ÁO CỦA PHU NHÂN LẠI GÂY CHẤN ĐỘNG TOÀN THÀNH PHỐ RỒI


Kiều Niệm không giấu vết né tránh bàn tay đang đưa ra của anh, cô luôn giữ khoảng cách một bước đi theo sau anh, nhàn nhạt nói: "Không ngại.

"
Giang Ly nhìn tay mình rơi vào khoảng không, sững sờ nhìn cô em họ mềm mại nhỏ nhắn bên cạnh, trong mắt thoáng qua một tia bối rối.

Cô làm sao tránh được, anh cũng không rõ.

Giang Ly nghĩ rằng đây là ngoài ý muốn, cũng không nghĩ nhiều, vừa lúc đi tới cửa xe, thuận tay kéo cửa cho Kiều Niệm.

"Bên ngoài nóng, em lên xe đi.

"
Trước khi ra đây, Kiều Niệm không hề biết ba mẹ ruột của cô là người như thế nào, cũng không biết họ làm gì, cô chỉ đem thông tin của mình đăng lên một trang web tìm trẻ thất lạc tên là, không lâu sau thì có người liên lạc với cô.


"
Những chuyện kế tiếp đều là Kiều Vi Dân bàn giao, Kiều Sân từng "vô tình" tiết lộ với cô rằng ba mẹ ruột của cô là người huyện Tháp Hà, là giáo viên.

Kiều Niệm nheo mắt nhìn chiếc Phaeton được mạ một tầng ánh sáng dưới ánh mặt trời.

Cô biết loại xe này, Đường Cấm từng nói với cô, trần xe tối thiểu là 200 vạn.

Chiếc xe này có cửa sổ trời, ngoại hình đỉnh cao, không dưới 380 vạn.

Kiều Niệm nhướng mày, chiếc Bentley mà Kiều Vi Dân thay năm ngoái chỉ có 500 vạn.

Ông của cô ở huyện Tháp Hà rốt cuộc là ai?
Cô vừa ngồi vào xe, hơi lạnh lập tức phả vào mặt, xua tan hơi nóng bên ngoài.

Kiều Niệm nhìn thoáng qua "người bạn" đang ngồi trong xe, người lát nữa sẽ ăn tối với họ.

Người bên kia có lẽ khoảng ngoài 20 tuổi, lông mày và ánh mắt rất bắt mắt, có lẽ bởi vì đuôi mắt hơi nhếch nên cả khuôn mặt khi khẽ nâng cằm nhìn hơi lạnh lùng, quần áo trên người nhìn không ra nhãn hiệu nhưng tay nghề tinh xảo, nhìn như là đồ thiết kế riêng cho anh ta, khuy áo kim loại mạ vàng, không hề có nếp nhăn, ánh mắt thâm thúy, nhìn lười nhát suy đồi nhưng lại cao quý, có vẻ khó gần.

Trên cổ tay vậy mà lại mang một chuỗi tràng hạt ngưng thần tĩnh khí, trong xe nhàn nhạt mùi mộc hương.

Người này tin Phật?
Giang Ly đứng ngay cửa xe cười giới thiệu: "Niệm Niệm, đây là bạn của anh, Diệp Vọng Xuyên, em gọi anh Diệp là được.

"
Động tác của Kiều Niệm dừng lại một chút, đưa mắt nhìn sang.


Phaeton được coi là mẫu xe rộng rãi trong các loại xe, nhưng người này lại ảo tưởng rằng nó không đủ chỗ để đặt đôi chân dài của anh ta, và anh ta cần phải hơi cúi người để đặt nó xuống.

Kiều Niên cảm thấy có một ánh mắt vô hình đang rơi trên người mình, cô mím môi, cụp mi xuống và gọi anh Diệp bằng một giọng điệu lễ phép nhưng lầm lì, sau đó tìm một chỗ bên cạnh ngồi xuống.

Ngược lại, Diệp Vọng Xuyên nhướng mày trước tiếng gọi anh Diệp mềm mại của cô, đôi mắt thâm thúy ít khi dao động khẽ gợn sóng.

Ánh mắt anh rơi vào cô gái đang yên lặng ngồi bên cạnh anh, làn da trắng nõn, rất trắng, thanh tú như men trắng, mí mắt thật mỏng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hàng mi cong vút cũng trở nên tà mị, dáng người nhỏ nhắn, ngoan muốn chết!
!
Giang Ly lái xe không tệ, trên xe ba người, Giang Ly sợ cô lúng túng nên luôn tìm đề tài bắt chuyện với cô mấy câu.

Thuận tiện không dấu tích giới thiệu hoàn cảnh ở nhà cho Kiều Niệm.

Chỉ có người đàn ông ngồi bên cạnh cô là từ đầu tới cuối luôn im lặng.

Nhưng anh ta ngồi đó lại giống một con sư tử đang nghỉ ngơi, cho dù không để lộ móng vuốt nhưng cũng không ai có thể xem thường sự tồn tại của anh.

Xe rất nhanh đã tới nơi.


Thủy Tạ Hiên nằm ở trung tâm Nhiễu Thành, đất xây dựng ở nơi này là tấc đất tấc vàng, mỗi một tấc đất nếu không xây được tòa cao ốc thì coi như đã mất trắng.

Thủy Tạ Hiên nằm ở khu vực phồn hoa nhất, là chốn yên tĩnh nơi náo nhiệt, lại có cảnh quang sân vườn rộng, nơi này được mệnh danh là cao cấp và việc kinh doanh rất tốt.

"Anh đi đỗ xe.

"
Giang Ly dừng xe ngay trước cổng, nói với người đàn ông nãy giờ vẫn luôn im lặng: "Vọng gia, tôi đã đặt phòng riêng Thủy Tự, cậu dẫn Niệm Niệm vào trước, tôi đỗ xe xong sẽ qua đó.

"
Kiều Niệm nghe thấy một giọng mũi trầm bên cạnh cô, giọng nam trầm thấp mê người dường như gần kề bên tai cô: "Đi thôi.

".


Bình luận

Truyện đang đọc