ANTI-FAN SỐ MỘT

Trâu Hàn bị mùi hương cơm nước kích thích tỉnh dậy, cậu vừa mở mắt ra liền phát hiện nửa bên giường đã trống rỗng, thì biết là thời gian không còn sớm nữa.

Cậu ngồi dậy, chậm rãi xoay người, trong xương cốt tỏa ra một cơn bủn rủn.

Ngu Thành Hà cái đồ khốn kiếp này, Trâu Hàn âm thầm cắn răng.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, một giây sau Ngu Thành Hà liền lộ đầu ra sau cánh cửa, “Tỉnh rồi hửm?”

Anh đi tới, cúi người mổ một phát lên môi Trâu Hàn.

Trâu Hàn lười biếng dựa vào đầu giường, “Mấy giờ rồi anh?”

Ngu Thành Hà kéo cái chăn bị trượt xuống lên, che khuất vết đỏ ám muội trên lồng ngực của Trâu Hàn, trả lời, “11 giờ rồi.”

“Còn sớm vậy hả?” Trâu Hàn hơi nghi hoặc, “Anh không tới trường quay quay phim sao?”

“Kết thúc công việc sớm.” Ngu Thành Hà cười nói, “Tiểu Lộ đạo của chúng ta trong lòng có việc, còn sốt ruột hơn cả anh nữa, buổi sáng căn bản không sắp xếp bao nhiêu cảnh quay.”

Trâu Hàn lúc này mới nhớ tới chuyện lớn tối qua bọn họ làm, lập tức tỉnh táo cả người, trong nháy mắt ngồi thẳng lên, “Đúng rồi, hai người bọn họ sao rồi?”

Ngu Thành Hà nhìn cái chăn trượt xuống lần thứ hai, cũng lười đắp lại cho cậu, duỗi tay tới ăn đậu hũ, “Còn có thể sao nữa? Hôm nay tiểu Quan cũng không tới trường quay.”

“Quan Quan…” Trâu Hàn có hơi không dám tin, “Anh đừng có nghịch… Hai người bọn rốt cuộc tới đâu rồi, hay là… tới đó luôn rồi?”

“Em nói thử coi?” Ngu Thành Hà càng lúc càng được voi đòi tiên, tay luồn cả vào trong chăn, “Trưa nay Tiểu Lộ đạo của chúng ta mang theo một nồi canh gà về phòng khách sạn, có bao giờ em thấy anh ta về phòng vào buổi trưa không?”

Trâu Hàn không biết nên làm ra vẻ mặt gì, “Hai người bọn họ nhanh dữ vậy luôn á hả?”

“Đúng vậy, hai đứa mình là quá chậm, kéo dài lâu như thế.” Ngu Thành Hà nói.

Trâu Hàn: “…”

Ngu Thành Hà: “Cho nên, tụi mình cần phải bù đắp lại.”

Hai người náo loạn một hồi, mới dậy dùng cơm.

Buổi chiều hai người tới trường quay, vừa nhìn, Lộ Nam cùng Quan tự tại đều chưa tới.

Đợi chừng hai mươi phút, Lộ Nam mới tới, Quan tự tại vẫn không xuất hiện.

Trâu Hàn có hơi không yên lòng, chạy tới hỏi Lộ Nam, “Quan Quan đâu rồi?”

Lộ Nam nhìn Trâu Hàn, vẻ mặt vô cùng phức tạp, “Cậu biết thân phận của tôi từ hồi nào?”

Trâu Hàn sờ mũi một cái, “Mới biết gần đây thôi.”

“…” Lộ Nam rõ ràng không tin, nhưng không làm gì được cậu, “Tôi còn tưởng rằng Ngu Thành Hà là cáo già, không ngờ tới, cậu mới là kẻ thâm tàng bất lộ.”

Trâu Hàn không phục, “Ai kêu anh mặc đồ con gái lừa gạt bọn tôi trước.”

Lộ Nam hơi bất đắc dĩ, “Hầu kết của tôi rõ ràng như vậy, các cậu không ai nhìn ra thì còn trách ai?”

Trâu Hàn: “… Bộ bọn tôi không biết ngại mà đi nhìn kỹ hình của con gái hả?”

Lộ Nam: “…”

“Thôi, coi như chúng ta hòa nhau. Mọi người đều là bạn bè cả, duyên phận như vậy không dễ có.” Trâu Hàn vung vung tay, vẫn tương đối lo lắng cho Quan tự tại, “Quan Quan đâu? Rốt cuộc thì hai người thế nào rồi?”

Lộ Nam đẩy kính mắt, không được tự nhiên mà nói, “Cậu ấy đang nghỉ ngơi trong phòng.”

“Đù má!” Trâu Hàn hô khẽ một tiếng, “Không xuống giường nổi luôn hả? Anh cầm thú dữ dzậy?”

Lộ Nam không biết nên giải thích thế nào.

“Tiểu Lộ đạo, cậu thiệt là không tử tế.” Giọng nói của Ngu Thành Hà đúng lúc vang lên, “Cậu nói chuyện gì với bà xã nhà tôi vậy? Đề tài như vậy thích hợp cho hai người nói hả?”

“Có gì mà không thích hợp? Lúc bọn tôi nói mấy chuyện này không biết anh đang ở chân trời nào đâu.” Lộ Nam tức giận, không chịu ăn thiệt thòi, “Được rồi, nhanh chuẩn bị đi, bắt đầu quay. Diễn viên vào sân, biên kịch qua một bên xem xét kịch bản đi, chen tới chỗ đạo diễn làm cái gì?”

Mỗi lần Trâu Hàn thấy bọn họ đấu khẩu liền muốn cười, cậu khéo léo rời xa chiến trường, “Gần đây kịch bản không có chỗ nào cần sửa, tôi đi tìm Quan Quan chơi đây, hai người cứ từ từ nói chuyện đi há.”

Nói rồi cậu thật sự nhảy nhót tung tăng rời đi.

Ngu Thành Hà quay đầu nhìn Lộ Nam, cảnh cáo nói, “Không được dụ dỗ bà xã tôi.”

“Nhanh đi chuẩn bị đi.” Lộ Nam hừ một tiếng, “Coi chừng tôi cho anh ăn vài quả NG.”

Ngu Thành Hà: “Tôi không sao, dù sao thì tôi cũng đâu phải đạo diễn, NG thì cứ NG, mọi người cùng nhau tăng ca.”

Lộ Nam: “Tôi cũng không sao, dù sao thì tôi cũng đâu phải người đầu tư, kéo dài thời hạn thì cứ kéo dài thôi, người đầu tư đã nói rồi, tiền cứ việc tiêu.”

Ngu Thành Hà: “…”

Coi như cậu lợi hại.

Anh chỉ có thể ngoan ngoãn vào sân.

Lộ Nam lộ ra nụ cười đắc ý, rồi lại vội vàng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Quan tự tại, nói cho cậu ta biết Trâu Hàn đang đi qua.

Trâu Hàn vừa tới phòng của Lộ Nam, cửa liền mở ra.

“Ơ?” Trâu Hàn nhìn Quan tự tại đứng phía sau cửa, hơi ngạc nhiên, “Sao ông biết tui đến?”

“Tui đang định đi ra ngoài.” Lỗ tai Quan tự tại hơi nóng lên, che giấu nói, “Không ngờ ông lại tới.”

“Phải không vậy?” Trâu Hàn nghi hoặc đứng ngay trước cửa không nhúc nhích, “Ông định đi đâu? Còn đi nữa không?”

“Không đi nữa, ông vào đi.” Quan tự tại xoay người lại đi về phía phòng khách.

Cậu ta đi hơi chậm, gần như không thấy có vấn đề gì. Nhưng Trâu Hàn kinh nghiệm đầy mình, nhìn một phát lập tức đoán ra, hai người này tối hôm qua đúng là đã lên giường.

Tốc độ đủ nhanh à nha.

“Hai người ghê thiệt.” Trâu Hàn trêu ghẹo nói, “Đúng là củi khô lửa bốc, có tí củi liền cháy quá trời.”

Hai má Quan tự tại ửng hồng, kiên cường chống đỡ nói, “Ông còn không biết xấu hổ mà nói tui, rõ ràng đã nói là cùng nhau gặp, ông lại chạy đi đâu?”

“Tui đây gọi là chừa chỗ cho hai người.” Trâu Hàn ngồi xuống bên cạnh cậu ta, “Có tui ở đó, hai người làm sao mà củi khô lửa bốc được hả?”

Quan tự tại: “…”

Cậu ta đang rất ngượng ngùng.

Hai người bọn họ vốn có ý với nhau, tán gẫu mấy năm rồi, giữa chừng còn từng xảy ra hiểu lầm, cả hai đều hiểu tâm ý của chính mình, đến khi hóa giải hiểu lầm, kích động lên làm chút gì đó là chuyện hết sức bình thường.

Trâu Hàn ghẹo người ta xong, lại cười cười giúp cậu ta giải vây, “Thực ra cũng không coi là nhanh quá. Nếu không phải do tui vô tình phá hỏng buổi gặp mặt của hai người, có khi hai người đã lăn giường từ lâu rồi.”

Quan tự tại: “…”

Nói thế còn không bằng đừng nói.

“Nói tóm lại, dù thế nào đi nữa, thấy hai người lại đến với nhau, tụi tui cũng thở phào nhẹ nhõm được rồi.” Trâu Hàn rốt cuộc cũng nghiêm túc, “Chúc mừng mấy ông.”

Quan tự tại gật gật đầu, “Cảm ơn mấy ông, cũng chúc mừng.”

Quan tự tại cứ thế mà ở lại Lận Xuyên, mỗi ngày cùng Trâu Hàn đi tới đoàn phim, hoặc chăm sóc mấy người đang làm phim, hoặc cùng nhau thảo luận kịch bản, hoặc mỗi người tự gõ chữ.

Lộ Nam phi thường đắc ý đối với tác phẩm đầu tay của mình, cộng với đường tình duyên rộng mở thoải mái, linh cảm bay cao bay xa, trạng thái quay chụp càng lúc càng tốt.

Bốn tháng sau, “Tuyệt mỹ ái tình” kết thúc giai đoạn quay chụp, tiến vào giai đoạn hậu kỳ.

Trâu Hàn rất quan tâm tới bộ điện ảnh đầu tiên mình đầu tư này, có thời gian thì sẽ đi liếc mắt xem một cái, nhưng cậu vốn không chuyên nghiệp, rất ít khi huơ tay múa chân, phần lớn thời gian vẫn là rúc trong nhà giúp Ngu Thành Hà chọn kịch bản.

Bộ phim “Tiểu luật sư” của Ngu Thành Hà đã phát sóng, rating nóng bỏng tay.

Trước đây, vì chuyện của Kỷ Dật Văn, Ngu Thành Hà đã gây sốt một trận trên mạng, phần lớn netizen đều đau lòng và bội phục anh, fan càng khỏi cần phải nói.

Mấy tháng nay tuy Ngu Thành Hà không có công khai lộ diện, chỉ có weibo Trâu Hàn thỉnh thoảng chia sẻ một ít “hắc liêu” —— vài ba tấm ảnh thú vị lúc Ngu Thành Hà quay phim. Thế nhưng chỉ với những tấm ảnh này, độ nổi tiếng của anh vẫn luôn cao cao không giảm.

Cũng vì thế, fan weibo Trâu Hàn tăng tới hơn mấy trăm vạn. Mọi người đã đánh hơi ra, Trâu Hàn khẳng định cũng là người trong ngành, cộng với mấy bức ảnh cậu đăng lên, tuy caption là chê bai Ngu Thành Hà, nhưng trên thực tế toàn là hình đẹp trai hoặc thú vị, fan thích đến điên cuồng, ai nấy đều tới weibo cậu lót dép hóng tin Ngu Thành Hà.

Bây giờ “Tiểu luật sư” vừa lên sóng, nhân khí của Ngu Thành Hà lại bắt đầu tăng vọt lên.

Tuy anh không tiếp tục nhận show truyền hình thực tế nữa, nhưng chương trình tuyên truyền cần tham gia thì vẫn tham gia, gần đây có đến vài cái thông cáo.

Đám người Phí Lễ đã nhiều lần mở họp, cho rằng con đường diễn viên Ngu Thành Hà đang đi này là đúng rồi, nhưng việc lựa chọn kịch bản sau này cần phải đặc biệt thận trọng.

Một bộ phim muốn quay cần tới mấy tháng, bọn họ vội không nổi.

Bộ “Tuyệt mỹ ái tình” sắp tới không có vấn đề gì, nếu không có bất ngờ xảy ra thì có thể đánh ra thị trường điện ảnh.

Bộ điện ảnh tiếp theo liền trở nên cực kỳ trọng yếu.

Công ty nhận được vô cùng nhiều kịch bản, nhưng không có cái nào đặc biệt khiến người ta phải chú ý.

Phí Lễ miễn cưỡng chọn ra mấy quyển, Ngu Thành Hà cùng Trâu Hàn đều không để mắt tới.

Ngày hôm nay Ngu Thành Hà tham gia một buổi lễ trao giải, Trâu Hàn không đi cùng, mà đi tới chỗ tổ hậu kỳ.

Bởi vì không thiếu tiền, cộng thêm vòng giao thiệp của Lộ Dư Phi, hậu kỳ bọn họ mời tới toàn là cao thủ, tiến độ cùng thành quả đều rất khả quan.

Lộ Nam thở phào nhẹ nhõm, hôm nay đúng ngày anh ta mang Quan tự tại tới đây tham quan.

Mấy người bọn họ gặp nhau, hàn huyên chuyện phim ảnh một hồi, rồi cùng đi ăn cơm tối.

Trong lúc ăn, có nói đến phát triển sau này, Quan tự tại đã chuyển đến sống tại thành phố Lận Xuyên, dự định nghiêm túc học làm biên kịch, sau này hợp tác với Lộ Nam.

Bộ phim tiếp theo của bọn họ vẫn là cải biên từ tiểu thuyết của chính Lộ Nam.

Thủy Yêu Yêu vốn đã là đại thần, mấy quyển tiểu thuyết đều bán ra được bản quyền phim truyền hình, tác phẩm quay ra trên cơ bản đều gây sốt.

“Sau bộ này, tụi tui sẽ quay tác phẩm của Quan Quan.” Lộ Nam đã tính xong hết, “Đúng rồi, nếu các ông không tìm được kịch bản thích hợp thì thử chuyển thể tiểu thuyết của ông xem.”

Trâu Hàn sững sờ, “Của tui á?”

“Chứ còn của ai nữa.” Lộ Nam khẳng định, “Mấy bộ tiểu thuyết đã hoàn của ông đều rất thích hợp cải biên thành tác phẩm truyền hình.”

Trâu Hàn chưa từng nghĩ tới phương diện này, “Tui chỉ viết chơi thôi mà, có mấy độc giả mua đâu, cải biên lỡ đâu fail lòi bản họng thì sao?”

“Đó là tại mấy bộ tiểu thuyết của ông vừa mới vừa không ổn định, nên không nổi tiếng. Chứ thực ra đọc ổn phết, tui với Lộ Nam đều rất thích. Bọn tui còn đang nghĩ nếu ông không tự quay, bọn tui mua bản quyền của ông luôn.” Quan tự tại nói, “Tỷ như bộ ⟪ Hữu Ngư ⟫ của ông, nếu chuyển thể thành phim, chắc chắn sẽ nổi như cồn cho coi.”

Thực ra sau khi tin đôi mắt của Ngu Thành Hà là màu xanh lam được tuôn ra trên mạng, nhóm cư dân mạng ai cũng hiểu, tấm hình Ngu Thành Hà từng đăng lên là chính anh. Người mà Trâu Hàn viết, chắc hẳn cũng là Ngu Thành Hà, trên internet fan CP của hai người đã càng ngày càng nhiều.

Nếu như thật sự chuyển thể ⟪ Hữu Ngư ⟫, trước không nói danh tiếng sẽ thế nào, chứ độ hot thì chắc chắn không thể hoài nghi.

Lúc Trâu Hàn về tới nhà, Ngu Thành Hà đã trở lại.

“Mới đi đâu thế?” Ngu Thành Hà ôm cậu hôn một cái.

“Đi xem tổ hậu kỳ, hiệu quả phi thường tốt, tiện thể đi ăn một bữa với bọn Lộ Nam.” Trâu Hàn cũng hôn trả anh một cái, “Anh ghi hình sao?”

“Rất thuận lợi.” Ngu Thành Hà lôi kéo Trâu Hàn ngồi xuống ghế sofa, “Bảo bảo, anh nói với em chuyện này.”

“Chuyện gì vậy anh?”

“Bản quyền tiểu thuyết của em chưa bán ra ngoài đúng không?” Ngu Thành Hà hỏi.

Trâu Hàn sững sờ, “Chưa ạ, sao vậy?”

“Anh đọc tiểu thuyết của em rồi, có mấy bộ rất thích hợp để chuyển thể thành phim truyền hình. Thực ra anh định nói với em chuyện này lâu rồi, nhưng bởi vì vấn đề tính hướng, anh sợ em để ý nên không đề cập tới. Hôm nay có người vô tình nói đến chuyện muốn mua bản quyền tiểu thuyết của em, anh lo em bán cho người khác nên mới hỏi em trước xem sao.” Ngu Thành Hà nghiêm túc nói.

“Trùng hợp vậy?” Trâu Hàn rất kinh ngạc, “Hôm nay bọn Lộ Nam cũng nói với em y chang vậy.”

“Thật hả? Vậy chứng minh ánh mắt của mọi người đều nhất trí, vụ này có thể thành công.” Ngu Thành Hà càng vui vẻ hơn, “Vậy em có đồng ý để anh đi diễn không?”

Trâu Hàn chần chờ trong nháy mắt, hỏi, “Anh cũng muốn chuyển thể bộ ⟪ Hữu Ngư ⟫ hả?”

Ngu Thành Hà sững sờ, “⟪ Hữu Ngư ⟫? Đâu, anh nói bộ ⟪ Sát thủ số bảy ⟫ cơ.”

⟪ Sát thủ số bảy ⟫ cũng là tiểu thuyết đam mỹ, là bộ Trâu Hàn thích nhất ngoại trừ ⟪ Hữu Ngư ⟫, thế nhưng kết cục không tốt đẹp.

“Em định quay ⟪ Hữu Ngư ⟫ à?” Ngu Thành Hà hỏi.

Trâu Hàn lắc đầu một cái, hỏi ngược lại, “Sao anh lại không muốn quay bộ ⟪ Hữu Ngư ⟫?”

Ngu Thành Hà dừng một chút, rồi mới nói, “Nếu như em diễn vai Ngô Khuyết, thì anh sẽ nhận ⟪ Hữu Ngư ⟫.”

Thực ra thì Trâu Hàn có kỹ năng diễn xuất, nhưng cậu không muốn đi đóng phim.

Câu chuyện ⟪ Hữu Ngư ⟫ này, bất kể người khác có nói thế nào thấy thế nào, chính bản thân Trâu Hàn tự biết, đó là câu chuyện về cậu và Ngu Thành Hà.

Cậu có thể tiếp nhận chuyện Ngu Thành Hà diễn vai tình nhân với người khác, nhưng nếu để Ngu Thành Hà đi diễn câu chuyện của bọn họ với người khác, trong lòng Trâu Hàn vẫn thấy hơi khó tiếp thu.

Hiện tại, ý của Ngu Thành Hà, hiển nhiên cũng giống cậu.

“Không thì vầy đi, tìm người diễn ⟪ Hữu Ngư ⟫, còn anh thử đi làm đạo diễn xem sao.” Ngu Thành Hà đề nghị nói, “Chứ anh không thể chấp nhận việc anh diễn Ngu Tranh, còn người khác diễn Ngô Khuyết được.”

Trâu Hàn tức khắc vui vẻ, vồ tới ôm Ngu Thành Hà, dâng lên một nụ hôn nóng bỏng.

Nửa ngày sau hai người mới tách ra, Trâu Hàn quyết định, “Em chưa phát hiện ra ai có thể diễn ⟪ Hữu Ngư ⟫, vậy thôi mình quay ⟪ Sát thủ số bảy ⟫ trước đi. Chúng ta cứ đầu tư nhiều tiền vào, hiệu quả chắc chắn sẽ không tệ.”

Ngu Thành Hà: “… Em nói đúng.”

Bình luận

Truyện đang đọc