ÁNH TRĂNG SÁNG CỦA LÒNG ANH

Ba tháng, nửa năm, một năm… tôi không trở về.

Hắn cũng không dây dưa, công khai có bạn gái mới trong vòng bạn bè, cực kỳ xinh đẹp, khí chất cũng vô cùng cao quý.

Hắn hôn lên tóc cô ta, bức ảnh chỉ chụp nửa mặt, dáng vẻ rất dịu dàng.Trần Giai Tử nói đó là cô gái “môn đăng hộ đối” được gia đình giới thiệu, không 

phải người hắn tùy tiện đùa giỡn ở quán bar, Triệu Thạc rất nghiêm túc với cô ta.Chúng tôi cũng coi như là chia tay một cách hòa bình, điện thoại vẫn còn giữ cách liên lạc với đối phương, đôi lúc còn dõi theo cuộc sống sinh hoạt của nhau trên 

mạng.

Nhưng hắn vừa quen bạn gái mới không lâu đã gửi tin nhắn WeChat cho tôi với nội dung: Xin lỗi, tôi là bạn gái của Triệu Thạc, không thích anh ấy có bất kỳ mối liên hệ nào với người cũ, xin chị hãy xóa anh ấy đi.

Lúc đó chúng tôi đã chia tay nhau được nửa năm, tôi kinh ngạc, mỉm cười rồi xóa hắn đi.

Vốn dĩ cả hai không phải người ở cùng một thế giới, cần gì phải miễn cưỡng nhau.

Hắn là hoàng tử, nhưng tôi thì không muốn làm cô bé lọ lem.

Tôi rất thích ăn đồ ăn khuya, uống bia tươi, chơi đùa quên trời quên đất với Thi Nhược Nhược, ở cạnh cha mẹ, hai người an phận về lại vị trí của mình, cũng rất tốt.

Trần Giai Tử cho rằng tôi còn chưa thể buông tay, tôi nói: “Cảm ơn chị em tốt, nhưng ngay cả búi trĩ theo tớ cả năm cũng bị tớ cắt mất rồi.”

Người bạn ở đầu dây bên kia cười tới mức điên loạn: “Ha ha ha, vậy là tốt rồi, phải tới đó nhé.”

Cuối tháng 9, tôi mua vé tới Hàng Châu.

Đặt trước khách sạn, rồi một mình tới trường cũ đi dạo, cây ngô đồng bên đường rất tươi tốt, ánh nắng sáng ngời, mọi thứ đều tốt đẹp.

Sau đó cùng Trần Giai Tử và bạn cùng lớp tụ tập, Trần Giai Tử nhìn thấy tôi thì kích động hét to.

“Lôi Lôi, cậu đẹp quá đi, đi trên đường mà tớ còn không nhận ra!”

“Sao trước kia tớ không nhận ra ngực cậu to tới vậy chứ!”

Có lẽ nhờ không khí ở quê, cuộc sống cũng thoải mái nên tôi đã béo hơn một chút.

Trước kia tôi rất gầy, vẫn luôn giữ hình tượng cô gái ngoan ngoãn, mái tóc dài tới tận eo, trang phục trang nghiêm, chỉ trang điểm nhẹ.

Những thứ đó trước kia Triệu Thạc rất thích, nhưng sau một thời gian về quê, tôi đã thả tự do cho bản thân mình cùng với Thi Nhược Nhược.

Tôi uốn tóc, nhuộm thành màu cây cọ nâu, xõa tung phía sau lưng cực kỳ hấp dẫn.

Thi Nhược Nhược nói rằng có dáng đẹp thì phải dám mặc, bây giờ không mặc chẳng lẽ phải đợi tới bảy tám chục tuổi mới mặc hay sao?

Phong cách quần áo của tôi cũng thay đổi, thích mặc áo chữ T ngắn lộ eo, quần jean bó sát.

Áo ngắn phải tỉ mỉ, để lộ xương quai xanh, vai trần, thứ gì cần lộ thì phải lộ.

Còn phải trang điểm thật đẹp, mọi màu son tôi đều thích.

Trần Giai Tử nhìn thấy tôi mặc đồ như vậy, tuy không lộ nhưng cái gì cần lộ thì đều lộ hết cả.

Quần jean ngắn bảy phần, giày cao gót, vòng eo thon nhỏ, mắt cá chân xinh đẹp… chỗ nào cũng hút mắt người nhìn.

Mấy người bạn cùng phòng kinh ngạc nhìn tôi, tôi tùy ý vuốt tóc từ trán ra sau đầu, xoay một vòng biểu diễn cho bọn họ xem, còn cắn môi, nháy mắt về phía bọn họ: “Tối nay chúng ta cùng nhau ngủ, sẽ cho mấy người sờ đủ.”

Dứt lời, mọi người cùng nhau cười phá lên, có chị em còn thật sự đưa tay muốn sờ lên người tôi.

Tôi giả vờ đập tay cô ấy: “Thử cái gì, có vậy mà cũng không đợi được sao.”

Những chị em cùng chung phòng ngủ đều cười rộ lên.

Nhưng tôi cười một hồi rồi im lặng, bởi vì trong phòng có quá nhiều người nên trong chốc lát không nhận ra có vài người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sô pha.

Trong đó có cả Triệu Thạc.

Hắn mặc một bộ đồ thoải mái sẫm màu, quần thể thao, bộ dạng cao lớn tao nhã, trên tay đeo đồng hồ quý giá.

Bản thân hắn vốn đã đẹp trai, còn trời sinh có khí chất, bây giờ trưởng thành chín chắn lại càng thêm hấp dẫn, khiến người khác phải mê đắm.

Trần Giai Tử nói hắn chỉ đi cùng Cảnh Đồng tới tặng quà, chút nữa sẽ rời đi.

Vậy thì có sao đâu, dù sao hắn cũng đã nhìn thấy tôi.

Đôi mắt trầm lắng, chỉ mới một năm không gặp mà đã trở thành một người đàn ông cực kỳ gợi cảm.

Bây giờ với tôi, hắn là một người xa lạ, trừ có gương mặt góc cạnh kia là mang lại chút quen thuộc.

Tôi tất nhiên vẫn tự nhiên bước tới, chào hỏi Cảnh Đông xong liền nói chuyện vài câu, sau đó vẫy tay về phía hắn: “Triệu Thạc, đã lâu không gặp, anh càng ngày càng đẹp trai đấy.”

Hắn gật đầu chào lại, mỉm cười lễ phép nhưng đầy xa cách, không nói gì với tôi.

Cảnh Đông ở bên cạnh thấy tôi nói chuyện vui vẻ, cũng thăm dò hỏi tôi: “Lôi Lôi, lần này tới có định về không? Lôi Lôi à, càng ngày em càng xinh đẹp đấy, đã có bạn trai hay còn cô đơn thế?”

Trần Giai Từ tiến tới ôm lấy vai tôi: “Hỏi nhiều thế làm gì, muốn giới thiệu người cho Lôi Lôi sao?”

Cảnh Đông đáp: “Còn phải nói, phía anh ngoại trừ Triệu Thạc thì đều độc thân cả.”

Triệu Thạc ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt bình tĩnh lại mờ mịt, khiến tôi cảm thấy không thoải mái tẹo nào.

Tôi theo bản năng mở miệng: “Em có bạn trai rồi, là người cùng quê, về sau cũng ở lại quê để phát triển, nếu mọi người nhớ em thì có thể tới thăm em, để bạn trai em mời mọi người ăn cơm.”

Trần Giai Tử lập tức kêu la bậy bạ: “Thật sao? Tớ đã bảo mà, Lôi Lôi xinh đẹp như vậy sao có thể không có ai theo đuổi, sao còn độc thân được?”

Tôi cười “ha ha”, nét đỏ ửng vì xấu hổ khi nói dối lại bị hiểu lầm là thẹn thùng.

Cảnh Đông hỏi: “Vậy sao em không dẫn bạn trai tới luôn, để mọi người cùng làm quen?”

“À, anh ấy làm việc trong bệnh viện, là chủ nhiệm nên rất bận, không có thời gian.”

Trong lúc khoác lác, tôi không hề nhận ra bản thân đã buộc miệng nói là bác sĩ, sau khi ý thức được điều này thì trái tim lập tức co rút, trong đầu hiện ra bóng dáng Thi Phượng Dương mặc áo blouse trắng, dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng.

Tôi đúng là điên mất rồi!

Tôi vỗ đầu để não được tỉnh táo, ngay lúc đang buồn bực, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười nhạo.

Không có gì lạ khi nó xuất phát từ Triệu Thạc.

Hắn đứng lên, thân hình cao lớn cắm hai tay vào túi, nói với Cảnh Đông: “Đi thôi, đừng ở chỗ này nói khoác.”

Hắn có ý gì?

Trong lúc tôi còn ngơ ngác thì hắn đã bước nhanh rời đi.

Tối đó, các chị em trong phòng của tôi cực kỳ tức giận, Trần Giai Tử nói tuy bạn gái của Triệu Thạc rất xinh đẹp, nhưng lại độc miệng và kiêu ngạo.

Triệu Thạc chắc chắn đã bị lây bệnh.

Bọn họ hỏi tôi: “Bạn trai của cậu là giả đúng không? Vì để chọc tức Triệu Thạc? Cậu an tâm, cho dù không có bạn trai thì chúng tớ cũng sẽ giúp cậu trấn cửa ải, ngày mai chắc chắn sẽ không để con bé đó bắt nạt cậu.”

Tôi cười mỉa hai tiếng: “Hoài khí sinh tài.”

*Hòa khí sinh tài: là lấy sự chu đáo, chân tình, niềm nở đối xử với người khác, để thu hút người khác đến với mình

Sáng hôm sau, Trần Giai Tử dậy sớm trang điểm, chúng tôi cũng tiện thể chuẩn bị một hồi.

Váy của phù dâu là màu hồng nhạt, trước ngực cài ghim rất xinh đẹp.

Chúng tôi cùng chụp rất nhiều ảnh, than thở sao thời gian trôi nhanh quá, tôi còn đăng lên vòng bạn bè.

Lúc chú rể tới đón người là ồn ào nhất, chúng tôi chặn cửa không cho bọn họ vào, sau một hồi ầm ĩ, tất cả đều được nhận lì xì, đang định mở cửa thì đối phương lại trực tiếp phá cửa xông vào.

Mọi người ngã rạp vào nhau, hiện trường trở nên hỗn loạn, tôi bị ép vào góc tường, đầu va chạm.

Sau đó làn váy bị người đạp lên, không thể nào đứng dậy được.

Trong giây phút đó lại có một phù rể không quen biết chạy tới, ngã sấp xuống đất.

Đầu cửa đối phương ngã vào ngực tôi, khiến tôi sợ tới mức la to lên, giãy dụa kịch liệt.

Cũng tại dùng sức quá lớn nên làm đau đối phương, hắn la lên một tiếng rồi hung ác mắng tôi: “Chịu không nổi à? Cái thứ gì!”

Trong phòng rất hỗn loạn, không ai biết tôi đã bị tên đàn ông xa lạ này hét vào mặt, dùng từ ngữ dơ bẩn mắng nhiếc, tôi cắn răng, nước mắt gần như muốn rơi xuống.

Đối phương mắng xong thì lập tức bỏ đi, tôi nhìn không khí dần ổn định lại, Trần Giai Tử mặc áo cô dâu cười tươi vô cùng.

Tôi cố nén nước mắt, yên lặng đứng bên cạnh.

Sau khi cô dâu lên xe, mọi người ở nhà mẹ đẻ đều khóc.

Lúc tài xế chạy xe tới khách sạn đã có rất nhiều người bên trong, mấy chị em cùng phòng của tôi ngồi khắp nơi trong xe.

Tôi ngồi lên chiếc cuối cùng, lúc này mới nhận ra người lái xe là Triệu Thạc.

Trong xe tất nhiên không chỉ có một mình tôi.

Ghế phụ là một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp, hẳn là vị bạn gái được công bố trong vòng bạn bè của hắn..

Ghế sau còn có một phù rể, đúng là người đàn ông lúc nãy đã mắng tôi.

Tình cảnh này đúng là trùng hợp tới thái quá, trùng hợp không một kẽ hở.

Tôi lùi về phía sau, đóng cửa xe lại.

Kết quả các xe đằng trước đều đã bắt đầu chạy.

Triệu Thạc mở cửa sổ xe, cách bạn gái của mình nói với tôi: “Lên xe, định đi bộ tới khách sạn à?”

Tôi đen mặt, yên lặng mở cửa xe ra rồi ngồi xuống.

Bạn gái Triệu Thạc nhìn tôi quái dị, đột nhiên cười: “Chị là chị Lôi Lôi sao? Tôi đã nhìn thấy ảnh chị trong vòng bạn bè.”

Tâm trạng của tôi khi này rất tệ, ngay cả khách sáo cũng không muốn nữa, trực tiếp “ừm” một tiếng.

Cô ta lại chớp mắt, ngây thơ nói: “Sau về sau chị lại xóa bạn tốt với Triệu Thạc thế, tôi không phải là người keo kiệt, hai người chia tay vẫn có thể làm bạn với nhau được mà, anh nói đúng không, ông xã?”

Triệu Thạc lái xe, nở nụ cười như có như không.

Cô ta lại được một tấc tiến một thước, cầm điện thoại Triệu Thạc lắc qua lắc lại: “Chị, hay là thêm bạn lại đi, sau này tôi và Triệu Thạc kết hôn cũng định mời chị tới dự.”

Tên phù rể mắng cô cũng mơ màng lấy lại tinh thần, nói: “Sao, cô là bạn gái cũ của anh Thạc à?”

Cô ta đáp lời thay tôi: “Đúng rồi, anh không biết nhỉ? Bọn họ quen nhau ba năm đấy.”

“À, vậy ngại quá, em gái à, lúc nãy tôi không nên mắng cô, đầu cô không sao chứ?”

Phù rể đó nhào người lại gần, muốn xem đầu của tôi lại bị tôi lạnh lùng né tránh.

“Đừng qua đây.”

Không khí trở nên xấu hổ, Triệu Thạc mở miệng hỏi: “Chuyện này là sao?”

Giọng điệu của hắn hơi lạnh, tên phù rể kia “à” một tiếng, giải thích chuyện đã xảy ra: “Lúc đó quá đông người, tôi vô tình đẩy trúng em gái này, cô ấy nghĩ rằng tôi là tên d3 xồm nên đã cầm giày đánh tôi, lúc đó tôi vì giận nên đã mắng cô ấy một câu, hình như vì vậy mà cô ấy còn khóc nữa, xin lỗi nhé.”

Hắn ta vừa nói xong, không khí trong xe càng trở nên lạnh lẽo, trong giây lát không có ai mở miệng.

Hắn ta dường như rất sợ Triệu Thạc, cẩn thận liếc nhìn hắn một cái rồi quay đầu nói với tôi: “Xin lỗi, em gái.”

Tôi chỉ lạnh nhạt “ừ” một tiếng.

Cả quãng đường đều chìm trong im lặng, khi gần tới khách sạn, chiếc xe phía trước đột nhiên phanh gấp lại, Triệu Thạc cũng lập tức giẫm phanh, đồng thời còn bực bội đập mạnh tay vào bánh lái.

“Mẹ nó!”

Cả ba người chúng tôi đều giật mình, sắc mặt hắc rất khó coi, bạn gái ngồi bên ghế phụ cũng không dám nói chuyện, chỉ mở cửa sổ xe ló đầu ra ngoài hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao đằng trước không lái tiếp đi!”

Bọn họ không thể trách người phía trước được, bởi vì có một chiếc Maybach đang đậu ngay bên ngoài cửa khách sạn.

Tôi nhìn chiếc xe đó có chút quen mắt, vì thế đã mở cửa xuống xe.

Ai ngờ nhìn thấy Thi Phượng Dương đứng hút thuốc cạnh xe ở cách đó không xa.

Tôi cứ nghĩ mình bị hoa mắt, còn ra sức dụi.

Nhưng khi mở mắt ra lần nữa thì vẫn thấy anh.

Trong cảnh tượng hỗn loạn, anh mặc quần đen áo sơ mi, dáng người thon dài cực kỳ cao lớn.

Làn da trắng với mái tóc ngắn đen, chiếc mũi cao thẳng, miệng còn ngậm thuốc lá đã sắp tàn.

Khuôn mặt anh góc cạnh nhưng lại lộ ra vẻ mệt mỏi, trong làn sương khói càng thêm mờ mịt, càng nhìn càng thấy không chân thật.

Sau khi rít ngụm cuối, anh dập thuốc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy tôi, ánh mắt anh tối lại.

Cửa khách sạn vì sự hiện diện của anh mà bị kẹt xe, có vẻ cực kỳ hỗn loạn, nhưng anh lại không hề nôn nóng, vẫn bình tĩnh thong dong như thường, làm những người bên cạnh cũng bình tĩnh lại.

Tôi nghĩ, có lẽ có nhiều người vốn không dám đi tới giục anh, bởi vì mặt anh lúc này hiện lên vẻ không kiên nhẫn, đôi lông mày nhíu chặt, hơi thở quanh thân như chặn lại mọi người.

Có rất nhiều người xuống xe, mấy người bạn cùng phòng của tôi vội vàng kéo tôi qua một bên, hưng phấn nói nhỏ: “Trời ơi, Lôi Lôi nhìn kìa, đẹp trai quá đi.”

“Người này là ai vậy? Là ngôi sao hả? Có ai quen biết không?”

Tôi vừa định nói rằng tôi quen đối phương, Thi Phượng Dương đã cất tiếng như xa như gần.

“Lôi Lôi, qua đây.”

Cả người tôi run lên, giọng nói đó của anh lại bắt đầu làm da đầu tôi tê dại.

Bình luận

Truyện đang đọc