ANH VẪN LUÔN YÊU EM

Trước tết, Bắc Kinh đổ trận tuyết thứ hai.

Chu Minh Khiêm đang từ sân bay về công ty, điện thoại rung lên: 【Chu đạo diễn, tôi đang ở Tinh Lam. - Hề Gia.】

Chu Minh Khiêm xoa mi tâm, không trả lời.

Người phụ nữ này phiền phức thật.

Hai ngày trước, Hề Gia gọi điện cho anh, nói có kịch bản tốt, muốn cho anh xem. Cũng không biết cô lấy được số của anh từ đâu.

Ngay từ đầu cô đã thêm WeChat của anh, nhưng anh không chấp nhận.

Qua hôm sau, cô gọi điện cho anh.

Anh cũng không thể từ chối thẳng mặt, liền nói cô gửi bản thảo điện tử vào hòm thư của anh, tiện thể đưa cô địa chỉ mail.

Hề Gia lại nói: Vẫn là gặp mặt rồi đưa đi.

Đoán chừng cô sợ gửi vào hộp thư của anh, nhiều quá, bản thảo của cô sẽ bị trôi xuống dưới.

Người phụ nữ này cũng không ngốc.

Hề Gia đợi ở Tinh Lam nửa tiếng, lúc này Chu Minh Khiêm mới khoan thai tới chậm. Cô đang ở phòng tiếp khách, thấy vậy anh liền đi qua.

Hôm nay Hề Gia mặc một bộ váy dài màu xanh sẫm, nổi bật trên làn da trắng nõn của cô, sắc mặt trắng bệt như là không khỏe lắm.

Đã nửa tháng trôi qua kể từ lần gặp trên núi. Trông cô gầy đi không ít. Nhìn không gống như là có chủ ý muốn giảm cân.

Chào hỏi qua, Hề Gia đưa kịch bản cho anh xem.

Hề Gia ho một lúc, đưa tay che miệng, "Thật ngại quá."

Chu Minh Khiêm nhìn thấy bộ dáng ốm yếu của cô như vậy, có chút mềm lòng, nhận lấy kịch bản trên tay cô.

Vừa rồi Hề Gia ho khan, Chu Minh Khiêm tưởng cô bị cảm, về sau lại tiếp tục ho một tràng, anh ngẩng đầu hỏi: "Bị cảm?"

Gần đây trời trở lạnh, bị cảm phát sốt cũng là chuyện bình thường.

Hề Gia: "Không phải, là do uống thuốc." Hiện tại cô uống loại thuốc này, có tác dụng phụ không nhỏ, nhất là thời gian gần đây, biểu hiện càng rõ ràng.

Dạ dày không thoải mái, còn có ho khan.

Chu Minh Khiêm gật gật đầu, không hỏi nhiều.

Lúc trước anh có quay một bộ phim, nữ phụ ngoài ý muốn sinh non, sau khi chích thuốc là cứ bị ho khan không ngừng.

Nữ diễn viên đóng vai phụ đó vì để khớp vai diễn mà giảm cân cấp tốc, sắc mặt nhợt nhạt khó coi.

Bây giờ nhìn Hề Gia...

Chu Minh Khiêm nhịn không được suy diễn, nửa tháng trước cô ở trong núi cùng Mạc Dư Thâm, khoảng thời gian này có con chắc cũng bình thường đi?

Người đàn ông như Mạc Dư Thâm vậy mà lại đi tìm tình nhân, còn có con riêng bên ngoài. Chắc là không đến mức đó đâu.

Chu Minh Khiêm nhấn huyệt thái dương, cảm thấy mình điên thật rồi. Sinh hoạt cá nhân của người khác liên quan cái rắm gì đến anh. Anh kiềm chế lại suy nghĩ, bắt đầu xem kịch bản.

Trong lúc đó, Hề Gia luôn bất động thanh sắc nhìn Chu Minh Khiêm. Vừa rồi cô thấy anh nhìn trang bìa đến nửa phút.

Trang bìa thì có gì đâu mà nhìn.

Người đàn ông này, khẳng định là chỉ đang xem lấy lệ.

Chu Minh Khiêm có chút ngạc nhiên với đoạn mở đầu của cô, lâu lâu anh cũng có suy nghĩ, không biết nên mở đầu làm sao, nghĩ tới rất nhiều viễn cảnh nhưng lại tự mình phủ định nó.

Cái mở màn này của cô, anh chưa nghĩ tới bao giờ.

Vẫn là loại kịch bản tổng tài sở thích của cô, cải biên cũng được, viết lời thoại cũng không tệ.

Xem một cái là xem luôn không dừng lại, lần nữa ngẩng đầu lên đã là mười một giờ trưa.

Anh như vậy mà đã đọc kịch bản một tiếng rồi.

Chu Minh Khiêm còn nhớ là anh từng lập thời thề sắt son là nếu cô tham gia cải biên bộ này thì anh dẹp quay luôn. Đại khái là bây giờ, anh đang tự mình vả mặt mình.

Hề Gia buông ly nước, "Thế nào?"

Chu Minh Khiêm: "Tạm được." Ngữ khí lãnh đạm.

Anh đóng kịch bản lại, để lên bàn trà.

Bây giờ anh không có cách nào quyết định, "Chờ Nhạc lão tiên sinh đánh giá rồi nói sau."

Hề Gia: "Vậy làm phiền Chu đạo." Cô nhìn đồng hồ đeo tay, sắp đến giờ ăn trưa, mặc kệ thái độ của Chu Minh Khiêm như nào, cô vẫn phải khách khí một chút, "Chu đạo diễn, buổi trưa có rảnh không?"

Chu Minh Khiêm nhấc mí mắt, "Nếu là mời ăn cơm, lôi kéo làm quen, có tâm tư khác thì không cần bàn gì nữa."

Hề Gia cười cười, âm thầm mắng anh một câu, "Chu đạo, anh hiểu lầm rồi, không phải là tôi tính mời cơm, nếu buổi trưa anh rảnh thì để tôi đưa anh một kịch bản khác xem thử."

Chu Minh Khiêm: "....."

Hề Gia khoát tay với anh, "Vậy hẹn gặp lại, hi vọng chúng ta có cơ hội hợp tác."

Ra khỏi phòng khách, Hề Gia mặc áo khoác vào, cô lại có thêm một mục tiêu nữa là khiến Chu Minh Khiêm quay kịch bản của mình.

Chu Minh Khiêm cầm kịch bản, bưng ly nước, từ phòng khách bước ra rẽ phải, mắt lại vô thức nhìn bên trái.

Bóng dáng xinh đẹp kia đã đến cửa thang máy rồi.

Người phụ nữ này làm gì không làm. Lại muốn làm tiểu tam.

Lên lầu, xa xa, Chu Minh Khiêm nhìn thấy có hai người đang đứng nói chuyện trước phòng làm việc của anh.

Một người là trợ lý của anh, người còn lại là một nữ sinh chưa biết danh tính.

Văn phòng của anh ở Tinh Lam là làm cho có vậy thôi chứ quanh năm suốt tháng quay phim ngoài trời, căn bản không ai đến phòng làm việc tìm anh.

"Chu đạo." Trợ lý nhìn thấy Chu Minh Khiêm.

Chu Minh Khiêm lướt qua nhìn nữ sinh kia, ừm, nhìn mặt thì không tính là nữ sinh, vẫn là phụ nữ đi? Anh cũng không rõ, nhìn qua rất đơn thuần.

Dáng dấp bình thường. Ánh mắt thanh tịnh.

Nữ sinh cũng kêu lên, "Chu đạo."

Chu Minh Khiêm khẽ vuốt cằm.

Trợ lý: "Chu đạo, người này tới phỏng vấn vị trí trợ lý của anh, là bạn bè để cử, gọi là Dư An."

Chu Minh Khiêm nhớ lại, người trợ lý này của anh muốn kết hôn, đã cùng anh cộng sự mười năm, chưa từng nghỉ ngơi nên anh cho trợ lý nghỉ hai tháng kết hôn.

Nhưng anh cũng không thể không có trợ lý. Nên người trợ lý hiện tại liền tìm cho anh một trợ lý mới.

Chu Minh Khiêm nghĩ nghĩ, có hai người phụ tá cũng không tệ.

Anh mở cửa văn phòng, để hai người họ tiến vào.

Chu Minh Khiêm đi được hai bước, quay đầu nói với trợ lý: "Đem bản thảo này phô tô một phần giúp tôi, còn bản gốc thì gửi cho Nhạc lão tiên sinh cùng các kịch bản khác."

Trợ lý: "Tôi in ra cũng được."

Chu Minh Khiêm nhàn nhạt nói: "Không có bản điện tử." Người phụ nữ Hề Gia này điên thật rồi, đến bản điện tử cũng không đưa anh.

Trợ lý trố mắt nửa giây, cầm lấy đem đến phòng photo.

Chu Minh Khiêm không mấy thân thiện bắt chuyện với trợ lý mới, anh tạm thời cũng chưa có gì phân phó cho cô trợ lý nhỏ này, anh hỏi: "Gọi là Dư An?"

Dư An gật đầu, "Quãng đời còn lại, ổn ổn an an."

Chu Minh Khiêm: "Tên không tồi, quãng đời còn lại an ổn." Anh nhàm chán hỏi: "Nhà ở đâu?" Nghe giọng không giống người phương bắc.

Dư An: "Bốn biển là nhà."

Chu Minh Khiêm nhíu mày.

Dư An: "Tôi lớn lên ở viện mồ côi."

Chu Minh Khiêm nhìn Dư An, nụ cười trên khóe miệng cô rất ấm áp. Lúc trước anh không muốn tuyển nữ trợ lý vì có khả năng xảy ra nhiều chuyện loạn thất bát nháo.

Nhìn Dư An như là một cô bé. Đôi mắt đặc biệt tinh khiết.

"Công việc trợ lý này, nói nhàn cũng nhàn, nhưng đôi lúc rất bận rộn, ở cùng với đoàn làm phim, không phân biệt ngày đêm."

Dư An: "Tôi không có vấn đề gì, tôi cũng từng làm qua. Dù sao thì tôi cũng chỉ có một mình, quanh năm suốt tháng ở bên ngoài quay phim cũng không sao."

Cô khao khát công việc này.

Thu nhập cao, nghe nói Chu Minh Khiêm đối xử với cấp dưới của mình cũng không tệ, chỉ là tính tình có chút cường đại.

Đến phỏng vấn vị trí trợ lý này là do quản lý trước giới thiệu.

Lúc trước từ chức, quản lý không duyệt. Nhưng cô vẫn kiên trì tháng sau muốn xin nghỉ.

Công việc trước đây là do bạn trai cũ giới thiệu cho cô, bây giờ chia tay rồi, cô cũng không muốn dính dáng gì tới người cũ nữa.

Quản lý giữ lại cũng vô vọng, không nỡ nhìn cô thất tình mà cũng thất nghiệp. Cô cũng không có năng khiếu gì đặc biệt, cũng không có chống lưng, nên quản lý liền giới thiệu cô vị trí trợ lý này.

Quản lý nói, Chu Minh Khiêm rất tốt, cho dù cô có đi xã giao cùng Chu Minh Khiêm thì anh cũng không để cấp dưới của mình tiếp rượu thay.

Vừa rồi, Chu Minh Khiêm đã quyết định thu nhận cô trợ lý nhỏ này, ngoan ngoãn, không tâm cơ, "Qua năm mới cô hãy đến đây làm việc."

Dư An cảm kích nói cảm ơn. Cô cũng không vội vã trở về mà đi đến phòng photocopy giúp cậu trợ lý kia.

Chu Minh Khiêm cầm điếu thuốc, đi mở cửa sổ ra.

Người phụ nữ kia vẫn còn chưa đi, đang nghe điện thoại.

Váy dài xanh sẫm, áo khoác màu trắng. Mỹ cảnh cũng không bằng cô.

Hề Gia đang cùng Mạc Dư Thâm nói chuyện điện thoại, anh đang từ công ty đi ra. Trong một tháng này, chỉ cần Mạc Dư Thâm không đi công tác, anh đều ở nhà ăn cơm.

Hề Gia uống thuốc này, tác dụng phụ trên người đặc biệt rõ ràng. Dạ dày khó chịu, suốt ngày ho khan. Bây giờ cô hoàn toàn không có khẩu vị.

Những lúc anh ăn cùng cô, cô mới miễn cưỡng ăn một chút.

"Đúng rồi, ông xã, anh vẫn còn chưa hỏi em chuyện em gặp Chu Minh Khiêm."

"Ừm, vậy hôm nay gặp mặt như nào?"

"Có tám phần hi vọng."

"Vậy chẳng phải còn hai phần không được tuyển sao?"

Hề Gia: "....."

Mạc Dư Thâm cũng cảm thấy mình nói hơi quá, "Ý anh là, em phải chuẩn bị tâm lý tốt cho mọi tình huống."

"Đến đâu rồi?" Anh đổi chủ đề.

Hề Gia lấy chìa khóa xe ra, "Bây giờ về liền."

Cúp điện thoại, Mạc Dư Thâm nhìn qua bên đường, tuyết vẫn chưa tan, ánh nắng chiếu xuống, lấp lánh tỏa sáng.

Nếu Hề Gia được chọn, cô sẽ thường xuyên ở đoàn làm phim với Khương Thấm.

Mạc Dư Thâm gửi tin nhắn cho Trình Duy Mặc: 【Hỏi Khương Thấm một chút, khi nào cậu ấy rảnh thì cùng nhau ăn một bữa cơm.】

Trình Duy Mặc thật không dám tin Mạc Dư Thâm sẽ chủ động cầu hòa, thật hiếm thấy.

Hôm qua anh vừa mới nói chuyện với Khương Thấm, cô đang ở Bắc Kinh, nói muốn nghỉ ngơi một thời gian rồi nhận kịch bản mới.

【Không thành vấn đề, tôi sẽ nói thời gian cụ thể cho cậu sau.】

Mạc Dư Thâm: 【Vẫn là đến nhà hàng của Quý Thanh Thời đi.】

Hề Gia và Mạc Dư Thâm lần lượt về đến nhà. Hề Gia dừng xe ở trước sân, đến khi nào xe của Mạc Dư Thâm đi vào rồi cô mới chậm rãi lái theo sau.

Về chậm hơn anh một phút, đến bây giờ cô vẫn còn mê trò này, chơi chưa biết mệt.

Hề Gia bước nhanh mấy bước đuổi kịp Mạc Dư Thâm, hai người sánh vai vào nhà.

"Mỗi ngày anh đều chạy tới chạy lui như vậy, không phiền à?"

Mạc Dư Thâm: "Chạy mấy năm cũng quen rồi."

Anh nói về Hề Gia, mấy năm nay đều về nhà ăn trưa, đồ ăn ở căn tin công ty ăn không quen.

Đầu bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn, đều là các món thanh đạm.

Lúc Hề Gia uống thuốc Đông y, cô phải kỵ tanh cay. Bây giờ có thể ăn rồi, lại không có khẩu vị.

"Em đã uống được sáu tuần thuốc rồi?" Mạc Dư Thâm hỏi.

Hề Gia: "Ừm, hôm nay là ngày thứ bốn mươi hai."

Mạc Dư Thâm nhìn cơm trong chén của cô chỉ có một ít, "Hôm nay ăn cơm xong không cần uống nữa."

Hề Gia hơi ngừng đũa, lại gẩy mấy hột cơm cho vào miệng, "Không đổi thuốc, em không uống thuốc bổ đâu."

Uống thuốc bổ vào sẽ bị béo phì. Cô không thể để mình trở nên béo như vậy.

Mạc Dư Thâm: "Được, vậy chúng ta không uống thuốc bổ." Chính anh cũng không ý thức được giọng điệu của mình như đang dỗ con.

Hề Gia gật đầu, cái này thì được.

Mạc Dư Thâm không những buổi trưa về bồi cô ăn cơm, còn bồi cô ngủ trưa. Anh không ngủ, còn đang xử lý công việc.

Có anh ở đây, Hề Gia có thể an giấc.

Hề Gia mấy ngày trước bận cải biên kịch bản, một ngày mười mấy tiếng làm việc, lúc đó ngủ trưa cũng ngon.

Hôm nay rảnh rỗi, không buồn ngủ.

"Còn chưa ngủ à?" Mạc Dư Thâm hỏi.

Hề Gia xoay người, không buồn ngủ. Cô đứng dậy đi tìm sổ ghi bút ký.

"Lại muốn xem à?"

"Không phải, em muốn ghi chép lại ký ức sáng nay đi Tinh Lam gặp Chu Minh Khiêm."

Mạc Dư Thâm gửi mail xong, đóng giao diện lại.

"Không phải đến tối vẫn nhớ sao?"

Hề Gia: "Dù sao bây giờ cũng không có việc gì làm, đến tối cũng nhàn."

Mạc Dư Thâm như có điều suy nghĩ nhìn cô, đưa tay lấy sổ qua.

Hề Gia còn tưởng anh muốn xem nội dung bên trong, ai ngờ anh lấy một cây bút trong ống đựng bút ra.

Hề Gia không hiểu gì, "Anh muốn làm gì vậy?"

Mạc Dư Thâm: "Em nói, anh ghi." Mạc Dư Thâm ra hiệu cô nghỉ ngơi.

Không cần viết chữ thì đúng ý Hề Gia rồi.

Hề Gia nằm xuống, nhắm mắt lại, một bên ấp ủ cảm giác đi ngủ, một bên đem hết tất cả những chuyển xảy ra buổi sáng kể lại cho Mạc Dư Thâm ghi.

Bao gồm cả những đoạn đối thoại với Chu Minh Khiêm mà cô có thể nhớ.

Mạc Dư Thâm chỉ nghe, không viết, thỉnh thoảng còn nhìn Hề Gia.

Hề Gia mất mấy phút nói xong, Mạc Dư Thâm chỉ ghi có đúng một câu trong sổ: Hôm nay đến Tinh Lam đưa kịch bản cho Chu Minh Khiêm xem và chờ kết quả.

P/s: Cụ thể chi tiết việc đến Tinh Lam có thể hỏi ông xã, anh ấy sợ mình viết chữ mệt mỏi, nên thay mình ghi tạc trong lòng.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Thánh ghen: Mạc Dư Thâm.

Thánh suy diễn: Chu Minh Khiêm.

*

#30032020

Bình luận

Truyện đang đọc