ÁO CỦA PHU NHÂN LẠI GÂY CHẤN ĐỘNG TOÀN THÀNH PHỐ RỒI


Chẳng phải là những cô gái do câu dẫn bằng đường cong Vọng thiếu gia không thành công, ăn không được nên đã lan truyền nhau tin đồn về tính xấu của Kỳ Thần.

Cố Tam bối rối nhìn anh ấy: “Giang thiếu gia, người không biết à?”
Tôi nên biết à? Vẻ mặt Giang Ly hoang mang, vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Thì cửa phòng bệnh đã bị mở ra từ bên ngoài rồi.

Kiều Niệm thở hổn hển bước vào với những túi lớn túi nhỏ.

Đôi mắt anh ấy lập tức trừng to lên như chiếc chuông đồng, ngạc nhiên hét lên: “Niệm Niệm?”
Chết tiệt, tại sao em gái anh ấy lại đến đây?
Khi anh về nước cũng chỉ có một mình Vọng thiếu gia đến sân bay đón, đi được nửa đoạn đường Vọng thiếu gia còn nói với anh rằng cuộc hẹn đi ăn tối với nhau tối nay hủy rồi, Niệm Niệm đã ra ngoài chơi.


Ra ngoài chơi thì sao người lại chạy đến chỗ này nhỉ?
Anh ấy còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy động tác của người đàn ông lúc nãy không hề có chút hứng thú nào đã nhanh hơn cả anh, đôi chân dài bước đến, ân cần hơn cả người làm anh trai này, bàn tay to lớn nhận lấy những túi to túi nhỏ trong tay cô gái, chất giọng trầm thấp quyến rũ: “Nặng lắm, để anh cầm cho.


“Được.

” Kiều Niệm nghĩ rằng dù sao cô cũng đã mua quà cho anh rồi nên không cần khách sáo với anh nữa, cô đưa gần hết số túi trong tay cho anh, chỉ cầm lại hai túi giấy của Seven rồi đi về phía giường bệnh.

Đứa bé trong phòng vừa nhìn thấy cô, đôi mắt liền sáng lên, thay đổi hoàn toàn so với thái độ lúc nãy đối với Giang Ly, ngoan ngoãn đến mức phải thốt lên một tiếng “đáng yêu”.

Đôi má đỏ ửng, tự chọc tay mình, nhẹ nhàng gọi: “Chị, em… em… em đã ngoan ngoãn nghe theo lời chị, hợp tác với bác sĩ uống thuốc rồi.

Chú nhỏ có thể làm chứng.


Nói xong, đứa bé dùng đôi mắt to với hàng lông mi hơi nhướng lên nhìn về phía chú mình, đòi hỏi lời khen không quá lộ liễu.

Diệp Vọng Xuyên tặc lưỡi, đặt những túi đồ xuống nói với giọng bình tĩnh: “Kể từ khi ăn cơm với em, em bảo em ấy phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ để sớm khỏe lại, em ấy vẫn luôn hợp tác để bác sĩ chữa trị, bác sĩ nói em ấy đang hồi phục rất tốt, vài ngày nữa là được xuất viện rồi.



Kiều Niệm nhìn đứa bé với đôi mắt sáng như sao, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn hồng hào của đứa bé sao càng nhìn càng thấy đáng yêu nhỉ, nhìn thấy những chuyện tốt và người tốt nên tâm trạng cô cũng tốt hơn.

Đi lướt qua Giang Ly, đưa túi quà trong tay cho đứa bé rồi sờ đầu em ấy nói: “Ngoan thế sao? Đây, quà đây.


Diệp Kỳ Thần vui mừng đến suýt nữa thì nhảy dựng lên.

Chị mua quà cho mình rồi!
Đây là món quà chị mua cho mình!
Cậu nâng niu đón nhận nó, lập tức mở ra xem bên trong có gì, mở hộp gấm ra, bên trong là một chiếc trâm cài áo hình mèo con và thêm một con cá ngựa nhỏ nữa.

Oh, đáng yêu quá đi!
“Có thích không?” Trước giờ Kiều Niệm chưa từng mua đồ cho trẻ con, không biết trẻ con thích gì, cô đoán những đứa trẻ ở độ tuổi này có thể sẽ thích những món đồ đáng yêu nên cô đã chọn hai chiếc trâm cài này nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì cậu là con trai nên không chắc cậu có thích hay không nữa: “Có phải là quá đáng yêu rồi không?”
(*P/s: ý câu này là quá đáng yêu nên sợ có thể không phù hợp với cậu bé nên Kiều Niệm mới hỏi câu này*)

Diệp Kỳ Thần giống như đang ôm bảo bối, lắc đầu cực nhanh: “Em thích nhất là những món đồ chơi đáng yêu!”
Giang Ly ghen rồi, hừ một tiếng phá đám: “Em không phải thích nhất người máy Gundam, xe tăng và máy bay nhỏ sao?”
Từ khi nào mà cậu thích những món đồ chơi đáng yêu nhỉ, ai biết rằng trước đây Diệp lão gia đã mua cho cậu biết bao nhiêu gấu bông nhưng đều bị cậu ném hết vào phòng tạp hóa, cũng không hề động đến.

Tuy nhiên, dòng suy nghĩ của anh ấy có chút xoay chuyển: “Người chị mà em nói là Niệm Niệm à?”
Chết tiệt, anh là chú, em gái anh lại trở thành chị gái, chênh lệch cả một thế hệ ở giữa!
Diệp Kỳ Thần vốn dĩ đã không kiên nhẫn với phản ứng của anh ấy nhưng suy đi nghĩ lại, anh ấy cũng là anh trai của chị Kiều Niệm, miễn cường dành chút thời gian nói chuyện với anh: “Chị gái em chính là chị Niệm Niệm, chỉ có chị Niệm Niệm là chị em thôi.





Bình luận

Truyện đang đọc