Rốt cuộc thì chuyện đến thư viện lại không thành công, Thẩm Hàn nghe điện thoại xong đã vội vàng rời đi.
Tôi cũng không muốn một mình tới thư viện.
Thấy mình dạo này có khi bị cảm, hơn nữa cũng mắc công ra ngoài thế là tôi bắt taxi đến bệnh viện gần đó, chuẩn bị sẵn ít thuốc cảm.
Không ngờ cuối hành lang, tôi nhìn thấy Thẩm Hàn.
Lúc này Thẩm Hàn cũng không chú ý đến tôi, anh chỉ mở cửa đi vào.
Tôi nhìn lên tấm biển trên cửa – Khoa tâm thần.
Không nghĩ nhiều, tôi đã tự tìm đến cửa khoa tâm thần.
Ngay lập tức liền nghe thấy giọng của Thẩm Hàn:
“Kết qủa chấn đoán của cháu thế nào rồi ạ?”
“Kết quả chẩn đoán rất tốt, chúc mừng cháu, cơ bản là cháu đã bình phục rồi. Có điều chú rất ngạc nhiên, không biết cháu đã tự khỏi nhanh đến vậy. Còn nhớ mới năm trước, cháu còn kháng thuốc, tinh thần cũng kém xa.”
“Bởi vì cháu đã gặp được một người rất tốt, dù em ấy hay cáu kỉnh nhưng lại rất dễ thương, lúc ở bên em ấy, cảm xúc của cháu dễ dàng bi em ấy chi phối, chỉ cần gặp được em ấy, cháu đã rất vui vẻ.”
Người cáu kỉnh: Mẹ kiếp, em sắp đỏ mặt rồi.
“Cháu ấy là người thế nào với cháu?”
“Em ấy là người cháu thích.”
Nghe câu này, tôi choáng váng.
Thẩm Hàn, thích tôi sao?
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đột ngột mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Thẩm Hàn.
Tôi lúng túng lùi lại hai bước: ” không phải em cố ý nghe lén đâu, chỉ là em…”
Bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Thẩm Hàn, những lời sau đó trực tiếp bị bóp nghẹt trong lòng.
Tôi nghe thấy Thẩm Hàn nói: “Em còn nhớ lãi mà anh đã nói với em trước đây không?”
“Ừm.”
Tim tôi chợt đập vài nhịp.
“Lãi là em đó, có thể cho anh cơ hội đuổi theo em không? Lâm Vãn Kiều, anh thích em.”
Nhìn vẻ nghiêm túc trong mắt Thẩm Hàn, tôi không khỏi cong môi: “không cần theo đuổi, bởi vì, em cũng thích anh!”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Hàn, tôi nhẹ nhàng hôn anh.
“Cột Sắt, từ nay anh chỉ có thể là mèo con của em.”
“Ukm.”
Ngoại truyện: Góc nhìn của Cột sắt
“Thẩm Hàn, em thích anh, làm bạn trai em được không?”
“Xin lỗi.”
Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô gái, lần đầu tiên trong lòng tôi nảy sinh nghi ngờ.
Như thế nào là thích?
Chẳng biết từ bao giờ, tôi ngày càng trở nên vô tâm, thờ ơ với mọi thứ xung quanh, cuộc sống dường như chỉ có học.
Đứng ở tầng dưới ký túc xá, tôi nhìn những người xung quanh với ít nhiều cảm xúc khác nhau trên khuôn mặt.
Ngay lúc đó, tôi cảm thấy mình lạc nhịp với thế giới này.
Vậy nên, khi người bạn cùng phòng – Lý Cường hỏi tôi sao lại từ chối cô gái vừa tỏ tình, tôi đã kể cho cậu ta câu hỏi trong lòng mình.
Kết quả cậu ta lại nhìn tôi đầy bàng hoàng, hỏi tôi có phải bị tâm thần không?
Dĩ nhiên là tôi không tin cậu ta.
Sau đó, tôi đến bệnh viện khám thì bác sĩ cho biết đó chỉ là một bệnh rối loạn cảm xúc nhẹ, có thể điều trị khỏi.
Tôi cứ nghĩ sự việc này chỉ là một tình tiết nhỏ, nhưng không ngờ cuối cùng nó lại trực tiếp đẩy tôi vào ngõ cụt.
Tôi đã có một khoảng thời gian rất hỗn loạn.
“Nghe nói Thẩm Hàn ở Sở Tài chính bị bệnh tâm thần.”
“Thì ra là anh ta bị bệnh thần kinh. Thảo nào trông anh ta thường lạnh lùng, chẳng giống người bình thường chút nào.”
“Anh ta còn chưa bị đình chỉ sao?”
Có vô số lời nói như thế.
Nhưng điều tôi nhớ rõ nhất là nụ cười đắc chí của Lý Cường và ánh mắt chán ghét của mẹ tôi khi bà nhìn tôi.
Tôi vẫn nhớ hôm đó thời tiết rất ảm đạm.
Lý Cường lắc điện thoại, đầy đắc ý nhìn tôi: “Thẩm Hàn, nhìn những bình luận ở cuối bài viết mà xem kìa, tất cả đều là về cậu đó, cmn cậu đừng hòng ảo tưởng nữa, nam thần của trường cái mẹ gì, còn không pahir đã bị tôi đá xuống mương sao, hahaha. ”
Nghe vậy, tôi chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Cường: “Cậu đây là tung tin đồn nhảm, là bạo lực mạng, tôi sẽ đến tìm hiệu trưởng tố cáo cậu. ”
Ngay lập tức Lý Cường liền tỏ vẻ hoảng sợ: “Không cần đi gặp thầy hiệu trưởng đâu, thực ra chỉ là tôi quá tức giận thôi, tại sao người con giá tôi thích lại đi tỏ tình với cậu cơ chứ. Tôi cũng chỉ nhất thời tức giận thôi, lát nữa đăng bài giải thích sau. Đều là bạn bè chung ktx cả, không cần thiết làm quá vậy đâu. ”
“trước tôi nay tôi sẽ đăng bài làm rõ.”
Nhưng thay vì đợi được Lý Cường làm rõ, tôi đã đợi được mẹ tôi.
Lúc bà đến trường, không cần hỏi gì đã cho tôi ngay một cái tát, tôi luôn nhớ những lời bà nói hôm đó: “Sao tao lại sinh ra một đứa như mày cơ chứ, mắc bệnh tâm thần, làm mất hết thiể diện tao với bố mày, đã làm thủ tục nghỉ học cho mày rồi. Nhanh chóng thu dọn về nhà đi, đừng ở đây làm xấu mặt nữa. ”
Nhìn ánh mắt dửng dưng của mẹ, môi tôi mấp máy hai lần, nhưng cuối cùng tôi vẫn không nói gì.
Tôi có thể nói gì?
Từ nhỏ đến lớn, bất kể tôi thích cái gì, bà cũng đều nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
Như thể tôi không phải là con của bà, mà là kẻ thù của bà vậy.
Chỉ cần tôi không đứng nhất trong kỳ thi, mọi thứ tôi làm đều sai.
Có giải thích cũng vô nghĩa.
Về đến nhà, tôi nằm lên giường, không khỏi suy nghĩ hy vọng tôi không phải là Thẩm Hàn.
Chỉ cần làm một ngọn cỏ hay một con mèo còn tốt hơn.
Đến lúc tỉnh dậy, tôi thực sự biến thành một con mèo.
Và tôi đã được đón bởi một cô gái tên là “Lâm Vãn Kiều”.
Nhiều năm sau, chúng tôi kết hôn.
Nhưng tôi vẫn không thể quên được khoảng thời gian mà tôi đã trở thành một con mèo.
Chính cô ấy đã khiến tôi cảm nhận được niềm vui khi được sống.
Từng bước chữa lành vết thương cho tôi.
Tôi đã từng lạnh lùng và trống rỗng.
Nhưng may mắn thay đã gặp được một cô gái tỏa nắng, dũng cảm, hay cười.
Ngay cả khi tôi đang chìm trong vũng lầy,
Cô ấy vẫn sẽ kéo tôi ra bằng chính đôi tay của mình.
Cô ấy là người con gái duy nhất mà tôi thích, cô ấy tên là Lâm Vãn Kiều.
Hết.