ÁO BLOUSE TRẮNG VÀ BÃ ĐẬU NGỌT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quả nhiên, kết quả xem xét của Hiệp hội y học Bắc Thành vừa được công bố, một đám truyền thông nổi tiếng trong nước đã ra bài mới.

Tiêu đề khiến người ta vừa nghe đã kinh sợ — -《Với tình hình hỗn loạn của bệnh viện thời nay, người nhà bệnh nhân biết đi đâu để đòi lại công bằng?》

Bên trong chỉ dùng tên giả, nhưng vẫn viết rất rõ ràng là bệnh viện Trung y tỉnh. Nội dung chủ yếu đi thẳng vào gia cảnh bần hàn của bệnh nhân.

Cha của anh ta vô cùng nghèo khổ, mẹ thì bị mắc bệnh tâm thần, nghe nói sau khi sinh con thì phát bệnh rồi chạy mất, bệnh nhân đã mất kia chỉ học lên đến cấp hai thì bỏ học, bắt đầu đi làm thuê kiếm tiền, không dễ gì mới có chút tiền đồ, lại bị “lang băm” hại chết trên bàn phẫu thuật.

— Đây rõ ràng là đang đi trên con đường gây kích động.

Mà phóng viên hoàn toàn là pha lẫn quá nhiều tình cảm cá nhân vào bên trong bài báo, không hề nói gì về phản ứng của các bác sĩ trong bệnh viện Trung y tỉnh hoặc việc họ viết thư tập thể, mà chiếm hai phần ba bài báo là miêu tả tình cảnh nhà anh ta thê thảm thế nào, sau khi anh ta chết thì cha anh ta chỉ có thể ăn xin mà sống, phí khởi tố ra tòa cũng là nhờ người hảo tâm quyên góp.

“Cho dù có phải liều cái mạng này của tôi thì cũng phải đuổi cổ tên lang băm kia ra khỏi bệnh viện, tránh cho sau này lại đi làm hại con nhà người khác!”

Ngòi bút của người viết bài chuyển hướng, quay sang kể về cuộc đời Giang Trúc — cuộc sống sung túc giàu có, ba kinh doanh công ty thiết bị y tế, mẹ là giáo sư nổi tiếng, đã từng đi du học Mỹ, cũng từng dạy thay ở đại học y S…

Mà trước cuộc phẫu thuật này, anh không hề báo cáo cấp trên, chưa được cho phép đã tự ý ký thay, tiến hành cấp cứu — cách làm như vậy có phải là quá mức qua loa không? Bây giờ bệnh nhân đã tử vong, anh có nên gánh trách nhiệm không? Như thế này thì năng lực có tương xứng với chức danh không?

Công việc ở trấn An Sơn cũng phải tạm dừng một thời gian, bởi vì người nhà bệnh nhân đã đến cục cảnh sát báo án, nếu đã dính đến tội danh gây ra sự cố trong điều trị thì anh sẽ phải tìm người bảo lãnh chờ xét xử.

Giang Trúc giải thích chuyện này với Đường Quỳ, tiễn cô về nhà, một mình đón xe về trấn An Sơn trước, mang Trứng Muối về.

Giáo sư Trịnh mẫn cảm với lông động vật, sau khi thuyết phục được mẹ Đường thì Đường Quỳ tạm thời đưa Trứng Muối về chăm sóc.

Vừa mới chuyển đến nhà mới nên Trứng Muối vô cùng hưng phấn, cái đuôi phe phẩy không ngừng, gặp ai cũng tỏ ra thân thiết — ngoại trừ Diệp Thời Ngôn.

Có lẽ là do tối hôm đó Giang Trúc không cho Diệp Thời Ngôn vào cửa, cho nên đối với cái người còn chưa hết bầm tím mặt mày là Diệp Thời Ngôn, Trứng Muối có thái độ thù địch, lại còn nhe răng về phía anh ta.

Diệp Thời Ngôn coi như không có, ngồi trên sofa ăn cam.

Vết thương trên người anh ta vẫn chưa lành, vẫn ăn ở tại nhà họ Đường; Đường Quỳ thấy anh ta thì trong lòng vẫn không thoải mái nổi, nhớ tới phương pháp mà Thời Tình từng nói, móc một thanh chocolate ra, nhét vào miệng nhai.

Giang Trúc dặn cô: “Có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh. Bây giờ thì anh có nhiều thời gian rồi… Nếu như chán thì cũng có thể gọi cho anh, anh có thể nói chuyện với em.”

Thời gian này anh tạm thời không thể rời khỏi thành phố A, không đến trấn An Sơn được, bên bệnh viện cũng đang tạm thời cách chức anh, cho nên bỗng dưng anh lại trở thành rảnh rỗi.

“Nếu đã về rồi, vậy em sẽ tiếp tục mở cửa cửa hàng bánh ngọt của em.” Đường Quỳ cười hỏi anh: “Anh có thời gian không? Ở chỗ em vừa lúc thiếu một nhân viên thu ngân.”

“Kiêm luôn lái xe.” Không biết Đường Cách chui từ đâu ra, đến vỗ vỗ vai Giang Trúc: “Hai ngày tới tôi phải đi công tác một chuyến, chắc là cũng phải tầm một tháng, không có thời gian đưa đón Quỳ Quỳ, phải phiền anh rồi.”

“Không phiền chút nào!” Giang Trúc lập tức đáp lại.

Đường Cách liếc mắt nhìn Đường Quỳ ở bên cạnh một cái, hỏi cô: “Dì đâu rồi?”

“Hình như đang ở trong bếp đấy!”

“Em đi nói với dì một tiếng, tối nay anh muốn ăn canh bắp hầm xương.”



Đường Quỳ biết chắc chắn là anh có chuyện gì muốn nói riêng với Giang Trúc, cho nên ngoan ngoãn rời đi. Bên ngoài chỉ còn lại hai người, Đường Cách hỏi Giang Trúc: “Có phải là gần đây anh đắc tội với ai rồi không?”

Giang Trúc lắc đầu.

Đường Cách nhíu mày: “Nếu không phải là do đắc tội với người ta, vậy thì không thể nào…”

“Có lẽ là đã đắc tội với người ta, nhưng tôi không biết mà thôi!” Giang Trúc nói: “Tôi cũng không để ý lắm đến cái nhìn của người khác.”

Đường Cách quay đầu nhìn vào phòng khách, Diệp Thời Ngôn vẫn đang chậm rãi cắt cam, cái tư thế ngồi của một người chẳng có việc gì làm, Trứng Muối ở cách anh ta một đoạn xa, cả người co lại thành một cục, dường như đã ngủ rồi.

“Tần Thạc.” Đường Cách nói: “Anh đã từng nghe qua cái tên này chưa? Hoặc là, anh có biết hắn ta hay không?”

“Chưa từng nghe qua, hắn ta làm cái gì?”

Đường Cách chậm rãi đi tới đi lui: “Phong Nguyệt Giai Nhân ở thành phố chúng ta, tất cả các cửa tiệm trên con đường đó đều là do hắn ta mở.”

Phong Nguyệt Giai Nhân là khu phố giải trí nức tiếng nhất thành phố A, KTV, trung tâm tắm gội, quá bar đều có.

Giang Trúc chưa từng đặt chân tới, nhưng Đường Cách và Diệp Thời Ngôn thì đã từng là khách quen ở nơi đó. Tuổi của Tần Thạc đã lớn, ước chừng hơn năm mươi, hai người trẻ tuổi bọn họ cũng chỉ mới chạm mặt ông ta một, hai lần, chỉ quen biết sơ sơ mà thôi.

“Một người bạn của tôi có một tài khoản VIP*, bắt đầu từ ngày hôm qua, có người bảo cậu ta đăng mấy bài viết nhắm vào anh, đều là đã được viết sẵn từ trước cả rồi. Cậu ta biết gần đây Quỳ Quỳ đang qua lại với anh nên mới để ý, cố tình hỏi thăm giúp một chút. Có người tiết lộ với cậu ta là Tần Thạc muốn chỉnh anh.” Đường Cách nghi hoặc, không hiểu nổi: “Nếu như anh không quen biết gì hắn ta thì sao lại có thể chọc tới hắn ta được?”

* là những tài khoản cá nhân đã được xác thực trên các mạng xã hội có nền tảng weibo như Sina, Tencent,…; những tài khoản này có rất nhiều người theo dõi, có sức ảnh hưởng lớn, sau tên người dùng sẽ được đính kèm một biểu tượng chữ V viết hoa (để chỉ tài khoản VIP).

“Ai biết được!” Giang Trúc nhàn nhạt đáp lại: “Đi một bước tính một bước, tôi cũng không tin rằng quyền lực hắn ta lớn đến mức có thể đổi trắng thay đen.”

Đường Cách chỉ có thể cười khổ đáp lại.

Giang Trúc này cái gì cũng tốt, chỉ có một cái không được, chính là chưa từng tiếp xúc qua với những thứ đen tối, cho nên mới có thái độ quá lạc quan đối với tình hình trước mắt như vậy.

Về điểm này, đúng là cực kỳ xứng đôi với Quỳ Quỳ.

Đường Cách tiễn Giang Trúc về, còn mình thì đi đến ghế sofa nằm xuống. Diệp Thời Ngôn đẩy cái khay tới: “Cậu có muốn ăn không?”

Đường Cách vẫn còn giận anh ta, lườm một cái, đẩy trả về cho anh ta: “Không ăn!”

Từ sau khi đánh anh ta, Đường Cách không còn nói chuyện vui vẻ với Diệp Thời Ngôn nữa.

Không cách nào nói chuyện vui vẻ nổi.

Trong lòng Đường Cách như có một bụng lửa.

Anh đương nhiên biết Diệp Thời Ngôn là cái dạng đức hạnh gì, dù sao thì cũng lớn lên bên nhau từ thuở còn mặc yếm, cùng lăn lộn ngoài đường mà lớn lên, chẳng lẽ lại không hiểu rõ bụng dạ nhau.

Thật ra tính tình Diệp Thời Ngôn cũng không tệ, có đủ những phẩm chất của một người bạn tốt, không có điểm nào đáng chê — chỉ có một điều, cậu ta vậy mà lại dám mơ tưởng đến em gái anh!

Nghĩ đến đoạn video mà Đường Quỳ đã xem, Đường Cách chỉ hận không thể xách cổ Diệp Thời Ngôn lên, đè đầu anh ta xuống đất mà chà xát thật mạnh.

“Lần trước, đoạn video kia, là cậu cố ý để cho tôi xem được phải không?”

Đường Cách lên tiếng, mắt nhắm lại, không nhìn tới vẻ mặt của Diệp Thời Ngôn: “Sau khi đánh cậu, tôi đã bình tĩnh lại — người nặc danh gửi video và tin tức cho tôi thật ra là cậu phải không? Cậu cố ý đưa Chu Phán Phán về cũng là vì muốn để cho tôi sớm biết cậu đang ở đâu nhỉ? Cậu đã sớm biết rằng làm vậy sẽ khiến tôi kích động, và tôi sẽ đánh cậu.”

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi!” Diệp Thời Ngôn phủ nhận: “Tôi làm vậy thì được lợi lộc gì chứ? Tự dưng bị cậu đánh một trận?”

“Bây giờ cậu yên ổn ở trong nhà tôi, đây chẳng phải là lợi lộc sao?” Đường Cách nói: “Đừng tưởng rằng có thể giấu diếm được tôi, cậu bị đánh, dì chỉ định gọi Quỳ Quỳ về, dì mềm lòng, lại thấy hơi áy náy nên mới nhất quyết mời cậu về nhà tôi dưỡng thương — thế là cậu có cơ hội, có thêm nhiều thời gian tiếp xúc với Quỳ Quỳ.”

Nói đến đây, Đường Cách nghiến răng: “Sớm biết vậy tôi đã ngăn dì lại, không để bà ấy gọi điện thoại cho Quỳ Quỳ, đỡ cho tên khốn cậu được đắc ý.”

Diệp Thời Ngôn yên lặng một lúc lâu, cắn một miếng cam vừa cắt xong, ngọt lịm, chẳng chua chút nào.

“Tôi cũng chỉ là muốn tranh thủ một cơ hội cho bản thân mà thôi.”

Đường Cách hé mắt nhìn anh ta: “Đừng có nói đến tranh thủ hay không tranh thủ gì ở đây, cậu không hợp với Quỳ Quỳ, Giang Trúc mới là bến đỗ lý tưởng nhất dành cho con bé.”

“Lý tưởng?” Diệp Thời Ngôn cười châm chọc: “Bây giờ ngay cả thân anh ta cũng khó bảo toàn thì làm sao có thể là bến đỗ lý tưởng?”

Đường Cách trầm mặt, ngồi ngay ngắn, hỏi: “Cậu nói thật đi, Tần Thạc có quan hệ gì với cậu không?”

“Không có!” Diệp Thời Ngôn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu như nói có dính dáng gì đó thì cũng là chuyện lần trước cả hai chúng ta bị làm thịt ở Phong Nguyệt Giai Nhân.”

Lúc đó hai người họ còn trẻ, không hiểu quy củ, từng bị người ta dạy dỗ một trận ra trò.

Đường Cách nghĩ nghĩ, cảm giác cũng đúng, nhưng vẫn cảnh cáo anh ta: “Cậu đừng làm ra chuyện gì nhắm vào Giang Trúc đấy, cũng đừng đi quấy rầy Quỳ Quỳ nữa.”

Diệp Thời Ngôn đáp một tiếng cho có lệ, Đường Cách thấy anh ta như vậy, biết rõ anh ta chẳng thèm để trong lòng.

Đường Cách nghĩ thầm trong bụng, chờ mấy vết bầm trên mặt cậu ta tan hết thì sẽ lập tức đuổi cậu ta cút đi.

Ăn của anh, ở nhà anh, còn muốn em gái anh sao? Không có cửa đâu!

Các bản thảo đó vẫn được tiếp tục đăng lên; Tần Thạc đúng là lắm tiền nhiều của, bỏ số tiền lớn để mua dư luận, ngay cả tin tức về các minh tinh cũng bị chìm xuống bên dưới.

Thậm chí hắn ta còn mời cả các công ty để khống chế phần bình luận, chẳng bao lâu, các bình luận đều biến thành vùi dập hoặc đe dọa Giang Trúc, thậm chí còn tuyên bố muốn xé xác anh.

Trận sóng gió này hoàn toàn là do Tần Thạc giật dây, cuối cùng vì ảnh chụp của Giang Trúc được một người nặc danh đăng lên mà mọi chuyện đi đến cao trào.

Cũng không có gì khác, chỉ vì tấm ảnh rất đẹp mắt.

Không ít người vốn chỉ là hùa theo dư luận, ngay từ đầu đã bị mấy bài báo dắt mũi, tự động tưởng tượng ra hình ảnh mấy ông chú già bụng bia đầu hói, mắng vô cùng hăng say, nhưng đến khi thấy ảnh chụp thì đột nhiên lại phát hiện ra, không đúng.

Hình tượng của anh hoàn toàn không liên quan đến những từ như “đáng ghê tởm”, “ti tiện”, “ích kỷ” mà mấy bài báo dùng để miêu tả anh.

Người ta vẫn nói tướng do tâm sinh, nhưng biểu cảm của Giang Trúc rất điềm tĩnh, ánh mắt kiên nghị, không có chút nào giống với kẻ tiểu nhân.

* Tướng do tâm sinh: lòng dạ con người sẽ được biểu hiện ra trên nét mặt, người hiền lành thì khuôn mặt cũng phúc hậu.

Có một vài tài khoản tiếp thị, lúc trước vẫn giữ thái độ im lặng, vừa thấy nổi lên chút tin tức có thể đưa ra để lên top thì còn nhanh tay nhanh chân hơn bất cứ ai, tìm sạch sành sanh tất cả những bức ảnh có thể tìm được của Giang Trúc, trước hết là điều tra sơ yếu lý lịch, sau đó là tìm tới kết quả xem xét của Hiệp hội y học Bắc Thành, tuyên bố — bác sĩ Giang quả thật là vô tội!

Cách nghĩ của mấy tài khoản tiếp thị này thật ra rất đơn giản, có đôi lúc, trong khi mọi người đều đang ra sức phê phán chửi bới, bạn đi ngược lại với đám đông thì lại càng dễ chiếm được sự chú ý — cho dù sẽ bị người ta nguyền rủa.

Ở trên mạng, người ta không sợ nhất chính là bị mắng; con người không thể hoàn hảo trăm phần trăm được, cũng không thể làm vừa lòng tất cả mọi người, mắng thì mắng, tôi đây không sợ, chỉ sợ không có người chú ý, chỉ sợ châm lửa mà lửa không bén!

Ban đầu, mấy tài khoản tiếp thị kia mỗi ngày đăng vài bài ủng hộ Giang Trúc, phần lớn đều là mấy bình luận chửi mắng ác ý, thế nhưng họ cũng không sợ, vẫn cứ tiếp tục đăng bài, lại thêm tài khoản của mấy công ty lên tiếng hùa vào một chút, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý.

Đường Quỳ trốn trong chăn lướt weibo.

“Dung mạo thật sự của bác sĩ Giang”, bài này đã đọc rồi. “Thư cảm ơn đã một mình ký thay người nhà bệnh nhân, tiến hành phẫu thuật” lập tức đập vào mắt cô.

Cô ấn vào, phần bình luận vô cùng náo nhiệt, bụi bay mù mịt, thủy quân và đám người vừa mới bình luận đang cãi nhau.

— Còn cắn xé náo nhiệt hơn cả trên weibo của các minh tinh rồi.

Đường Quỳ đọc một bình luận lên án bác sĩ Giang vừa mới được đăng, bình luận xuống bên dưới: “Hiện giờ mối quan hệ giữa y bác sĩ và người nhà bệnh nhân đang rất căng thẳng, các bạn có biết rằng các bạn chẳng phân rõ trắng đen gì, cứ mắng như vậy thì sẽ khiến rất nhiều bác sĩ thất vọng hay không? Như vậy sẽ ảnh hưởng lớn đến mức nào cho các bệnh nhân vô tội khác?”

Bình luận gửi đi, chỉ giống như quăng hòn đá nhỏ xuống nước, không làm dậy nổi một cơn sóng, nhưng cô lại thu về được mấy tin nhắn riêng chửi bới, từ ngữ thô tục không chịu nổi.

Đường Quỳ chỉ nhìn thoáng qua rồi tắt đi, cô lại đăng lại cái bình luận lúc nãy, cứ mỗi bình luận chửi mắng Giang Trúc, cô đều sẽ dán bình luận ấy lên để trả lời.

Cô không có tài cán gì hơn người, nhưng có thể làm cho thêm một người nữa tỉnh tảo cũng được.

Cái vụ việc lùm xùm này, dưới sự giật dây của Tần Thạc, đã từ tin tức của thành phố A làm ầm lên thành tin tức hot khắp cả nước.

Thời sự thì vẫn chưa đưa tin, nhưng Hiệp hội y học tỉnh S đã vì vụ lùm xùm này quá mức ồn ào mà tuyên bố sẽ xem xét lại lần nữa.

Trên mạng cũng chẳng quan tâm có xem xét lại hay không, lần này Tần Thạc thật sự là không tiếc tiền, thậm chí hắn ta lại còn có ý mua chuộc mấy tài khoản tiếp thị kia — đáng tiếc, bên phía công ty tiếp thị đó nhận định vụ việc này có lợi đối với họ, thông qua các tư liệu thu thập được, lại biết rõ đầu đuôi sự việc, cho nên dứt khoát cự tuyệt hắn ta.

Dù sao thì vì chút tiền bạc trước mắt mà bỏ lỡ cơ hội tiếp tục quảng cáo thì đúng là không đáng!

Cho dù thế lực của Tần Thạc có lớn cỡ nào thì cũng chỉ giới hạn trong thành phố A, ra khỏi tỉnh thì cũng không làm gì nổi mấy công ty tiếp thị đứng phía sau các tài khoản kia. Hắn ta cũng không muốn gây chuyện, chỉ có thể tiếp tục tiêu tiền cho các tài khoản khác, tiếp tục đăng bình luận gây sự.

Chu Phán Phán cũng gọi điện thoại cho Đường Quỳ, cũng không phải là an ủi mà chỉ là nhắc nhở: “Quỳ Quỳ à, tớ đã thấy mấy cái tin đó rồi. Ừm, có chuyện này, không biết tớ có nên nói với cậu không.”

“Cứ nói đi!”

Chu Phán Phán có chút do dự: “Tớ nhìn tình hình này, nếu không phải là mấy tài khoản tiếp thị muốn thu hút sự chủ ý để quảng cáo thì chính là có người nhằm vào thầy Giang… Nếu như là vế trước thì tốt, không làm tổn hại gì tới bọn cậu, đợi một thời gian nữa thì đầu ngọn gió sóng cũng chìm xuống, còn nếu như là vế sau –”

Đường Quỳ nở nụ cười: “Phán Phán, cậu biết mà, tớ không sợ nhất chính là những chuyện này.”

Chu Phán Phán đáp lại: “Hôm nay tớ đã xem ảnh chụp rồi, phát hiện ra tớ có biết cha của cái người đã mất kia — tớ ở cùng thôn với ông ta, ông ta là một tên khốn nạn, một lão vô lại, căn bản là chẳng hề đáng thương như trên báo viết đâu. Nếu anh Đường có quen biết vài tài khoản tiếp thị thì tốt rồi, chúng ta cung cấp tin tức cho họ, cũng có thể mượn cơ hội này để làm sáng tỏ mọi chuyện.”

Bình luận

Truyện đang đọc