BÁ ĐẠO TỔNG TÀI HẮN MANG CẦU CHẠY



"Cậu đang nhìn cái gì?"
Thanh âm của Ngô Hoa lập tức lôi suy nghĩ của cậu trở lại.

Bách Nhạc cứng đờ quay đầu nhìn hắn, sắc mặt cực kì khó coi, run giọng nói: "Nam..."
Ngô Hoa đương nhiên nói: "Đúng vậy."
Hắn dừng một chút mới phản ứng lại, bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ đầu.

"Cậu có phải là chưa từng thấy qua đàn ông mang thai hay không? Kỳ thật, tôi cũng rất ít gặp, nhưng mà xác thật có loại người này tồn tại đấy."
Thế giới này mặc kệ là nam nữ, nam nam hay là nữ nữ, đều có thể kết hôn.

Chẳng qua, đại đa số mọi người vẫn là lựa chọn kết hôn khác phái, bởi vì đồng tính luyến ái chiếm đa số sẽ khiến cho khác phái luyến giảm đi rất nhiều.

Mà bên trong nam tính, nếu cùng đồng tính lên giường, thì sẽ có xác suất cực nhỏ mang thai, nhưng mà xác suất này thật sự thấp đến cực kì bé nhỏ, có người có thể cả đời cũng chưa gặp được.

Bách Nhạc trong đầu lộn xộn, Ngô Hoa còn đang tập trung nói chuyện với cậu, nhưng cậu cũng chỉ có lệ mà đáp vài câu.

Hai vị tân lang lúc này đã đi tới trung tâm, hoa đồng ở một bên đem nhẫn đưa cho một người trong đó, không khí đang đến lúc vui mừng nhất.

Trên mặt mọi người đều mang theo ý cười mà nhìn chăm chú vào tân nhân, chỉ có Bách Nhạc là khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Cậu không biết mình tới thế giới nào, một hồi lại nghĩ đến biểu hiện khác thường của mình mấy tuần nay.

Hơn nữa đêm đó, càng nghĩ trong lòng lại càng run sợ.

Chỉ cần còn sót lại một tia lý trí khiến cậu ổn định, lỡ đâu chỉ là cậu nghĩ nhiều thì sao.

Nhưng chính lúc này, khuôn mặt kia của Tịch Yếm liền ở trong đầu đuổi không đi, khiến sắc mặt Bách Nhạc lại càng trắng.

Cậu liền nhịn không được mà lén lút nhìn về phía Tịch Yếm trên thượng vị, thình lình lại đối diện với tầm mắt của y.

Trong lòng Bách Nhạc hoảng hốt, có chút không biết làm sao mà dời đi tầm mắt, vẻ mặt cực kì khẩn trương.

Tịch Yếm thấy cậu như vậy thì không khỏi nhăn mày.


Trong toàn bộ bữa tiệc, Bách Nhạc nơi nào mà còn tâm tư ăn uống.

Cậu không ngừng lâm vào tuần hoàn hoài nghi và phủ định chính mình, sắc mặt một hồi trắng lại một hồi xanh.

Vốn đã ăn uống không tốt, thức ăn trên bàn càng là chạm cũng không chạm vào.

Ngô Hoa chú ý tới, khuyên nhủ: "Nhạc Nhạc cậu làm sao vậy?"
Bách Nhạc trắng mặt mà lắc lắc đầu, thất thần mà dùng chiếc đũa chọc chọc cơm trong chén.

Tân nhân thay phiên kính rượu, lúc tới bàn của đám Bách Nhạc, thì hai vị tân lang đều kính rượu Tịch Yếm đang ngồi trên xe lăn trước tiên.

"Ha ha, đa tạ Tứ gia đã tham dự hôn lễ của tôi." Nhị ca của Ngô Hoa trên mặt treo tươi cười lấy lòng.

Bọn họ xác thật đều không có nghĩ đến, Tịch Yếm thật sự sẽ xuất hiện ở chỗ này, lúc biết tin còn bị dọa cho sốc nữa cơ.

Mà vị nam hài thanh tú kia có chút thẹn thùng, không biết nên đổ bao nhiêu rượu vào ly cho Tịch Yếm.

Cậu ta nắm không chuẩn đành phải nhìn xung quanh, hy vọng có thể từ trong ánh mắt của người khác nhìn ra cái gì.

Ngô Hoa thấy thế hòa giải nói: "Tứ gia thân thể không tốt, không cần rót rượu cho y."
Tịch Yếm lắc đầu, không lạnh không nhạt nói: "Không cần."
Nói xong, y liền duỗi tay cầm lấy ly rượu trên bàn.

Nam hài phản ứng lại đây vội vàng rót đầy cho y, nhưng mà lúc đổ đến một nửa, thì nhị ca của Ngô Hoa cố ý ho khan một tiếng, cậu ta lập tức liền ngừng lại.

"Tứ gia, mời."
Bí thư Hình ở phía sau mặt lộ vẻ lo lắng, một bên lo lắng thân thể y, một bên lại biết mình không có tư cách ngăn Tịch Yếm lại.

Y luôn luôn làm gì cũng đều có chủ ý của chính mình.

Cũng may Tịch Yếm chỉ là lướt qua liền ngừng, chỉ nhấp một ngụm liền đặt ly xuống.


Nhưng ngay cả như vậy, cũng đã làm cho người Ngô gia vui không kìm được.

Rốt cuộc, cái này chứng minh Tịch Yếm cũng nể mặt mũi Ngô gia, phải biết rằng Tịch Yếm lúc bình thường đều không chạm vào rượu.

Sau khi Tịch Yếm buông ly rượu, thì hơi nâng mắt, nhìn hai vị tân nhân trước mặt nhàn nhạt nói: "Tân hôn vui sướng."
Lời này vừa xong, thì mọi người đều là ngẩn ra.

Rốt cuộc, ai cũng không trông cậy có thể từ miệng của y nghe được lời chúc phúc gì.

Chờ phản ứng lại thì người Ngô gia đều vui mừng, trên mặt cũng giấu không được ý cười.

"Đa tạ Tứ gia, đa tạ Tứ gia."
Ngô Hoa cũng nói thầm: "Tứ gia đây là làm sao vậy, cảm giác không giống y lắm." Dừng một chút hình như nghĩ đến cái gì đó, lại chậc một tiếng, "Tôi biết rồi, có phải là bởi vì y cũng muốn kết hôn hay không, cho nên mới có cảm mà phát?"
Tiếng nói chuyện của hắn rất nhỏ, thêm vào lại cùng Bách Nhạc ngồi ở góc, còn ghé vào bên tai Bách Nhạc, cho nên người còn lại đều không nghe thấy được bọn họ đang nghị luận Tịch Yếm.

Bách Nhạc nghe thấy hắn nói đến kết hôn, nghĩ tới việc y cùng em gái mình, trên mặt lại càng trở nên khó nhìn.

Đệt, cậu cho rằng cùng em rể lên giường đã đủ thái quá rồi, không nghĩ tới còn có việc càng kỳ quái hơn chờ cậu đây nè.

Hiện tại, cậu chỉ có thể cầu nguyện ngàn vạn không cần giống như cậu đang nghĩ vậy.

Sau khi yến hội kết thúc, Bách Nhạc giống như là chạy trốn mà rời đi khách sạn.

Lúc này bên ngoài đang là mưa phùn mênh mông, cậu đứng ở cửa khách sạn thất thần mà đưa tay hứng, đang nghĩ ngợi đến việc có nên gọi tài xế trực tiếp đến đây hay không.

"Cậu đứng ở chỗ này làm gì?"
Bỗng nhiên, phía sau lại truyền đến thanh âm trầm thấp quen thuộc, tức khắc giống như là sấm đánh ở bên tai cậu.

Bách Nhạc thân mình cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên liền nhìn thấy Tịch Yếm xuất hiện ở phía sau cậu.

Y ngồi ở trên xe lăn, sợi tóc đen nhánh rũ xuống, càng làm nổi bật màu da tái nhợt của y.


Con ngươi bình tĩnh u sâm giống như hồ sâu, chỉ là bên trong cất giấu tình tố mà người khác xem không hiểu.

Bách Nhạc có chút chân tay luống cuống, giơ giơ điện thoại trong tay, lắp bắp nói: "Tôi...!tôi đang định gọi người tới đón nè."
Tịch Yếm hơi hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua mưa rơi tí tách tí tách, nhàn nhạt nói: "Tôi đưa cậu trở về."
Bách Nhạc nhanh chóng cự tuyệt, cười gượng nói: "Vậy thì có chút không biết xấu hổ á."
Hiện tại, sao cậu có thể cùng Tịch Yếm ở cùng trong một không gian phong bế được chứ, chỉ cần thấy y là cả người cậu đã cảm thấy không được tự nhiên luôn rồi nè.

Nhưng Tịch Yếm đã nói thì sao có thể thay đổi chủ ý được, hình như y rất không thích bị người ngỗ nghịch, đến ánh mắt cũng lạnh lạnh luôn kìa.

Bách Nhạc trong lòng lộp bộp một tiếng, những miêu tả trong nguyên tác về y lại xông ra, dọa đến trong lòng cậu lại lộp bộp thêm một tiếng nữa.

Vì thế, cậu đành phải cắn chặt răng nói: "Được rồi."
Bất quá chỉ là ngồi xe cùng nhau thôi, này thì có gì to tát đâu.

Cũng sẽ không ăn cậu mà, hơn nữa lỡ đâu chỉ là do cậu suy nghĩ miên man thì sao nhỉ?
Sau khi lên xe, Bách Nhạc có chút cố tình mà kéo ra khoảng cách với Tịch Yếm, ngồi ở rất xa bên kia, đáng thương hề hề mà nắm chặt đai an toàn không dám nói lời nào.

Cậu đối với việc Tịch Yếm đưa cậu trở về cũng không hiểu ra sao, chẳng lẽ đây là sự quan tâm đối với anh vợ tương lai sao?
Không khí trầm mặc một trận, Tịch Yếm bỗng nhiên quay đầu nhìn cậu đang cách mình khá xa, ngữ khí nghe không ra hỉ nộ.

"Hình như cậu luôn có cách để chọc tôi tức giận."
Bách Nhạc nghe xong không khỏi nắm chặt đai an toàn trong tay, cảm thấy có chút tâm hoảng ý loạn, cũng không biết câu mở đầu này có ý tứ gì.

Đợi không được câu trả lời của cậu, Tịch Yếm hình như cũng không thèm để ý.

Giống như y căn bản cũng không nghĩ đến việc cậu sẽ trả lời mình, mà chỉ là bình tĩnh trần thuật một sự kiện.

"Lại đây."
Bách Nhạc ngẩn ra, thật cẩn thận mà xê dịch về phía của y, khoảng cách cơ hồ cực kì nhỏ bé.

"Lại qua đây một chút."
Bách Nhạc nắm chặt tay, chịu đựng lại xê dịch một chút.

"Tiếp tục."
Mắt thấy Bách Nhạc đều sắp dính sát vào bên cạnh y, y mới không nóng không lạnh mà hô dừng một tiếng.

Bách Nhạc cảm thấy mình không có cốt khí còn có chút khuất nhục, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên liền thấy độ cong khóe miệng của Tịch Yếm có hơi cong lên.


Tuy rằng cực kì bé nhỏ, nhưng xác xác thật thật là y đã cười.

Y quả nhiên là đang đùa giỡn mình mà.

"Vừa rồi thân thể của cậu không thoải mái?"
Chỉ chốc lát Tịch Yếm liền khôi phục lại thái độ bình thường, cằm hơi hơi căng chặt, lạnh lùng nói.

Này vừa hỏi liền hỏi trúng việc mà hiện tại Bách Nhạc để ý nhất, vẻ mặt của cậu trở nên có chút hoảng loạn.

Nhưng cậu cũng biết ở trước mặt y không được hoảng, chỉ cần thừa nhận là được, lại sợ y truy vấn nguyên nhân, vội vàng chủ động mở miệng.

"Tôi như vậy, là bởi vì tôi nhìn thấy một người."
Lời này của cậu cũng không phải nói dối, phải biết rằng cậu xác thật là bởi vì thấy đối tượng kết hôn của nhị ca Ngô Hoa, nên mới có những biểu hiện thoạt nhìn khác thường như vậy.

"Ai?"
Bách Nhạc đang không biết phải trả lời thế nào, thì xe liền chậm rãi ngừng lại, thì ra bất tri bất giác đã tới trước cửa nhà của cậu.

Cậu nhanh chóng đẩy cửa xuống xe, dùng tay che đầu rồi khom lưng phất phất tay với y.

"Cảm ơn Tứ gia, trời mưa lớn rồi, tôi vào trước nha."
Sau khi vào biệt thự Bách Nhạc đột nhiên đóng lại cửa lớn, làm cho Bách Âm đang ở trong phòng khách xem TV cũng giật mình.

Cậu lau một phen nước mưa trên mặt, sau đó khuôn mặt nhỏ căng thẳng mà đi lên lầu.

Ở trong phòng của mình lăn lộn vài phút, sau đó lập tức võ trang hạng nặng mà đi xuống lầu.

Bách Âm vẻ mặt hắc tuyến mà nhìn người trước mắt mang theo mũ ngư dân, kính râm, còn lấy khăn quàng cổ che khuất luôn nửa khuôn mặt, khóe miệng có chút run rẩy.

"Ca anh làm sao vậy, anh ra ngoài là muốn đi đâu?"
Bách Nhạc đi tới cửa mở cửa ra, trong tay cầm theo dù.

Sau đó quay đầu lại nhìn cô một cái, lời nói mang theo ngữ khí được ăn cả ngả về không.

"Anh đến tiệm thuốc."
Bách Âm đầu đầy chấm hỏi: "Đến tiệm thuốc mua cái gì?"
Bách Nhạc bung dù, ngữ khí bi tráng: "Đi mua thứ có thể quyết định sống chết của anh chứ sao.".


Bình luận

Truyện đang đọc