Chương 70.
"Khung trèo cho mèo"
Tiêu Ngộ An nhìn thấy Minh Thứ, vẫy tay xong, chuẩn bị đi sang, đã bị Trác Dịch bỗng nhiên phá vòng gọi lại.
"Ngộ An, lại xe tôi xíu đi, chỗ tôi có một cái khung trèo cho mèo(*), mấy ông tổ nhà tôi nhiều thì nhiều, nhưng cái khung trèo đó tụi nó không thích dùng, anh đem về lắp xíu là xong."
*Khung trèo cho mèo (喵爬架):
Chỉ cần là việc có liên quan đến mèo, Dịch Trác nhiệt tình cực kì, "Hài, anh đừng có khách sáo với tôi mà, cái khung trèo đó tổ tông nhà tôi chỉ leo có một lần thôi, là đồ mới đó!"
Lúc đó Tiêu Ngộ An nói mình nuôi con mèo ta chỉ là hời hợt đáp đại thôi, giờ phải mang một cái khung trèo về.
Chuyện này...
Từ xa Minh Thứ thấy một người đàn ông tuổi tác không chênh mấy với Tiêu Ngộ An đang lôi kéo Tiêu Ngộ An, tình hình đó giống như đối phương đang dụ dỗ Tiêu Ngộ An đi đâu đó, nhưng Tiêu Ngộ An rất khó xử, không muốn đi.
Kẻ này có chủ ý với Tiêu Ngộ An? Không được đâu!
Minh Thứ mở nút cảnh giác, lập tức chạy sang, vừa khéo nghe đối phương nói: "Mèo ta cũng phải chăm cho kĩ, anh đừng nghĩ mèo ta không thích trèo khung nhá? Con mèo ta nhà anh không phải không thích lăn lộn trên người anh sao? Đó là vì nó không thân cận anh. Anh đem cái khung trèo cho mèo của tôi về, nó biết anh tốt với nó, bảo đảm sẽ bám dính anh không buông!"
Đầu Minh Thứ nhảy ra một hàng dấu chấm hỏi.
Gì mà khung trèo cho mèo? Gì mà mèo ta? Gì mà bám dính anh không buông?
Dịch Trác đang nói, bỗng dưng phát hiện bên cạnh nhiều thêm một người, "Éc, cậu là?"
Tiêu Ngộ An thấy màn tám nhảm hôm nay sắp tám ra chuyện rồi, đành buông xuôi đáp: "Em tôi."
Minh Thứ ở trước mặt người ngoài biết diễn lắm, gia giáo, thể diện, phong độ, không thiếu cái nào, khi nói chuyện cũng dịu dàng, cái đuôi khổng tước thu chặt trở về, "Chào anh."
"Thì ra là em trai, xin chào chao xìn, anh là đồng đội của Ngộ An, Dịch Trác, nhóc gọi anh Trác là được." Dịch Trác có cái tính chỉ cần vài câu nói đã có thể xưng anh gọi em, "Tới tìm Ngộ An chơi hả?"
Gì mà tới chơi đơn giản thế, Minh Thứ nhướng một bên mày, nhả ra mấy lời rêu rao, giở tính trẻ con khoe khoang quan hệ của mình với Tiêu Ngộ An, "Em đến đón ảnh về nhà."
"Quao!" Dịch Trác hơi hết hồn, "Vậy bây giờ hai người đang ở chung sao?"
Minh Thứ tủm tỉm, "Dạ phải."
Dịch Trác phán ứng dữ dội, "Thế thì con mèo ta của Ngộ An là em nuôi đúng chứ? Anh nói mà, cái tính đó của ổng sao mà đột nhiên lại đi nuôi mèo được!"
Chuyện này thì Minh Thứ ngáo thiệt. Nhà bọn họ nuôi mèo ta khi nào?
Tiêu Ngộ An muốn cắt ngang cuộc đối thoại gượng gạo này, nhưng Dịch Trác không thèm cho cơ hội, nói với Minh Thứ: "Anh hồi nãy mới nói với anh em xong nè, trong xe anh có một có khung trèo cho mèo, là hàng mới đó nha! Thế mà ổng không thèm. Nuôi mèo sao lại có thể không cần khung trèo? Chẳng trách bé mèo đó không dính ổng, trên người ổng chẳng có một cọng lông nào. Lại đây đi, đi lấy khung trèo với anh...."
Chỉ mất một lúc, Dịch Trác đã cau tới vai của Minh Thứ, lôi người đi xa.
Tiêu Ngộ An nhìn bóng lưng hai người, bó tay đỡ trán.
Minh Thứ trong cơn mơ hồ bị nhét vào tay cái khung trèo cho mèo, khi Dịch Trách đóng lại cốp xe, cái tiếng "bộp" đó bỗng dưng đánh thức được cậu.
Nhà bọn họ không có mèo ta, vậy mà Tiêu Ngộ An nói với Dịch Trác rằng đang nuôi mèo ở nhà, Dịch Trác lấy lý do trên người Tiêu Ngộ An không dính lông mèo, cho rằng con mèo ta không thân cận Tiêu Ngộ An, vì vậy mới nhiệt tình tặng cho cái khung trèo này.
Tuy rằng không rõ Tiêu Ngộ An nói nhà đang nuôi mèo ở trong tình huống nào, nhưng rõ rành rành, con mèo Tiêu Ngộ An ám chỉ hẳn là con mèo ta cậu đ...
Cứt, ám chỉ chính là cậu đây!
Xe của các đội viên đều được đậu ở nơi này, Tiêu Ngộ An cũng đi sang, Dịch Trác hưng phấn quá chừng nói ra bí quyết nuôi mèo truyền thừa lại cho Minh Thứ, Minh Thứ trong lòng đã bắt rõ được chân tướng, nhưng không vạch trần Tiêu Ngộ An, giả vờ khiêm tốn lắng nghe.
Tiêu Ngộ An mở khóa xe, gọi Minh Thứ: "Lên xe."
Bộ dáng Minh Thứ tiếp nhận truyền thừa, lễ phép nói với Dịch Trác: "Cám ơn Anh Trác, anh em gọi em rồi, lần sau chúng ta nói tiếp vậy."
Dịch Trác cười như một vị chủ nhiệm thiện lương, "Có vấn đề tìm anh Trác, thì sẽ không có con mèo nào anh Trác đây dạy không bám người!"
Minh Thứ ôm cái hộp quay lại, nhét vào ghế sau, sau đấy mới ngồi vào vị trí phó lái mà cậu thân thuộc, tất cả không khác ngày thường bao nhiêu, nhưng Tiêu Ngộ An nhạy cảm phát giác thấy, cả người Minh Thứ hăng hái, phấn khởi.
Lúc đầu Minh Thứ còn ngồi rất thành thật, thậm chí hai tay còn nắm lấy đai an toàn.
Nhưng sau khi xe chạy được một đoạn, thì lại nín không nổi nữa, không những lời nghẹn xuống không được, mà thứ nôn nóng trong ngực cũng kiềm không đặng, thế là xoay sang nhìn Tiêu Ngộ An, "Anh, anh nuôi mèo ta từ hồi nào vậy?"
Minh Thứ thấy câu hỏi của mình rất đàng hoàng, giọng nói nghe cũng chân thật, nhưng thật ra lọt vào tai Tiêu Ngộ An, thì lại trông có vẻ ngứa đòn.
Cái cảm xúc nghênh ngang đắc ý kia đúng là giấu không thoát.
Hóa ra đã đoán được mình là con mèo ta đó rồi à.
Tiêu Ngộ An cũng lười hơi giải thích, "Nuôi cũng được bao năm."
Minh Thứ không ngồi yên nữa, nghiêng người nói: "Anh, anh dám nói với người khác em là mèo ta!"
Tiêu Ngộ An cười, "Không phải con mèo ta này cũng tự mình lấy cái khung trèo về rồi đó sao?"
Minh Thứ mím môi: "Em giống mèo chỗ nào?"
Cho dù giống mèo cũng không thể giống mèo ta được!
Tiêu Ngộ An nhìn đường, mắt hướng thẳng, "Rồi em muốn làm con mèo gì hửm?"
Minh Thứ nghiêm túc suy nghĩ, "Ít nhất cũng phải là Ba Tư?"
Tiêu Ngộ An không thèm nói nữa, cậu tự mình nghĩ tự mình thấy vui, lại lén lút nhìn trộm Tiêu Ngộ An, khoảng cách gần đến thế, sóng mũi này, hầu kết, lồng ngực, còn có một mảnh phía dưới, chỗ nào cũng được cậu nhìn ngắm rõ ràng.
Mà nhìn rồi thì không trách khỏi suy nghĩ, du͙ƈ vọиɠ xông thẳng lên người.
Mình đúng dâm tặc. Cậu vòng ra ghế sau lấy cái gối, đặt lên đùi.
Sau khi về nhà, Tiêu Ngộ An đi xuống bếp nấu cơm, Minh Thứ ngồi ở phòng khách lăn lộn với cái khung trèo. Lúc cơm nước được đặt lên bàn, Minh Thứ đã lắp xong cái khung, đang đứng bên cạnh ghế sofa.
Tiêu Ngộ An nhìn, "Cần gì phải vậy?"
Minh Thứ hất cằm, "Dù sao thì ở nhà cũng nuôi mèo ta."
Sau bữa cơm Minh Thứ thu dọn nhà bếp, mới lên sofa ngồi. Ban nãy Tiêu Ngộ An đã thay ra quần tây, lúc này đang ở phòng tắm tắm rửa.
Hôm nay Minh Thứ hiếu động quá mức, ngồi cũng chẳng yên ổn, hết run đùi trái rồi lại run đùi phải, răng thì không ngừng nghiến, giống như một con dã thú nhịn khát lâu năm, đã đói lép bụng, cuối cùng cũng phải đi săn mồi vào tay.
Nhưng như vậy không được, phần lý trí ít ỏi còn sót lại đang cảnh báo cậu, mình mới đến bao lâu? Phải theo tuần tự quên rồi chắc? Lâu này sinh tình quên rồi chắc? Bây giờ còn chưa phải lúc để bén lửa, nhỡ Tiêu Ngộ An giận thì sao giờ? Đến lúc ấy mình tới sofa có khi còn chẳng được ngủ!
Minh Thứ không run đùi nữa, cảm xúc bỗng dưng chìm xuống.
Gần đây cậu hay thế này, vốn cả hai công việc đã rất bận rất mệt rồi, thế mà còn có tinh thần để lúc thì hưng phấn, lúc thì lạc lỏng, bán mạng nhảy nhót vào những thứ tình cảm yêu đương hoài mong.
Hôm nay ở trên xe, cậu có phản ứng, nếu không kịp lúc lấy cái gối che lại, Tiêu Ngộ An thể nào cũng sẽ nhìn thấy.
Chuyện này khiến cậu hưng phấn, lại khiến cậu hoang mang xấu hổ. Lúc ấy Tiêu Ngộ An chẳng làm gì hết, lái xe rất chuẩn mực, chỉ đề cập với cậu mấy câu về mèo ta. Xong cậu nhìn mặt, cổ người ta, còn có đũng quần mà đã nổi lên phản ứng.
Má nó chuyện này, quá táo bạo không biết quản hàng (?) họ (?) gì hết!
Phòng khách mở điều hòa, đã ấm còn bị cậu chỉnh đến mức thấp, nhưng cậu vừa ngồi xuống đã cảm thấy nóng rát, trong người lay động một nguồn lực, nếu không phóng thích nó ra, nó có thể khiến cậu nghẹn chết.
Cậu xoay đầu nhìn khung trèo cho mèo, bỗng dưng cảm thấy nếu mình là mèo thật thì tốt rồi, ít ra còn có thể phóng lên nhảy xuống cái khung trèo để tiêu hao tinh lực.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Minh Thứ che mặt, dù cho không soi gương cũng biết mặt mình đang phát nhiệt.
Nhân lúc Tiêu Ngộ An chưa tắm xong, cậu soạn quần áo ngủ, tính Tiêu Ngộ An vừa bước ra, cậu sẽ lập tức xông vào.
Cậu nhịn không nổi nữa, cậu còn chưa tròn mười chín, mới chỉ là một tên nhóc mười tám tuổi, là độ tuổi du͙ƈ vọиɠ vừa mãnh liệt nhất vừa không hiểu cách kiềm chế, cậu ở bên cạnh người mình thích, mỗi ngày đều nỗ lực khắc chế, khắc chế đến nỗi cậu muốn tủi thân.
Không thể làm gì với Tiêu Ngộ An, thì ít nhất cậu cũng phải làm cho chính mình.
Tiêu Ngộ An ở trước cửa phòng tắm suýt nữa bị Minh Thứ đâm phải, Minh Thứ chân trần chen vào, bên trong rất trơn, Tiêu Ngộ An vô thức đỡ lấy, phát hiện cánh tay Minh Thứ rất nóng.
"Đừng chạy, coi chừng té."
Minh Thứ không thèm trả lời, đã khóa cửa.
Âm thanh cửa khóa rất giòn tai, nhưng Minh Thứ lại thấy mình ngây người.
Cậu gấp gáp xông vào như vậy, là muốn tránh Tiêu Ngộ An để giải quyết, tưới thêm chút nước lạnh, để đè những cảm xúc xúc động quá mức kỳ quái ngày hôm nay áp xuống.
Nhưng khi đứng ở đây rồi, ấy vậy mà còn nóng hơn khi ở phòng khách.
Trong phòng tắm hơi nước mịt mù, trong hơi nước quẩn quanh mùi sữa tắm, hương thơm từ dầu gội đầu, toàn là mùi của Tiêu Ngộ An.
Những hơi nóng ấy bao vây lấy cậu, cứ như Tiêu Ngộ An đang bao bọc ôm cậu vào lòng.
Sao mà cậu chịu cho nổi?
Cậu nhắm mắt, lưng dán vào gạch men sứ, cắn môi, lý trí không còn quản được đại não. Cậu nghĩ đến Tiêu Ngộ An, nước trong vòi sen tưới ướt thân thể cậu.
Cuối cùng cậu cuộn ngón chân, đón lấy dòng nước thở dốc.
Là nước lạnh, dòng nước đó có thể thổi những hơi nóng bay đi, nhưng lại không thể khiến nhiệt độ cơ thể trong cậu hạ xuống.
Cậu ngây ngẩn nửa ngày, cuối cùng mới phát hiện công cốc, vẫn thấy khó chịu.
Cậu bị những xúc động mãnh liệt trướng đầy, chỗ nào cũng kín đến hoảng loạn, những thứ vừa nãy không đủ, còn kém xa lắm.
Cậu vẫn thấy tủi thân.
Ngồi xổm trên nền đất, cuộn tròn lấy người, chôn mặt vào đầu gối.
Làm sao đây?
Nhịn không nổi nữa, làm sao đây?
Cậu nhóc học sinh năm cuối, quen với việc phải tìm nguyên nhân trong sai lầm. Cậu vừa tốt nghiệp, vẫn còn giữ thói quen được dưỡng thành từ năm ngoái.
Trong màn phân tích sau trận gấp gáp, phát hiện tình hình ngày hôm nay, đa phần là lỗi của Tiêu Ngộ An.
Ai biểu Tiêu Ngộ An mặc quần Tây quyến rũ cậu?
Ai biểu Tiêu Ngộ An nói cậu là con mèo ta được nuôi trong nhà.
Làm vậy không phải đang cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu hả? Cậu nhịn cực khổ thế vậy rồi mà!
Tiêu Ngộ An luộc một dĩa đậu, để trà hơi nguội, mở TV tìm vài kênh xem, đợi Minh Thứ tắm ra rồi mới ăn.
Độ tự khắc chế của một tên nhóc mới lớn không đáng phải nhắc đến, trong đầu Minh Thứ loạn một vòng, cảm thấy hôm nay nhất định phải làm gì đó ngay.
Tiêu Ngộ An thấy cậu bước ra, vẫy tay gọi cậu lại ăn 一一 Cậu khi còn nhỏ ở nhà họ Minh không được ăn đậu, sau khi sang nhà họ Tiêu thì mỗi năm đều nhớ nhung không nguôi, hễ đến hè là phải ăn.
Mặt mũi Minh Thứ đỏ hồng bất thường, ánh mắt vừa mãnh liệt vừa mềm mại.
Tiêu Ngộ An vừa đối mắt với cậu, đã ý thức được khan khác.
Minh Thứ đến bên sofa, quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngộ An, đầu tóc cậu nước nhem, ánh mắt càng như được phủ lên một màng nước, mắt vừa chớp một cái, lông mi đã óng ánh, vừa thẳng thắn vừa e thẹn.
Tiêu Ngộ An hơi cau mày, giơ tay đẩy cậu.
Thế nhưng bàn tay lại bị đẩy ra, Minh Thứ cúi đầu, nghiêng mặt nằm lên đùi của Tiêu Ngộ An, lộ ra đường gáy đẹp đẽ.
Tư thế cùng dáng vẻ bấy giờ của cậu quả thật xứng đáng với từ ngoan ngoãn.
"Anh, mèo ta nào đâu không dính người? Em ấy rõ ràng rất dính anh, chỉ có anh là không muốn em ấy dính lấy."
Hết chương 70.