APP DIỄN VIÊN PHIM KINH DỊ

Câu chuyện đầu tiên: Ngón tay bị cắt đứt (5)

【Sao Cao Lạc lại giết ba mẹ cậu ta chứ? Tội không đáng chết mà?】

【Ác quỷ giết người đâu có quản bạn tốt xấu đâu.】

【Có lẽ Cao Lạc từng có oán niệm với ba mẹ mình, sau khi chết oán niệm bị phóng đại lên rất nhiều.】

【Tham quan thi thể cơ á, thú vui tội lỗi của ma quỷ】

Thi thể được đắp kín chăn, gương mặt lộ ra bên ngoài đang bị ruồi bâu vào, rất giống thịt khô treo ngoài trời vào ngày hè.

Bọn họ đang trợn trừng mắt nhìn, chết không nhắm mắt.

“Anh à, anh còn muốn 500 tệ không?” Giọng Cao Lạc hoàn toàn thay đổi, khàn khàn cứng nhắc, giống như một cái ống bễ bị hở cũ nát, vang vọng ù ù, thô ráp khiến người khác cảm thấy nhức tai.

Sống lưng Tạ Trì đột nhiên lạnh thấu, anh vội quay đầu, đối đầu với một gương mặt trắng bệch!

Gương mặt Cao Lạc như ẩn như hiện ở bậc cầu thang u ám, khóe miệng khẽ nhếch lên từng chút từng chút một, nở nụ cười quỷ dị với Tạ Trì.

“Tiểu Trì à!”

Tạ Tinh Lan đang muốn lao ra, Tạ Trì vội nói: “Đừng ra! Anh để em diễn đã!”

Tạ Tinh Lan ngẩn người ra.

Một giây sau, Tạ Trì hết sức hoảng sợ: “Aaaaaaaaaaa! Có ma!!!”

Tạ Tinh Lan: “………”

【Yêu nghề đến mức ấy hahahahahaha】

【Nhập tâm quá hahahaha】

【Đến giờ phút này rồi vẫn không quên hình tượng của mình hahaha chết cười】

【Móa ơi, ảnh đáng yêu quá đi mất】

Tiếng kêu đinh tai nhức óc từ trong căn nhà biệt lập vọng ra như phá tan màn đêm yên tĩnh.

Cảnh này chỉ yêu cầu tham quan rồi rời đi, anh kêu xong rồi nói: “Anh à, anh diễn sợ hãi bỏ chạy đi!!”

Trong cầu thang tối om om, Tạ Tinh Lan vịn tường, lảo đảo chạy xuống tầng, đến khi chỉ còn hai bậc thang là xuống tầng một, trong tầm mắt đang cụp xuống xuất hiện một cặp chân đi đôi giầy bị giặt trắng bợt.

Cao Lạc!

Tạ Tinh Lan ngước mắt lên, Cao Lạc đã chặn đường đi của hắn, nở nụ cười dữ tợn, bắt về phía hắn.

Tạ Tinh Lan vội vã chạy lên cầu thang.

“Anh à, cậu ta không muốn giết chúng ta, chỉ đang trêu đùa chúng ta thôi, em chắc chắn đây không phải cảnh cuối, nếu không kịch bản sẽ không cho từ “Rời đi”, chúng ta cứ chạy đi là được rồi! Diễn xuất! Chú ý diễn xuất!!”

Tạ Tinh Lan nhướng mày: “Đạo diễn Tạ à em được lắm, còn giảng kịch bản!”

“Ờ thì… Aaaaaaaaaa!!” Tạ Trì lại hét lên giúp anh trai của mình.

Tạ Tinh Lan xoay người rồi lại hoảng hốt bò lên tầng, hắn đứng ở hành lang quay đầu nhìn trái nhìn phải, mặt cắt không còn giọt máu, bên trái là vách tường chắn, bên phải là gian phòng hôi thối có người chết.

Trong chớp mắt, Cao Lạc lại xuất hiện bên tay trái của Tạ Tinh Lan, Tạ Tinh Lan cố kiềm chế cảm giác buồn nôn, lao vào trong căn phòng có thi thể.

Trong căn phòng chỉ có duy nhất một ô cửa sổ, nhưng vị trí không tiện lắm, ở bên cạnh giường.

Tạ Tinh Lan giả vờ hoảng hốt tiến lên, nhưng bước chân không luống cuống một chút nào, một chân hắn giẫm lên xác chết, chân kia đạp một cú, cửa sổ thủy tinh yếu ớt nhất thời vỡ tan tành.

Tạ Tinh Lan quay đầu nhìn Cao Lạc đuổi theo, hai tay vịn vào cửa sổ, nhìn kỹ điểm tiếp đất, buông tay thả người nhảy xuống, ngã vào bãi cỏ bên cạnh.

Không xây xước một chút nào, Tạ Tinh Lan nhanh chóng bò dậy, phủi cỏ vụn trên cánh tay, nhanh chóng chạy về phía chiếc xe điện mình đậu ở ven đường.

【Trời má, cao như vậy, tui còn tưởng ảnh nhảy xuống sẽ bị ngã gãy xương chứ, chỉ có vậy thôi à?】

【Ừ, tố chất thân thể tốt lắm, mặt ảnh rõ là lừa tình.】

【Chắc mục đích của Cao Lạc là để sau này anh ta nửa tàn nửa phế à?】

Quỷ không đuổi theo, Tạ Tinh Lan ngồi lên chiếc xe điện, đang muốn khởi động xe bỏ chạy, đột nhiên có cảm ứng, ngước đầu nhìn về vị trí tầng hai trong căn nhà biệt lập mà hắn vừa nhảy xuống.

Cao Lạc đứng bên ô cửa sổ vỡ tan, nửa người lộ ra ngoài hơi trong suốt, nhưng gương mặt lại rất rõ ràng, trắng bệch đến độ dọa người.

Cậu ta từ từ giơ tay lên, vẫy tay về phía Tạ Tinh Lan ở dưới tầng, nở nụ cười quỷ dị, bờ môi mấp máy, dường như đang nói điều gì đó.

Tạ Trì biết cách đọc tín hiệu môi: “Anh à, cậu ta nói hẹn gặp lại.”

Tạ Tinh Lan chợt chau mày lại.

Gặp lại…..

Nghe giống như hắn có thể gặp lại Cao Lạc ngay lập tức.

Tạ Tinh Lan chậm chạp không khởi động chiếc xe điện.

Tạ Trì cười xấu xa: “Anh biết đi xe điện không ông hoàng bóng đêm?”

Gương mặt Tạ Tinh Lan âm thầm đỏ lên, tỉnh bơ buông tay ra: “Em tới đi.”

“Anh xem em trai Tiểu Trì của anh bá đạo tới nhường nào đi.”

Tạ Trì vừa nói vừa khởi động chiếc xe điện, dần dần đi xa khỏi căn nhà biệt lập.

“Biểu diễn thả tay đi xe cho anh xem nè, em có thể buông một tay, có thể buông cả hai tay, còn có thể nhắm mắt đi xe nữa.” Trong lúc đợi app thêm kịch bản, Tạ Trì rảnh việc, không kiềm chế được ngả ngớn trêu chọc mấy câu.

Hiếm có thứ mà anh trai của anh không biết, không đắc ý không được.

Tạ Tinh Lan cuống đến độ nổi đóa, nghiến răng nghiến lợi bảo rằng: “Mẹ kiếp em nhìn đường đi.”

Trước kia Tạ Trì từng tới vùng núi xa xôi điều tra truyền thuyết linh dị, không thể lái xe lên được, chỉ có thể đi xe hai bánh, cho nên về cơ bản phương tiện giao thông nào anh cũng biết điều khiển.

Tạ Trì mỉm cười, không làm loạn nữa, hai tay nắm lấy tay nắm của xe điện, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Anh à, em xác định đầu người phụ nữ trên bánh gato ở cảnh thứ hai là ảo giác, ban nãy anh quay lại nhìn, em thấy người phụ nữ kia có đầu, cho nên chắc cậu ta chỉ định dọa chúng ta sợ thôi.”

Trong phim kinh dị thể loại yêu ma quỷ quái, bình thường chia làm hai loại ―― suy luận quan trọng hơn và kinh dị quan trọng hơn. Có câu nói rằng “Suy luận không đủ, kinh dị tới góp”, để góp độ dài, ma quỷ trong phim gây tổn thương người luôn tiến hành theo tuần tự.

Giai đoạn một: Trêu đùa quấy rối. Ví dụ như tiếng bước chân trên trần nhà, nửa đêm có viên bi lăn trên đất, gương mặt quỷ chợt hiện lên trên cửa sổ.

Giai đoạn này diễn viên bắt đầu nghi thần nghi quỷ, bình thường đều có xu hướng không tin, tiếp tục tìm đường chết, sau đó thuận lợi bước vào giai đoạn tiếp theo.

Giai đoạn hai: Quỷ bắt đầu làm hại diễn viên. Nhưng tổn thương không dẫn tới chết, hoặc nên nói, quỷ bắt đầu gây hại cho nhân vật phụ, diễn viên chính bởi vì vậy mà có được dự cảm mạnh mẽ.

Theo mạch suy nghĩ này, ban nãy họ đã bước vào giai đoạn thứ hai, quỷ từ việc trêu chọc ban đầu, chuyển sang muốn gây tổn thương tới họ.

Quỷ muốn anh ngã gãy chân.

Bây giờ còn chưa biết liệu giai đoạn hai đã kết thúc hay chưa, có lẽ quỷ muốn tiếp tục làm tổn thương tới anh, hoặc cũng có thể nhảy qua giai đoạn này, bước vào giai đoạn ba.

Giai đoạn ba: Sát hại. Quỷ bắt đầu tung chiêu cuối.

Nói thẳng ra là chơi trò mèo vờn chuột, mèo vờn chuột đủ rồi, thưởng thức sự sợ hãi của con chuột, bắt đầu mất kiên nhẫn, muốn thu lưới ăn chuột.

Tạ Trì diễn con chuột kia, cho nên Cao Lạc nói “Hẹn gặp lại”, nghĩa là sẽ nhanh chóng gặp lại, rất có thể quỷ muốn thu lưới.

Tạ Tinh Lan suy nghĩ mấy giây: “Đầu người phụ nữ kia là mẹ cậu ta? Thi thể trên giường là cha mẹ cậu ta?”

Tạ Trì: “Em cũng nghĩ như vậy, thế nhưng là ai không quan trọng, quỷ giết người không cần lý do, muốn giết thì cứ giết.”

Tạ Trì chuyển đề tài: “Quan trọng nhất là, cách quỷ giết người.”

“Hửm?”

Tạ Trì: “Ba mẹ Cao Lạc nằm trong danh sách sát hại của cậu ta, em cũng nằm trong danh sách sát hại, theo hướng phát triển của kịch bản, có xác suất không nhỏ là kiểu chết của em sẽ giống hệt với ba mẹ Cao Lạc. Kiểu chết của ba mẹ Cao Lạc cũng có thể ám chỉ sự hạn chế và điều kiện giết người của quỷ.”

“Thể loại quỷ cuồng sát khó lý giải và giết người không bị hạn chế biện pháp không nên xuất hiện trong chương trình, bởi vì diễn viên căn bản không có cách phản kháng, như vậy không công bằng.”

“Thực ra app cho em cảm giác rằng bản thân nó rất công bằng, không muốn diễn viên chết một cách vô duyên vô cớ, đương nhiên cũng sẽ không thiên vị diễn viên, giống với chế độ người quản lý, trước kia nó cũng rất công bằng, bị con người bóp méo, không phải lỗi của quy định và app.”

“Em cảm thấy mấy cảnh trước Cao Lạc liên tục trêu đùa em, không nhất định chỉ đơn thuần muốn trêu chọc, cũng có thể là cho dù bọn em đứng trước mặt cậu ta, nếu chưa đạt tới điều kiện nhất định thì cậu ta không thể giết em.”

“Cho nên cậu ta nói hẹn gặp lại, có lẽ lần sau gặp mặt chính là tuyệt sát.”

Tạ Tinh Lan trầm mặc một hồi, không xác định nói: “Anh nhớ trước khi nhảy cửa sổ đã giẫm lên thi thể, anh không nhìn thấy các bộ phận của thi thể, nhưng trên chăn, máu tập trung vào đoạn giữa.”

Tạ Trì thoáng giật mình.

“Tạ Trì, em dừng một chút, để anh nhớ lại.”

“Được rồi.” Tạ Trì dừng xe ở ven đường.

Tạ Tinh Lan nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng cuối cùng―― cửa kính bị vỡ, ánh sáng yếu ớt chiếu vào, hai thi thể một nằm nghiêng, một nằm thẳng, đắp chiếc chăn trắng đã ngả vàng lên người, chăn bị mảng máu đỏ thấm ướt, máu đậm nhất ở phần giữa, càng xa, màu máu càng nhạt, hiển nhiên máu từ đó lan ra hai đầu chăn.

Trong căn phòng rất hỗn loạn, tất cả ngăn kéo có thể mở ra đều đã mở ra, bên trong bị bới loạn lên, có lẽ sau khi Cao Lạc giết ba mẹ mình bắt đầu tìm tiền và sổ tiết kiệm của họ.

Điều này không quan trọng.

Quan trọng là….

Tạ Tinh Lan choàng mở mắt ra: “Tiểu Trì, trên tủ đầu giường có một cái đĩa trống!”

“Bọn họ đã ăn trước khi đi ngủ.” Giọng của Tạ Tinh Lan trầm xuống.

Trái tim Tạ Trì đột nhiên đập thịch một cái, trước đó anh cũng ăn bánh gato Cao Lạc đưa cho.

Rất có thể trước khi ngủ Cao Lạc đã bưng đồ ăn lên cho ba mẹ mình.

Trên thi thể ba mẹ của Cao Lạc, máu tập trung ở phần bụng, rất có thể là dạ dày.

Tạ Trì mở to mắt ra.

Cao Lạc nói, mình sẽ nhanh chóng gặp lại cậu ta, nhưng gặp lại bằng cách thức gì?

Nếu như tham quan là “tham quan” thi thể, như vậy khi gặp lại sẽ bằng hình thức nào đây?

Lần tiếp theo lại là lúc tuyệt sát.

Tạ Trì giật mình hai giây, vội cúi đầu nhìn xuống bụng mình.

Điện thoại của Tạ Trì lại đổ chuông.

【Mở cảnh thứ năm.】

【Nhắc nhở thân thiện, cảnh thứ năm cũng là cảnh cuối cùng.】

【Yêu cầu của cảnh này: Về nhà】

【Mong các diễn viên sống sót.】



【 y gù, Nhậm Trạch ngã gãy chân thảm quá, nhìn thôi đã thấy đau rồi.】

【Cái cô gái xếp thứ năm mặc đồ đen cũng rất cừ, sắp đuổi kịp rồi.】

【Cô ta chỉ chằm chằm vào thời gian, hỏng hết hình tượng nhân vật rồi, chắc chỉ một chút nữa là OOC】

【Cảnh thần đầu tiên nèeee!! Tạ Trì cùi bắp!!!】

【Hứ, dùng đạo cụ thôi mà.】

【Có đạo cụ để mà dùng cũng là bản lĩnh đấy!】

【Đạo cụ dựa vào mẹ để có được cũng là bản lĩnh ấy hả?】

【Tôi thấy Du Cảnh vẫn còn chưa suy nghĩ rõ ràng đâu.】

【Đạo cụ lợi hại sợ gì chứ, vượt qua là được rồi.】



Cảnh thứ năm

Thời gian lại được rút ngắn, đến khi tầm mắt Tạ Trì trở nên rõ ràng, phát hiện mình đang đứng trong phòng vệ sinh.

Hai tay anh chống xuống bồn rửa, cúi gằm người, cổ họng có cảm giác như bị thiêu đốt, miệng chua chua, vòi nước đang mở, nước chảy ào ào xối xả.

Có lẽ là vừa nôn.

Chỗ nào đó trong dạ dày khẽ thắt lại một cách dị thường.

Ngón tay thứ sáu à? Tạ Trì xùy một tiếng.

“Anh à.” Tạ Trì gọi.

Tạ Tinh Lan nhướng mày, đi về phía phòng bếp, hờ hững cầm con dao lên, nhắm vào chính bản thân mình.

【Vãi nồi! Đột nhiên mổ bụng? Quỷ nhập vào người à? Không muốn sống nữa à??】

【Móa ơi vừa máu me lại vừa ngầu ạ, cái gì đây, vì sao anh lại dứt khoát như vậy, không đau đớn gì à?】

【Trời đựu, ngón tay thứ sáu!!!】

【Sao nó lại ở trong dạ dày của anh ta??】

【Bánh gato, phải rồi, bánh gato!!】

【Cao Lạc mài ngón tay thứ sáu thành bột rồi bỏ vào trong bánh gato, đây là điều kiện giết người của cậu ta? Ban nãy Cao Lạc nói “hẹn gặp lại” phải không? Tôi biết rồi! Cảnh thứ năm nhất định là Cao Lạc chui ra khỏi bụng giết chết diễn viên, đây là cách cậu ta gặp lại diễn viên!】

【Móa ơi!! Cho nên rạch lấy ngón tay thứ sáu ra thì Cao Lạc không giết được anh ấy nữa!!】

【Vấn đề là anh ấy hành động nhanh như vậy! Không nghĩ gì luôn á! Rõ ràng vừa mới bước vào cảnh thứ năm mà!!】

【Anh ấy hiểu rõ từ cuối cảnh thứ tư rồi!!】

【Aaaaaaa Trì cưng hoàn thành đầu tiên rồi!!】

Cùng lúc ấy, Du Cảnh đề phòng đi vào trong nhà của nhân vật, hơi chau mày lại.

Khi đó mẹ hắn xếp thứ mười một trong bảng người mới, bỏ lỡ “Kinh dị liên hoàn”, cho nên hiểu biết về chương trình có hạn, hắn cũng không ngờ cách chơi của “Kinh dị liên hoàn” lại phức tạp khó lường như vậy, điều này khiến hắn nhất thời không thích ứng được.

Câu chuyện “Ngón tay bị cắt đứt” phát triển quá nhanh, cơ bản không chừa thời gian cho hắn suy nghĩ kỹ, cảnh trước vừa xong lập tức bước vào cảnh tiếp theo, suy nghĩ của hắn vì vậy mà bị gián đoạn mấy lần.

Du Cảnh bực bội cào đầu.

Hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cần thời gian để sắp xếp dữ liệu.

Du Cảnh không sợ hãi quá nhiều, hắn có đạo cụ mạnh mẽ, rất hiệu quả với quỷ.

Không nghĩ được ra, Du Cảnh dần dần rơi vào lo âu, nhưng nghĩ lại, lại thoải mái mỉm cười.

Để tiết kiệm thời gian, trước đó hắn dùng đạo cụ dịch chuyển tức thì chạy ra khỏi căn nhà biệt lập, trước mắt không thể có người nhanh hơn hắn.

Không nghĩ được thì cứ từ từ suy nghĩ, không cần phải vội vàng.

Du Cảnh tìm chỗ ngồi xuống, nhắm mắt bắt đầu hồi tưởng lại kịch bản, đột nhiên mở to mắt, không thể tin cúi đầu.

Bụng đột nhiên đau dữ dội, một bàn tay quỷ máu me từ trong bụng hắn nhanh chóng đâm xuyên ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc