BA NGÀN DẶM LƯU ĐÀY

Huyện Võ Nguyên, thôn Thiên Thương.

Trong thư phòng, Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân vừa xem xong sổ sách, khiếp sợ hồi lâu nói không ra lời, đồng thời cũng nghĩ tới một chuyện đáng sợ khác, nếu núi bảo vật kia mà hoàn toàn rơi vào trong tay một mình Chu Thiền thì mạng của Lưu Trạm sao mà giữ nổi.

Tào Minh hô lớn: “Thủ lĩnh, nơi này thật sự rất tốt, mới tháng năm mà đã ấm như tháng sáu tháng bảy rồi, trồng lúa nước ở đây thu hoạch chắc chắn sẽ được rất nhiều.”

Nơi này không những có thể dựng xưởng luyện chế và kho vũ khí mà còn có thể chứa được cả thôn trang và đồng ruộng, tạo thành một thành lũy vững chắc.

“Ta sẽ ở lại phụ trách khai hoang.” Tống Phượng Lâm chủ động nói.

“Các con xử lý rất thích đáng.” Lưu Học Uyên vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, lẩm bẩm.

Tống Phượng Lâm uống thử một hớp, cơ thể đang lạnh băng nhanh chóng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Lưu Trạm nói không kiêng dè: “Nếu Bắc Cương thuộc về họ Chu, chúng ta muốn tiếp tục phát triển chỉ có thể phản bội.”

Tống Nghi Quân nói: “Nếu muốn giành lấy một phần thế lực ở Bắc Cương thì không thể để cho Bắc Cương chịu sự quản lý của duy nhất một gia tộc được. Thế lực của gia tộc họ Chu đang như mặt trời ban trưa, Bắc Cương tuyệt đối không thể chỉ có một mình họ Chu, nếu không…”

“…” Tống Phượng Lâm đang mệt rũ rượi nên chán không buồn trốn nữa.

Lưu Trạm chỉ cười, cúi đầu xuống hôn sâu, hôn cho tới khi đối phương hít thở không thông mới buông ra: “Qua hai ngày nữa đệ đi cùng ta vào núi đi?”

Hai người bàn bạc về kế hoạch sơ bộ, chuyện này Lưu Trạm quyết định giao cho Lý Tiểu Liên làm. Một là Lý Tiểu Liên làm việc rất cẩn thận, hai là Lý Tiểu Liên cũng là người nhà họ Lưu, mức độ tín nhiệm sẽ cao hơn một chút.

Lưu Trạm nói không kiêng dè: “Nếu Bắc Cương thuộc về họ Chu, chúng ta muốn tiếp tục phát triển chỉ có thể phản bội.”

Phải tìm thêm thợ rèn và xây dựng thêm kho vũ khí, xây ở đâu thì còn phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể quyết định được.

Lưu Trạm liên tục ngoái đầu lại nhìn người đang đứng trên cửa thành tiễn mình xuất chinh, không biết tự khi nào, Tống Phượng Lâm đã trở thành người mà hắn vướng bận nhất đời này.

Giả sử sau khi Chu Thiền nắm giữ được Bắc Cương thì sao có thể để cho Lưu Trạm – một người ngoài biết rõ mọi bí mật tồn tại?

“Trời sắp tối rồi, ngày mai chúng ta xuống đó xem tiếp.” Lưu Trạm quay sang nói Tào Minh chuẩn bị hạ trại nghỉ ngơi.

Không có Lưu Trạm, thư viện Vân Trung sẽ không còn lớp bảo vệ, cùng vinh hoa cùng lụi tàn, chỉ có nước làm cho các thế lực của Bắc Cương bị khuấy đục ngầu lên như hiện tại mới có cơ hội cho bọn họ đục nước béo cò.

Lưu Trạm bực bội, người mà chính hắn đau lòng còn không kịp lại phải gánh cho hắn bao nhiêu việc khổ việc nặng, bảo hắn không bực sao được?

“Đứa nhỏ này!” Lưu Học Uyên bị cái thói không biết giữ mồm giữ miệng của Lưu Trạm chọc cho nổi giận.

Núi Tề Vân có rất nhiều khu vực không người, Dã Tùng Lĩnh vẫn thuộc địa giới huyện Võ Nguyên, từ Thông Thiên Quan nhìn ra xa cũng nhìn thấy được mảnh rừng rậm này.

Lưu Trạm cười ha ha, nói: “Đời trước ta tham gia quân ngũ, sau khi xuất ngũ làm bảo an cho người ta, mỗi ngày được nhìn thấy rất nhiều kiểu ông chủ, nhìn thấy nhiều nên cũng biết được một ít.”

Tống Phượng Lâm chỉ cười không lên tiếng, lẳng lặng ở một bên pha trà.

Tuy đang nhớ lại những chuyện của đời trước nhưng trong lòng Lưu Trạm không còn nổi lên quá nhiều gợn sóng nữa: “Ta ghét nhất là bị ràng buộc, sau khi có được số tiền đầu tiên thì đổi nghề sang làm về bất động sản.”

Những dãy núi của huyện Võ Nguyên đều vô cùng gập ghềnh, bao quanh là rừng rậm, dưới chân là đá nham, bước chân lúc nông lúc sâu, không cẩn thận là sẽ vấp ngã.

Lưu Trạm sáng suốt lảng sang chuyện khác: “Cha, cha xem phái ai đi làm huyện lệnh huyện Sơn Âm, cha và Tống thúc thúc chọn được ai chưa?”

“Còn cả chuyện di chuyển bá tánh vào trong này, chỉ có thể chọn những người là con cháu trong quân hoặc trong tộc, không thể để cho người ngoài vào, những quy tắc chi tiết hơn cũng phải bàn thêm.”

“Sao đột nhiên lại nảy ra ý tưởng này?” Tống Phượng Lâm cảm thấy đây không phải là tâm huyết dâng trào.

Lưu Học Uyên đáp: “Cuối xuân nhị gia của con gửi thư nói sẽ gửi người tới, tính toán thời gian khoảng tháng sáu, tháng bảy sẽ đến Sầm Châu, trong khoảng thời gian này huyện Sơn Âm đành phải thiếu người, ý của Tống thúc thúc của con là để Thụ Sinh kiêm nhiệm, vất vả thằng bé đó chạy hai đầu mấy tháng.”

(*sạn đạo: là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở)

Lưu Trạm gật đầu: “Cũng được, cứ sắp xếp vậy đi.”

Tống Nghi Quân nói: “Huyện Võ Nguyên hầu như cũng không có việc gì quan trọng, mấy thứ linh tinh cứ để cho Thanh Sơn xử lý là được rồi, thuận tiện mượn cơ hội này rèn luyện thêm cho Thụ Sinh.”

Tống Nghi Quân nói: “Nếu muốn giành lấy một phần thế lực ở Bắc Cương thì không thể để cho Bắc Cương chịu sự quản lý của duy nhất một gia tộc được. Thế lực của gia tộc họ Chu đang như mặt trời ban trưa, Bắc Cương tuyệt đối không thể chỉ có một mình họ Chu, nếu không…”

“Giai đoạn đầu tạm thời không cần phải mở quá nhiều đường, chỉ cần mở một đường từ hướng tây sang hướng đông, thông ra ngoài Dã Tùng Lĩnh là được, đất cổ Ba Thục có một kiểu đường gọi là sạn đạo*, dùng gỗ gắn lên đá nham, tương tự như một cây cầu.”

Lưu Trạm gật đầu: “Cũng được, cứ sắp xếp vậy đi.”

“Nếu có thể xây dựng căn cứ ở sâu trong Dã Tùng Lĩnh này thì nơi này chính là một thành lũy thiên nhiên có thể hô ứng lẫn nhau với Thông Thiên Quan, hướng tây là Sầm Châu, hướng bắc là đất Yến, bắc có quan ải hiểm trở, tây có nơi hiểm yếu của sông Hoàng Xuyên, nam có sáu huyện thành làm phòng tuyến, dễ thủ khó công.”

Tống Phượng Lâm lại nói: “Muốn biến vùng thung lũng này thành một pháo đài phòng thủ không phải là chuyện một sớm một chiều sẽ xong, ta hiểu rõ lý tưởng của huynh, nhưng muốn đạt được tới mức độ đó thì nhanh nhất cũng phải mất ba năm.”

Hiện giờ trong sáu huyện Sầm Châu, hắn đã toàn quyền khống chế được năm huyện, chỉ còn huyện Sơn Dương là họ ngoại của họ Nhan, Lưu Trạm không muốn xé rách mặt nạ với họ Nhan nhanh như vậy nên tạm thời hắn sẽ không động đến huyện Sơn Dương.

Xây sạn đạo ở Dã Tùng Lĩnh thực ra không hiểm trở như sạn đạo của Ba Thục. Sạn đạo của Ba Thục thuần túy dựa vào vách núi dựng đứng, bên dưới là vực sâu.

Lưu Trạm chống tay, một tay vừa xoa nắn vành tai của Tống Phượng Lâm vừa nói tiếp: “Sau khi ông chủ của ta phá sản, ta dẫn theo các anh em ra ngoài làm một mình, thế chấp nhà ở với ngân hàng, vay được một trăm vạn tệ.”

Trong thư phòng, Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân vừa xem xong sổ sách, khiếp sợ hồi lâu nói không ra lời, đồng thời cũng nghĩ tới một chuyện đáng sợ khác, nếu núi bảo vật kia mà hoàn toàn rơi vào trong tay một mình Chu Thiền thì mạng của Lưu Trạm sao mà giữ nổi.

Cùng ngày, hai người ở nhà ăn bữa cơm trưa rồi lại xuống núi.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Tống Phượng Lâm cũng sáng lấp lánh: “Đây đúng là một nơi rất tốt.”

“Đi tiếp thêm một đoạn nữa.” Lưu Trạm nắm dây cương, ý bảo Tống Phượng Lâm lên ngựa.

Sạn đạo của Dã Tùng Lĩnh cùng lắm chỉ là xây trên nền đá nham để đường đi bớt gập ghềnh trắc trở mà thôi, xây như vậy thì thông được đường vào thung lũng rất nhanh.

Bạc đã bí mật vận chuyển về huyện Võ Nguyên, được trông giữ trong nha môn binh doanh huyện. Phải nhanh chóng luyện chế lại chỗ bạc này rồi phân tán ra, giữ số bạc lớn như vậy trong tay cực kỳ không an toàn.

Lần này là vì muốn khai phá một khu vực mới để xây dựng căn cứ nên hắn mới dẫn Tống Phượng Lâm theo, vừa là để tham khảo ý kiến vừa là để vẽ lại bản đồ.

Ban đêm, trong phòng, ánh đèn dầu nhỏ như hạt đậu.

Phải xây dựng thêm xưởng luyện, về phía Lưu Trạm, bỗng nhiên kiếm được một món hời lớn như vậy, hắn cũng muốn chế tác thêm vũ khí, đổi mới trang bị cho binh lính của mình.

Hiện giờ trong sáu huyện Sầm Châu, hắn đã toàn quyền khống chế được năm huyện, chỉ còn huyện Sơn Dương là họ ngoại của họ Nhan, Lưu Trạm không muốn xé rách mặt nạ với họ Nhan nhanh như vậy nên tạm thời hắn sẽ không động đến huyện Sơn Dương.

Tống Phượng Lâm tức giận nhéo thêm một cái nữa.

Phải tìm thêm thợ rèn và xây dựng thêm kho vũ khí, xây ở đâu thì còn phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể quyết định được.

Lưu Học Uyên đáp: “Cuối xuân nhị gia của con gửi thư nói sẽ gửi người tới, tính toán thời gian khoảng tháng sáu, tháng bảy sẽ đến Sầm Châu, trong khoảng thời gian này huyện Sơn Âm đành phải thiếu người, ý của Tống thúc thúc của con là để Thụ Sinh kiêm nhiệm, vất vả thằng bé đó chạy hai đầu mấy tháng.”

Trong rừng trời tối rất nhanh, đống lửa cháy hừng hực nóng rực.

Lưu Trạm bảo Tào Tráng dẫn binh lính dưới trướng quay trở về Sầm Châu trước, hắn muốn ở lại huyện Võ Nguyên thêm một thời gian.

Lưu Trạm nhìn quanh bốn phía, càng nhìn càng hài lòng: “Phượng Lâm, đệ có thể vẽ lại địa hình ở đây không?”

“Không đủ thì nói cho phu quân biết, phu quân có thể thêm mười lần nữa.” Lưu Trạm cắn lên vành tai đỏ bừng của Tống Phượng Lâm.

Lưu Trạm cột ngựa vào một gốc cây, rút thảm lông ra trải xuống nền đất cho Tống Phượng Lâm ngồi, còn phủ thêm áo choàng cho y.

Ban đêm, trong phòng, ánh đèn dầu nhỏ như hạt đậu.

Giả sử sau khi Chu Thiền nắm giữ được Bắc Cương thì sao có thể để cho Lưu Trạm – một người ngoài biết rõ mọi bí mật tồn tại?

Đệm chăn trên giường lộn xộn, bờ vai mỏng manh và cơ thể trắng sứ đang cưỡi trên lưng ngựa chạy về phía cực lạc.

“Đủ chưa? Hửm?” Lưu Trạm ôm người vào ngực mình, hôn lên cái trán mướt mồ hôi của đối phương.

Tào Minh dẫn binh lính đi trước mở đường, một đội mười mấy người vừa đi vừa dừng dọc đường.

Tống Phượng Lâm đã mệt đến mức không muốn mở miệng nói chuyện.

“Các con xử lý rất thích đáng.” Lưu Học Uyên vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, lẩm bẩm.

“Không đủ thì nói cho phu quân biết, phu quân có thể thêm mười lần nữa.” Lưu Trạm cắn lên vành tai đỏ bừng của Tống Phượng Lâm.

“… Im miệng!” Tống Phượng Lâm gối đầu lên vai Lưu Trạm, hiện tại y nhấc tay thôi cũng thấy mất sức.

Tống Phượng Lâm nhíu mày: “Căn cứ bí mật là cái gì?”

“Đệ biết không?” Lưu Trạm hơi siết chặt vòng tay, “Ta biết một ít xem tướng.”

Lưu Trạm lạc quan hơn: “Biện pháp dù sao cũng sẽ nhiều hơn khó khăn.”

“Shhhh…” Lưu Trạm theo phản xạ hơi co người, “Tiêu rồi, bị bất lực thì phải làm sao bây giờ?”

“Huynh mua ở đâu thế?”

“…”

Lưu Trạm đồng ý, tiếp tục dẫn ngựa cho Tống Phượng Lâm. Đoàn người đi khắp vùng thung lũng, bốn phía có mấy ngọn núi, chỗ nào có nguồn nước, chỗ nào có dòng suối đều được ghi lại toàn bộ.

Thấy sắc mặc của Lưu Trạm đen như đít nồi, Tống Phượng Lâm nhẹ nhàng nói: “Có Tào Minh hỗ trợ nữa rồi, ta không cần phải ở trong núi mỗi ngày, cũng sẽ không bị mệt, chưa kể ta cũng là nam nhi đại trượng phu, ít khổ này không tính là gì.”

“Đôi tai này của đệ rất tốt, chính là kiểu dáng vượng phu mà trong sách hay tả…” Lưu Trạm chưa nói xong đã bị đá một cái vào bụng.

Lưu Trạm sững sờ.

“Đôi tai này của đệ rất tốt, chính là kiểu dáng vượng phu mà trong sách hay tả…” Lưu Trạm chưa nói xong đã bị đá một cái vào bụng.

“Shhhh…” Lưu Trạm theo phản xạ hơi co người, “Tiêu rồi, bị bất lực thì phải làm sao bây giờ?”

Cùng ngày, hai người ở nhà ăn bữa cơm trưa rồi lại xuống núi.

Câu nói này vẫn luôn văng vẳng bên tai Lưu Trạm, hắn dẫn theo một ngàn binh lính quay trở về Tấn Dương trước.

Tống Phượng Lâm tức giận nhéo thêm một cái nữa.

“Ban đêm trời lạnh, cẩn thận đừng để bị cảm.” Lưu Trạm ngồi xuống bên cạnh Tống Phượng Lâm.

Lưu Trạm cười ha ha, nói: “Đời trước ta tham gia quân ngũ, sau khi xuất ngũ làm bảo an cho người ta, mỗi ngày được nhìn thấy rất nhiều kiểu ông chủ, nhìn thấy nhiều nên cũng biết được một ít.”

Lưu Trạm chống tay, một tay vừa xoa nắn vành tai của Tống Phượng Lâm vừa nói tiếp: “Sau khi ông chủ của ta phá sản, ta dẫn theo các anh em ra ngoài làm một mình, thế chấp nhà ở với ngân hàng, vay được một trăm vạn tệ.”

Tào Minh dẫn đám lính đi trước dò đường, vừa đi vừa dọn đá, nói là đường nhưng thực chất cũng chỉ là một lối đặt được chân để đi mà thôi, bởi vì đường núi khó đi nên Lưu Trạm dắt ngựa cho Tống Phượng Lâm cả một đường, cũng rất ít khi bảo y xuống ngựa.

“Bắc Cương và nước Yến còn phải đánh thêm mấy trận nữa, à không, chỉ cần Bắc Cương không trụ vững được, nước Yến sẽ không ngừng xâm phạm, nếu ta không còn, đệ hãy dẫn theo mọi người đi vào căn cứ ở, cách biệt với thế gian nhưng có thể bảo đảm bình an.”

Lưu Trạm tuy chỉ là Sầm Châu úy nhưng trong quân cũng là một chức vị chính, không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy, Lưu Trạm không dám chậm trễ, lập tức lĩnh mệnh.

Tuy đang nhớ lại những chuyện của đời trước nhưng trong lòng Lưu Trạm không còn nổi lên quá nhiều gợn sóng nữa: “Ta ghét nhất là bị ràng buộc, sau khi có được số tiền đầu tiên thì đổi nghề sang làm về bất động sản.”

Chuyện luyện chế bạc hắn có thể tìm một địa điểm lâm thời ở ngoài rừng làm trước, luyện xong thì hủy đi, không làm chậm trễ việc chính.

Thỉnh thoảng khi chỉ có hai người, Lưu Trạm sẽ kể lại cho Tống Phượng Lâm nghe một ít chuyện về đời trước của mình, nghe nhiều nên Tống Phượng Lâm cũng coi như đó là những câu chuyện cổ tích giải buồn.

“Nghe theo đệ đi.” Lưu Trạm nhất trí.

Chợt y nghe ra được một ít cảm giác gì đó, khàn giọng hỏi: “Huynh lại đang có ý tưởng gì à?”

Thời gian cũng tới đầu tháng sáu, Lưu Trạm vốn định đi cùng Tống Phượng Lâm quay về Sầm Châu một chuyến, trước hôm xuất phát lại có người báo tin tới từ Tấn Dương.

“Người hiểu ta nhất trên đời này chỉ có Thế Khanh thôi!” Lưu Trạm hung hăng hôn lên má Tống Phượng Lâm mấy cái.

Tâm trạng của Lưu Trạm cực kỳ không tốt, khai hoang khổ thế nào hắn là người biết rõ hơn bất kỳ ai.

“…” Tống Phượng Lâm đang mệt rũ rượi nên chán không buồn trốn nữa.

“Nhưng mấy chuyện này hoàn toàn không thích hợp để đệ đi làm.” Trong lòng Lưu Trạm, một nhân vật phong tư trác tuyệt không nhiễm bụi trần như Tống Phượng Lâm sao có thể bắt đi khai hoang!?

Lưu Trạm tiếp tục xoa nắn vành tai của y, Tống Phượng Lâm quay mặt đi không cho hắn xoa nữa, Lưu Trạm lại chuyển sang vuốt tóc.

“Chẳng phải chúng ta vừa kiếm được một lượng bạc không nhỏ sao?” Lưu Trạm nhìn khuôn mặt vẫn còn phớt hồng của đối phương, thầm nói: “Ta muốn xây dựng một căn cứ bí mật ở trong rừng sâu.”

“Ta bảo Lưu Thành mang từ phương nam về đó, bận rộn quá nên quên mất không đưa cho đệ.”

“…”

Tống Phượng Lâm nhíu mày: “Căn cứ bí mật là cái gì?”

“Người hiểu ta nhất trên đời này chỉ có Thế Khanh thôi!” Lưu Trạm hung hăng hôn lên má Tống Phượng Lâm mấy cái.

Lưu Trạm đổi sang cách nói khác: “Ta muốn xây dựng một thành lũy mà người ngoài không thể vào được, dời hết mấy cái xưởng luyện chế bí mật kia tới đó, còn có thể làm nơi chứa lương thảo và quân nhu, làm hậu phương lớn cho chúng ta.”

Thỉnh thoảng khi chỉ có hai người, Lưu Trạm sẽ kể lại cho Tống Phượng Lâm nghe một ít chuyện về đời trước của mình, nghe nhiều nên Tống Phượng Lâm cũng coi như đó là những câu chuyện cổ tích giải buồn.

Tống Phượng Lâm sở dĩ đang mơ màng buồn ngủ, nghe tới đây lập tức tỉnh táo lại.

Lưu Trạm đổi sang cách nói khác: “Ta muốn xây dựng một thành lũy mà người ngoài không thể vào được, dời hết mấy cái xưởng luyện chế bí mật kia tới đó, còn có thể làm nơi chứa lương thảo và quân nhu, làm hậu phương lớn cho chúng ta.”

“Ở huyện Võ Nguyên chưa đủ an toàn, Thông Thiên Quan thì quá nhỏ, chúng ta có thể vào sâu trong rừng, tìm một nơi thích hợp xây dựng căn cứ, núi Tề Vân rộng lớn, ở hướng bắc có vô số dãy núi để chọn.”

Bạc đã bí mật vận chuyển về huyện Võ Nguyên, được trông giữ trong nha môn binh doanh huyện. Phải nhanh chóng luyện chế lại chỗ bạc này rồi phân tán ra, giữ số bạc lớn như vậy trong tay cực kỳ không an toàn.

“Sao đột nhiên lại nảy ra ý tưởng này?” Tống Phượng Lâm cảm thấy đây không phải là tâm huyết dâng trào.

Tuy hiện giờ những việc lặt vặt đều đã có người làm hết rồi nhưng dù sao cũng phải sống cảnh màn trời chiếu đất, còn phải leo núi lội suối, khổ như vậy thì sao hắn nỡ để cho Tống Phượng Lâm đi?

Lưu Trạm tiếp tục xoa nắn vành tai của y, Tống Phượng Lâm quay mặt đi không cho hắn xoa nữa, Lưu Trạm lại chuyển sang vuốt tóc.

“Nhất định phải bình an trở về.”

“Bắc Cương và nước Yến còn phải đánh thêm mấy trận nữa, à không, chỉ cần Bắc Cương không trụ vững được, nước Yến sẽ không ngừng xâm phạm, nếu ta không còn, đệ hãy dẫn theo mọi người đi vào căn cứ ở, cách biệt với thế gian nhưng có thể bảo đảm bình an.”

Tống Phượng Lâm tức thì hiểu rõ câu “không còn” của Lưu Trạm là có ý gì.

“Đệ biết không?” Lưu Trạm hơi siết chặt vòng tay, “Ta biết một ít xem tướng.”

“Nói bậy bạ gì đó!” Tống Phượng Lâm không hiểu tại sao mình lại trở nên nóng nảy.

Lưu Trạm chỉ cười, cúi đầu xuống hôn sâu, hôn cho tới khi đối phương hít thở không thông mới buông ra: “Qua hai ngày nữa đệ đi cùng ta vào núi đi?”

Tuy đã là tháng năm nhưng nhiệt độ ban đêm trên núi vẫn rất thấp, toàn đội hầu như mặc đồ mỏng nhẹ lên đường, chỉ có Lưu Trạm đau lòng cho vợ nhỏ nhà mình nên cố ý cầm thêm thảm lông và áo choàng.

“Không đi!”

Bình thường mấy chuyện như leo núi lội nước vô cùng vất vả, Lưu Trạm tuyện đối sẽ không bao giờ dẫn Tống Phượng Lâm đi cùng.

“Khẩu thị tâm phi.” Lưu Trạm bật cười, lật mình đè lên người Tống Phượng Lâm.

Đám binh lính tay chân nhanh nhẹn dọn ra được một bãi đất trống, dựng lều đốt lửa, Tào Minh tự mình dẫn theo mấy người đi kiếm đồ ăn.

Lại một đêm không ngủ.

Giờ ngọ hôm sau, Lưu Trạm dẫn theo Tống Phượng Lâm lên núi nghiên cứu địa hình, tìm kiếm vị trí thích hợp để xây dựng căn cứ. Lưu Trạm muốn xây rộng một chút, mà những xưởng luyện và kho vũ khí này không thể xây quá gần những thôn trang.

Tào Minh dẫn binh lính đi trước mở đường, một đội mười mấy người vừa đi vừa dừng dọc đường.

Chợt y nghe ra được một ít cảm giác gì đó, khàn giọng hỏi: “Huynh lại đang có ý tưởng gì à?”

Tống Phượng Lâm nhìn bản đồ trong tay: “Vùng này hẳn là Dã Tùng Lĩnh mà sách địa lý ghi lại, theo những người già trong thôn nói thì ở đây có một sơn cốc.”

Núi Tề Vân có rất nhiều khu vực không người, Dã Tùng Lĩnh vẫn thuộc địa giới huyện Võ Nguyên, từ Thông Thiên Quan nhìn ra xa cũng nhìn thấy được mảnh rừng rậm này.

“Đủ chưa? Hửm?” Lưu Trạm ôm người vào ngực mình, hôn lên cái trán mướt mồ hôi của đối phương.

Tống Phượng Lâm gật đầu: “Ta sẽ vẽ một cái bản đồ sơ bộ trước, quay về sửa lại chi tiết sau.”

“Đi tiếp thêm một đoạn nữa.” Lưu Trạm nắm dây cương, ý bảo Tống Phượng Lâm lên ngựa.

Những dãy núi của huyện Võ Nguyên đều vô cùng gập ghềnh, bao quanh là rừng rậm, dưới chân là đá nham, bước chân lúc nông lúc sâu, không cẩn thận là sẽ vấp ngã.

Lưu Trạm sáng suốt lảng sang chuyện khác: “Cha, cha xem phái ai đi làm huyện lệnh huyện Sơn Âm, cha và Tống thúc thúc chọn được ai chưa?”

Tào Minh dẫn đám lính đi trước dò đường, vừa đi vừa dọn đá, nói là đường nhưng thực chất cũng chỉ là một lối đặt được chân để đi mà thôi, bởi vì đường núi khó đi nên Lưu Trạm dắt ngựa cho Tống Phượng Lâm cả một đường, cũng rất ít khi bảo y xuống ngựa.

Tống Phượng Lâm nhìn tình hình giao thông ác chiến trước mặt, nhíu mày nói: “Nếu xác định xây thành lũy ở đây thì xây đường cũng là một đề khó.”

Lưu Trạm lạc quan hơn: “Biện pháp dù sao cũng sẽ nhiều hơn khó khăn.”

Nhóm đi săn thú mang về được ba con thỏ hoang sáu con gà rừng, có cả một con lợn rừng nhỏ, lần này vào núi bọn họ cũng mang theo không ít lương khô, không ngờ lại dễ săn động vật như vậy, tối nay không cần phải nhai lương khô nữa rồi.

Tống Phượng Lâm nhìn bản đồ trong tay: “Vùng này hẳn là Dã Tùng Lĩnh mà sách địa lý ghi lại, theo những người già trong thôn nói thì ở đây có một sơn cốc.”

“Nếu có thể xây dựng căn cứ ở sâu trong Dã Tùng Lĩnh này thì nơi này chính là một thành lũy thiên nhiên có thể hô ứng lẫn nhau với Thông Thiên Quan, hướng tây là Sầm Châu, hướng bắc là đất Yến, bắc có quan ải hiểm trở, tây có nơi hiểm yếu của sông Hoàng Xuyên, nam có sáu huyện thành làm phòng tuyến, dễ thủ khó công.”

“Đứa nhỏ này!” Lưu Học Uyên bị cái thói không biết giữ mồm giữ miệng của Lưu Trạm chọc cho nổi giận.

“… Im miệng!” Tống Phượng Lâm gối đầu lên vai Lưu Trạm, hiện tại y nhấc tay thôi cũng thấy mất sức.

Đây là hậu phương lớn trong lý tưởng của Lưu Trạm, cũng là bảo đảm lớn nhất cho những đánh cược về sau ở Bắc Cương.

Chiều tối đoàn người mới tiến vào được phần trung tâm của Dã Tùng Lĩnh, lật ra hết những lớp cây, trước mắt quả nhiên là một thung lũng được núi non bọc lại bốn phía.

Lưu Trạm vô cùng hưng phấn: “Phượng Lâm, đệ xem, sơn cốc lớn thế này đủ cho một vạn người sinh sống!”

Nơi này không những có thể dựng xưởng luyện chế và kho vũ khí mà còn có thể chứa được cả thôn trang và đồng ruộng, tạo thành một thành lũy vững chắc.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Tống Phượng Lâm cũng sáng lấp lánh: “Đây đúng là một nơi rất tốt.”

Đêm hôm đó bọn họ vẫn qua đêm trong núi như cũ, ăn xong bữa tối, Tống Phượng Lâm và Lưu Trạm mở bản đồ sơ bộ ra thảo luận.

“Trời sắp tối rồi, ngày mai chúng ta xuống đó xem tiếp.” Lưu Trạm quay sang nói Tào Minh chuẩn bị hạ trại nghỉ ngơi.

Đám binh lính tay chân nhanh nhẹn dọn ra được một bãi đất trống, dựng lều đốt lửa, Tào Minh tự mình dẫn theo mấy người đi kiếm đồ ăn.

Lưu Trạm cột ngựa vào một gốc cây, rút thảm lông ra trải xuống nền đất cho Tống Phượng Lâm ngồi, còn phủ thêm áo choàng cho y.

Lưu Trạm bảo Tào Tráng dẫn binh lính dưới trướng quay trở về Sầm Châu trước, hắn muốn ở lại huyện Võ Nguyên thêm một thời gian.

“Ban đêm trời lạnh, cẩn thận đừng để bị cảm.” Lưu Trạm ngồi xuống bên cạnh Tống Phượng Lâm.

Trong rừng trời tối rất nhanh, đống lửa cháy hừng hực nóng rực.

Tống Nghi Quân nói: “Huyện Võ Nguyên hầu như cũng không có việc gì quan trọng, mấy thứ linh tinh cứ để cho Thanh Sơn xử lý là được rồi, thuận tiện mượn cơ hội này rèn luyện thêm cho Thụ Sinh.”

Sáng sớm hôm sau đoàn người tiếp tục xuất phát, xuống đến thung lũng có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ đã ấm hơn vài phần so với trên núi.

“Chẳng phải chúng ta vừa kiếm được một lượng bạc không nhỏ sao?” Lưu Trạm nhìn khuôn mặt vẫn còn phớt hồng của đối phương, thầm nói: “Ta muốn xây dựng một căn cứ bí mật ở trong rừng sâu.”

“Thủ lĩnh, xem thu hoạch của bọn đệ này, ha ha!” Từ xa bọn họ đã nghe thấy tiếng cười của Tào Minh, “Vùng này không có người, gà thỏ chạy đầy vơ một cái là được mấy con.”

Lại một đêm không ngủ.

Nhóm đi săn thú mang về được ba con thỏ hoang sáu con gà rừng, có cả một con lợn rừng nhỏ, lần này vào núi bọn họ cũng mang theo không ít lương khô, không ngờ lại dễ săn động vật như vậy, tối nay không cần phải nhai lương khô nữa rồi.

Con mồi bắt được mang đi lột da, lấy hết nội tạng, dùng nước rửa sạch sẽ rồi xiên vào mấy nhánh cây, đặt lên đống lửa nướng, nướng gần chín thì rắc thêm muối và tiêu lên là có thể ăn.

“Ta còn mang theo một ít rượu, mọi người chia nhau uống cho ấm dạ dày.” Lưu Trạm vứt túi rượu cho Tào Minh.

Giờ ngọ hôm sau, Lưu Trạm dẫn theo Tống Phượng Lâm lên núi nghiên cứu địa hình, tìm kiếm vị trí thích hợp để xây dựng căn cứ. Lưu Trạm muốn xây rộng một chút, mà những xưởng luyện và kho vũ khí này không thể xây quá gần những thôn trang.

Tuy đã là tháng năm nhưng nhiệt độ ban đêm trên núi vẫn rất thấp, toàn đội hầu như mặc đồ mỏng nhẹ lên đường, chỉ có Lưu Trạm đau lòng cho vợ nhỏ nhà mình nên cố ý cầm thêm thảm lông và áo choàng.

“Cho đệ này.” Lưu Trạm dựa gần vào Tống Phượng Lâm, thần bí cởi ra một cái hồ lô nhỏ đeo bên thắt lưng. Tiểu hồ lô chỉ to bằng một bàn tay, trên thân khắc mấy chữ phúc lộc thọ và hoa văn cực kỳ tinh xảo.

Tống Phượng Lâm nhận lấy, vừa mở nắp ra lập tức ngửi thấy mùi rượu thơm nức mũi, là Nữ Nhi Hồng thượng hạng.

“Huynh mua ở đâu thế?”

Nửa tháng sau, công cuộc khai hoang Dã Tùng Lĩnh chính thức khởi động.

“Ta bảo Lưu Thành mang từ phương nam về đó, bận rộn quá nên quên mất không đưa cho đệ.”

Người Yến bất thình lình có hành động đã quấy rầy toàn bộ kế hoạch của Lưu Trạm, hắn muốn xuất chinh thì nhất định phải mang theo Tào Tráng, vậy thì chuyện ở binh doanh Sầm Châu chỉ có thể để cho Lý Tiểu Liên canh chừng, chuyện khai hoang Dã Tùng Lĩnh giờ đây lại thiếu mất một người quản lý.

Tống Phượng Lâm uống thử một hớp, cơ thể đang lạnh băng nhanh chóng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Tống Phượng Lâm nhìn tình hình giao thông ác chiến trước mặt, nhíu mày nói: “Nếu xác định xây thành lũy ở đây thì xây đường cũng là một đề khó.”

Lưu Trạm mỉm cười, xé thêm một cái đùi gà đưa cho Tống Phượng Lâm: “Đây, ăn chút thịt đi.”

“Thủ lĩnh, lợn rừng nướng xong rồi, đây là phần đệ cắt cho huynh và Tống tiên sinh.” Tào Minh mang đến một miếng sườn dày thịt nhất, đặt lên một cái lá to cho hai người.

“Trông cũng không tồi.” Lưu Trạm xé thử một miếng bỏ vào miệng, quả nhiên vừa thơm vừa tươi ngon.

Tào Minh cười hì hì lui đi, không quấy rầy hai người nữa.

Sáng sớm hôm sau đoàn người tiếp tục xuất phát, xuống đến thung lũng có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ đã ấm hơn vài phần so với trên núi.

Tào Minh cười hì hì lui đi, không quấy rầy hai người nữa.

Tào Minh hô lớn: “Thủ lĩnh, nơi này thật sự rất tốt, mới tháng năm mà đã ấm như tháng sáu tháng bảy rồi, trồng lúa nước ở đây thu hoạch chắc chắn sẽ được rất nhiều.”

Đệm chăn trên giường lộn xộn, bờ vai mỏng manh và cơ thể trắng sứ đang cưỡi trên lưng ngựa chạy về phía cực lạc.

“Ta còn mang theo một ít rượu, mọi người chia nhau uống cho ấm dạ dày.” Lưu Trạm vứt túi rượu cho Tào Minh.

Lưu Trạm nhìn quanh bốn phía, càng nhìn càng hài lòng: “Phượng Lâm, đệ có thể vẽ lại địa hình ở đây không?”

Lưu Trạm nghe rất tập trung, xưởng luyện là thứ quan trọng nhất, cần phải ưu tiên xây dựng.

Tống Phượng Lâm giữ nguyên ý cười nhìn hắn, ngọn lửa trong lòng Lưu Trạm tức khắc tan đi không ít.

Con mồi bắt được mang đi lột da, lấy hết nội tạng, dùng nước rửa sạch sẽ rồi xiên vào mấy nhánh cây, đặt lên đống lửa nướng, nướng gần chín thì rắc thêm muối và tiêu lên là có thể ăn.

Bình thường mấy chuyện như leo núi lội suối vô cùng vất vả, Lưu Trạm tuyệt đối sẽ không bao giờ dẫn Tống Phượng Lâm đi cùng.

Lần này là vì muốn khai phá một khu vực mới để xây dựng căn cứ nên hắn mới dẫn Tống Phượng Lâm theo, vừa là để tham khảo ý kiến vừa là để vẽ lại bản đồ.

Tống Phượng Lâm bật cười, tiếng cười như gió xuân, trong đôi mắt phượng toàn là dịu dàng: “Ta mệt một chút cũng không sao, huynh trở về bình an mới là điều quan trọng nhất.”

Tống Phượng Lâm gật đầu: “Ta sẽ vẽ một cái bản đồ sơ bộ trước, quay về sửa lại chi tiết sau.”

Lưu Trạm đồng ý, tiếp tục dẫn ngựa cho Tống Phượng Lâm. Đoàn người đi khắp vùng thung lũng, bốn phía có mấy ngọn núi, chỗ nào có nguồn nước, chỗ nào có dòng suối đều được ghi lại toàn bộ.

Đêm hôm đó bọn họ vẫn qua đêm trong núi như cũ, ăn xong bữa tối, Tống Phượng Lâm và Lưu Trạm mở bản đồ sơ bộ ra thảo luận.

“Cho đệ này.” Lưu Trạm dựa gần vào Tống Phượng Lâm, thần bí cởi ra một cái hồ lô nhỏ đeo bên thắt lưng. Tiểu hồ lô chỉ to bằng một bàn tay, trên thân khắc mấy chữ phúc lộc thọ và hoa văn cực kỳ tinh xảo.

“Giai đoạn đầu tạm thời không cần phải mở quá nhiều đường, chỉ cần mở một đường từ hướng tây sang hướng đông, thông ra ngoài Dã Tùng Lĩnh là được, đất cổ Ba Thục có một kiểu đường gọi là sạn đạo*, dùng gỗ gắn lên đá nham, tương tự như một cây cầu.”

Lưu Trạm gật đầu: “Cũng được, cứ sắp xếp vậy đi.”“Shhhh…” Lưu Trạm theo phản xạ hơi co người, “Tiêu rồi, bị bất lực thì phải làm sao bây giờ?”“Ta còn mang theo một ít rượu, mọi người chia nhau uống cho ấm dạ dày.” Lưu Trạm vứt túi rượu cho Tào Minh.Lưu Trạm lạc quan hơn: “Biện pháp dù sao cũng sẽ nhiều hơn khó khăn.”“…”Con mồi bắt được mang đi lột da, lấy hết nội tạng, dùng nước rửa sạch sẽ rồi xiên vào mấy nhánh cây, đặt lên đống lửa nướng, nướng gần chín thì rắc thêm muối và tiêu lên là có thể ăn.Chiều tối đoàn người mới tiến vào được phần trung tâm của Dã Tùng Lĩnh, lật ra hết những lớp cây, trước mắt quả nhiên là một thung lũng được núi non bọc lại bốn phía.(*sạn đạo: là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở)

Tống Phượng Lâm dùng nhánh cây vẽ mấy nét lên mặt đất.

Hai ngày sau đoàn người quay trở về huyện thành Võ Nguyên, Lưu Trạm lập tức triệu tập các thợ thủ công, thợ mộc và các quản sự dưới trướng lại thương nghị, rồi dẫn theo Lý Tiểu Liên một lần nữa quay lại Dã Tùng Lĩnh nghiên cứu địa hình kỹ hơn.

“Đường vào núi nếu quá gập ghềnh thì rất khó đi, nếu phá núi mở đường thì mất ba, bốn năm khéo chưa xong được, sạn đạo thì nhanh hơn, ta đoán chừng chỉ khoảng nửa năm là có thể thông. Ta đã từng nhìn thấy bản vẽ cấu tạo của sạn đạo trong sách nhưng chưa được tiếp xúc với vật thật, cần phải tham khảo thêm với những thợ thủ công lành nghề.”

Lưu Trạm tập trung nghe Tống Phượng Lâm nói, hắn là một người hiện đại, theo lý thuyết thì sẽ có nhiều kiến thức thực dụng hơn người cổ đại, nhưng không ngờ hắn còn chưa nghĩ tới kiểu sạn đạo nhanh gọn và tiện lợi kia thì Tống Phượng Lâm đã chủ động nói trước rồi.

“Nghe theo đệ đi.” Lưu Trạm nhất trí.

Xây sạn đạo ở Dã Tùng Lĩnh thực ra không hiểm trở như sạn đạo của Ba Thục. Sạn đạo của Ba Thục thuần túy dựa vào vách núi dựng đứng, bên dưới là vực sâu.

Sạn đạo của Dã Tùng Lĩnh cùng lắm chỉ là xây trên nền đá nham để đường đi bớt gập ghềnh trắc trở mà thôi, xây như vậy thì thông được đường vào thung lũng rất nhanh.

Tống Phượng Lâm đã mệt đến mức không muốn mở miệng nói chuyện.

Tống Phượng Lâm lại nói: “Muốn biến vùng thung lũng này thành một pháo đài phòng thủ không phải là chuyện một sớm một chiều sẽ xong, ta hiểu rõ lý tưởng của huynh, nhưng muốn đạt được tới mức độ đó thì nhanh nhất cũng phải mất ba năm.”

“Nói bậy bạ gì đó!” Tống Phượng Lâm không hiểu tại sao mình lại trở nên nóng nảy.

“Còn cả chuyện di chuyển bá tánh vào trong này, chỉ có thể chọn những người là con cháu trong quân hoặc trong tộc, không thể để cho người ngoài vào, những quy tắc chi tiết hơn cũng phải bàn thêm.”

“Ở huyện Võ Nguyên chưa đủ an toàn, Thông Thiên Quan thì quá nhỏ, chúng ta có thể vào sâu trong rừng, tìm một nơi thích hợp xây dựng căn cứ, núi Tề Vân rộng lớn, ở hướng bắc có vô số dãy núi để chọn.”

Lưu Trạm nghe rất tập trung, xưởng luyện là thứ quan trọng nhất, cần phải ưu tiên xây dựng.

Chuyện làm sạn đạo và dựng xưởng có thể tiến hành cùng nhau, nhiều nhất mất nửa năm là có thể đưa cả hai vào sử dụng.

Chuyện luyện chế bạc hắn có thể tìm một địa điểm lâm thời ở ngoài rừng làm trước, luyện xong thì hủy đi, không làm chậm trễ việc chính.

Hai người bàn bạc về kế hoạch sơ bộ, chuyện này Lưu Trạm quyết định giao cho Lý Tiểu Liên làm. Một là Lý Tiểu Liên làm việc rất cẩn thận, hai là Lý Tiểu Liên cũng là người nhà họ Lưu, mức độ tín nhiệm sẽ cao hơn một chút.

Hai ngày sau đoàn người quay trở về huyện thành Võ Nguyên, Lưu Trạm lập tức triệu tập các thợ thủ công, thợ mộc và các quản sự dưới trướng lại thương nghị, rồi dẫn theo Lý Tiểu Liên một lần nữa quay lại Dã Tùng Lĩnh nghiên cứu địa hình kỹ hơn.

Không có Lưu Trạm, thư viện Vân Trung sẽ không còn lớp bảo vệ, cùng vinh hoa cùng lụi tàn, chỉ có nước làm cho các thế lực của Bắc Cương bị khuấy đục ngầu lên như hiện tại mới có cơ hội cho bọn họ đục nước béo cò.

Nửa tháng sau, công cuộc khai hoang Dã Tùng Lĩnh chính thức khởi động.

Thời gian cũng tới đầu tháng sáu, Lưu Trạm vốn định đi cùng Tống Phượng Lâm quay về Sầm Châu một chuyến, trước hôm xuất phát lại có người báo tin tới từ Tấn Dương.

“Quân Yến đang tập kết bên ngoài Cấp Dương Quan, đại tướng quân truyền lệnh, các tướng lĩnh lập tức mang binh quay về đơn vị!”

Lưu Trạm tuy chỉ là Sầm Châu úy nhưng trong quân cũng là một chức vị chính, không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy, Lưu Trạm không dám chậm trễ, lập tức lĩnh mệnh.

Tống Phượng Lâm tức thì hiểu rõ câu “không còn” của Lưu Trạm là có ý gì.

Người Yến bất thình lình có hành động đã quấy rầy toàn bộ kế hoạch của Lưu Trạm, hắn muốn xuất chinh thì nhất định phải mang theo Tào Tráng, vậy thì chuyện ở binh doanh Sầm Châu chỉ có thể để cho Lý Tiểu Liên canh chừng, chuyện khai hoang Dã Tùng Lĩnh giờ đây lại thiếu mất một người quản lý.

“Ta sẽ ở lại phụ trách khai hoang.” Tống Phượng Lâm chủ động nói.

Tâm trạng của Lưu Trạm cực kỳ không tốt, khai hoang khổ thế nào hắn là người biết rõ hơn bất kỳ ai.

Tống Phượng Lâm chỉ cười không lên tiếng, lẳng lặng ở một bên pha trà.

Tuy hiện giờ những việc lặt vặt đều đã có người làm hết rồi nhưng dù sao cũng phải sống cảnh màn trời chiếu đất, còn phải leo núi lội suối, khổ như vậy thì sao hắn nỡ để cho Tống Phượng Lâm đi?

Thấy sắc mặc của Lưu Trạm đen như đít nồi, Tống Phượng Lâm nhẹ nhàng nói: “Có Tào Minh hỗ trợ nữa rồi, ta không cần phải ở trong núi mỗi ngày, cũng sẽ không bị mệt, chưa kể ta cũng là nam nhi đại trượng phu, ít khổ này không tính là gì.”

“Nhưng mấy chuyện này hoàn toàn không thích hợp để đệ đi làm.” Trong lòng Lưu Trạm, một nhân vật phong tư trác tuyệt không nhiễm bụi trần như Tống Phượng Lâm sao có thể bắt đi khai hoang!?

Lưu Trạm bực bội, người mà chính hắn đau lòng còn không kịp lại phải gánh cho hắn bao nhiêu việc khổ việc nặng, bảo hắn không bực sao được?

Tống Phượng Lâm bật cười, tiếng cười như gió xuân, trong đôi mắt phượng toàn là dịu dàng: “Ta mệt một chút cũng không sao, huynh trở về bình an mới là điều quan trọng nhất.”

Lưu Trạm sững sờ.

Tống Phượng Lâm giữ nguyên ý cười nhìn hắn, ngọn lửa trong lòng Lưu Trạm tức khắc tan đi không ít.

“Đường vào núi nếu quá gập ghềnh thì rất khó đi, nếu phá núi mở đường thì mất ba, bốn năm khéo chưa xong được, sạn đạo thì nhanh hơn, ta đoán chừng chỉ khoảng nửa năm là có thể thông. Ta đã từng nhìn thấy bản vẽ cấu tạo của sạn đạo trong sách nhưng chưa được tiếp xúc với vật thật, cần phải tham khảo thêm với những thợ thủ công lành nghề.”

Hai người đang sống dưới thời loạn lạc, chú định không thể tình chàng ý thiếp hứa hẹn mãi bên nhau như những đôi tình nhân đời sau, so với một Lưu Trạm phóng túng vung tiền như rác ở đời trước, đời này hắn lại cảm thấy mình nợ Tống Phượng Lâm quá nhiều.

“Nhất định phải bình an trở về.”

“Không đi!”

Đây là hậu phương lớn trong lý tưởng của Lưu Trạm, cũng là bảo đảm lớn nhất cho những đánh cược về sau ở Bắc Cương.

Câu nói này vẫn luôn văng vẳng bên tai Lưu Trạm, hắn dẫn theo một ngàn binh lính quay trở về Tấn Dương trước.

Lưu Trạm liên tục ngoái đầu lại nhìn người đang đứng trên cửa thành tiễn mình xuất chinh, không biết tự khi nào, Tống Phượng Lâm đã trở thành người mà hắn vướng bận nhất đời này.

*
[Hết chương 47]

Bình luận

Truyện đang đọc