BÀ CHỦ CỬA HÀNG THÚ CƯNG

Lâm Lang gọi điện thoại hỏi đồng nghiệp, biết bất động sản trên danh nghĩa của Nguyễn Văn Khải cũng không ít, nhưng chỉ có một cái biệt thự là nơi anh ta tới thường xuyên, trong biệt thự có khu săn bắn tư nhân.

Chính là chỗ này.

Lâm Lang xin địa chỉ đi qua đó canh chừng. Quả nhiên không tới nửa giờ Nguyễn Văn Hạo đã lái xe tới.

Lâm Lang không bứt dây động rừng, chờ Nguyễn Văn Hạo vào sau đó lặng lẽ theo đuôi. Nguyễn Văn Hạo không phát hiện có người theo dõi mình, anh ta chỉ nhìn dáo dác xung quanh trước khi vào, ngoài ra không dòm ngó cảnh giác gì nữa.

Trong biệt thự, anh ta đi thẳng tới phòng ngầm, nhập mật mã, cửa tự động mở ra. Lâm Lang lợi dụng khi cửa sắp đóng lại lách mình đi vào theo.

"Ai đó?" Nguyễn Văn Hạo lập tức nhận ra có người đi theo vào, đang chuẩn bị quay đầu thì bị Lâm Lang khống chế.

"Đừng động!"

Nguyễn Văn Hạo cực kỳ hoảng sợ, kịch liệt giãy giụa, "Anh là ai? Tại sao đột nhập vào nhà tôi?"

Lâm Lang không lên tiếng, chỉ rút thẻ cảnh sát ra trước mặt anh ta lung lay vài cái, Nguyễn Văn Hạo lập tức không lên tiếng. Lâm Lang không để ý anh ta nữa, xoay người quan sát phòng ngầm.

Căn phòng không lớn, trang hoàng theo kiểu châu Âu nhưng bốn phía treo đầy các loại vũ khí, có cung tên, dao găm, dao, kiếm... các loại. Nhìn có chút cũ nhưng lưỡi dao sắc bén, sáng bóng, nạm đủ loại đá quý, ánh sáng rực rỡ chói lóa. Có thể thấy những vật trưng bày đều do Nguyễn Văn Khải cất giấu.

Sở thích của người có tiền Lâm Lang không thèm quan tâm, khiến anh chú ý chính là ba cái tủ kiếng đặt ngay giữa phòng. Tủ bên trái trống không, hai cái tủ bên phải bày đầy các loại súng ống. Những khẩu súng này Lâm Lang tương đối quen thuộc, nhìn một cái là biết chúng là đồ tương đối lâu đời, đa số không thể dùng, chỉ giữ làm kỉ niệm.

Tủ bên trái cũng giống như hai tủ còn lại, trong tủ được trải một lớp vải nhung màu đen nhưng phía trên lại trống trơn. Đứng gần Lâm Lang có thể thấy lớp vải nhung đã từng bị thứ gì đó đè lên. Như vậy có thể chứng minh, lúc trước tủ này có đồ nhưng đã bị người khác lấy đi.

Lâm Lang đưa mắt nhìn Nguyễn Văn Hạo, chuyện đã vỡ lỡ, nếu bị phát hiện cũng không còn gì giấu giếm, anh ta cười khổ, "Như anh thấy đấy, đống súng em trai tôi tàng trữ không thấy đâu nữa. Có phải nằm trên đảo hay không thì tôi không biết, nhưng tôi có thể bảo đảm em trai tôi bị người ta hãm hại. Mặc dù thích sưu tầm vũ khí nhưng nó không có xu hướng bạo lực, nó chỉ ham chơi chút thôi..."

"Vậy anh có tư liệu về đống súng kia không? Chúng tôi cần so sánh xem đống súng trên đảo và súng của em anh có phải là một không."

Nguyễn Văn Hạo biết một khi đống súng của em mình là đống súng dùng để giết người, Nguyễn Văn Khải càng không thoát được tội. Nhưng nếu giờ anh ta nói không biết, em mình cũng sẽ bị liệt vào danh sách nghi ngờ. Vì vậy anh ta nhìn sau lưng Lâm Lang, hất cằm, "Sau lưng anh có một cái máy vi tính treo tường, thông tin từng món một đều được lưu vào đó."

Lâm Lang quay đầu, quả nhiên thấy trên đó là một cái laptop màu đen. Chỉ nhìn lướt qua thôi thì không phát hiện. Lâm Lang mở máy, nhanh chóng tìm được tài liệu về đống súng, quả nhiên mấy món vũ khí không thấy trong tủ thật ra đã được đem lên đảo.

Lâm Lang đóng máy, mở còng tay cho Nguyễn Văn Hạo, nói, "Đúng ra mọi người không cần giấu giếm, đầu mối càng nhiều cảnh sát chúng tôi càng có lợi. Nếu như Nguyễn Văn Khải không phải là người tráo đổi súng thì cuối cùng tên hung thủ thật cũng bị vạch trần thôi." Mọi người càng che giấu càng cho thấy mình có tật giật mình, càng làm cảnh sát hoài nghi.

Nguyễn Văn Hạo xoa cổ tay cười khổ, "Chúng tôi cũng không còn cách nào, tất cả đầu mối đều chỉ về hướng em trai tôi, chỉ chúng tôi tin nó trong sạch cũng vô ích. Ba tôi lo cảnh sát mấy người phá án không tận tâm tận lực, tùy tiện đẩy Văn Khải ra gánh tội cho nên mới nghĩ ra kế sách này, cố gắng giấu bớt chứng cứ bất lợi liên quan tới nó."

Manh mối trên đảo đều chỉ về em trai, bây giờ súng ống ở hiện trường cũng do em trai cung cấp, có thể nói bằng chứng vững như núi. Nếu Nguyễn Văn Khải không phải em trai ruột thì anh ta cũng tin là cậu ta giết người.

"Đúng rồi, biệt thự này là có camera theo dõi, không biết có thể giúp cảnh sát được không."

Lâm Lang gật đầu, "Cho chúng tôi xem trước đã." Có ích hay không thì xem mới biết.

*****

Lúc Sơ Ngữ đi qua nói chuyện với quạ đen thì Giản Diệc Thừa cũng nhận điện thoại, Lâm Lang gọi.

"Lão Giản, quả nhiên Nguyễn Văn Khải giấu súng trong biệt thự, nhưng mà phần lớn là hàng trưng bày. Chỉ có bảy khẩu súng đã biến mất kia mới có thể sử dụng bình thường."

"Bảy khẩu súng thiếu ở đó đúng là bảy khẩu tìm thấy ở hiện trường đúng không?"

"Đúng, hình dáng giống nhau như đúc." Dừng một chút Lâm Lang lại nói, "Nhưng mà tớ nghi ngờ hung thủ có thể không phải là anh ta. Tôn Toàn vừa gọi cho tớ nói đã tra ra nguyên nhân vì sao Nguyễn Văn Khải và đám bạn cùng Cố Minh Đức xảy ra mâu thuẫn rồi. Hồi trước Nguyễn Văn Khải có một người bạn gái, sau đó bị Nhiếp Dịch Chân cạy góc tường, Nguyễn Văn Khải đi tìm anh ta hỏi chuyện thì bị đám người Cố Minh Đức khuyên can, nói đàn bà như quần áo, anh em như tay chân, đừng vì một người đàn bà mà làm tình anh em rạn nứt. Sau đó anh ta cũng bỏ qua nhưng không biết có ghi hận trong lòng không."

Rõ ràng anh ta bị cướp bạn gái, lại bị đám bạn dè bỉu nói mình không đủ dũng khí, tất cả đều đứng về phía khác, sao không ghi hận cho được?

Động cơ cũng có, vật chứng cũng tìm được, toàn bộ manh mối ở hiện trường đều chỉ về phía anh ta, giống như khẳng định chắc chắn Nguyễn Văn Khải là hung thủ rồi.

Nhưng Lâm Lang lại cảm thấy có gì đó không đúng. Mà không đúng cái gì?

Bởi vì trùng hợp quá nhiều.

Sao Nguyễn Văn Khải mâu thuẫn với đám người Cố Minh Đức ngay lúc đó vậy, anh ta vứt đống súng trên đảo lại còn để cảnh sát tra ra được. Chuyện khác thường nhất định có bí mật, quá trùng hợp sẽ khiến người khác dễ dàng nghi ngờ.

"Tớ cũng nghĩ như cậu." Giọng nói trầm thấp của Giản Diệc Thừa truyền qua, "Thế này đi, cậu về cục xem xem camera nhà Nguyễn Văn Khải có quay lại được gì khả nghi không. Tớ đang ở hiện trường kiểm tra lại, tớ cảm thấy có lẽ chúng ta đã bỏ sót gì đó."

"Được, tớ đi xem CCTV thử."

Cúp điện thoại, Giản Diệc Thừa nhìn về phía Sơ Ngữ, cô vẫn đang nói chuyện với quạ đen.

"... Xin lỗi vì chị đột nhiên tới mà còn đi tay không, nhưng mà mạng người là chuyện quan trọng, các em có thể châm chước một lần không?"

Sơ Ngữ nháy nháy mắt chân thành, mong có thể làm nó hài lòng. Sơ Ngữ thấy con quạ thành tinh kia dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, lạnh lùng mở miệng, "Có ai bắt chị đem gì tới đâu? Em là con quạ nông cạn đến thế à?"

Sơ Ngữ: "?"

"Em không nói khơi khơi cho chị biết, chỉ muốn trao đổi một điều kiện thôi..."

Sơ Ngữ đỏ mặt vì suy nghĩ của mình, thấy có cơ hội nên vội vàng nói, "Điều kiện gì em cứ nói đi, cái gì chị làm được thì chị sẽ làm ngay!"

Quạ đen nâng một bên cánh lên, chỉ vào con quạ nhỏ trong ổ, "Đứa nhỏ nhà em ngày đó bị mấy tên nổ súng dọa sợ, té từ trên cây té xuống, chị giúp chữa khỏi cho nó đi."

Thì ra là quạ con bị thương, Sơ Ngữ càng áy náy, người ta vì con nên mới ra điều kiện trao đổi, cô lại nghĩ quạ đen muốn hối lộ, đúng là hơi nhỏ nhen.

"Được, bọn chị sẽ giúp em ấy." Sơ Ngữ đồng ý.

Sơ Ngữ còn nghĩ sẽ đem quạ nhỏ vào bệnh viện trước, sau đó hỏi chuyện mẹ quạ để nó nói ra chân tướng. Không ngờ mẹ quạ nghe Sơ Ngữ đồng ý xong lập tức kể cho hai người nghe sự thật.

Động vật thật ra còn tốt hơn con người nhiều, không đặt điều kiện quanh co kéo dài thời gian, đã đồng ý thì sẽ làm ngay, không sợ cô thay đổi sao? Dĩ nhiên Sơ Ngữ chỉ nghĩ như vậy thôi, cô sẽ không phụ lòng tín nhiệm của quạ đen với mình đâu.

"Ngày đó ngoài đám người đáp xuống từ trời thì còn có người đi từ sông qua, anh ta giết người sau đó ngồi thuyền đi mất, hay là mấy anh chị đi tìm người này đi."

Quạ đen nói xong Sơ Ngữ lập tức hoảng sợ, thì ra trên đảo còn có người khác sao?

Sơ ngữ nói đầu mối quan trọng này cho Giản Diệc Thừa nghe, anh trầm tư một lúc lâu, chân mày dần dần giãn ra, hình như nghĩ ra gì đó, anh nói với Sơ Ngữ, "Em hỏi nó xem người kia có dáng vẻ thế nào? Có gì đặc biệt không?"

Sơ Ngữ hỏi, quạ đen lại phóng tới một ánh mắt khi dễ, "Đây đây đây, chị xem thử em và chồng em có gì khác nhau không?"

Sơ Ngữ không hiểu nhưng vẫn cẩn thận nhìn một cái, không đợi cô trả lời quạ đen đã tiếp tục nói, "Chị thấy tụi em là loài chim, em thấy tụi chị là loài người!"

Sơ Ngữ: "..." Nói rất có lý, cô không nói lại!

"Còn đặc biệt ấy hả? Tóc ngắn có được không?" Quạ đen vừa nói vừa khi dễ nhìn cô. Lần này cũng khinh bỉ luôn Giản Diệc Thừa, đừng tưởng rằng nó không biết, vấn đề ngu xuẩn này là anh kia hỏi, còn là cảnh sát nữa đó, thông minh quá đáng vậy?

Sơ Ngữ không nói nổi, chuyển lời cho Giản Diệc Thừa nghe, anh cũng hóa đá.

Sơ Ngữ không khỏi bật cười, "Nó không phân biệt được từng người một, cũng không biết giúp mọi người xác nhận hung thủ."

Cô nghĩ tình cảnh ngày đó quạ đen cũng không biết kể, dẫu sao nó không biết ai là ai, có thể trong mắt nó đó chỉ là cảnh một đám người chém giết lẫn nhau. Giống như nhìn một đám chim giành giật thức ăn vậy, ai có thể phân biệt được con nào là con nào.

"Không sao, rất tốt rồi, ít nhất nó còn chỉ cho chúng ta biết có người thứ mười ba." Giản Diệc Thừa nói.

Đây là một manh mối vô cùng quan trọng, nếu như không nhờ quạ đen chỉ thì làm gì có ai biết trên đảo này còn có người thứ mười ba đâu? Lúc bọn họ điều tra chỉ tìm được dấu vết của mười hai người, còn chỉa mũi dùi về phía Nguyễn Văn Khải nữa, thiếu chút nữa là làm chuyện sai càng thêm sai, người chết không cãi lại được, chỉ có thể dựa vào chứng cứ phán đoán.

Bình luận

Truyện đang đọc