ANH TRAI NHỎ

Nam sinh còn chưa đi đến bên cạnh thì Tạ Liễu Liễu đã nhận ra cậu là ai.

Dù sao dám nhuộm màu tóc khoa trương thế này trong trường, trừ Lam Thiếu Khâm ra thì không có người thứ hai.

Cậu tới đây làm gì?

Tạ Liễu Liễu nghi hoặc, chân bước về phía trước cũng dừng lại. 

Lúc này trước lầu ký túc xá không có ai, xung quanh yên tĩnh, ánh trăng bao phủ. Làm tiếng bước chân loạng choạng của Lam Thiếu Khâm càng thêm rõ ràng.

Cậu từng bước đi về phía cô. Có lẽ là do đứng ở chỗ đó quá lâu, nên hai chân cứng đờ, thân hình hơi lảo đảo.

Cuối cùng cũng đến trước mặt cô, nhưng không nói câu nào.

Tạ Liễu Liễu bởi vì chuyện hôm nay nên trong lòng hơi chần chừ. Vì thế không đợi cậu mở miệng, liền chủ động hỏi: “Sao cậu còn chưa trở về ký túc xá? Tiết tự học tối hôm nay…”

Chỉ là nói còn chưa dứt lời, liền bị Lam Thiếu Khâm cắt ngang: “Tiểu ve sầu.”
     
Tạ Liễu Liễu ngẩng đầu.

Cậu nhìn vào mắt cô, đầu lông mày sâu thẳm, biểu cảm nghiêm túc, tựa như đã chuẩn bị chuyện ở trong lòng đã lâu, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Buổi trưa hôm nay có phải cậu đến phòng y tế không?”

Trong lòng Tạ Liễu Liễu chợt hồi hộp.

Lam Thiếu Khâm bực bội gãi tóc, nói: “Buổi trưa tớ đến phòng y tế, cậu và Hạc Lâm lớp (0) cũng ở bên trong đúng không.”

Không phải là nghi vấn, mà là câu khẳng định.

Tạ Liễu Liễu kinh ngạc khẽ khép môi, nhưng không phủ nhận.

Sắc mặt Lam Thiếu Khâm càng thêm không tốt.

Thật ra chuyện này cậu vốn không hề biết.

Khi đó cậu và bạn mình rời khỏi phòng y tế, cũng không phát hiện ra bất kỳ khác thường nào. Sau đó chìa khóa của cậu rớt ở trong phòng, khi trở về tìm, đúng lúc cậu nhìn thấy Tạ Liễu Liễu và Hạc Lâm lần lượt đi ra khỏi cửa.

Nam sinh đi theo bước chân của cô gái, ánh mắt dừng vào nơi cô rời khỏi. Anh đi dạo trong sân vắng, biểu cảm dịu dàng, ngoài cô ra thì không nhìn những thứ khác.

Đương nhiên Lam Thiếu Khâm biết rõ ánh mắt kia thể hiện ý gì.

Cậu chỉ cần vừa nghĩ tới khi cậu ở bên ngoài tìm thuốc, Tạ Liễu Liễu và một nam sinh khác cùng lén ở một góc mà cậu không biết, thì ngực liền ấm ức khó chịu.

Giống như mật ngọt mà cậu tỉ mỉ niêm phong cất vào kho, còn chưa bóc mở ra, thì đã bị người khác liếm hết sạch sẽ.

Sao mà chịu thua được chứ?

Phản ứng của Lam Thiếu Khâm vẫn giống như bây giờ, nghiến răng ken két, khoanh tay chịu trói.

“Quan hệ của các cậu rất tốt à?” Cậu hỏi Tạ Liễu Liễu.

Tạ Liễu Liễu nghiêm túc suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Không phải thế.”

Lam Thiếu Khâm: “Vậy tại sao lại ở riêng với cậu ấy trong phòng y tế?”

Tạ Liễu Liễu giải thích nói: “Sáng hôm nay tớ đến trường bị bắt đồng phục không hợp với quy định, học sinh trực ban muốn trừ điểm tớ, nên cậu ấy cho tớ mượn áo khoác đồng phục. Sau khi tan học tớ đi trả lại cho cậu ấy, nhưng bạn cậu ấy nói cậu ấy ở phòng y tế, hơn nữa sốt cao rất nghiêm trọng, nên tớ thuận tiện đi qua thăm cậu ấy một lát.”

Khi Tạ Liễu Liễu nói câu này, cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm mũi chân.

Cô không có nói dối, nhưng cũng không có hoàn toàn nói thật.

Cô không phải vì trả áo khoác mới đi thăm Hạc Lâm, mà là lo lắng cho anh.

Đương nhiên nói những lời này với Lam Thiếu Khâm, chắc chắc cậu ấy sẽ suy nghĩ miên man.

Dù sao với Tạ Liễu Liễu, quan hệ giữa cô và Hạc Lâm quả thật không tính là rất tốt.

Anh chở cô đi học, giúp cô bổ túc tiếng anh, đưa áo khoác cho cô, những chuyện này đều do bọn họ là hàng xóm với nhau.

Hơn nữa mẹ của cô còn từng nhờ anh chăm sóc cô thật tốt.

Lam Thiếu Khâm nghe cô giải thích xong, sắc mặt hơi xoa dịu một chút, nhưng vẫn cảnh 
giác. “Vậy là tốt rồi, sau này cậu đừng có quá thân thiết với cậu ấy.”

Tạ Liễu Liễu chần chừ, “Tại sao?”

“Cậu có biết tại sao cậu ấy bị nghỉ học không?”

Tạ Liễu Liễu gật đầu. Từ ngày đầu tiên Hạc Lâm chuyển trường, Từ Niệm đã nói cho cô nghe.

Huống chi lời đồn đãi thế này trong trường học khá nhiều. Điều làm Tạ Liễu Liễu không hiểu chính là, nữ sinh nói anh không phải là người tốt tính thì bỏ đi, bởi vì anh từng gây chuyện đánh nhau. Mà Lam Thiếu Khâm đánh nhau như cơm bữa, tại sao cũng không cho cô đến gần anh?

Lam Thiếu Khâm rất nhanh giải thích nghi ngờ cho cô: “Vậy cậu có biết tại sao cậu ấy lại đánh nhau không?”

Tạ Liễu Liễu lắc đầu.

Lam Thiếu Khâm nhíu mày, tựa như rất khó mở miệng.

Cuối cùng, cậu nói: “Vì... một nữ sinh.”

*

Dường như một tuần này trôi qua rất dài.
     
Tạ Liễu Liễu làm xong một cuốn đề khó Ngũ Tam, năm bộ bài thi tổng hợp tự nhiên, thuộc hơn hai trăm từ đơn tiếng anh, nhưng vẫn cảm thấy thời gian này quá dư dả.

Cuối cùng đến thứ sáu, Từ Niệm mời cô đến tiệm trà sữa ở cổng trường nói chuyện phiếm.

Tạ Liễu Liễu đồng ý. Sau khi tan học, hai nữ sinh vừa ngồi xuống liền nói chuyện hơn một tiếng, 6:40, Tạ Liễu Liễu mới đi xe bus về nhà.

Trở về cổng tiểu khu đã là bảy giờ rưỡi tối.

Hoàng hôn buông xuống, sương mù tỏ khắp nơi.

Tạ Liễu Liễu mượn ánh đèn lờ mờ trên đỉnh đầu trở về tòa nhà A, chợt nghe phía sau có tiếng bánh xe quay vòng. Cô quay đầu nhìn, liền thấy Hạc Lâm đạp xe không xa không gần đi theo sau lưng cô, chân dài chống trên mặt đất đi với tốc độ chậm dần, không biết kề cà đi theo cô đã bao lâu rồi.

Bước chân Tạ Liễu Liễu dừng lại, nhìn thẳng anh.

Hạc Lâm bị phát hiện, không có một chút tự giác của người theo đuôi, dùng sức đạp bàn đạp đuổi theo, hỏi: “Sao cậu trở về muộn như thế?”

Tạ Liễu Liễu vốn không muốn trả lời, xoay người đi lên phía trước.

Nhưng tốc độ của cô sao có thể so với tốc độ xe đạp của Hạc Lâm, anh gần như không tốn nhiều sức, đã ung dung vượt qua cô, dùng thân xe chặn trước người cô.

“Tạ Liễu Liễu?”

Hạc Lâm cúi đầu gọi cô, âm cuối mang theo chút hoang mang.

Giống như trận gió ùa vào trong tai, cứ ù ù bao quanh ngăn cô lại.

Tạ Liễu Liễu vô thức nhếch môi, rốt cuộc vẫn trả lời câu hỏi của anh: “Tớ… tớ đi chơi với bạn một lát.”

Hạc Lâm gật đầu, có ý tốt dặn dò: “Gần đây ở bên ngoài không an toàn, về nhà sớm một chút.”

Nói xong, nhớ tới mình cũng vừa mới trở về, chỉ chỉ bịch xốp trước tay lái nói: “Tớ đi mua cá.”

Tạ Liễu Liễu không muốn biết anh đi đâu, chỉ muốn về nhà sớm một chút.

Nhưng lúc này Hạc Lâm lại nói: “Đúng rồi…”

Tai Tạ Liễu Liễu tê rần, lo lắng nếu nghe tiếp nữa thì cô sẽ đầu hàng trước, nên nắm chặt dây đeo cặp da vội vàng nói một câu “Tớ còn phải đi siêu thị mua đồ”, liền xoay người chạy khỏi nơi này.

Để lại Hạc Lâm đứng yên tại chỗ, nặng nề nhìn bóng lưng cô.

*

Tạ Liễu Liễu ở lại siêu thị thật lâu, cho đến khi biết Hạc Lâm đã lên lầu mới trở về.

Trong nhà cô yên tĩnh không người, phòng khách tối đen như mực, Tạ Liễu Liễu tìm thấy một tờ giấy mẹ Tạ để lại, trên đó viết bà cùng cha Tạ đến tham gia hôn lễ con trai của đồng nghiệp, khoảng chừng mười giờ tối mới trở về, bảo Tạ Liễu Liễu tự đi mua chút gì đó ăn.

Tạ Liễu Liễu vừa mới đi lên từ dưới lầu, lúc này cũng không muốn đi xuống lần nữa lắm.

Cô bỏ cặp da xuống, thay đồng phục, mang dép chuẩn bị đến tủ lạnh tìm chút gì ăn. Nhưng tủ lạnh chỉ có trái cây và một ít chén canh xương. Tạ Liễu Liễu bưng chén canh ra, định hâm nóng lên, cứ như vậy trôi qua đêm nay.

Nhưng mà vừa đi vào phòng bếp, lại nghe thấy mùi thơm xào rau truyền đến từ cách vách.

Mùi cá tươi thơm ngon, làm người khác muốn ăn.

Lúc này Tạ Liễu Liễu mới nhớ tới câu nói cuối cùng lúc nãy của Hạc Lâm, khi đó cô không chú ý nghe, bây giờ nghĩ lại hẳn là - -

Có muốn đến nhà tớ ăn cơm tối không?

Tạ Liễu Liễu còn không kịp hối hận thì chuông cửa đã bị ấn vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc