BÁ ĐẠO TỔNG TÀI YÊU LẠI VỢ CŨ


Điều cuối cùng mà Nhược Y Y xin Tống Đàm Trạm là cho cô ta gặp lại cha mẹ dù chỉ là một lần cuối.
Điều này cũng được Tống Đàm Trạm chấp thuận như vậy cô ta có thể yên tâm sống cả đời trong bức tường của nhà giam.
Đã một tháng kể từ ngày Bạch Diệp Chi rời xa Tống Đàm Trạm hắn ta bây giờ không còn niềm vui trong cuộc sống này nữa.

Hằng ngày vẫn đi làm nhưng đêm đến hắn làm bạn với rượu với điếu thuốc trên tay, hắn bị những dằn vặt cắn nuốt.
Tống Đàm Trạm cuối tuần nào cũng về nhà Bạch Diệp Chi ăn ngủ ở đấy dù cho ông bà Bạch có đuổi hắn hắn cũng trai lì không chịu đi.
Lâu dần Tống Đàm Trạm cũng được ông bà Bạch chấp thuận, cái chết của Bạch Diệp Chi cũng dần làm cho ông bà Bạch nguôi ngoai.
Xung quanh Tống Đàm Trạm bây giờ không xuất hiện thêm một cô gái nào, hắn chuyên tâm phát triển Tống Thị ngày càng có tiếng kinh doanh trên thế giới.
" Đàm Trạm cậu đừng như vậy nữa, tôi nghĩ cô ấy ở trên kia cũng không muốn thấy bản thân cậu tự dày vò mình như này đâu."
Chu Cẩn thấy người anh em của mình như này cũng cảm thấy thương cảm cho Tống Đàm Trạm, bèn lên tiếng khuyên ngăn lấy ly rượu trong tay Tống Đàm Trạm đi.
Tống Đàm Trạm mỗi ngày về đến nhà cũng trong tình trạng say mèm, hắn muốn lấy rượu làm tê liệt bản thân.

Tống Đàm Trạm mở mắt nhìn thấy bên cạnh là Bạch Diệp Chi đang say giấc nằm trên cánh tay hắn, Tống Đàm Trạm dụi mắt ba lần nhưng cô vẫn nằm đấy.
Tống Đàm Trạm vui mừng ôm lấy cô vào trong lòng, hắn nói rất nhiều thứ hắn xin lỗi cô nói yêu cô.

Bạch Diệp Chi cười với hắn dụi đầu vào ngực hắn ôm lấy hắn ngủ.

Tống Đàm Trạm cảm thấy lòng đầy ngọt ngào.
" Em không giận anh chứ Bạch Diệp Chi, anh xin lỗi em nhiều lắm."
Nhưng giọt nước mắt dần dần chảy xuống, Bạch Diệp Chi lấy tay lau nước mắt cho hắn cô còn nở một nụ cười với hắn.
" Đồ ngốc em không giận anh."
Bỗng nhiên Bạch Diệp Chi khóc lớn nước mắt giàn giụa khiến Tống Đàm Trạm hoảng hốt.
" Đàm Trạm con em...con em đâu rồi."
" Anh xin lỗi."
Tống Đàm Trạm ôm lấy Bạch Diệp Chi vào lòng hắn vừa nói xin lỗi vừa tát vào mặt mình hắn khóc như một đứa trẻ mắc lỗi.
*Reng...reng...reng.*
Tiếng chuông báo thức làm Tống Đàm Trạm bừng tỉnh, hắn ngồi trên giường thở dốc trên mí mắt còn đọng lại nước mắt.

Tống Đàm Trạm nhìn sang bên cạnh trống không lòng hắn nguội lạnh đi mấy phần.
"Bạch Diệp Chi em độc ác thật đấy còn độc ác hơn cả anh nữa."
Tống Đàm Trạm vừa lau đi những giọt nước mắt vừa lau đi nước mắt vừa lên tiếng trách móc Bạch Diệp Chi.

Hôm nay là cuối tuần vẫn như mọi khi Tống Đàm Trạm sửa soạn rồi chạy về nhà ông Bạch.
Xe dường ở trước cửa nhà ông bà Bạch không cần nhìn cũng biết là ai đến, Tống Đàm Trạm xách túi quà đi vào nhà.
" Cậu lại đến nữa sao?"
Ông Bạch giọng chất vấn tỏ ý không vui nhìn Tống Đàm Trạm, bà Bạch trong bếp nấu ăn cũng không hỏi Tống Đàm Trạm một câu nào.
" Đương nhiên con phải đến thăm hai người rồi."
" Không cần thiết."
Ông Bạch mắng một câu rồi bỏ đi ra vườn Tống Đàm Trạm cũng lẽo đẽo đi theo sau, giúp ông Bạch tỉa cây cảnh cho cá ăn, làm giúp ông những việc nặng.
Đôi tay thuần thục của Tống Đàm Trạm làm hết mọi việc, tháo bỏ cái danh Tống Đàm Trạm.

Ông Bạch vẫn thế miệng nói một đằng nhưng đã tha lỗi cho Tống Đàm Trạm từ lâu.
Nếu không cửa nhà ông Tống Đàm Trạm cũng không vào được, bà Bạch thì cuối tuần nào cũng làm những món ngon cho Tống Đàm Trạm.
Ngồi vào mâm cơm ba người bọn họ hài hoà một cách kì lạ, gắp thức ăn cho nhau nói những chuyện của Bạch Diệp Chi.
Đến khi Tống Đàm Trạm về ông bà Bạch còn không lỡ những dù sao tuần nào cũng về nên ông bà lại cảm thấy vui vẻ ngay.
" Ông à đừng nhìn nữa xe cũng đã đi xa lắm rồi mình mau vào nhà thôi."

Cả tuần Tống Đàm Trạm cảm thấy chủ nhật là ngày khiến Tống Đàm Trạm thoải mái nhất, Tống Đàm Trạm cũng đang rất cố gắng bù đắp mọi thứ.
" Bạch Diệp Chi em thấy không cha mẹ đã chấp nhận anh rồi, vậy em đã chấp nhận anh chưa thế."
Tống Đàm Trạm vừa lái xe vừa nhìn bức hình Bạch Diệp Chi, kể với Bạch Diệp Chi mọi thứ mà bản thân trải qua.
Hai năm trôi qua Tống Đàm Trạm không ngày nào là không nhớ Bạch Diệp Chi, ban ngày đi làm đến tối lại trở về căn nhà lạnh lẽo dần khiến Tống Đàm Trạm chán ghét cuộc sống không có Bạch Diệp Chi như bây giờ.
" Tổng giám đốc hôm nay có chuyến bay tới Pháp để kí hợp đồng."
Thư kí Thẩm đang báo cáo lịch trình với Tống Đàm Trạm.
" Thư kí Thẩm cô bảo Kỉ Giang sắp xếp chuyến bay cho tôi."
" Vâng thưa giám đốc."
Thư kí Thẩm nhanh chóng đi báo cho Kỉ Giang sắp xếp, tuy cô ấy là thư kí của Tống Đàm Trạm nhưng cũng chỉ là người xắp xếp các lịch trình còn chuyện làm ăn luôn có Kỉ Giang là người đi cùng Tống Đàm Trạm.
Thư kí Thẩm luôn mến mộ Tống Đàm Trạm nhưng chỉ dùng lại ở sự mến mộ trong công việc, không có ý gì khác với Tống Đàm Trạm nên được Tống Đàm Trạm giữ lại trong công ty.


Bình luận

Truyện đang đọc