ÁP TRẠI TƯỚNG CÔNG

Trời ám.

Đinh Thuần cùng Nhâm Phóng Ưu qua một thôn làng nho nhỏ không có nhà trọ, rồi sau đi vào trong rừng rậm, mắt thấy “Trấn Hoa thành” còn hơn mười dặm nữa mới đến nên bọn họ quyết định ở trong rừng nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ đi ra đường cái vào thành.

Đinh Thuần xung phong nhận việc đi hái chút rau dại đỡ đói, Nhâm Phóng Ưu vui sướng đáp ứng vì không phải ý gì khác, mà là khó được cơ hội nghỉ ngơi một mình.

Mấy ngày nay bọn họ dù chưa ngủ cùng giường, nhưng Đinh Thuần thường thích đột nhiên đến thăm nàng, làm cho nàng ngay cả muốn tắm rửa đều phải cẩn thận, cẩn thận, vội vàng làm việc gì khác, rất sợ không chú ý sẽ để lộ thân phận.

Nàng rốt cục đợi được cơ hội này, có thể rửa mặt chải đầu sạch sẽ một cái.

Trên con đường duy nhất đi qua Trấn Hoa thành, nàng hai năm trước từng hai lần mang người của Hắc trại đi cướp hàng, bởi vì chỗ này hẻo lánh nên viện binh khó tìm, hai lần ra tay đều thắng lợi trở về làm cho nàng khắc sâu ấn tượng.

Cũng bởi vì từng cẩn thận thăm dò qua địa hình vùng này, nàng biết cách đó không xa có suối nước nòng bốn mùa không đổi nằm bí ẩn sau cự thạch, nàng có thể thừa dịp Đinh Thuần không đuổi theo đến nơi đó, hưởng thụ tốt tốt một chút.

Vì thế khi bước chân Đinh Thuần mới vừa đi khỏi, Nhâm Phóng Ưu sau lưng lập tức chạy đến suối nước nóng theo vị trí trong trí nhớ.

“Thật sự là quá tốt!” Giây lát sau nàng quả nhiên nhìn thấy chính là suối nước nóng nàng giờ này mạo hiểm trốn đến.

Nhâm Phóng Ưu cẩn thận xem xét bốn phía, sau khi chắc chắn bốn bề vắng lặng mới dám cởi ra quần áo cùng tấm vải buộc ngực làm cho nàng mấy hôm nay cảm thấy không khoẻ, tiến đến ngâm mình thoải mái trong dòng nước ấm áp, nàng thỏa mãn thở dài một hơi.

Khói nhẹ lượn lờ đem cả người nàng chìm đắm trong không khí ấm áp, nàng đưa tay bỏ sợi dây buộc tóc, thuận tiện gỡ xõa mái tóc đen dài mượt mà trong dòng nước nóng.

Nàng nhắm mắt lại, thoải mái duỗi thẳng cánh tay, thả lỏng gân cốt mấy ngày nay đều căng thẳng.

Dĩ vãng ở Hắc trại, thời gian tắm gội là khoảnh khắc nàng thả lỏng nhất, có thể thư giãn làm tiêu tan hết mỏi mệt cả một ngày; mà mấy ngày nay cả người nàng chẳng những áp lực, càng không có phút nào thả lỏng, gân cốt toàn thân nàng đều như bị kéo căng không thể động đậy.

Suối nước nóng yên tĩnh này như là cứu tinh của nàng, nàng thả lỏng cơ bắp trong dòng nước ấm, cũng đồng thời thả lỏng tâm tình.

Tay nhỏ bé cẩn thận chà sát lau cánh tay thon kia, lướt qua vùng ngực nở nang bị vải buộc ngực che giấu, nàng hưởng thụ suối nước nóng độc đáo làm làn da thêm nhẵn mịn, tẩy sạch bụi bặm, tâm tình dần cảm thấy yên lành, hưởng thụ khoảng thời gian trong mấy ngày nay chưa từng thả lỏng thoải mái cho tới giờ.

Nàng nghiêng ra sau tựa vào bên vách đá, đôi tay nhỏ bé lướt nhẹ qua mặt nước làm nổi lên từng đợt gợn sóng, mái tóc dài ở trên mặt nước gợn di động theo làn sóng nhẹ, nàng khó có được khoảnh khắc du dương tự tại này làm cho nàng cơ hồ muốn ngủ.

Nhâm Phóng Ưu hít sâu một hơi, sau đó nhắm mắt lại, làm cho cả người trầm lặng từ từ lặn xuống, hưởng thụ nước suối ấm áp bao quanh, ấm áp, ôn hòa, mềm nhẹ……

Nàng ở trong nước nín hơi thở làm cho chính mình chìm ngập trong nước cho đến khi một tia hơi thở cuối cùng trong phổi của nàng dùng hết, nàng mới cảm thấy mỹ mãn đứng lên, bắn tung tóe bọt nước ra xung quanh, hai tay ôm lấy mái tóc đen rồi vung ra sau làm cho mái tóc dài mềm mại dán vào đường cong trên lưng nàng.

Nàng thỏa mãn hít thở một hơi dài mới muốn đi lên lau người mặc y phục, nhưng phía sau lại đột nhiên xuất hiện thanh âm quen thuộc -

“Hóa ra đệ ở chỗ này!” Đôi chân Đinh Thuần vượt qua cự thạch, lọt vào trong bụi cỏ rậm rạp, nhận ra cái áo khoác đặt ở trên cỏ, “Nếu không phải tiếng nước hấp dẫn sự chú ý của ta, ta còn thực tìm không thấy đệ đâu.”

Đột nhiên tiếng vang đến làm cho cả người Nhâm Phóng Ưu cứng đờ, một tay che mặt, ảo não vì thất sách của mình, tay kia thì che trước ngực trần trụi của mình, thêm một cử động nữa cũng không dám.

Không có phát hiện Nhâm Phóng Ưu khác thường, Đinh Thuần bị suối nước nóng này hấp dẫn lực chú ý của hắn.

“Đệ cũng thật là, tìm được thứ tốt này nhưng vẫn độc hưởng một mình, ta mệt còn xung phong nhận việc đi hái được không ít rau dại, không nghĩ tới thế nhưng đệ ở nơi này tìm được suối nước nóng tuyệt như vậy.” Đinh Thuần nhìn hơi ấm bốc lên từ nước suối, tâm tình hưng phấn, hai tay cởi đai lưng xuống, cực muốn xuống nước thử xem tư vị tắm suối nước nóng.

Nhâm Phóng Ưu cả người ngụp xuống nước, chỉ lộ ra cái khuôn mặt của nàng ở trên mặt nước, ý đồ muốn che lấp thân thể của nàng. Nàng may mắn chỗ này đầy hơi nước che phủ, nàng hẳn là có thể tiếp tục giấu giếm tiếp – chỉ cần nàng có thể mau chóng lấy quần áo, che đi da thịt toàn thân tuyết trắng.

Chính là nàng còn không có kịp nói cái gì đã chợt nghe đến tiếng động cởi áo từ phía sau, Nhâm Phóng Ưu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

“Ngươi muốn làm gì?” Thanh âm của nàng thanh thúy trong trẻo, không kịp che dấu kinh hoảng.

“Đệ làm cái gì, ta sẽ làm cái đó a.” Đinh Thuần trong giọng nói có chút khó hiểu. “Ta cũng muốn xuống tắm nước suối.”

“Không cho phép xuống dưới!” Nhâm Phóng Ưu lớn tiếng quát tháo, phát hiện thanh âm của mình đang run rẩy.

Đời này không trải qua tình huống quá khó khăn như vậy, nữ giả trang nam lâu như vậy thế nhưng trong tình cảnh này lại bị người bắt gặp.

“Nhâm huynh đệ, ngươi rất không suy nghĩ gì cho ta!” Đinh Thuần cởi bỏ áo khoác quăng sang một bên rơi trên cỏ, thấy khó hiểu nên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vị thiếu niên cách vài thước trong khí trời đầy hơi nước.

Không xem được rõ hoàn hảo, nhưng cảnh này vừa thấy đã làm tâm hắn lại run lên.

Trên mặt nước hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn không biết vì tức giận hay bị khí nóng làm hồng đỏ bừng bừng, mái tóc đen mềm mại xõa rối tung xung quanh khuôn mặt xinh đẹp, trên mặt nước kia hé ra nhan sắc kiều mị đang nổi giận đùng đùng, hai mắt sáng ngời, đôi môi phiếm hồng…… Nhưng lại xinh đẹp hơn tất cả nữ nhân hắn gặp qua trên đời này.

“Đệ thật sự……” Thật sự mĩ lệ hơi quá đáng.

Như là bị ý chí thúc dục nên Đinh Thuần cởi trần phần thân trên đã từng bước một đi xuống suối nước nóng, muốn đến gần người thiếu niên này nhìn xem rõ ràng hơn.

Nhâm Phóng Ưu sợ tới mức môi đỏ mọng khẽ nhếch, phản ứng trong lúc nhất thời nhưng ngay cả ngăn cản hắn đều không kịp, phía trước hắn đã đi vài bước đến gần hơn.

“Đừng, đừng, đừng……” Nhâm Phóng Ưu sợ tới mức mồm miệng không nói rõ. Sự tình không ổn, sự tình không ổn!

“Đệ rốt cuộc đang sợ cái gì?” Khi khoảng cách ngắn lại, Đinh Thuần rốt cục thấy rõ ràng vẻ mặt vị thiếu niên này, có nỗi kinh hoảng nói không nên lời, nhưng cũng có nét xinh đẹp nói không nên lời.

“Ngươi, ngươi đi ra ngoài…… Ngươi không, không cần bước lại đây……” Nhâm Phóng Ưu không ngừng thối lui ra sau, ý đồ muốn tăng khoảng cách giữa hai người.

Ngực hắn lõa lồ, người cao ngất ngang nhiên, hiên ngang hướng đến gần nàng, đôi mắt đen khó hiểu vẫn chuyên chú ngắm nhìn nàng. Hắn không rõ vì sao hắn muốn tiếp cận vị thiếu niên này như vậy?

Nhâm Phóng Ưu không ngừng run run, nàng chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, khi hoàn cảnh gian nan này càng tới nhanh khiến nàng lần đầu cảm giác được bất lực.

Xong rồi! Xong rồi! Nàng thật sự xong rồi!

Nàng dùng sức nháy mắt mấy cái, ý muốn tỉnh táo lại, nàng nghĩ biện pháp nào đó, nghĩ ra một biện pháp nào đó mới được……

Chính là trời không chiều lòng người, nàng càng khẩn trương càng không thể khống chế chính mình, đột nhiên chân nàng đạp phải một hòn đá nhỏ đầy rêu xanh, cả người nàng phút chốc đổ nhào hướng xuống nước.

Nhâm Phóng Ưu đổ người một cái, mặc dù không giống người bình thường sẽ kinh hoảng thét chói tai, nhưng cũng bởi vì sức cản của nước làm cho nàng không thể thong dong vận lực, cả người trầm tiến vào làn nước nóng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sét đánh không kịp bưng tai Đinh Thuần đưa một tay ra cầm cánh tay của nàng, định kéo nàng lên khỏi mặt nước -

Không được!

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Nhâm Phóng Ưu, nàng biết nếu như vậy nổi lên liền xong đời, vì thế ra sức uốn éo, tránh khỏi tay hắn, làm cho chính mình chìm trong nước.

“Nhâm Ưu…… Đệ đang làm cái gì thế?” Đinh Thuần sửng sốt, không có ý gì chỉ muốn giúp nhưng lại bị thiếu niên tránh như đang phòng bị hắn, hắn lại khua tay trong nước không bao lâu đã chạm phải mắt cá chân của người đang muốn trốn thoát đi, đúng là ngoài ý muốn nên hắn cố gắng lại cẩn thận ôn nhu như trước.

Tay Đinh Thuần bị đạp một cái, Nhâm Phóng Ưu lại tránh khỏi không để hắn chạm phải, lặn ra xa một chút đến chỗ khác.

Đinh Thuần vừa không thể giải thích vừa nghi hoặc, quyết định cùng Nhâm Phóng Ưu giải thích cho rõ!

Tay hắn lại lần mò trong nước quyết tâm bắt được vị thiếu niên đang cố tránh đi này; Nhâm Phóng Ưu ngoái đầu nhìn lại thấy thế, sợ tới mức điên cuồng hô to, cũng không quản sẽ uống vài ngụm nước suối, ra sức muốn ngăn cản hắn.

“Dừng tay! Dừng tay!” Nàng miệng đầy nước, lẩm bẩm không rõ cố hô lên. Trong phút chốc nàng có cái ý tưởng, có lẽ cứ như vậy tự mình chết đuối thì tốt lắm, khả năng so với tình huống hiện tại sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nhưng hiển nhiên Đinh Thuần không rõ nỗi kinh hoàng của nàng, hắn không rõ nàng tại sao cứ trốn trong nước, như đang vội vã muốn che lấp gì đó.

Không muốn cứ theo đuổi để càng lúc càng nghi hoặc thêm nữa, Đinh Thuần quyết định muốn bắt nàng để hỏi cho rõ. Vì thế lần này một tay nắm được tay nàng, hắn sẽ không buông tay, nhanh chóng kéo người vào trong lòng mình, rồi hắn rõ ràng cảm nhận được thân hình nàng mềm mại đang lao đến người hắn.

Đó là -

Đinh Thuần lại sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc hướng xuống xem xét vẻ mặt Nhâm Phóng Ưu bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hoảng hốt đến trắng bệch, đôi mắt to toát ra vẻ bất lực, như người bị luống cuống nên ngay cả năng lực ngôn ngữ đều không có, đôi tay nhỏ bé ngăn trở hắn, một đôi chân không kính nể muốn đá văng hắn, nàng điên cuồng chống cự lại sự tiếp cận của hắn không cho tới gần.

Dù nói như thế nào thì Nhâm Phóng Ưu là người luyện võ, chưởng lực của nàng không thể khinh thường; mỗi một cước, mỗi một chưởng đều mang theo lực nên dù cơ thể rắn chắc cũng vẫn chịu đau. Rốt cục sự tự chủ của Đinh Thuần hỏng mất luôn.

“Huỵnh thật sự là chịu đủ rồi!” Hắn hướng về phía Nhâm Phóng Ưu mà rống to, nhéo mạnh hai vai của nàng, kéo nàng áp vào lồng ngực của hắn, muốn dùng sức mạnh để kìm kẹp vị thiếu niên này không tung chưởng nữa, đem người này giam cầm trong đôi tay hắn.

Chính là xúc cảm vừa rồi chợt lóe đã nhanh biến mất vào lúc nãy, giờ hoàn toàn bị phóng đại gấp nhiều lần, hắn thật sự cảm nhận hai người đang dính sát vào nhau.

Đinh Thuần bị dọa sợ run, còn Phóng Ưu cũng sợ tới mức ngây ngẩn cả người.

Đinh Thuần rũ mắt xuống, đón nhận ánh mắt bối rối của nàng, trong ánh trăng sáng mờ ảo xem kỹ khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Nhâm Phóng Ưu không biết làm sao nhìn hắn, thân thể mềm mại phấn hồng bị hắn kiềm chế vẫn không ngừng phát run.

Trong ánh mắt nhìn lẫn nhau đều có nỗi khiếp sợ nói không nên lời.

“Đệ là…… Không, nàng là……” Đầu óc Đinh Thuần vốn thông minh nhưng lần đầu không thể bình thường vận dụng, thân mình hắn ôm chặt nàng, được cảm thụ thân hình mềm mại của nữ nhân đầy đặn, thân mình hắn cũng thành thực phản ứng lại.

Phát hiện hắn đã nhận ra giới tính chân thật của mình, Nhâm Phóng Ưu xấu hổ dùng sức đẩy, lúc này đây nàng rốt cục thành công đẩy hắn ra. Hai tay che ở trước người mình, mái tóc đen mềm mại rối tung trước người nàng, dường như chẳng thể che lấp hết được làn da trắng noãn không tỳ vết, xinh đẹp làm cho người ta kinh diễm.

“Ngươi, tên hỗn đản này! Ngươi, vương bát dê con này! Ngươi điếc? Choáng váng? Hay là làm sao vậy? Không có nghe ta bảo ngươi đừng xuống dưới sao?” Nhâm Phóng Ưu thẹn quá thành giận rống to với Đinh Thuần, dùng phẫn nộ che dấu sự xấu hổ quẫn trí lúc này.

Giây lát sau Đinh Thuần rốt cục phục hồi lại tinh thần.

Nhâm huynh đệ của hắn…… Dĩ nhiên là một cô nương?

Trong đôi mắt đen của Đinh Thuần có thể hiện ý không thể tin, nhưng cũng có niềm kinh hỉ khó có thể phát hiện, chậm rãi sáng tỏ những phản ứng quái dị lúc trước của hắn đều là phản ứng theo bản năng của nam nhân nên có.

Hắn không có vấn đề, người có vấn đề là nàng!

Đinh Thuần tươi cười trở nên càng thoải mái, thậm chí còn mang theo vài phần mừng thầm – Nhâm huynh đệ của hắn là một cô nương. Nàng là một cô nương!

Cách nhau một khoảng không gian đầy hơi nước lượn lờ, Đinh Thuần nhìn nàng từng anh dũng hiên ngang nay mang theo vài phần bất an, vài phần quật cường cùng nét bướng bỉnh không chấp nhận thua, khuôn mặt nàng trắng nõn không hề bị sợ tới mức trắng bệch, mà là lộ ra sắc đỏ bừng mê người thèm nhỏ dãi – lòng bàn tay của hắn chợt ngứa, rốt cục hiểu được vì sao lúc trước lòng bàn tay chạm vào da thịt nàng cảm thấy non mềm giờ càng thấy nó trắng trẻo ngọc ngà.

Nhâm Phóng Ưu cách hắn vài bước, nửa như ngồi xổm ngập cả người trong nước, đôi mắt to thẳng tắp trừng trừng nhìn hắn, không có quên bên môi hắn tươi cười rất tự nhiên. Trong lòng nàng vừa tức vừa giận, vừa thẹn và quẫn trí, lại không nghĩ ra kế sách nào khả thi.

“Còn nhìn nữa ta liền khoét mắt của ngươi.” Hắn rất tự tại nhìn chăm chú nàng, toàn thân Nhâm Phóng Ưu dường như đang bị thiêu cháy.

Đinh Thuần khoanh hai tay lại, sau khi biết nàng thật sự là nữ nhi thì thái độ của hắn tự nhiên hơn.

Hóa ra việc tim hắn đập tăng tốc, việc hắn khó thở, tất cả đều là vì hắn gặp gỡ một mỹ nhân như thế, cũng chẳng trách lúc trước hắn không hiểu vì sao tâm ý rung động.

“Đến a, ta không ngại nàng hiện tại thử xem, ta nhất định không đánh trả.” Đinh Thuần ung dung nhìn nàng, bên môi nhợt nhạt ý cười, thật cao hứng chính mình chỉ đánh bậy đánh bạ nhưng lại làm cho người ta lao vào trong lòng hắn. (Sia: Híc, mặt dầy quá thể lun >.<)

“Đinh Thuần!” Nhâm Phóng Ưu tức giận đến nỗi kêu ngay cả tên họ của hắn, đón nhận cặp mắt đen kia thêm nhiệt độ cùng sự khiêu khích rõ ràng, nàng lại bất lực.

Nếu nàng hiện tại “Ào” đi lên, chỉ sợ người bị ăn luôn sẽ là nàng.

“Xoay người sang chỗ khác.” Nàng giận ra mệnh lệnh với hắn, tuy rằng đang trong hoàn cảnh xấu nhưng thái độ của nàng vẫn ngang ngạnh.

“Ta không muốn.” Đinh Thuần lắc đầu, khó được cô hội làm vô lại, hai tay vẫn khoanh trước ngực bất động.

Lúc hai người gần nhau, hắn mặc dù thấy không rõ thân hình non mềm vừa mới choàng tiến vào lồng ngực mình, nhưng một mái tóc đen che che hở hở làn da trắng mịn, khuôn mặt nhỏ nhắn giận dữ cùng đôi môi đỏ mọng, những vẻ đẹp này đều làm cho hắn không chuyển tầm mắt ra chỗ khác được.

“Này ngươi không phải có vấn đề gì chứ, xoay người sang chỗ khác!” Nhâm Phóng Ưu đưa ra tối hậu thư với hắn. Tình hình trước mắt thật sự cực kỳ ngớ ngẩn, nếu truyền ra ngoài thì nàng là trại chủ Hắc trại chắc chắn sẽ lập tức bị đá khỏi ngai vàng của trại chủ.

Nhìn ra ánh mắt kiên quyết của nàng, sợ giằng co như vậy sẽ không hay, nàng sẽ xấu hổ quẫn bách như vừa rồi, nàng sẽ có ý muốn tự dìm mình chết đuối, hắn cũng chỉ đành tạm thời thuận theo lệnh của nàng.

Hắn thong thả xoay người, còn chậm chạp đi phía trước vài bước, cho nàng một ít không gian. Lúc này mới phát hiện chỗ nàng để quần áo, dưới áo khoác có một tấm vải trắng dầy – hắn nghĩ đến đây chính là tấm vải bó ngực che đi hết thảy, mới làm cho hắn ngay từ đầu liền không phát hiện nàng chân thật là một nữ nhi.

Chẳng qua hiện nay hắn đang đứng giữa nàng với đống quần áo trên cỏ kia, chắc hắn rất ngạc nhiên, nhưng nàng nên làm cái gì bây giờ.

“Ách…… Cái kia, cái kia……” Thực hiển nhiên, Nhâm Phóng Ưu cũng chú ý tới chuyện này. “Ngươi lên bờ trước đi, đi được càng xa càng tốt, không cho phép quay đầu.”

“Điều này sao thành, ta phải thay nàng canh chừng chứ.” Đinh Thuần không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, hắn không nghĩ bỏ qua cơ hội ‘Ở chung’ cùng với thân phận khôi phục nữ nhi của nàng, cơ hội này có bao nhiêu đâu.

“Không cần phải thế.” Nhâm Phóng Ưu lạnh lùng quăng ra một câu. “Ngươi chính là ‘Thú dữ’ duy nhất ở đây.” Còn muốn canh chừng cái gì đây!

Lời nói tức giận của nàng đổi lấy tiếng cười ha ha của Đinh Thuần, hắn quyết định chẳng thể nào không hề đùa nàng tị gì.

“Cần ta đem xiêm y đưa cho nàng không?” Ánh mắt Đinh Thuần hiện lên một chút ý cười.

“Ngươi chỉ cần đi xa vào, đừng quay đầu lại, đừng đến gây rắc rối là tốt rồi.” Nhâm Phóng Ưu hừ lạnh một tiếng, từ chối ý tốt của hắn, chẳng chấp nhận được vì biết hắn bụng dạ khó lường.

“Ở trong lòng nàng, không chịu nổi một vi huynh như vậy sao?” Đinh Thuần buồn cười cố hỏi thêm.

Nàng đứng ở phía sau hắn, nhìn tấm lưng rắn chắc của hắn, cho dù nhìn không được vẻ mặt hắn thì nàng cũng biết chắc chắn hắn đang lộ vẻ mỉm cười, thậm chí còn có vài phần đùa cợt.

Đời này, Nhâm Phóng Ưu còn không có lần nào quá quẫn trí như vậy.

Không nghe thấy phía sau có đáp lời lại, Đinh Thuần biết nàng giận, ở chung mấy ngày nay tới giờ hắn biết tính tình của nàng rất dễ nổi nóng, nếu không phải giờ người nàng không mang gì, chỉ sợ lúc này đã muốn mang theo kiếm giết hắn ngay tại đây.

“Hảo, ta không chọc nàng, nàng cũng chậm chậm bình tĩnh lại, ta đến đằng trước chờ nàng.” Đinh Thuần đi sải bước nhanh lên bờ, khom người nhặt lên áo khoác vừa mới cởi, khóe mắt vừa vặn ngắm thấy một vật “Thú vị” này nọ.

Hắn chần chờ một chút, cánh môi gợi lên nụ cười nhẹ, xoay người một cái đứng dậy, đem này nọ nhặt lên, đi nhanh đến phía trước.

“Mau đứng dậy đi, vi huynh đến đằng trước nhóm lửa.” Đinh Thuần dứt lời, rốt cục đem không gian suối nước nóng này trả lại cho nàng.

Nhâm Phóng Ưu nhìn bóng dáng hắn biến mất ở trước mắt, môi đỏ mọng vẫn cắn chặt, sau một lúc lâu nàng không rời khỏi suối, vẫn cứng ngắc duy trì nguyên động tác cũ. Nàng động cũng không ổn, bất động cũng không ổn – vì sau khi đứng dậy nên đối mặt hắn như thế nào?

Nhưng thân mình không dậy nổi, chẳng lẽ còn chờ hắn đi trở lại đây sao?

Ảo não chửi nhỏ chính mình vài câu, đôi tay nhỏ bé Nhâm Phóng Ưu dùng sức vỗ mặt nước làm bắn tung tóe những bọt nước ra xung quanh và lên cả mặt mình, nàng càng có vẻ cực kỳ chật vật.

Quên đi, dù sao nàng luôn nghĩ cần đối mặt mọi chuyện, nàng chưa từng trốn tránh cái gì, càng không nên sợ hắn.

Chính là cảm xúc đó nói không nên lời, không phải sợ, lại mang theo chút hoảng hốt; không phải chán ghét, nhưng cũng chưa so được tới vui sướng…… Nàng nghĩ đã muốn mau mau không hiểu chính mình đến tột cùng đang suy tư cái gì.

Nhâm Phóng Ưu vừa tức vừa quẫn đi lên bờ, ngồi xổm xuống, muốn tìm được tấm vải buộc ngực từ một đống quần áo như ‘ngọn núi nhỏ’ của chính mình.

Chính là dù nàng tìm qua vài lần chỗ “Núi nhỏ” quần áo vẫn không thấy tấm vải kia.

Đáng giận! Nam nhân này sao lại ác liệt như vậy!

Nhâm Phóng Ưu xấu hổ ảo não rủa thầm, đôi tay tức giận đến run run, miễn cưỡng đem xiêm y mặc vào, thật vất vả mặc xong, nàng lại vẫn không thể thoải mái tự tại.

Khi nghĩ đến phần quần áo quan trọng luôn bên người nàng giờ đang bị hắn nắm trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nóng lên, cả người không thoải mái mà trong lòng có nỗi xấu hổ nói không nên lời.

Mà khi mặc xiêm y, Nhâm Phóng Ưu mới phát hiện Đinh Thuần không chỉ mang đi buộc ngực mà thôi – nàng che mặt, che khuất vẻ ảo não, rên rỉ.

Vầng trăng xa phía chân trời, những ngôi sao nhỏ cùng nhau lóe chút ánh sáng, trong khu rừng rậm đen đặc có thể thấy được một đám củi lửa sáng ngời, làm cho người ta có thể dễ dàng nhận ra vị trí của hắn.

Nhâm Phóng Ưu từng bước một đến gần ánh lửa, cho dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, muốn đối diện với vẻ trào phúng của hắn, nhưng trong lòng nàng vẫn tràn ngập hoảng loạn nói không nên lời.

Nghe được tiếng bước chân của nàng, Đinh Thuần lộ ra tươi cười, chuẩn bị nghênh đón nàng. Cho dù đã gặp qua bộ dáng nàng với mái tóc dài rối tung ở suối nước nóng, nhưng nàng ở dưới ánh trăng đi từng bước một tới đây vẫn làm cho hắn tạm thời ngừng hô hấp.

Ánh trăng màu bạc chiếu sáng khuôn mặt trắng trẻo non mịn của nàng, mái tóc đen rối xõa tung ở hai bên vai càng làm nổi bật màu da trắng nõn của nàng, thiếu vài phần anh khí của vị thiếu niên, lại hơn vài phần vị cô nương làm tâm người ta liền chấn động.

Đinh Thuần nhìn chăm chú, không thể di chuyển hai mắt đi đâu được – nàng chẳng những mĩ miều, còn mĩ lệ đắm say lòng người.

“Hiện tại không thể gọi là Nhâm huynh đệ nữa.” Đinh Thuần mỉm cười.

Nhâm Phóng Ưu dừng bước, hai má đỏ lên, trong lòng dấy lên một trận xôn xao không có từ nào tả nổi.

Nàng nghĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể lạnh nhạt chống đỡ lời nói của hắn, lại không nghĩ rằng nàng không thể kháng cự đôi mắt nóng cháy của hắn, ngực lại có một trận rối loạn.

“Vì sao lấy dây cột tóc của ta đem đi?” Nhâm Phóng Ưu hít sâu một hơi, cố giữ vững lòng mình bình tĩnh.

“Ta chỉ là muốn xác định một chút, đây thật là dây cột tóc ‘Nhâm huynh đệ’ của ta dùng sao.” Ý cười thản nhiên, lặng yên hiện lên đáy mắt của Đinh Thuần.

Hắn thừa nhận hắn thật sự đang cố ý.

Vừa rồi “thoáng nhìn vẻ kinh ngạc đến hồng đỏ” kia, hắn không có thể chân chính thấy rõ bộ dáng của nàng, mà lúc này thiếu hơi nước ấm lại có thêm ánh trăng sáng ngời, hắn nhìn thấy rõ vẻ xinh đẹp của nàng.

Hắn một chút cũng không hối hận hành vi gần như giả dối này – giữ lấy dây cột tóc của nàng.

Nhâm Phóng Ưu trừng mắt liếc hắn, tức giận đến đỉnh đầu đều nhanh nhanh bốc hơi nước.

“Hóa ra thiên hạ đệ nhất thần bộ không chỉ bắt trộm, chính mình cũng làm trộm!” Nàng tức giận đến toàn thân phát run, nàng tưởng tượng ngón tay ngọc ngà muốt dài của mình muốn cắm vào đầu hắn.

Đối với lời lên án của nàng, Đinh Thuần không nghĩ sẽ phản bác, thậm chí hắn càng cười ha ha.

“Ta trộm không chỉ dây cột tóc, còn một cái khác hình như trọng yếu hơn đó.” Đinh Thuần cười càng sâu, tay đặt ở trước ngực, ngạo nghễ nhìn nữ nhân tuyệt mỹ trước mắt, hai tròng mắt nàng tức giận lóe sáng – hắn nhất định là mắt bị mù mới có thể bị nàng trước kia giả dạng lừa gạt.

Như là có mấy chục thanh thuốc nổ đồng thời nổ tung trong óc của nàng, biết hắn ám chỉ tới tấm vải trắng tối quan trọng bên người nàng, Nhâm Phóng Ưu cơ hồ bị chọc giận tức chết.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi……” Nàng tức giận đến nói không ra lời, đưa tay chỉ thẳng hắn, muốn tiến lên cào rách khuôn mặt tươi cười đáng giận kia.

Chính là nàng không có chú ý tới nàng không có buộc ngực, động tác buồn bực làm cho áo sam nam tính của nàng không giấu được nét đẫy đà của một cô gái, bởi vì cảm xúc kịch liệt mà ngực phập phồng thở càng lộ vẻ mê người.

Ánh mắt Đinh Thuần lại càng sâu.

Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, chỉ là một nam nhân bận việc… công vụ, chỉ là một nam nhân thường nghĩ võ công có thể thỏa mãn khát vọng của hắn, cho đến khi nàng xuất hiện trước mặt hắn.

Khi đó, hắn còn tưởng rằng mình hứng thú với “Nhâm đệ”, chính là bởi vì võ công “Nhâm đệ” tu luyện rất giỏi, cố ý xem nhẹ hương khí thoang thoảng thản nhiên ở chóp mũi. Mùi ấy thực nhẹ, nhẹ đến độ cần ở gần người ấy mới có thể mơ hồ ngửi được, mùi ấy có chút xíu không giống như hương vị nữ nhân, hắn bởi vậy tâm tư dao động mà thậm chí đã nghĩ đến chính mình đoạn tay áo chi phích (thích nam nhân).

Cảm tạ ông trời, “Nhâm đệ” là nữ nhân, lại là một cô nương xinh đẹp mê người như vậy.

“Chưa thấy qua làm trộm còn có thể đắc chí kiêu ngạo như ngươi như vậy!” Nhâm Phóng Ưu tức giận đến nổi trận lôi đình, đưa một cánh tay nhỏ bé thon dài ra. “Đưa ta!”

“Còn cái gì nữa?” Đinh Thuần nhíu mày cười khẽ, khó được khi tâm tình tốt chọc đùa nàng, đã nghĩ thử xem nàng có dũng khí cùng hắn so phải trái về việc lấy tấm vải buộc ngực hay không. “Nói ra. Nói ta liền đưa.”

“Đinh Thuần!” Nhâm Phóng Ưu rất xúc động muốn giết người, nhưng cũng nảy sinh thêm càng nhiều cảm giác xấu hổ quẫn trí đầy xa lạ, mà nàng không có ý muốn thốt lời nhắc hay tiết lộ đến phần tương đối nữ tính kia nhất.

Trong thoáng chốc, ánh mắt Đinh Thuần nhìn nàng làm nàng có một chút kinh hoảng.

Xem ra nàng không giống lúc trước sẽ biểu hiện trấn định cùng vẻ nam tử tức giận như vậy ra ngoài, phát hiện này làm cho tâm tình của hắn càng thêm nâng cao.

Hắn cầm lấy một cành củi khô đang cháy giở, giơ lên tạo vài tia lửa nhỏ cháy sáng rồi đặt lại chỗ cũ, môi càng khẽ nhếch, kêu nàng ngồi xuống bên đống lửa.

Không còn cách nào khác, Nhâm Phóng Ưu cũng chỉ có thể không được tự nhiên ngồi xuống cạnh đống lửa, một đôi mắt to trừng trừng nhìn hắn, như là đề phòng hắn có thể tùy lúc chợt đứng dậy làm gì hay không.

Biểu tình của nàng làm cho hắn cảm thấy cực kỳ thú vị, dáng vẻ vừa tức vừa giận kia cũng không phải thường xuyên có thể nhìn thấy.

“Vì sao nữ giả trang nam?” Nhìn bộ dáng của nàng, dù chưa khôi phục dáng vẻ nữ nhi cũng đã mĩ lệ kinh người. Đinh Thuần tò mò hỏi: “Bằng võ công của nàng, cho dù không làm như vậy cũng tìm không thấy vài người có thể đánh thắng nàng.”

“Còn không phải vì đề phòng những kẻ giống ngươi như vậy.” Nhâm Phóng Ưu tức giận trả lời.

“Ta?” Đinh Thuần vẻ mặt vô tội.“Ta thì làm sao?”

Hai mắt Nhâm Phóng Ưu nheo lại, trừng trừng nhìn tên này không hề cảm thấy áy náy. “Thật muốn móc mắt của ngươi ra.”

Nàng nói một câu này lập tức khiến cho Đinh Thuần biết chỗ trọng điểm.

“Mắt ngắm nhìn là tán thưởng vẻ ngoài của nàng.” Đinh Thuần mỉm cười, đối với lời đe dọa của nàng không có phản ứng mạnh, đối với phẫn nộ của nàng hắn cũng không có áy náy.

“Ta không cần thứ đó.” Nhâm Phóng Ưu mười phần không cho là đúng. “Ta hành tẩu giang hồ chỉ dựa vào thực lực.”

“Đương nhiên, thực lực của nhâm huynh…… Không, Nhâm cô nương, xác thực làm cho người ta xem thế là đủ rồi.” Đinh Thuần vội vàng sửa lại xưng hô, đôi con ngươi đen tràn đầy ý cười.

Không biết tại sao khi hắn tươi cười chính là làm cho nàng thấy thực chướng mắt. Lời hắn khen nghe vào trong tai nàng khiến nàng cảm thấy thật không phải.

“Đừng cười! Cười đến giống như con cáo vậy.” Nhâm Phóng Ưu mắng hắn một câu.

“Hảo hảo hảo.” Đinh Thuần nhấc tay giả bộ làm như đầu hàng, biết chính mình hiện tại động một tí là phạm lỗi, nói như thế nào cũng không đúng, không phải.

Chính là có một số việc hắn vẫn muốn phải biết rõ ràng.

“Nàng tên thực là Nhâm Ưu?” Tính sai một lần đã muốn làm cho người ta uể oải, hắn không nghĩ tái phạm sai lầm một lần nữa.

“Đúng.” Nhâm Phóng Ưu cố gắng giữ bộ mặt không đỏ giọng không rung, trong lúc vô ý bị hắn phát hiện giới tính chân thật, nên giờ nàng sẽ không để chính mình cuối cùng đều bị nhìn thấu.

“Hảo, ta đây lại hỏi nàng một vấn đề nữa.” Đinh Thuần khoanh hai tay lại, thật sự chờ mong đáp án của nàng.

“Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì.” Nhâm Phóng Ưu rất rõ ràng hiểu nếu người bình thường gặp phải nữ nhân sẽ thế nào, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên nàng phải nữ giả trang nam. “Ta sẽ không rời đi, ta sẽ tiếp tục hành trình của ta, ngươi ngăn cản ta cũng không được.”

Đó là một đôi mắt lóe sáng cùng kiên nghị, rất sâu, tràn đầy y chí, làm cho tầm mắt người khác không rời ra được.

Bởi vì ánh mắt nàng chăm chú cùng kiên trì, nỗi lòng ẩn sâu của Đinh Thuần bị chấn động.

Nàng rất đẹp, này có lẽ là nguyên nhân hắn tưởng mình đui mù.

Nhưng cá tính của nàng ngay từ đầu khi không biết nàng là nữ nhi đã hấp dẫn hắn.

Nàng biết chính mình muốn cái gì, rõ ràng và minh xác, hơn nữa thông minh là nàng còn có thể tìm ra phương pháp làm cho lòng kiên trì của nàng tiếp tục giữ vững.

Chỉ điểm này liền đủ để cho người khác khâm phục.

Nhâm Phóng Ưu bị hắn nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, cố thanh thanh cổ họng, thiếu chút nữa muốn cúi đầu kiểm tra quần áo chính mình có phải chưa chỉnh chu hay không; mới làm cho đôi mắt đen của hắn càng sâu thẳm, lại thêm vài phần nóng cháy.

Cặp mắt kia tràn ngập sức mạnh nam tính, chỉ nhìn chăm chú đã khiến cho nhiệt độ toàn thân nàng tăng cao không ít.

Đó là loại cảm xúc xa lạ mà nàng chưa từng cảm thụ quá.

Nam nhân trong trại nghe lệnh của nàng, luôn chuyên chú nhìn nàng để tránh nghe lầm mệnh lệnh. Nhưng một đôi mắt của hắn lại có thể vượt quá những ánh mắt trong trại làm cho thần kinh toàn thân nàng đều bị khơi mào, mẫn cảm như thân mình bị một cây lông chim lướt qua, không kìm được mà run rẩy.

Cảm giác này thực quỷ dị, lại không phải không tốt…… Rất xa lạ, nàng không thể nhận ra đó là cảm giác gì.

“Nếu ngươi thay đổi chủ ý, ta có thể lập tức rời đi.” Nhâm Phóng Ưu đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, không hề muốn tiếp tục bị vây bị đánh hay lâm vào thế hạ phong, nếu hắn cự tuyệt đồng hành cùng nàng, nàng còn có phương pháp khác.

“Ta không muốn nàng rời đi……” Đinh Thuần cười cười, đứng dậy châm thêm củi vào đống lửa, rồi từng bước một đi đến gần nàng, ngồi xuống bên người nàng, hé ra khuôn mặt quay ra nhìn nàng, ánh mắt cũng mang ý cười, thanh âm trầm thấp chậm rãi lướt qua bên tai của nàng.

“Trên thực tế, ta muốn nàng lưu lại.” Bên môi Đinh Thuần vẫn luôn tươi cười ôn hòa, giống như không mang theo ý định làm quá.

Chính là khi những lời này lọt vào tai Nhâm Phóng Ưu, nàng lần đầu xúc động đến nỗi muốn bỏ chạy, trong lòng thầm kín cảm thấy những lời này của hắn cũng không đọc đúng theo ý trên mặt chữ đơn giản chỉ là “Lưu lại” như vậy mà thôi.

Lòng nàng xẹt qua một trận rung động, như tiếng gió thổi qua một cây mai thật sự thâm huyền, đột nhiên bị xúc động, thông qua vài điều chỉ có chính nàng có thể nghe thấy âm thanh nhẹ thổi.

Bản năng nữ tính kia thủy chung chưa từng bị nàng để vào mắt, dường như bởi ánh mắt hắn, tiếng nói trầm thấp từ từ của hắn, bị hắn làm cho tỉnh lại -

Nhâm Phóng Ưu ở trong lòng âm thầm la to -

Diễn biến trận này như thế nào tiếp tục tồi tệ thêm thế này?

(Hết chương 3)

Bình luận

Truyện đang đọc