương Mại khi đi vào hoạt động sẽ chia cho cô 10 phần trăm cổ phần của ông ta.

"Văn Văn tất cả những gì hôm nay ta làm, đều là vì tương lai của các con."

Khóe môi Đổng Văn Văn nhếch lên cười khinh bỉ: "Thật tiếc tôi vừa ký hợp đồng bán đất cho Âu Thời Phong rồi, nếu ông tới sớm hơn có thể tôi đã suy nghĩ lại."
"Mày...!Làm gì có đứa con gái nào lại đi bắt tay với người ngoài như mày." Bạch Ngạn lúc này bộ mặt so với trước hoàn toàn thay đổi chỉ thẳng tay vào Đổng Văn Văn chửi bới, đúng là ông ta bị đứa con này làm cho tức chết mà, tính tình không những kiêu ngạo như mẹ của nó mà còn không biết nghe lời.1
"Tôi và anh ta đã lên giường cùng nhau, sao có thể coi là người ngoài được." Ông ta càng tức, trong lòng cô càng vui vẻ, cố ý đè giọng nhấn mạnh cho ông ta biết người con rể mà ông ta nhắm trúng cho đứa con gái quý hóa của mình từ lâu đã cắm sừng cô ta.1
"Sau này đừng trách tao nhẫn tâm." Bạch Ngạn nói xong, mặt đầy sát khí phát tay rời đi.

Ông ta đi rồi, căn phòng trở về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó, Đổng Văn Văn cả người nằm xuống giường, đôi mắt mở to nhìn vào khoảng không.

Đứa trẻ nào sinh ra mà chẳng mong muốn được cha mẹ yêu thương, nhưng đâu phải người cha nào cũng tốt, ông ta khiến cô quá thất vọng nên mới không công nhận ông ta là cha mình.

Người không muốn gặp lại cố tìm đến cửa, không biết sau này còn những sóng gió gì xảy đến nữa đây, ân oán này của cô với bọn họ tới khi nào thì có thể kết thúc?
"Văn Văn phòng VIP 5 tìm em."
"Anh Từ hôm nay em rất mệt không thể tiếp khách." Kể từ khi kết thúc cùng Âu Thời Phong, cô chỉ chuyên tâm làm công việc pha chế của mình, không nhận tiếp một ai cả.


"Âu tổng em cũng không muốn tiếp sao?" A Từ dựa vào bàn chờ mong, không phải trước kia mỗi lần Âu Thời Phong tới cô ấy đều hăng hái lắm mà.

Âu Thời Phong hôm nay tới đây? Đã rất lâu rồi chưa thấy anh ta đến đây, sao hôm nay lại có nhã hứng như vậy, còn cố tình gọi cô vào nữa chứ, Đổng Văn Văn không biết mình nghi ngại chuyện gì, nhưng lúc này trái tim cô mách bảo không nên tự đi tới chuốc muộn phiền cho mình.

"Bất kỳ ai em cũng không phục vụ."
A Từ thấy không lay được Đổng Văn Văn liền gật gầu rời đi.

"Âu tổng cô Văn Văn hôm nay mệt, để tôi gọi người khác cho anh." A Từ để ý đến bên cạnh Âu Thời Phong đã có phụ nữ, không hiểu sao vẫn còn muốn tìm Đổng Văn Văn tới rót rượu?
"Không tới?" Âu Thời Phong nâng ly rượu trong tay lên ngửa cổ uống cạn, được lắm hôm trước cố ý không quan tâm đến sự tồn tại của anh, hôm nay lại thẳng thừng từ chối, người phụ nữ này thật quá được, lời trước kia anh nói cô ta lại thực hiện nghiêm túc như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc